Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nắng chạng vạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoughts that go like bullets through your head,
Times you told me that you wished you were dead.

-sleep thru your alarm-

Đã bao nhiêu lần em nói rằng mình muốn chết rồi nhỉ?

Đến cả em còn thấy mơ hồ. Với cái thanh xuân mục nát vì gia đình tan vỡ, trường học xa lạ và những con người giả tạo đến nực cười kia, em đã luôn luôn nghĩ cái chết là điều mà em mong mỏi nhất.

Nhưng em không nói điều này cho ai biết cả. Bởi vì bọn họ không hiểu, không bao giờ hiểu vì sao một cậu bé đôi mươi lại muốn tìm đến Tử Thần, trong khi đôi tay của họ trong vô thức lại bóp nát những hoài bão và hy vọng được sống của một người. Qua những điều họ làm, những điều họ nói ra và những điều mà họ không nói ra, chỉ biểu hiện qua khuôn mặt khinh bỉ và cử chỉ mỉa mai của họ. Nên chẳng ai biết rằng em muốn chết cả.

Đã bao nhiêu lần anh nói rằng mình muốn chết rồi nhỉ?

Em gặp anh lần đầu trên chiếc cầu vắng hoe vào lúc 4 giờ sáng lạnh tanh. Một con người nghiêm nghị và đôi tay lúc nào cũng khư khư điếu thuốc cháy dở, bộ âu phục lịch lãm mờ ảo trong làn sương sớm mỏng manh. Anh chỉ cười khi thấy em, một nụ cười thoảng qua như cái cách mà hai người xa lạ chào nhau, và có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc tại đó nếu em không tò mò mà hỏi vì sao một người như anh lại lang thang trong thành phố vào lúc mặt trời còn chưa ló dạng.

"Chỉ là đang đi trốn đời một lúc mà thôi."

Lúc ấy em cảm thấy thương cảm cho anh. Có lẽ là vì chúng ta giống nhau, hay là vì ánh mắt anh sâu hun hút mà lởn vởn trong đó là nỗi tuyệt vọng u uất mà em không tài nào hiểu được. Và em chẳng thể làm gì ngoài việc im lặng, bởi vì có những thứ không bao giờ nên biết thì tốt hơn.

Và chúng ta cứ tần ngần đứng đó, dựa trên thành cầu mát lạnh thoảng mùi kim loại hoen gỉ, đôi lúc em sẽ nhíu mày lại vì làn khói phả ra từ điếu thuốc chực tàn của anh, đôi lúc ánh mắt của anh sẽ rơi trên em, chực chờ hỏi một câu nào đó rồi lại thôi.

Bình minh ló dạng xa xa. Nắng chạng vạng hắt lên đôi mắt mờ đục hơi sương của anh, khiến cho chúng sáng lên đôi chút. Bàn tay anh khẽ run rẩy và làm rơi điếu thuốc cháy dở, từng ngọn nắng li ti nhảy múa trên mái tóc đen tuyền của anh.

"Tên tôi là Naib Subedar. Rất vui được làm quen với anh."

Anh toan mỉm cười nhưng lại thôi. Bàn tay lạnh lẽo của anh nắm chặt lấy tay em một cách vội vã và trong một chút nào đó thôi, trong lòng em âm ỉ một nỗi đau không tên nào đó, có lẽ là vì chúng ta giống nhau đi.

"Tên tôi là Jack. Hân hạnh được gặp cậu."

Chiếc cầu xa lạ ấy trở thành điểm gặp mặt của hai chúng ta. Em sẽ đến bên anh một cách lặng lẽ rồi rời đi khi em thấy sợi nắng đầu tiên trải đều trên không gian. Anh và em cứ lặng im như vậy, đứng cạnh nhau trên một chiếc cầu, như thể mọi người xung quanh đã biến mất không dấu vết, chỉ có chúng ta và nắng chạng vạng của một ngày mới.

