Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

▪ 2.1《Đình Khôn》


|Hồ điệp ngược dòng chảy|


Thần Phong Vũ là đội tuyển bơi lội nổi tiếng nhất thành phố An Huy, Trung Quốc.


Tiếng lành đồn xa, chỉ trong vỏn vẹn ba tháng, đội tuyển đã liên tục đạt được những thành tích nổi bật và đáng ngưỡng mộ. Nhưng điều đáng nói chính là, đội tuyển này khởi đầu chỉ là một câu lạc bộ nhỏ của trường cấp ba Phong Thần, đúng vậy, bạn nghe hay nhìn đều rất đúng, thành viên của đội tuyển đều chỉ là học sinh cấp ba mà thôi.


Sau đó có thể gọi là duyên trời định, những gương mặt trẻ tài năng xuất chúng, năng lực phi phàm bắt đầu lộ diện, trải qua những khó khăn thử thách mới có thể đổi lấy bốn chữ "tất chiến tất thắng" như ngày hôm nay.


Lại gần đây và tôi sẽ kể cho bạn một bí mật phía sau thành công của Phong Thần Vũ...






"Chu Chính Đình, em theo thầy ra ngoài nói chuyện một chút!" Huấn luyện viên nói.

Chu Chính Đình hiện là đội trưởng của Phong Thần Vũ, câu lạc bộ bơi lội đã có thâm niên 10 năm của trường Phong Thần. Tiếp bước anh trai của mình, Chính Đình nỗ lực phấn đấu bước tới vị trí đội trưởng vô cùng không dễ dàng này với hi vọng sẽ mang lại thành tựu cho Phong Thần.

Nhưng nào ngờ khó khăn lại rất nhanh đã tìm tới.

"Thầy nói sao? Giải tán câu lạc bộ?"

Chu Chính Đình thảng thốt bật dậy từ trên ghế, hét xong một tiếng liền cảm thấy đại não sắp bị giật hỏng. Tại sao lại có chuyện như vậy ập tới chứ?

"Chính Đình, thầy biết em sẽ không chấp nhận giải tán nhưng đây cũng là cách giải quyết duy nhất rồi, cô hiệu trưởng sẽ không chi trả khoản nợ của câu lạc bộ chúng ta trong suốt năm vừa qua vì chúng ta không mang lại thành tích gì cho trường. Thầy xin lỗi, khoản nợ ngân sách lớn như vậy thầy không có cách nào hoàn trả, cho nên đành phải..."

Chu Chính Đình quả thực cũng phần nào thông cảm cho thầy An, thầy đã dành cả thanh xuân để cống hiến cho Phong Thần Vũ, từ một học sinh trở thành một giáo viên. Nhưng tính cách của thầy lại không vừa lòng ban giám hiệu trưởng, cho nên lần nào thảo luận xin ngân sách đều vướng không ít khó khăn, ban đầu ban giám hiệu còn không cho lấy một đồng, sau đó giao kèo thành một năm trích ngân sách hai lần, trong năm đó phải mang lại thành tích thì mới gọi là cho, nếu không sẽ tính vào khoản nợ.

Nguyên một năm này, ngoài trừ Chu Chính Đình ngày ngày tập luyện bơi lội ra, còn lại đoàn đội đã có những người ra trường, có người rút đơn, có người trốn biệt tăm, có người lại chạy sang câu lạc bộ khác hoạt động. Thầy An từ năm ngoái cũng bắt đầu buông lỏng, không còn tới câu lạc bộ dạy bơi thường xuyên nữa, Chu Chính Đình biết, tất cả đều bởi bài bạc đỏ đen.

Lực bất tòng tâm hiện tại đối với Chu Chính Đình chính là muốn từ bỏ cũng không được, muốn tiếp tục cũng chẳng xong.









Đường về nhà hôm nay giống như dài ra, Chu Chính Đình đi rất lâu rất lâu mới đặt chân tới cửa nhà. Mama nhìn ra tâm trạng anh không tốt, lại gần vuốt ve khuôn mặt anh, nở một nụ cười ấm áp đoan hậu. Tác dụng của một nụ cười này thật nhanh đã có thể khiến nặng nề trong lòng anh phần nào vơi bớt.

