Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

▪ 2.2 《Đình Khôn》



|Hồ Điệp ngược dòng chảy|



"Đội trưởng, chúng ta đi thôi!" Hoàng Minh Hạo cùng mấy người anh em trong đội bơi cùng nhau tan giờ tập luyện, chuẩn bị ra ngoài ăn khuya.

Ngồi trong cửa tiệm, cả đội mười hai người đều không ngừng trò chuyện huyên náo. Cãi nhau to tiếng nhất phải là Vưu Trường Tĩnh và Lâm Ngạn Tuấn. Thiên địa ơi, hai đứa này hỏa thủy xung khắc, chuyện nhỏ chuyện to mà cũng tranh chấp muốn sứt đầu mẻ trán.

"Cái gì mà nhìn thấy quỷ, cậu toàn là bịa chuyện!"

"Bịa chuyện? Tôi là người chưa từng bịa chuyện bao giờ nhé!"

"Nói dối sẽ bị thối chân!"

"Đúng, có thối cũng sẽ dí cho cậu ngửi!"

"Đệch, cậu đúng là thằng điên!!"

"Cậu mới là thằng điên ấy!!"

"Để xem ai mới là kẻ phát điên trước!!" Vưu Trường Tĩnh đập bàn đứng dậy khí thế hét lên.

"Tới liền đi!!" Lâm Ngạn Tuấn cũng chẳng vừa, cũng đập bàn ra uy doạ ma doạ quỷ.

Trước khi hai đương sự kịp lao vào nhau cắn xé, Chu Chính Đình đã ngay lập tức nhảy vào ngăn cản.

"Hai đứa ra kia úp mặt vào tường cho anh, không xin lỗi nhau đủ một trăm lần thì ngày mai bơi một trăm vòng bể!"

Hai đương sự đương nhiên sợ rúm ró, cả câu lạc bộ này muốn chọc vào ai thì chọc, không thể tuỳ tiện chọc vào đội trưởng cùng cố vấn huấn luyện viên được. Đắc tội với bọn họ thì chẳng khác nào nhảy lên lưng cọp, đặc biệt sẽ khiến cho bạn có cảm giác ăn không ngon ngủ không yên.

Dùng xong bữa, đoàn đội từng người chào hỏi lần lượt ra về, trước khi tan cuộc Chu Chính Đình lên tiếng nhắc nhở về lịch giải đấu thường niên quy mô An Huy tối ngày mai, dặn dò mọi người phải đặc biệt chú ý sức khoẻ và chế độ ăn uống, đảm bảo được thể lực khi tham gia giải đấu lớn.

Thời điểm lúc Chính Đình đang nói ấy, ở cuối bàn lại có người đã uống hai chén rượu, mặt đỏ bừng lên, không phải say khướt nhưng hơi men vẫn ngấm dần, người đó ngồi lầm lì một góc, nghe khẩu khí đặc biệt uy quyền của Chu Chính Đình lại khiến cho khoé miệng không khỏi cong lên.

Chu Chính Đình chào hỏi mọi người, quay đầu mới thấy người nọ mặt mũi đều mê man cả rồi.

"Thái Từ Khôn, em say rồi sao?"

Đáp lại anh, cậu chỉ lắc đầu.

"Em cũng thật là, tửu lượng kém như vậy sao còn muốn so bì với bọn họ chứ?" Khi nãy đoàn đội có Đinh Trạch Nhân hào hứng mời rượu, Chu Chính Đình định lên tiếng ngăn cản, không ngờ Thái Từ Khôn lại đồng ý nâng chén, chính vì vậy bản thân đành phải xuống nước cho bọn họ thác loạn.

Bây giờ thì hay rồi, mọi người uống hai ba chén đều không sao, người này lại say tới mức đi còn không nổi.

"Mau lên đây đi!" Chu Chính Đình hạ đầu gối, quỳ xuống một bên để đỡ người Thái Từ Khôn cõng lên lưng.

Đi ra tới ngoài cửa, Thái Từ Khôn đột nhiên lại liên tục lẩm bẩm, "Không muốn về nhà, không muốn về nhà ~ "

Chu Chính Đình ngoái đầu hỏi, "Muộn rồi không về nhà còn muốn đi đâu?"

