Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

▪ 1《Thừa Hạo》


|Định luật Coulomb nói: Trái dấu thì hút nhau|




Hoàng Minh Hạo lặng lẽ ngồi ở một góc phòng tập, thời gian trôi qua đã khá lâu nhưng cũng chẳng tạo ra biểu hiện gì đặc biệt. 

Lý Quyền Triết cảm thấy gần đây cậu em hoạt bát của mình rất kỳ lạ. Tập nhảy thì mất tập trung, nghỉ ngơi thì lại ngồi nghĩ ngợi đăm chiêu. Chẳng biết là giấu tâm tư gì mà liên tục muộn phiền. Bởi vậy vẻ tươi cười náo động thường ngày cũng tự dưng ít đi.

Lý Quyền Triết lại mơ hồ cảm thấy, Hoàng Minh Hạo cả ngày cười nói với mọi người đều bình thường, tới khi Phạm Thừa Thừa xuất hiện thì lại có chút phản ứng khác biệt không sao diễn tả thành lời.

Vốn giữa hai người bọn họ trước giờ luôn tồn tại một bức tường vô hình, nhưng dạo gần đây, bức tường này đã tiến hóa thành thép gai.

Lý Quyền Triết tự hỏi, rốt cục là ai ném gạch xây tường thép gai trước vậy?

"Minh Hạo, ra ngoài đi ăn không?" Lý Quyền Triết lại gần Hoàng Minh Hạo, lay vai cậu ba cái mới khiến cậu tỉnh mộng.

"Sao cơ?..." Vẻ mặt Hoàng Minh Hạo y chang đứa con nít ba tuổi, bàng hoàng như vừa bị dọa sợ.

"Anh hỏi em muốn đi ăn cùng anh không?" Lý Quyền Triết nhắc lại.

"À em ---"

"Tiểu Hamster, em lại không rủ anh nữa rồi!!"

Tới rồi tới rồi, nghiệp chướng đeo đuổi cuộc đời tươi đẹp của Lý Quyền Triết mang tên Tất Văn Quân đã tới rồi đây.

"Chúng ta đi thôi Hạo Hạo!" Lý Quyền Triết thây kệ kẻ mặt dày mét chín kia, trực tiếp cầm tay Hoàng Minh Hạo kéo đi.

"Aiya tiểu hamster em đừng như vậy, đợi anh với!!"

Kết quả, bàn ba người ngồi vẫn thừa một chỗ, Tất Văn Quân bảo đợi anh ta đi gọi điện một lát rồi lập tức trở lại.

Lý Quyền Triết thì hi vọng anh ta sẽ đi luôn.

"Minh Hạo, em thực sự không thấy tên họ Tất ấy rất phiền toái sao?" Lý Quyền Triết than phiền hòng hi vọng xây dựng hình ảnh lớn xác nhiều chuyện của Tất Văn Quân trong lòng mọi người.


"Tại sao thế? Em thấy anh Quân rất vui tính mà!" Minh Hạo thành thật trả lời.

Phải rồi, những lúc Tất Văn Quân bắt nạt Lý Quyền Triết thì nào ai để ý chứ, hết xoa đầu búng trán lại tới ẩn vai đè người, anh ta to lớn như vậy, vật Quyền Triết ra một cái là coi như đi toi mấy cái tuổi thọ của cậu rồi.

"Thôi bỏ đi, anh ta đáng ghét thế nào thế giới này cũng vĩnh viễn không hiểu nổi đâu!" Lý Quyền Triết chán nản chống cằm kết luận.

Vừa vặn sau đó Tất Văn Quân từ bên ngoài đi vào, anh ta nói "Bên ngoài trời có mưa, không biết quần nhỏ anh treo ngoài hiên ở kí túc có ướt không nữa." Hoàng Minh Hạo nghe thế thì phì cười, vừa lúc ngước mặt lên thì phát hiện phía sau Văn Quân còn một người khác.

Phạm Thừa Thừa?

"A Thừa ca, anh cũng tới sao?" Quyền Triết có chút ngạc nhiên.

"Là anh gọi cậu ấy tới cho đủ người a~ tiểu Hamster em nói xem, anh có phải là người rất chu toàn không? ~~" Tất Văn Quân kéo khóe miệng rộng tới mang tai, hớn ha hớn hở kể công chút chuyện nhỏ cứ như kể đại sự.

"Phiền phức!" Lý Quyền Triết khẽ liếc xéo Tất Văn Quân, gọi ai tới không gọi, sao lại có thể gọi Phạm Thừa Thừa tới chứ? Nhãn lực quan sát và khả năng cảm nhận thế giới xung quanh của người này quả thật kém không thể cứu vãn.

"Tại sao gọi đồ ăn lâu như vậy vẫn chưa thấy đâu a?" Lý Quyền Triết cảm thấy không khí đột nhiên có hơi chút đông cứng cho nên vội vàng giải vây.

