Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 2

Norton vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt được phóng đại hết cỡ của Naib, giật mình đến mức hoảng hốt lùi về phía sau. Naib Subedar cũng không cảm thấy có gì bất tiện, vừa khoanh tay đứng trước giường vừa giục hắn nhanh chóng sửa soạn thay quần áo.

Dù việc bị người khác quan sát lúc đang thay đồ trông rất kỳ cục, nhưng Norton cuối cùng cũng hoàn thành, Hắn đeo chiếc túi da có chứa nam châm thiên thạch lên người, quay đầu hỏi Naib, "Bây giờ chúng ta làm gì?"

"Ăn uống đã." Naib đẩy cửa ra, không biết từ lúc nào mà bên ngoài đã chuẩn bị sẵn một xe đẩy thức ăn, phía trên là mấy lát bánh mì, bơ tươi được để riêng và một ít mứt quả.

Sau khi xác nhận sẽ không phải trả bất cứ khoản phí gì, Norton mới đồng ý ngồi xuống dùng bữa. Hắn không ăn được quá nhiều, tiếng hét thất thanh đêm qua vẫn ám ảnh trong đầu óc của hắn, ngược lại ở bên cạnh Naib liên tục hỏi xem liệu hắn có ăn hết khẩu phần của mình hay không, nếu không có thể giúp đỡ hắn dọn dẹp. Norton ăn được thêm vài lát bánh mì liền buông tay lắc đầu, Naib cũng không khách sáo, thoải mái lấy đĩa của hắn đi.

Mùi vị của bữa sáng không tệ, nhưng hắn không có tâm trạng nhàn nhã thưởng thức. Norton nhìn ra ngoài bầu trời đầy mây đen, mịt mù như những suy nghỉ ngổn ngang trong đầu óc hắn. Hắn thực sự hâm mộ những người có thể mặc kệ cái chết đang treo lơ lửng trên đầu để tận hưởng chút thời gian ít ỏi cuối cùng này của bản thân, chỉ cần một ngày vẫn còn là con người, không ai lại muốn mình chết ở một thế giới chẳng ai hay biết.

Dùng xong bữa sáng Naib lại đẩy xe thức ăn ra ngoài cửa, qua loa nói rằng lát nữa sẽ có người đến dọn đi, không cần phải lo lắng.

Vừa xuống dưới đã nhìn thấy lão tiếp tân đang lật mở sổ sách, không biết là ghi chép cái gì. Tưởng chừng lão sẽ phớt lờ cả hai người bọn họ như ngày hôm qua, nhưng đột nhiên lão ngẩng đầu lên, nói một câu không đầu không cuối "Ngày nắng thì ở nhà, ngày mưa thì ra ngoài."

Norton không hiểu những lời này có nghĩa gì, song lão tiếp tân cứ liên tục lặp đi lặp lại câu nói đó cho tới tận lúc bọn họ rời khỏi khách sạn mới tiếp tục cúi đầu xuống lật mở sổ sách.

"Vừa rồi là gì vậy?" Hắn kéo áo Naib, cảm thấy cảnh tượng vừa rồi quá mức kỳ dị.

"Một kiểu luật lệ, nhưng thường mấy gã như thế mày chỉ nên tin một nửa thôi." Naib trả lời "Có một số kẻ sẽ đưa đúng hoặc đưa ngược thông tin cho mày, đương nhiên cũng là những quy luật quan trọng để tránh khỏi cái chết."

"Nếu như là thông tin sai thì sao?"

Naib im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, "Vậy thì mày có thể dùng mạng để kiểm chứng."

Norton không hỏi thêm bất kỳ thứ gì nữa.

Chỉ đến khi mặt trời mọc thì thành phố này mới dễ chịu hơn một chút, sương mù dày đặc dần dần tản đi, ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống khiến những viên đá lát đường cũng trở nên lấp lánh, mà cư dân xung quanh đã không còn chăm chú nhìn bọn họ bằng những cặp mắt ghê rợn nữa, thậm chí có mấy cô gái còn vẫy tay với Norton. Hắn cảm thấy có lẽ cũng nên đáp lễ lịch sự một chút liền vẫy tay lại, song có vẻ Naib chẳng bận tâm tới việc đó, chỉ cắm đầu đi thẳng.