"Aiya Tiểu Đình, cháu về rồi sao?"

Hóa ra là dì Ngọc, chị em kết nghĩa của mama ghé chơi. Chu Chính Đình nghe mama nói, dì Ngọc mới từ Mỹ trở về, muốn ghé thăm gia đình Chính Đình sau năm năm xa cách.

"Lão thiên ơi, mới chỉ năm năm thôi mà cháu tôi đã lớn thế này rồi sao? Lại đây dì xem nào!" Dì Ngọc tươi cười đi tới nhìn ngắm Chu Chính Đình, phút chốc khiến anh cảm thấy như búp bê bị nhìn tới nhìn lui.

"Cháu chào dì!" Chu Chính Đình không quên phép tắc, khuôn miệng khẽ cong lên rồi ngoan ngoãn cúi đầu chào.

"Aiya thật sự ngoan quá, tiểu tử nhà em mà cũng ngoan như Tiểu Đình thì có phải phúc đức cho nhà em rồi không!" Dì Ngọc khẽ thở dài than thở.

Tiểu hài tử của dì Ngọc?

Hình như Chính Đình có gặp qua rồi a... nhưng mà cũng lâu rồi không có nhớ tên, lần đầu cũng là lần cuối gặp là cách đây năm năm về trước. Ấn tượng duy nhất chính là khuôn mặt cau có khó gần lại chỉ thích chơi một mình của đứa trẻ đó, hơn nữa cơ thể còn gầy gò ốm yếu, mới ngã một chút đã oà lên khóc nhè rồi.

Ngoài trừ những điều đó, còn lại chẳng có gì quá nổi bật đáng lưu tâm nữa.

"À phải rồi, Tiểu Đình, lần này dì Ngọc trở về cũng mang theo cả Khôn Khôn, con còn nhớ em ấy chứ?"

Khôn Khôn... hóa ra đó là tên cậu nhóc ấy...

"Con..." Chính Đình ngại ngùng xoa xoa gáy, không nhớ thì nên nói không nhớ, ngộ nhỡ nói có rồi bị hỏi thêm câu khác thì biết trả lời thế nào đây.

"Aiya cháu nó không nhớ cũng phải thôi, đã năm năm trôi qua rồi, hơn nữa tính cách Khôn Khôn hay thích lẩn trốn rồi trầm lặng như thế, rõ ràng là không gây được ấn tượng với ai a..." Dì Ngọc giải nguy cho Chính Đình, cùng lúc lại buông lời quở trách con trai mình.

Nghe vậy thì xem ra sau từng ấy năm cậu ấy vẫn không thay đổi chút nào... - Chính Đình thầm suy đoán.

"Chính Đình, con lên lầu tắm rửa mau đi, lát nữa gia đình chúng ta cùng gia đình dì Ngọc dùng bữa!" Mama nhắc nhở anh, còn mỉm cười tét một cái nhẹ vào mông Chính Đình khiến anh đỏ mặt tía tai không dám nhìn dì Ngọc mà trực tiếp chạy lên lầu.

Mama cũng thật là, lúc nào cũng làm như Chính Đình còn bé bỏng lắm ấy =3=







"Tiểu Đình, con mau tới đây ngồi đi!"

Vừa thấy Chính Đình xuất hiện ngoài cửa phòng ăn thì mama của anh đã lên tiếng gọi, một sự cố ý đầy tình cờ khiến cho toàn thể bàn ăn đều ngoái lại nhìn anh.

Thực ra là vẫn còn một người không hề ngoái lại...

"Tiểu Đình, mau qua đây mau qua đây!" Dì Ngọc vui vẻ vẫy vẫy Chính Đình lại ngồi bên cạnh Dì.

Mặc dù nghe người lớn hỏi chuyện Chính Đình đều hân hoan đáp lại nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn len lén nhìn người ở phía đối diện.

"Khôn Khôn, ngồi ăn phải bỏ mũ áo ra!" Dì Ngọc nhắc nhở tiểu hài tử của mình.

Chính Đình chậm rãi quan sát đối phương, thấy bàn tay người đó đưa lên bình thản, nói đúng ra là vô cùng chậm chạp đem mũ áo bỏ ra, sau đó lại tiếp tục không ngẩng mặt lên mà chuyên tâm ăn canh súp.