"Như vậy đi, anh và tiểu Hamster tới bên kia chờ đồ ăn, hai đứa ngồi đây giữ chỗ nhé, bọn anh sẽ quay lại liền~" Vừa nói liền trực tiếp đi tới bên kia khoát cánh tay Quyền Triết dựng dậy, gần như là có ý ép đi.

Anh làm cái gì vậy, tại sao lại kéo tôi theo?! ----- phản kháng kịch liệt nội tâm nhưng trên thực tế vẫn không cách nào phản kháng được nội lực từ tay của Văn Quân.






Không khí của bàn ăn sau khi hai người kia rời đi mới chính thức bước vào lãnh địa. Hoàng Minh Hạo cùng Phạm Thừa Thừa, cậu không nhìn tôi không nhìn, cậu lén nhìn tôi cũng lén nhìn, hồi lâu sau đó bốn mắt vô tình chạm nhau mới khiến cả hai cùng chột dạ nhìn đi phía khác.

Điện thoại Hoàng Minh Hạo bất ngờ vang lên giữa bầu không khí ngượng ngùng này như một sự giải thoát với cậu. Hoàng Minh Hạo vội vàng bắt máy.

"Đình ca, gọi em có chuyện gì?"

"Là như vậy sao..."

"Được rồi, lát nữa cùng anh đi xem!"

Rất nhanh đã cụp máy, Minh Hạo thật thèm muốn cuộc nói chuyện có thể dài ra thêm một chút.

"Chính Đình nói anh ấy muốn đi xem cửa hàng thú cưng, định nhận nuôi một bé cún." Hoàng Minh Hạo không hiểu tại sao cậu lại nói chuyện này với Phạm Thừa Thừa, biết chắc là anh một chút cũng không để tâm.

"Ra là thế..." Phạm Thừa Thừa trả lời qua loa nhưng dường như lại vô tình để lộ ra một chút bất an. Nhưng rất mau chóng liền quay trở lại vẻ lãnh đạm như mọi khi.

"Ân..." Hoàng Minh Hạo khẽ ậm ừ một tiếng từ cổ họng.

Cuộc nói chuyện mới nhóm được chút lửa đã lại lập tức bị dội cho một gáo nước, tiếp tục im lặng.

Tới khi Lý Quyền Triết cùng Tất Văn Quân trở lại và thậm chí là cả khi bữa ăn đã kết thúc, hai người bọn họ cũng không nói với nhau thêm một câu nào nữa.

Buổi tối, tất cả thực tập sinh đều sớm đã ra về từ chín giờ.

Hoàng Minh Hạo sau khi cùng Chu Chính Đình ra ngoài xem thú cưng liền trở về công ty lấy đồ. Đi được tới phòng tập thân quen thì nhìn thấy ánh sáng từ phòng tập D2 hẵng còn hắt ra ngoài hành lang. Bên trong vẫn mở nhạc.

Hai người tò mò bước vội tới cửa phòng tập, ngó vào bên trong, cho rằng các chiến hữu của mình hôm nay lại đột xuất hăng say tập luyện, nào ngờ bên trong chỉ có một người duy nhất.

Phạm Thừa Thừa.

Rap, hát, nhảy, tất cả kĩ năng đều được anh chau chuốt tỉ mỉ và liên tục, một đoạn rap lại không ngừng đọc tới đọc lui, đọc sai một chữ liền đọc lại hai ba bốn lần, cứ thế không ngừng nghỉ.

Sau đó bài hát mà công ty giao cho cả nhóm tập một lần nữa vang lên, Phạm Thừa Thừa diễn một lèo, còn dùng mic hát trực tiếp, sau đó liền bật nhảy một cái, kết thúc bài hát một cách mạnh mẽ.

"Giỏi quá!!" Bên ngoài truyền vào tiếng vỗ tay cùng ngữ khí hào sảng tung hô.

Phạm Thừa Thừa quay đầu, nhìn ra hai khuôn mặt đang ló vào kia.

"Hai người..."

"Thừa Thừa, khi nãy em làm rất tốt!" Chu Chính Đình bật hai ngón cái.

Phạm Thừa Thừa khẽ mỉm cười thay cho lời cảm ơn.

"Hôm nay làm sao lại ở lại tập muộn như vậy?" Chính Đình hỏi.

"Không có gì, em chỉ muốn chuẩn bị tốt cho trong buổi kiểm tra sắp tới thôi!"

"Được được, tốt lắm! Nhưng mà hiện tại cũng muộn rồi, chúng ta nên ra về thôi, nếu không bảo vệ đóng cổng kí túc xá mất!" Chu Chình Đình xem đồng hồ rồi nhắc nhở.

