Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Một chút tên tôi đối với nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một chút tên tôi đối với nàng
Sẽ chìm như chiếc sóng buồn tan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng
Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn"
-Puskin-

Martha Behamfil là một con người nghiêm nghị và kỷ luật. Cuộc sống gian nan trong quân đội và những vọng tưởng mà xã hội áp đặt lên cô đã rèn giũa và chau chuốt thành một sự kỷ cương đến đáng sợ. Những vết sẹo sần sùi bần bật trên làn da đã nói lên tất cả, mái tóc nâu cháy nắng luôn luôn được búi chặt lên đã cho thấy cô không phải là người chú trọng vẻ đẹp bên ngoài, hay là để tâm đến những lời bàn tán của những người xung quanh.

Đối với Martha, công việc tất yếu là thực hiện mọi thứ một cách chuẩn mực nhất, và làm mọi thứ để đạt được ước mơ.

Nhưng nàng thì khác. Nàng là một con người nhạy cảm và yểu điệu, với những bình nước hoa đủ màu sắc và chiếc váy phồng hợp thời tím sẫm, Vera Nair là một con người trọng dụng tình cảm và yêu thích những thứ đẹp đẽ. Nàng dễ bị cảm xúc chi phối, và luôn luôn nghĩ ngợi, đôi lúc quá nhiều.

Martha không yêu Vera. Cô không nghĩ vậy.

Lần đầu gặp con người này trong một tiệm tạp hoá, Martha khá là lấy làm lạ. Cô gái mặc chiếc áo choàng lông sang trọng đang lọ mọ tìm thứ gì đó trong quầy hương liệu, miệng lẩm bẩm những từ ngữ kì lạ. Nàng khẽ quay đầu lại rồi chạm mắt với cô, nở một nụ cười rồi lặng lẽ hỏi:

"Hoa lài và hoa hồng, cô thích hoa nào hơn?"

Martha khẽ giật mình trước câu hỏi từ một cô gái xa lạ. Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

"Hoa lài, vì chúng thơm và không có gai."

Nàng nở một nụ cười rạng rỡ rồi cầm lọ hương liệu có các cánh lài ép khô lên, khẽ khàng hít vào.

"Cô nói đúng. Chúng rất thơm."

"Tôi không biết về nhiều về hương liệu cho lắm."

"Nhưng tôi nhất định sẽ sử dụng những gì cô chọn. Hoa lài thật sự rất thơm, và nó đang là một nguyên liệu hoàn hảo cho nước hoa của tôi. Cảm ơn cô. Có thể cho tôi biết tên được không?"

"Martha. Martha Behamfil."

Đôi mắt nàng như đang cười. Bàn tay lặng lẽ vén từng sợi tóc ra sau tai.

"Còn tôi là Vera Nair. Hân hạnh được gặp mặt."

Sau này Martha nhận ra, hoa lài vẫn có thể có gai, và chúng làm cô đau đến không thể thở nổi.

Nàng và cô thật ra cũng không khác gì nhau, đều lạc lối, đều bị xã hội áp đặt những chuẩn mực khắt khe đến nghẹt thở, đều muốn tìm được ai đó để yêu thương.

Vài chiếc bánh ngọt và tách cà phê xế chiều dẫn đến những bữa tối đơn giản trên căn gác xép của Martha hay trong căn phòng khách giản dị vấn vương mùi hoa lài của nàng. Những câu chuyện dở khóc dở cười về gia đình dẫn đến những niềm nhớ nhung không tên mà dai dẳng. Những đêm lặng lẽ nằm bên nhau, tay đan chặt tay và những ánh nhìn dịu dàng trìu mến, từng cái chạm nhẹ nhàng và vòng tay ấm áp ru ngủ, tất cả đều diễn ra như một cuộn phim quay chậm, lặng lẽ và nhỏ nhẹ như hương hoa lài.

Những cánh hoa lài trắng muốt, dập dìu trên mặt nước hồ xuân. Mỏng manh nhưng thật lạnh lùng và đau đớn, như cái cách mà nàng khẽ khàng buông tay cô ra.

Ngày nắng xuân ảm đạm mà hờ hững qua từng ô cửa sổ, nàng ra đi bỏ lại ngôi nhà cũ kỹ trong góc phố. Martha chỉ thờ thẫn nhìn căn phòng khách trống trơn với vật dụng dời đi lác đác. Trong không khí chỉ còn mùi ẩm đất của cơn mưa đêm qua, đoá hoa lài bên bậu cửa sổ đã héo tàn.