"Khôn Khôn, con mau chào anh Đình đi!" Ngữ khí dì Ngọc vô cùng không hài lòng vì tiểu hài tử này.

Phải mất thêm vài giây sau đó, chàng trai đó mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhả ra ba chữ, "Thái Từ Khôn."

Chu Chính Đình tất nhiên không hiểu gì, anh ngớ ra một lúc, nghĩ ngợi, sau đó quả thật vẫn không hiểu cậu ta đang nói cái gì.

Thái Từ Khôn bồi thêm, "...đó là tên tôi."

Tới lúc đó gương mặt Chu Chính Đình mới giãn ra, hoá ra là giới thiệu tên, vậy mà làm anh tưởng cậu ta chuẩn bị đọc thơ không chứ!

"Chào em Thái Từ Khôn, anh là ---"

"Chu Chính Đình."

Thái Từ Khôn lập tức cắt ngang lời của anh.

Cảm xúc xấu hổ tìm tới hai tai của Chu Chính Đình, đồng loạt đều đỏ ửng lên.

Mất mặt quá, người ta nhớ cả họ lẫn tên mình còn mình lại chẳng nhớ nổi cái tên người ta...

"Phải rồi Khôn Khôn, mẹ có tin vui cho con đây, sau này nhà chúng ta chuyển về đây sống, con sẽ học chung trường với Tiểu Đình, bây giờ cùng nhau kết thân, sau này có thể nhờ Tiểu Đình chỉ bảo cho con!"

Chu Chính Đình xem thái độ từ đầu tới giờ của Thái Từ Khôn, đoán chắc cậu ta sẽ bất bình hay phản đối dữ dội lắm, chỉ nhìn sự lạnh lùng đó cũng cảm thấy như không hề muốn kết thân hay nhờ cậy người khác rồi.

"Vâng thưa mẹ!" Đó chính xác là những điều mà Thái Từ Khôn vừa đáp lại.

Chu Chính Đình có chút ngạc nhiên nhìn cậu.

Thái Từ Khôn sau đó chỉ giữ im lặng hoàn thành bữa ăn.







Buổi tối, Chu Chính Đình nhìn đồng hồ đã là chín giờ rưỡi, anh liền vội vàng xin phép lên lầu chuẩn bị đồ để tới trường tập luyện.

"Muộn như vậy rồi Tiểu Đình vẫn tới trường sao?" Dì Ngọc ngạc nhiên.

"Chính Đình rất chăm chỉ luyện tập, buổi tối tập tới mười một giờ rưỡi sẽ trở về, trường học cũng rất gần nhà, vì thế cũng không có gì đáng lo!" Mama của Chu Chính Đình giải đáp khúc mắc cho Dì Ngọc.

"Vậy sao... hay là thế này đi, Khôn Khôn, con tới trường cùng Tiểu Đình, coi như là nhờ anh hướng dẫn, tiện thể xem qua trường học luôn, có được không?"







Chu Chính Đình quay vào chào hỏi mọi người một tiếng rồi mở cửa đi ra bên, vừa trở ra lại va phải bóng lưng của Thái Từ Khôn.

"Khôn Khôn, em làm gì ngoài này vậy?"

Lúc đó Dì Ngọc rất vừa vặn đi ra giải thích cho Chính Đình ý kiến của mình, nhờ cậy anh thay dì quản lí tiểu hài tử kia.

Chu Chính Đình có chút không tình nguyện cho lắm, cũng không phải do anh hẹp hòi mà bởi vì thái độ của Thái Từ Khôn không hề có chút hào hứng nào khiến người đối diện cũng bị mất hứng theo.

"Chúng ta đi thôi, Khôn Khôn!"







Chu Chính Đình đẩy cửa phòng ra, bên trong hiện ra vô cùng rộng lớn, bể bơi nước một màu xanh biếc, sau khi bật đèn trải dài từ đầu phòng tới cuối phòng thì mặt mặt nước liền biến thành một dải lụa lấp lánh.

Đặc quyền của câu lạc bộ bơi cũng không tệ chút nào, phải không?