Cho đến một hôm, anh hỏi em:

"Vì sao cậu lại lởn vởn trên cầu vào lúc 4 giờ sáng vậy?"

Em chỉ im lặng ngắm nhìn từng ngọn sóng lăn tăn vỗ vào chân cầu. Dòng nước đặc ánh màu rêu dơ bẩn, em thấy hình ảnh của mình phản chiếu ở đó. Vỡ vụn và biến dạng theo từng nhịp sóng đều đều.
Em tránh cái nhìn của anh, lờ đi cái cảm giác nghẹn đắng cổ họng và vờ như là em chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ bước lên thành cầu chông chênh, ngã vào mặt nước đục ngầu kia mà tan ra thành bọt biển, chưa từng tồn tại trong cuộc sống mỏi mệt này.

"Tôi muốn rời đi. Hẳn là vậy đi. Cũng như anh thôi, đi trốn đời một chút."

Em lấy việc rời đi như là cách nói tránh về cái chết mà em lặng lẽ ngóng trông. Nếu như em rời đi, biến mất trong thực tại ngay lúc này, em cũng chỉ muốn anh nhớ đến em mà thôi, bởi vì em muốn là gì đó trong cuộc sống của anh, chẳng hiểu vì sao nữa. Nực cười thật.

Sự yên ắng thoải mái quay trở lại, em nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh, bàn tay vân vê điếu thuốc đỏ rực trong ban mai nhạt màu , không thể nhịn được mà hỏi.

"Anh có ổn không?"

Anh giật mình trong giây lát. Đáy mắt anh nhuốm hơi nước ảm đạm và trong một khoảnh khắc thôi, em tưởng rằng anh sẽ bật khóc. Nhưng thay vào đó, anh cười, một nụ cười gượng ép, chắp vá qua loa cho nỗi đau tuyệt vọng sâu trong lòng anh.

"Cậu là người đầu tiên hỏi tôi một câu kì lạ như vậy đấy."

"Có gì lạ đâu. Tôi nghĩ rằng trong cuộc sống, có một ai đó để quan tâm, lo lắng là một điều tuyệt vời không phải sao. Đôi lúc, họ còn có thể là động lực sống của ta nữa. Điều duy nhất níu giữ cuộc sống thối nát, rẻ mạt này lại."

Anh chỉ nhìn em thật lâu. Bàn tay anh khẽ khàng chạm vào mắt em. Và anh cười, cái nụ cười đắng ngắt cô độc đó.

Vì sao những người cận kề với cái chết luôn hiểu rõ cuộc sống hơn bất kì ai?

Những lần gặp mặt trên phố kéo dài hơn thành những cuộc hẹn trong tiệm sách hay là tách cà phê xế chiều bên tán cây lợp bóng mùa hè. Những sáng mưa phùn lâm râm dưới tán dù nho nhỏ của anh, chúng ta trò chuyện những chuyện không đâu, đôi lúc anh sẽ cười, nụ cười thật sự và nó làm cho đáy mắt anh lăn tăn rực sáng. Em thích nó. Thật sự rất thích.

Em biết rằng anh có thói quen hay vân vê điếu thuốc mỗi khi suy nghĩ vẩn vơ, anh hay sống trong quá khứ hoài niệm và anh cực kì yêu thích hội hoạ. Anh có thể nói về bức hoạ "Cây trắc bá" của Vincent Van Gogh hàng giờ liền, nhưng lại chẳng thể nhớ nổi tên cô bồi bàn của chúng ta vào mỗi bữa hẹn cà phê chiều ta. Anh kì lạ, và em thì yêu thích những thứ kì lạ. Chúng ta rất giống nhau, nhưng cũng quá khác nhau anh nhỉ?

Anh kể cho em nghe về cuộc tình chóng vánh vừa kết thúc trước lúc anh gặp em. Cô gái trẻ người non dạ nhưng lại kênh kiệu như một cánh chim uốn lượn khó nắm bắt. Nàng là con gái của một quý tộc có tiếng, và nàng sẽ làm bất cứ điều gì để có được thứ mình muốn. Nhưng anh chán ngán điều đó, lắng nghe những yêu cầu thái quá và những câu nói lẳng lơ của nàng với những người đàn ông khác.