Cả hai người tới quảng trường, so với một thành phố nhỏ như thế này, khu vực xây dựng quảng trường có lẽ là quá lớn. Dẫu cho nơi này cực kỳ nên thơ, nhưng lại chẳng có một ai đi dạo, hoặc dành thời gian ngồi dưới những tán cây xanh mát để nghỉ ngơi. Đối với thành phố mà nhịp sống không quá hối hả, Norton cảm thấy nơi này có chút gì đó không thực.

Hắn không muốn hỏi Naib, nhất là khi việc thắc mắc quá nhiều sẽ gây phiền phức với mọi người. Dù sao hắn cũng tin chỉ cần là thông tin quan trọng, Naib sẽ chủ động nói với hắn.

Norton Campbell quay đầu nhìn xung quanh, bên cạnh bệ phun nước là một cỗ máy hình vuông trông rất kỳ dị, dù xung quanh công viên vô cùng sạch sẽ nhưng chiếc máy lại phủ đầy bụi, hệt như chẳng ai nhìn thấy nó. Mà đứng cạnh cỗ máy chính là Eli Clark và Aesop Carl mà họ lạc mất hôm qua.

"Hai người đã đi đâu vậy?" Norton là người mở lời trước trong khi bọn họ còn cách nhau vài mét.

"Cùng một chỗ với hai người, nhưng ở lầu trên." Eli mỉm cười đáp lại "Bọn tôi ở tầng cao nhất."

Norton gật đầu xem như đã hiểu, cảm giác ở trong cái khách sạn kỳ quái đó có thêm nhân khí khiến hắn cũng yên tâm hơn. Ngày hôm qua Norton đã len lén gõ cửa một vài phòng, nhưng xem ra không có ai thuê, còn tưởng chỉ có một mình hắn và Naib là những vị khách duy nhất sống ở đó cùng một lão tiếp tân điên loạn cơ chứ.

"Được rồi, bắt tay vào công việc thôi." Naib vỗ hai tay vào nhau, ra chiều cuộc trò chuyện tới đây là kết thúc.

"Máy móc gì thế này?" Norton nhìn vào cỗ máy giải mã rườm rà trước mắt cùng chiếc cột ăng ten cao chọc trời, trông thứ này kệch cỡm không hề ăn nhập với quang cảnh trong công viên.

"Thứ này là nguồn điện, ở dưới có bảng hướng dẫn đấy, làm vài lần sẽ quen thôi." Naib cũng không phí thời gian, bắt đầu nối dây sửa máy. Mặc dù Norton không muốn cười nhưng động tác của anh ta quả thực rất vụng về, nhiều lần bị nổ máy còn giận cá chém thớt đá vào người hắn.

Norton cũng không quan tâm lắm, chiếc máy này thoạt nhìn thì phức tạp nhưng chỉ cần kiên nhẫn một chút nhất định sẽ không gặp phải vấn đề gì quá nan giải. Bốn người bọn họ cúi đầu chăm chú sửa máy, bầu không khí căng thẳng đến mức Norton thậm chí còn có thể cảm nhận được mồ hôi đang thấm ướt lưng áo hắn.

Mãi đến gần trưa mới sửa xong chiếc máy, nguồn điện chậm rì rì truyền tới cột ăng ten khiến nó "Đing" lên một tiếng. Từ phía trong hộc máy đột nhiên rơi ra một tờ giấy màu nâu nhạt, Eli nhanh chóng nhặt lên, kiểm tra kỹ hai mặt giấy.

"Manh mối đầu tiên là gì vậy?"

Trên tờ giấy chỉ vỏn vẹn ghi duy nhất một chữ. "Lời đồn"

"Những thứ này có nghĩa là gì?" Norton mù mờ không hiểu, cứ tưởng rằng giấy gợi ý sẽ rất dài, cuối cùng chỉ có mấy chữ ngắn gọn.

