Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

F O U R

Trong suốt từ ngày đầu tham gia đến hôm nay, Thái Từ Khôn thật sự đã cố gắng rất nhiều. Ngoài luyện tập, cậu còn rất cố gắng làm quen với mọi người. Cậu cũng muốn tạo nên những kỷ niệm đẹp đáng nhớ với các thực tập sinh khác.

"Cho dù ai rời đi cũng không nên lãng phí những giây phút này. "

Vương Tử Dị đã từng khuyên cậu không nên suy nghĩ nhiều như vậy, cứ hết mình là được. Đây mới chỉ là bắt đầu cho ước mơ thôi.

--

Thái Từ Khôn biết cậu không nên gay gắt với mọi người. Dù gì thì mọi người cũng vất vã rồi ai cũng cần có những giây phút thư giãn như thế.

Cậu chỉ là ích kỷ nghĩ cho bản thân. Có lẽ những trải nghiệm của cậu không cho phép cậu ngừng lại bất cứ giây phút nào.

Có lẽ suy nghĩ của cậu quá cực đoan. Cậu biết rõ cuộc thi sống còn có ý nghĩa như thế nào, nên cậu không muốn mọi người lơ là trong luyện tập.

Tử Dị hiểu rất rõ suy nghĩ trong đầu Thái Từ Khôn. Anh biết cậu mỗi ngày đều tự lo lắng nhốt mình trong phòng tập. Lo lắng cho mình chưa đủ, còn lo lắng thêm cho cả mọi người. Áp lực của cậu so với mọi người đều lớn hơn nhiều lần. Bởi vì ngay từ đầu Thái Từ Khôn đã là cái tên mang áp lực rồi.

- Khôn Khôn, đi ăn thôi. Dừng tập một lúc đi.

- Em tập một chút nữa. Bây giờ vẫn chưa đói lắm.

Vương Tử Dị nhíu nhíu đôi mày. Người này quá bướng bỉnh, lời bình thường cậu sẽ không nghe vào, lúc nào cũng phải nặng lời mới chịu nghe.

- Đến giờ thì đi ăn, không ăn chút nữa làm sao có sức đâu mà tiếp tục.

- Nhưng mà em..

- Anh nói là đi!!!

Thái Từ Khôn nhìn biểu tình hung dữ của người trước mặt liền ủ rủ hệt như đứa nhỏ bị người lớn bắt nạt.

Lúc bước vào nhà ăn, cậu nhìn thấy Chu Chính Đình đang cười nói với Lý Quyền Triết. Khuôn mặt đang thả lỏng của cậu ngay lập tức cứng đờ lại.

Cậu thích Chính Đình, chính là ngay từ lúc đầu anh đã thu hút cậu. Rồi cả hai cùng vào lớp A, người khác không biết còn cậu hiểu rất rõ mình đã vui tới mức nào.

Nhưng rồi cậu biết, gia đình YueHua ấy, thực sự cậu không thể tới gần, không thể hòa nhập thêm được nữa. Bởi vì cứ đến gần trái tim cậu liền trở nên đau đớn.

- Khôn Khôn, Tử Dị ca lại đây ngồi đi.

Hoàng Minh Hạo có lẽ là thành viên thân thiết nhất với cậu. Cho nên không hề thêm tiếng "ca" nào cả. Chậm chạp nở nụ cười hướng đến Minh Hạo.

- Tử Dị ca, sao mà xuống chậm vậy. Ngắm người đẹp no rồi hả.

- Phạm Thừa Thừa, không muốn ăn đập thì mau tém cái mặt thô bỉ của em lại.

- Hì hì, ngồi xuống mau ngồi xuống đi.

Phạm Thừa Thừa rất thân với Tử Dị nên cả hai cứ thì thầm.

- Ngồi đông người quá sẽ chật, tôi qua kia ngồi. Mọi người cứ từ từ ăn.

- Ây, Lão Đại. Vẫn ngồi được mà. Anh đi đâu vậy.

Thái Từ Khôn cứ vậy đem phần cơm đi sang một cái bàn trống ở cuối phòng ngồi một mình.

Vương Tử Dị quay sang nhìn Chu Chính Đình.

- Cậu ấy đi cùng tôi, tôi dĩ nhiên không để cậu ấy ăn một mình được.

Nói rồi cũng đứng dậy đi sang bàn của Thái Từ Khôn. Chu Chính Đình nghe Tử Dị nói, cả người bỗng khựng lại, rồi cũng đứng dậy theo.

- Anh đứng dậy làm gì, mau ăn cơm đi.

Lý Quyền Triết thấy khó chịu, làm cái gì vậy. Còn tưởng mình là trung tâm vũ trụ sao.

- Cậu ta muốn ngồi đâu mặc kệ cậu ta, anh cứ việc ăn của mình đi.

Chính Đình quay người sang nhìn về phía Thái Từ Khôn thấy cậu đang cười với Vương Tử Dị liền mất hứng.

- Anh no rồi, anh đi vệ sinh.

- Anh!! Chu Chính Đình!!!

Thái Từ Khôn nhìn thấy Vương Tử Dị liền mỉm cười.

- Em biết anh sẽ không để em ngồi một mình mà.

- Em giỏi đó, anh sao có thể để em cô đơn được.

Vương Tử Dị nhẹ nhàng xoa đầu Từ Khôn khiến cậu nhăn mặt.