"Đừng tìm tôi."

Cô chỉ lặng lẽ dụi mắt một hồi, rồi rời đi.

Có thể nàng chỉ xem cô như một mối tình dang dở không kết cục, chỉ là một niềm vui nho nhỏ nơi xứ người hay là một chỗ dừng chân tạm thời cho trái tim chằng chịt vết thương của nàng, nhưng nàng hỡi, một chút tên cô, đối với nàng đã có từng là gì?

Và rồi Trò Chơi, bằng một cách kỳ diệu nào đó, đã đến tay cô trong cái hộp thư ẩm mốc một ngày tháng Tám, dưới dạng một chiếc phong bì úa màu với con dấu đỏ chói.

Một lời mời đến Dinh Thự, với một lời hứa nghe thực viển vông đến nực cười.

"Cô sẽ gặp lại người mà cô luôn mong ngóng."

Martha chẳng có ai cả. Gia đình hạnh phúc của cô đang sống ở London phồn hoa, gã bạn trai nát rượu cô vừa chia tay sau một cuộc tình chóng vánh, chỉ còn người đó vẹn nguyên trong trái tim sứt nẻ của cô, nhưng cũng bằng cách kì diệu nào đó, ăn mòn nó dần theo năm tháng.

Cô nguyện đánh đổi tất cả chỉ để gặp nàng một lần.

Dinh Thự là một ngôi biệt thự to lớn đến choáng ngợp. Những hành lang dài như vô tận và các khuôn mặt lạ lẫm nhìn vào Martha một cách cảm thông và thương hại. Mỗi người trong Trò Chơi đều mang theo một nỗi đau nào đó, mà họ luôn muốn xoá tan.

Nỗi đau của cô là gì, đến cả cô còn thấy mơ hồ.

Những trận chiến dai dẳng và liên tục đã bào mòn sức lực của Martha một cách đáng kể. Những vết sẹo lại rướm máu thường xuyên hơn, và tinh thần của cô không được vững chắc như lúc mới vào quân sự. Cô ngửi thấy mùi hoa lài trong những giấc mơ, những lời mỉa mai, châm chọc dội vang từng hồi vào tai cô như những lời nguyền xấu xa, xen kẽ giữa những tiếng cười lăng mạ ám theo cô trong từng giấc mộng.

Trong một trận chiến, cô đã định bỏ cuộc.

Những vết thương chi chít trên cơ thể gầy guộc, quần áo lấm lem bùn đất và vài vết bầm trên khuôn mặt mỏi mệt của Martha khiến cho cô buồn nôn và khó thở. Cô đã sử dụng cây súng của mình để giải cứu cho đồng đội, và giờ tên Thợ Săn đáng sợ kia đang truy sát cô một cách giận dữ, hắn đã phải rất khó khăn để bắt được cô bác sỹ kia, và giờ thì cô ta đã được chữa lành.

Chỉ còn có Martha đang chật vật trong đau đớn.

Trò Chơi này chỉ là một sự lừa dối mà thôi. Những ảo mộng vọng tưởng mà cô suy diễn ra để huyễn hoặc bản thân trong cái nỗi đau cô độc này, sẽ mãi mãi không thành hiện thực cho dù cô có phải đánh đổi cả mạng sống của mình đi chăng nữa.

Cô ngã nhào xuống mặt đất bụi bặm, hơi thở yếu ớt và cơ thể vô lực cử động trong hàng vạn sự đau đớn đổ dồn vào cùng một lúc, đầu óc trống rỗng và trong vô thức, Martha lẩm bẩm gọi tên một người.

Một vòng tay ấm áp khẽ ôm cô vào lòng. Bàn tay mảnh khảnh vỗ về trên lưng và từng lời động viên rót vào tai cô như nước chảy vào lòng.

"Mọi thứ ổn cả rồi. Tôi ở đây."

Mùi hương quen thuộc dìu dịu lẩn vẩn trong tâm trí Martha như một đoá hoa lài thân thuộc, từng cánh hoa lả tả rơi xuống như những giọt nước mắt vội vã.

Và rồi cô bật khóc.

<End>

Mọi góp ý đều được chào mừng nhé ^ ^
Hy vọng mọi người có một năm mới thật vui vẻ và hạnh phúc!
🎉🎉🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top