"Đây là nơi câu lạc bộ bơi lội thường xuyên luyện tập, anh cũng là một thành viên của đội!"

Thái Từ Khôn nghe Chu Chính Đình giải thích, mắt lại không ngừng quan sát xung quanh một lượt. Hồi lâu sau đột nhiên đi tới gờ tường trưng đầy những tờ giấy thành tích và chứng nhận, ngắm nghía một lát rồi mới lên tiếng, "Thành tích gần đây nhất là hai năm về trước?"

Chu Chính Đình ngẩng đầu nhìn cậu rồi lặng đi một lúc, nhất thời không biết trả lời ra làm sao mới phải.

"Câu lạc bộ hiện tại còn bao nhiêu người?" Thái Từ Khôn quay đầu hỏi.

Chu Chính Đình vốn không muốn trả lời vấn đề này, nhưng quả thực đã chán nản tới mức không muốn che giấu nữa rồi. Vì vậy, anh thở dài một hơi, nói, "Còn một người..."

Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trên nét mặt Thái Từ Khôn, nhưng rất nhanh liền quay lại vẻ ổn định ban đầu. Cậu khẽ so vai, cười nhạt một tiếng.

"Thực ra... câu lạc bộ này sắp giải tán, huấn luyện viên cũng từ bỏ rồi..." Chu Chính Đình càng nói càng muốn nghẹn lại ở cổ họng, anh đã dành tâm huyết hai năm trời của mình vì câu lạc bộ này, cuối cùng chính mình lại chấp nhận thốt ra hai chữ "giải tán". Quả thực... không dễ dàng chút nào.

Tĩnh lặng một lúc lâu, đột nhiên Thái Từ Khôn đi tới đứng bên cạnh Chu Chính Đình, khoanh tay lại rồi nói, "Xuống nước đi, cho tôi xem thực lực của anh!"

Chu Chính Đình ngây ra một lúc, hỏi lại, "Bây giờ luôn?"

Thái Từ Khôn khẽ chau mày, "Chẳng phải anh định tập luyện sao?"










Chu Chính Đình đứng trên ván, vào tư thế chuẩn bị. Sau khi tự đếm tới ba liền nhảy ào xuống mặt nước. Chính vì đây chỉ là bơi mẫu cho nên không cần tiêu tốn quá nhiều sức lực, động tác kĩ thuật chuyên nghiệp cũng không nhất thiết phải thể hiện ra. Bơi tự do đường đi đoạn 25m, Chu Chính Đình mất mười lăm giây, đạp tường trở về mất mười sáu giây, chênh lệch đường đi và về không lớn. Tổng lại mất ba mươi mốt giây lẻ. Thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt và nhanh gọn, tính chất đơn giản giống như ăn một miếng bánh ngọt.

Chu Chính Đình ngoi lên từ mặt nước, bám vào thành thang sắt bước lên. Điều đầu tiên rơi vào tầm mắt người khác chính là body sáu múi săn chắc không chê vào đâu được.

Đem kính bơi kéo lên trên, ánh mắt anh hướng về phía cậu, mỉm cười hỏi, "Cậu thấy sao?"

Vẻ mặt Chu Chính Đình không phải cao ngạo tự đắc, nhưng cũng hoá thành phượng hoàng cao đầu ưỡn ngực, đầy vẻ vinh quang nhìn Thái Từ Khôn.

"Ngày nào anh cũng tập luyện sao?" Cậu không trả lời trọng điểm câu hỏi của Chính Đình mà lại lái sang một vấn đề khác.

"Ừ, ngày nào cũng tập!" Chu Chính Đình gật gù nói.

"Thực sự yêu bơi lội tới như vậy?" Thái Từ Khôn tiếp tục hỏi.

"Ừ, thực sự yêu thích!" Chu Chính ĐÌnh vẫn mỉm cười đáp lại.


"Yêu thích nhất?" Thái Từ Khôn giống như đang chờ mong một đáp án duy nhất từ người kia.


"Đúng thế, là yêu thích nhất!" Chu Chính Đình khẳng định chắc nịch.


Ra là vậy... - Chờ mong không thành, nội tâm Thái Từ Khôn có chút phức tạp.










"Câu lạc bộ này, có thể tái thành lập không?"



- to be continues...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top