Naib mím môi, trên mặt như vừa nghĩ ra điều gì đó, anh quay đầu nhìn về hướng Norton với dáng vẻ khó chịu, "Lúc sáng mấy cô gái vẫy tay với mày ở đoạn đường nào?"

"Anh thấy?"

"Có mù mới không thấy."

Lúc này còn có tâm trạng đi nói mấy chuyện không đâu, đương nhiên Naib có nhìn thấy, chỉ là đầu óc mải nghĩ đến máy giải mã, cũng không cho rằng mấy cô gái kia sẽ nắm giữ thông tin quan trọng gì đó nên trực tiếp bỏ qua. Anh không có thời gian ngồi giải thích từng chi tiết với Norton, liền hắng giọng chỉ đạo, "Dẫn đường đi."

Norton mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn quyết định đưa ba người kia quay về chỗ mấy cô gái đã vẫy tay với hắn trong trí nhớ, quả nhiên bọn họ vẫn đứng đó vẫy tay khiến Norton có cảm giác kỳ dị, thậm chí ngay cả vị trí cũng không hề xê dịch, giống như những người này đều được thiết lập sẵn. Bốn người lập tức đi đến chỗ mấy cô gái, bây giờ một tiểu thư xinh đẹp có mái tóc màu hung đỏ mới đi về phía trước, đưa tay ra chào hỏi "Tôi là Annie Chapman."

Naib tỏ ra vô cùng nóng nảy, anh gạt tay cô gái sang một bên, mất kiên nhẫn nói, "Sao cũng được, rốt cuộc lời đồn đó là gì?"

Nhưng cô gái vẫn không hề có phản ứng, ngược lại tiếp tục đưa tay về phía trước, lặp lại câu nói cũ "Tôi là Annie Chapman."

Eli cảm thấy tình hình không tốt liền bước lên ngăn trước mặt Naib và cô gái, anh không chắc Naib có mất kiên nhẫn đến mức sẽ đánh vào mặt quý cô này hay không, nhưng có vẻ với tính cách của anh ta thì dám lắm. Eli đưa tay ra nắm nhẹ lấy tay cô gái, bàn tay cô ta lạnh buốt, khiến Eli nhịn không được cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc từ bàn tay tới đỉnh đầu, khó khăn lắm mới có thể đáp lời "Tôi là Eli Clark."

Bây giờ cô gái mới nở một nụ cười vui vẻ, đôi môi mấp máy kể chuyện, dẫu mắt cô ta đang nhìn vào Eli trước mặt, nhưng ai cũng có cảm giác kỳ thực cô ta chẳng hề quan tâm, giống như đôi đồng tử màu xanh kia là một hố sâu vô tận. "Mary Ann Nichols chết rồi."

"Ai cơ?"

"Một trong năm chị em chúng tôi."

"Chết lúc nào?"

"Đêm qua." Đột nhiên biểu cảm trên gương mặt Annie trở nên vặn vẹo, nụ cười xinh đẹp của cô ta kéo dài đến tận mang tai, ngay cả khi ánh mặt trời đang rực rỡ chiếu sáng trên cao thì cảnh tượng này vẫn trông vô cùng quỷ dị "Vì cô ta không tuân theo luật lệ, vì cô ta không tuân theo luật lệ. Chết là đáng! Chết là đáng! Chết là đáng!"

Hai mắt của cô ta ngập tràn tia máu, miệng lặp đi lặp lại không ngừng câu "Chết là đáng", mặc cho dáng vẻ cô ta rùng rợn như vậy nhưng ba người chị em phía sau vẫn điềm nhiên nói chuyện với nhau như chẳng hề phát hiện có điểm gì kỳ quái. Norton không nhịn được nữa bèn vỗ lên vai đồng đội, lúc này mọi người mới chợt tỉnh cơn mê, cũng cảm thấy đáng sợ liền quay đầu bước thẳng.

Đi được nửa đường, đột nhiên người từ đầu đến cuối vẫn im lặng – Aesop Carl lên tiếng, giọng của cậu ta không cao không thấp, âm điệu rụt rè thuộc về một người lười nói chuyện, "Đêm qua có ai nghe thấy tiếng hét không?"