"Cô ta xem tôi như là một trò đùa."-Anh bật cười qua loa-"mà không nghĩ rằng tôi có thể vứt bỏ cô ta bất kì lúc nào."

"Không nên yêu một người nếu như anh không hiểu rõ về người đó."

"Em hiểu tôi mà."

Nhưng em vẫn nghĩ rằng mình không hiểu anh. Không hiểu cái cách vì sao mà bản thân lại cảm thấy vui vẻ khi đứng cạnh bên anh mà chẳng nói một lời nào, không hiểu sự buồn bã cô độc hằn lên trong ánh mắt vô định của anh, không hiểu những thứ mà anh đã lẩm bẩm trong khi rít một điếu thuốc dài, rồi cười giả lả khi em cau mày khuyên anh bỏ thuốc đi.

Em biết rằng cả hai chúng ta đều chỉ ngóng trông cái gọi là Kết Thúc, nhưng em không khỏi mong muốn có được Khởi Đầu bên cạnh anh.

Em ghét bản thân mình vì ích kỉ quá lâu như vậy, vì nuôi nấng một niềm hy vọng viển vông rằng giữa chúng ta là một cái gì đó ý nghĩa với nhau, rằng anh xem em là một ai đó trong đời. Nhưng em biết là mọi thứ vốn không phải là như vậy. Có được một thứ gì đó chưa chắc đã giữ được nó bên mình.

Nên em thu mình lại trong cái vỏ bọc cứng nhắc mà mình đã tạo ra, gấp những tâm tư lại thành từng trang giấy cất sâu vào trong lòng, với cái mong mỏi nực cười rằng một ngày nào đó, em sẽ quên chúng đi. Mọi thứ sẽ trở lại như cũ, em và anh là hai ngừoi xa lạ, cuộc sống của em sẽ lại nhàm chán và tẻ nhạt như trước rồi một ngày nào đó, em sẽ rời đi như cái cách mà mình mong muốn.

Nhưng nụ cười của anh, những ánh sáng ẩn dấu sâu trong đôi mắt vời vợi của anh, tiếng cười êm dịu mỗi khi em nói một câu bông đùa hay là cái chạm tay vô ý , để rồi nó biến thành cái nắm tay thật chặt ấm áp vô cùng; tất cả những điều đó vẫn níu giữ em ở lại.

Bên bờ nắng len lỏi từng hạt rải đầy những ánh sáng nhạt màu của bình minh, đôi mắt của anh chăm chăm vào mặt nước, bàn tay vắng điếu thuốc lá mọi ngày. Giọng nói anh đều đều như nước chảy, từng chữ từng chữ thật nhẹ nhàng, lướt qua lặng lẽ như màu nắng chạng vạng.

"Tôi nghĩ rằng kể từ khi gặp em, tôi đã chẳng còn muốn rời bỏ thế gian nữa."

Rồi anh nhìn em, nở một nụ cười sáng lạn như màu của nắng phủ đầy trên mái tóc. Đôi mắt của anh ngập tràn niềm vui, nỗi buồn u uất bị xoá tan vào hư không, chỉ có niềm hy vọng chớm nở và yêu thương dịu dàng.

"Em cũng vậy."

Jack à, em bỗng dưng cảm thấy luyến tiếc cuộc sống quá.

<End>

Hãy nên nhớ là, cho dù mọi thứ có khó khăn đến đâu đi chăng nữa, nó sẽ ổn thôi. Đừng đổ lỗi cho bản thân vì những việc đã xảy ra, mà qua đó hãy yêu thương cậu thêm một chút nữa. Cậu luôn là một người quan trọng trong cuộc đời ai đó.

Yêu các cậu nhiều lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top