Hoàng Minh Hạo ngồi trên sô pha cùng Đinh Trạch Nhân và Lý Quyền Triết xem bộ phim truyền hình dài tập lúc mười giờ rưỡi, sau đó đột nhiên anh Trạch Nhân nằm ngửa ra than thở.

"Thật chẳng hiểu nổi tên nhóc Thừa Thừa nữa, tập duyệt cá nhân hôm nay lại đột nhiên làm sai rất nhiều động tác, trước đó rõ ràng đã ôn tập rất kĩ rồi mà... hại anh bị giáo viên vũ đạo la một trận vì không làm tròn trách nhiệm đôn đốc các thành viên tập nhảy..."

"Anh ấy làm sai?" Hoàng Minh Hạo đương nhiên cũng bất ngờ, Phạm Thừa Thừa trước giờ đều tập luyện chăm chỉ như thế, tới lúc biểu diễn sao lại làm hỏng như vậy...

"Ừm, tới nhịp sáu đã lẫn lung tung, chẳng hiểu trước đó đang ngẫm nghĩ gì mà gọi tới hai lần mới thưa!"

"Đều đã thử hỏi chuyện nó, mà hỏi không thành. Nó một chữ cũng không chịu nhả ra, cứ im lặng cả buổi."

Hoàng Minh Hạo thật sự rất ngạc nhiên, Phạm Thừa Thừa mọi khi đều rất thân với những thành viên khác, cho dù hơi lạnh lùng thì cũng không khó tiếp cận, nếu hỏi chuyện anh ấy, chỉ cần không quá mang tính riêng tư thì ngay lập tức anh ấy sẽ trả lời không thiếu một thông tin nào.

Nhưng đó là đối với những người khác, còn đối với Hoàng Minh Hạo, một câu cũng không trả lời. Hoàng Minh Hạo biết Phạm Thừa Thừa nhất định là không ưa mình, bởi vì tính cách ưa ồn ào lại thích quậy phá, người trầm lặng và lãnh đạm như anh ấy đặc biệt sẽ không vừa mắt người như cậu.

"Hay là..."

"Hạo Hạo, em tới hỏi chuyện Thừa Thừa thử xem, nhỡ đâu lại biết nó đang có tâm sự gì!" Đinh Trạch Nhân rất mau mắn nói với cậu.

Nếu có cũng nhất định không nói cho cậu biết đâu mà...







Giữa đêm khuya khoắt, ngoài cửa kí túc xá xuất hiện một bóng người, tiếng lục đục lục đục dù không lớn nhưng cũng đủ gây chú ý với nhân vật mắt nhắm mắt mở vừa thức dậy để mò vào nhà vệ sinh.

Hoàng Minh Hạo đứng chững lại, chớp mắt mình ba lần mới mở ra. Ánh sáng từ nhà tắm hắt sang, lộ ra khuôn mặt của người nọ trong đêm tối.

"Thừa ca --- ưm"

Chưa nói xong đã bị người đó lấy tay che miệng lại.

"Anh không ngủ sao?" Hoàng Minh Hạo nói nhỏ tiếng sau khi Thừa Thừa đã gỡ tay ra.

"Ngủ không được." Anh đáp bằng chất giọng trầm lạnh, mặc dù không hề muốn tỏ ra lạnh nhạt nhưng người lúc nào cũng tươi cười như ánh mặt trời kia lại tuyệt đối nhạy cảm với ngữ khí của anh.

"... ra là vậy... vậy em, em quay lại phòng..."

"Này!" Phạm Thừa Thừa bỗng cắt đứt lời cậu, anh tiếp, "Ra ngoài với tôi!"

Tầng thượng của khu kí túc xá có thể nhìn thấy bầu trời, một bầu trời toàn sao.

Phạm Thừa Thừa và Hoàng Minh Hạo ngồi trên một cái bệ đá dài, mỗi người ở một góc, vô tình lại tạo ra một khoảng trống lớn ở giữa.

"Ách xì!!"

Trời đêm sương rơi lạnh, Hoàng Minh Hạo lúc lên đây cũng không mang theo áo khoác, giờ thì vui rồi, kiểu gì sáng mai cũng cảm một trận cho xem.

"Xin lỗi!" Giọng của Phạm Thừa Thừa vang lên bên cạnh, cùng lúc đó trên vai Hoàng Minh Hạo lại bất ngờ được một tầng ấm áp bao phủ.

Phạm Thừa Thừa biết là do anh nói muốn cùng cậu ra ngoài nên cậu vội vội vàng vàng đi theo mà không chuẩn bị gì cả. Cho nên lần này anh nhận lỗi, đem áo trên người khoác cho cậu.

Đứa nhỏ này..., luôn muốn tranh thủ mọi cơ hội có thể để tiếp cận anh, nhưng là anh lại rất sợ cậu gần mình.

"Ca ca, anh không mặc sao?" Hoàng Minh Hạo sững sờ.