Ba người nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

"Có lẽ manh mối có lợi nằm ở chỗ tử thi."

"Ý cậu là..."

"Tôi còn nhớ nơi phát ra tiếng hét, đi thôi."

Thính lực của Aesop rất tốt, dù chỉ là một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến cậu ta khó chịu. Có lẽ động tĩnh đêm qua quá lớn khiến cậu ta không ngủ được, dưới hai mắt là quầng thâm xám xịt. Nhưng bước chân của cậu ta lại vô cùng dứt khoát, khác hẳn với vẻ ủ rũ thường ngày, xem chừng chỉ muốn nhanh chóng đi tìm xác chết.

Cuối cùng cũng tìm được con ngõ phát ra tiếng hét thất thanh ngày hôm qua, đi từ phía ngoài vào đã ngửi thấy mùi tử thi hôi thối phát ra nồng nặc, nhưng con ngõ này quá mức vắng vẻ, ngay cả ban ngày cũng chẳng có ai qua lại, hoặc có lẽ họ không muốn đi qua. Bốn người bọn họ nhìn thấy một thi thể phụ nữ đang nằm dưới đất, cảnh tượng cực kỳ kinh khủng, máu thịt cô ta lẫn lộn vào nhau, thậm chí khắp hai bức tường cũng dính đầy máu.

"Giờ là công việc của tôi." Aesop ra hiệu cho mọi người đứng ngoài, còn một mình cậu ngồi xuống kiểm tra thi thể.

Norton vừa định ngăn Aesop lại, nhưng nhìn thấy hai người kia bộ dạng vô cùng tin tưởng Aesop, liền khoanh hai tay vào nhau thay đổi sang tư thế người ngoài xem kịch. Aesop rút từ trong chiếc vali luôn đem theo bên cạnh mình một đôi găng tay mới, sau đó cúi xuống xem xét cái xác với tử trạng vô cùng khó coi.

"Trên người có nhiều vết thương, nhưng đều không phải là vết thương chí mạng." Rồi cậu nâng cằm tử thi lên, chỉ vào vết cắt rõ ràng nhìn thấy cả xương ở trên cổ "Chắc chắn cô ta chết do vết thương này, bằng một vật vô cùng sắc nhọn."

Norton không biết phải miêu tả dáng vẻ của Aesop lúc này như thế nào, nhưng có lẽ nếu như để hình dung bằng một từ, thì chính là: Vui vẻ.

Hai mắt của cậu ta sáng lên lúc chạm vào cái xác nhầy nhụa máu thịt, cẩn thận lật từng thớ da thịt bị cắt nát lên để kiểm tra vết thương, nhưng cậu ta không hề lên tiếng than phiền, ngược lại giống như một đứa trẻ đang chơi món đồ chơi yêu thích của nó vậy. Mùi hôi thối bốc lên khiến ba người còn lại đều nhăn mặt, chỉ duy nhất Aesop vẫn điềm nhiên như không. Kiểm tra xong xuôi, cậu ta đứng thẳng lên lột đôi găng tay đã nhuốm máu của mình ra vứt vào thùng rác, "Cô ta chết vào lúc một giờ sáng, chúng ta nghe thấy tiếng hét cuối cùng của cô ta vào lúc mười hai giờ khuya, như vậy có thể cô ta đã bị hành hạ trước khi chết. Nhân tiện lưỡi cũng bị cắt đứt."

"Biến thái." Norton phun ra một câu cảm thán, hắn không tưởng tượng nổi loại người nào lại có ham muốn hành hạ nạn nhân trước khi chết cơ chứ.

Bọn họ quay trở về khách sạn, một đường không ai nói chuyện với ai. Lão tiếp tân vẫn chúi đầu vào sổ sách trước mắt, dường như không thèm quan tâm khách hàng của mình đang làm gì.