- Đứa nhỏ ngốc.

- Anh lầm bầm lầu bầu gì đó.

- Không có gì, mau ăn đi.

- Thái Từ Khôn, tôi muốn nói chuyện với anh. Có chút thời gian chứ.

- Tôi không có tí thời gian rãnh nào để nói chuyện với cậu đâu.

Lý Quyền Triết cười lạnh trước thái độ của người trước mắt.

- Đừng tỏ ra thanh cao, tưởng mình là trung tâm của tất cả sao. Thái Từ Khôn, cho dù anh có cố gắng như thế nào anh cũng không thể khiến Đình ca yêu anh đâu.

Thái Từ Khôn nhìn vào gương trên tường, khuôn mặt của Lý Quyền Triết đỏ âu. Nhưng cậu không muốn nói gì lúc này cả, cậu quá mệt mỏi, Thái Từ Khôn cậu cảm thấy bất lực trước chuyện tình cảm rồi. Cậu không muốn làm ảnh hưởng đến chuyện luyện tập.

- Cậu tức giận cái gì, cậu đang ghen tị với tôi à. Cậu không tự tin về mình à. Lý Quyền Triết, cậu đang tự làm ảnh hưởng ước mơ của mình đó.

- Cậu dạy tôi cái gì, Thái Từ Khôn cậu sao lại trơ trẽn như vậy. Cậu không phải có Vương Tử Dị rồi sao, tại sao còn khiến Đình ca để ý mình chứ, cậu đừng tham lam như vậy chứ.

- Tôi tham lam sao, anh ta để ý tôi là chuyện của anh ta, cậu thích quản đó là chuyện của cậu, quan hệ gì đến tôi. Cậu nếu đủ bản lĩnh thì đem anh ta để ý đến cậu đi. Việc gì phải chạy đến đây tìm tôi. Tâm sự à, hay là muốn tôi tư vấn.

- Thái Từ Khôn, Anh...

- Tôi? Tôi nói cho cậu biết. Tôi không phải là kẻ chỉ biết im lặng chịu đựng ức hiếp mà không trả đòn. Đừng tưởng tôi không nói ra là cậu có thể tùy ý chạy đến đây mắng tôi.

Uỵch.

Lúc Chu Chính Đình tìm Lý Quyền Triết đi tập lại nghe nói cậu ấy đi sang hướng phòng tập của Thái Từ Khôn. Anh liền biết có chuyện không hay, đứa nhỏ này rất ít kho chịu uất ức, anh hôm đó đã làm cậu khó chịu nên có lẽ cậu đi làm khó dễ Khôn Khôn.

"Aiss, không biết Vương Tử Dị có ở đó không, lỡ cả hai làm gì đó thì biết làm sao"

- KHÔN KHÔN!!!!

- Aa.

- Lý Quyền Triết, cậu đừng tưởng tôi không dám đánh cậu.

- Vương Tử Dị, hay lắm. Anh hùng cứu nam nhân à. À không, nam tiện mới đúng.

Chát.

Cạch.

- Tử Dị!

- Hamter!!!!

- Anh đánh tôi!!! Anh có tư cách gì đánh tôi.

- Tư cách gì à, cậu xúc phạm người khác còn đòi tư cách đánh cậu sao.

- Em không có. Chính Đình anh tin em đi.

- Được được, anh tin em. Chúng ta đi về.

Chu Chính Đình dắt Lý Quyền Triết đi ra cửa, lúc tới cửa vẫn không quay lưng nói vọng vào.

- Thái Từ Khôn, anh đã hiểu!

Thái Từ Khôn nằm bệch xuống sàn. Khuôn mặt cứ ngỡ ngàng nhìn trần phòng tập, đôi mắt đã đỏ hoen. Cú đẩy lúc nãy khiến hông cậu đập mạnh xuống sàn. Nhưng cơn đau này cũng không có lực sát thương bằng câu nói của người cậu thương.

- Có phải bị đau rồi không, em nói gì đi. Khôn Khôn. Đừng khóc, có được không, Khôn Khôn.

- Em không sao.

Vương Tử Dị đau lòng, tim anh thắt lại. Anh sợ nhất là nước mắt của cậu. Lại nghe cậu nghẹn ngào trả lời anh.

- Anh đưa em trở về nghỉ ngơi.

- Em, em muốn ở một mình một chút. Anh cứ về trước đi.

- Nhưng mà...

- Nếu em bị đau, sẽ gọi điện cho anh mà. Anh về đi.

- Được rồi. Về sớm.

Tử Dị trượt dần xuống đất sau khi ra khỏi của phòng. Anh biết rõ, cậu là không muốn anh nhìn thấy cậu khóc, nhìn thấy cậu yếu đuối. Gọi điện cái gì chứ, có quỷ mới tin, điện thoại bị tịch thu rồi không phải sao.

Bên trong phòng tiếng nức nở vẫn liên tục vang lên.

.
.
.
.
.
.
.
Hết chương.
Cảm ơn các bạn đã chờ!!

Đứa nhỏ ngốc, luôn khiến tôi phải lo cho cậu. Cậu coi mình không quan trọng hay sao, lại còn lo lắng hy sinh cho người khác hơn bản thân mình như vậy.
Phải chăm sóc cho mình hơn nữa đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top