"Không cần mặc, cũng đã quen với thời tiết này rồi!" Vẫn là một lời đáp lành lạnh.

"Nhưng mà nhỡ..."

"Bớt nhiều lời!"

Hoàng Minh Hạo lập tức nuốt lại vào cổ họng mấy lời định nói, cậu tự biết mình có thể khiến anh tức giận bất kì khi nào.

"Này Minh Hạo..."

Lần đầu tiên Phạm Thừa Thừa gọi tên cậu như thế, chưa gì đã khiến cậu rơi vào trạng thái thất thần.

"Cậu có ghét tôi không?"

"Ghét anh? Tại sao em lại ghét anh?"

"Bởi vì tôi rất ghét cậu!"






Hoàng Minh Hạo vốn đã cúi đầu lại cúi thấp hơn, dường như không muốn để lộ ra biểu hiện trên khuôn mặt mình lúc này.

Lời này... dù biết anh ấy một ngày nào đó chắc chắn sẽ nói nhưng mà... vẫn thật đau lòng...

Hoàng Minh Hạo dùng nụ cười để diễn đạt rằng mình chấp nhận lời nói đó, hoàn toàn hiểu được mình tệ như nào mới khiến Phạm Thừa Thừa bày ra thái độ chán ghét như thế.

"...vì cậu ồn ào và lắm lời."

Hoàng Minh Hạo biết mà, tính cách sôi nổi của cậu chắc chắn sẽ làm những người trầm lắng thấy khó chịu. Chỉ là sinh ra đã luôn như vậy, lại không có biện pháp thay đổi bản thân, không hoạt bát náo động thì sẽ bức rức tay chân.

"Nhưng mà đó là trước đây. Hiện tại rất ghét cậu bởi vì..."

Hóa ra mình lại có nhiều hơn một lí do để bị ghét sao...

"... bởi vì cậu làm tôi thích một người đáng ghét như cậu!"

Mình thực sự tệ như vậy, khiến người khác ----- khoan, chờ đã, Phạm Thừa Thừa mới nói cái gì?

"Ca ca, anh mới vừa nói gì đó?"

Phạm Thừa Thừa lập tức chau mày.

"Không nghe tôi nói?"

"..."

Quả nhiên sự lúng túng của cậu liền khiến người kia nổi cơn tam hoành, ánh mắt như bắn ra cả vạn lưỡi dao sắc nhọn.

"Không nói nữa, mau về đi ngủ!"

Vừa toan đứng dậy rời đi, phía sau tay Thừa Thừa đã bị níu lại.

"Ca ca..."

"... em cũng thích anh!"







Nam châm trái dấu thường hút nhau, không phải sao? Hoàng Minh Hạo chẳng hề cho mình và Phạm Thừa Thừa là ngoại lệ đâu. Cũng là thuận theo cảm giác mà thôi.






"Ngồi xa ra một chút!" Phạm Thừa Thừa lạnh lùng nói.

Hoàng Minh Hạo chần chừ một chút, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang nhìn người bên cạnh.

"Ca ca..."

"Bảo đứng dậy ra đằng kia ngồi mà?" Phạm Thừa Thừa đột nhiên lên giọng gắt nhẹ.

Hoàng Minh Hạo liền hoảng hốt đứng dậy nghe lời chạy tới cuối phòng tập ngồi.

Năm phút đồng hồ trôi qua trong im lặng, tới mức có thể nghe thấy cả tiếng nhịp tim đang đập trong lồng ngực Minh Hạo.

"Không được, mau quay lại đây!" Phạm Thừa Thừa lại gọi cậu.

"Dạ..." Minh Hạo lại tiếp tục ngoan ngoãn đứng dậy chạy tới ghế sô pha cạnh tường ở đầu phòng tập.

"Ngồi đó!" Thừa Thừa chỉ vào chỗ bên cạnh mình, thậm chí còn lấy tay ấn cậu ngồi xuống.

Hoàng Minh Hạo sắp bị anh dọa cho phát hoảng rồi đây.

"Ca ca, làm sao vậy?"

Phạm Thừa Thừa thở dài bất lực, dựa lưng vào thành ghế.

"Ngồi xa hay ngồi gần cũng vẫn vậy, đều như nhau!"

"Cái gì như nhau a?" Anh đang nói gì đó ca ca, đừng lạ lùng như vậy, em sợ lắm o(╥﹏╥)o

"Không ổn rồi, anh không có biện pháp nào để bớt thích em hết, khoảng cách cũng không thể. Nhớ em như vậy thì làm sao nhớ vũ đạo được đây?"

"A..."

Chết rồi chết rồi, mặt Minh Hạo đang đỏ lên như trái cà chua rồi a!! \\\>~<///

















Định luật trái dấu Coulomb, luôn đúng!












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top