Norton cùng Naib trở về phòng của mình, trước cửa đã được chuẩn bị sẵn một xe đẩy đồ ăn, phía trên là hai bát súp thịt lớn cùng hai chai sữa. Vừa nhìn thấy cảnh tượng lúc chiều cộng thêm mùi tanh hôi khó tả, Norton nghiêng đầu trông thấy miếng thịt nổi lên trong bát súp liền đưa tay che mũi, ra hiệu không muốn ăn, chỉ tiện tay lấy chai sữa ở trên bàn. Naib không hề khách sáo lấy luôn bát súp của hắn đổ vào bát mình.

Cả hai vừa dùng bữa xong, đột nhiên phía bên ngoài có tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên, theo sau là giọng điệu quen thuộc của Eli: "Chúng tôi có việc muốn nói."

Norton đi ra mở cửa, nhìn thấy Eli cùng Aesop đang đứng phía bên ngoài, trên tay Eli còn cầm theo một chiếc khăn tay được bọc kín. Cả hai người nhanh chóng vào phòng chọn một chỗ có thể ngồi, đợi Norton khóa cửa lại mới cẩn trọng lên tiếng.

"Hai người còn nhớ trước lúc đi ra khỏi khách sạn, lão tiếp tân nói gì với chúng ta không?" – Eli là người đầu tiên mở miệng.

"Còn." Norton gật đầu, "Lão ta nói "Ngày nắng thì ở nhà, ngày mưa thì ra ngoài."

"Đúng vậy. Nên đêm nay chúng tôi muốn kiểm chứng."

Naib nhíu mày, rõ ràng không muốn ném đồng đội vào nguy hiểm chỉ để chứng minh một câu nói mà chẳng biết là đúng hay sai. "Lý do gì?"

"Cô gái tên Annie kia đã nói rằng nạn chân chết là bởi vì không tuân thủ theo luật lệ. Từ đầu đến cuối luật lệ duy nhất mà chúng ta được nghe chính là từ miệng của gã tiếp tân đó, nếu như không liều mạng kiểm chứng chỉ sợ khó mà thoát được khỏi đây."

"Nhưng cũng không nên dùng mạng của mình để kiểm chứng chứ?" Naib không đồng tình, có thể thoát ra được với đầy đủ người là tốt nhất.

"Đừng vội." Eli lúc này mới nhìn vào chiếc khăn được bọc kín ở trên tay, chậm rãi nói "Tôi có thứ muốn cho mọi người xem đây."

Anh chậm rãi mở chiếc khăn ra, phía bên trong là một tảng thịt màu đỏ, máu đã khô lại, đối lập với chiếc khăn tay trắng tinh trông vô cùng chối mắt.

"Lúc chúng tôi vừa về phòng thì thấy cái này trước cửa, rõ ràng có người cố ý bỏ lại."

"Chúng tôi không có." Norton chỉ vào xe đẩy đồ ăn phòng mình.

"Tôi biết, có thể đây là dấu hiệu nào đó." Eli cắn môi "Nhưng tôi không chắn chắn dấu hiệu này là gì, vì vậy đêm nay Aesop sẽ ra ngoài thám thính tình hình, còn tôi sẽ ở lại trong phòng xem có chuyện gì xảy ra hay không."

Rõ ràng cả hai đang đặt tính mạng của mình vào một bài toán còn chưa có lời giải, dù biết rằng rồi những chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ phát sinh, nhưng Naib không muốn đồng đội của mình dấn thân vào nguy hiểm. Huống gì nếu là anh và Norton, cả hai người có thể lực tốt biết đâu sẽ chống cự lại được, còn hai người kia, anh không chắc chắn.

"Vì vậy tôi muốn một người đi cùng với Aesop đêm nay." Eli không hề ngần ngại nói ra yêu cầu của mình, thậm chí một chút không lường được thoáng hiện lên trên mặt Aesop, dường như ngay cả cậu cũng chưa được Eli báo trước việc này.

"Vậy anh thì sao?" Norton hỏi ngược lại Eli.

"Tôi? Không sao, tôi nghĩ rằng ra ngoài mới là công việc nguy hiểm, gã đó còn lang thang dưới phố, ở trong phòng thì có chuyện gì xảy ra được cơ chứ? Ít nhất đây vẫn là khu vực an toàn của chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top