"Đi tới trường a ~!"

"Tới trường làm gì chứ?" Chu Chính Đình cười hỏi.

"Mau tới trường đi mà, tới trường đi a~ !!" Thái Từ Khôn giọng điệu thống thiết bá chặt lấy cổ Chu Chính Đình, quằn quại nhảy loạn trên lưng anh, hại anh xém nữa đem cả hai trực tiếp lăn nhào ra đường.

"Được được, lập tức đưa em tới trường!" Chu Chính Đình khổ sở nói, trước ngực đeo cặp, dưới tay xách cặp, phía sau lại khênh đỡ cả một vị Đại Phật đang không ngừng làm nháo, anh quả thật sắp bị bòn rút hết sinh lực rồi.







Chu Chính Đình một giờ sáng bị Thái Từ Khôn dựng ngồi ở thành bể bơi, vừa nghe điện thoại của mama xong liền đánh chậc một tiếng thở dài.

"Rốt cuộc ai mới là con của mama chứ? Cậu ấy họ Thái, mới không phải họ Chu a!"

Hà cớ gì lại nói nếu không bảo vệ tốt cho Khôn Khôn thì sẽ bị phạt chứ, người cần bảo vệ lúc này là Chu Chính Đình mới đúng.

"Khôn Khôn, muộn rồi còn muốn ra đây ngồi làm gì?"

Lặng im một lúc, Thái Từ Khôn ngồi bên cạnh mới chầm chậm lên tiếng.

"Ca ca, anh ngầu lắm!"

Chu Chính Đình khẽ nhíu mày, quay sang nhìn cậu.

"Thật xin lỗi đã để anh đợi lâu như thế, lẽ ra em nên quay về sớm hơn, nên quay về để giúp anh thực hiện đam mê của mình, hiện tại nhìn anh vui vẻ như vậy, em cũng rất vui..."

Luôn nói những lời hết sức khó hiểu, đó chính là Thái Từ Khôn, cố vấn huấn luyện viên của Phong Thần Vũ.

"Khôn Khôn, em nói gì vậy..."

Thái Từ Khôn khẽ phì cười một mình, cái đầu không ngừng gật gù, có vẻ như men rượu đã truyền đi toàn cơ thể rồi.

"Chu Chính Đình đầu gỗ, anh vẫn không hiểu sao?!" Thái Từ Khôn đột nhiên hét lên.

"Khôn Khôn em say rồi, chúng ta mau về thôi!" Chu Chính Đình giữ lấy người cậu, nào ngờ Thái Từ Khôn lại lựa chọn sai thời điểm để làm nháo, giây tiếp theo liền khiến cho cả hai cùng ngã xuống bể bơi.








Chu Chính Đình rơi xuống mặt nước lạnh, ở dưới dòng nước lại vội vàng nhớ ra một việc liền lập tức mở mắt, nín thở nhìn quanh.

Trong làn nước xanh ngập tràn đồng tử lại phát hiện Thái Từ Khôn đang đạp loạn nước bơi ra xa. Chu Chính Đình tức khắc hoảng sợ, vội vã ngoi lên mặt nước gọi lớn.

"Thái Từ Khôn!!"

Nhưng người kia dường như không nghe thấy, tiếng vẫy nước quá mạnh. Giây kế tiếp Chu Chính Đình chứng kiến Thái Từ Khôn đang liều mạng lao ra tới giữa bể thì dừng lại, sau đó buông lơi chính mình, trực tiếp chìm xuống.

"Thái Từ Khôn!!" Chu Chính Đình gào thét, sợ hãi tới tim gan đều quặn.

Thái Từ Khôn không biết bơi.

Cậu ấy đã luôn mang trong mình bóng ma tâm lý suốt từng ấy năm, cho nên rất sợ phải xuống mặt nước.

"Thái Từ Khôn, mày mau nhảy xuống nước lấy trái bóng đi!!" Thằng mập hách dịch Tiểu Ngưu chặn đường Thái Từ Khôn, ép cậu nhảy xuống hồ bơi.

"Tớ không muốn, tớ không biết bơi!" Tiểu Khôn năm lên mười, đứng trước mặt lũ trẻ con hàng xóm nhút nhát nói.

"Mày dám cãi tao hả?!" Thằng mập cong cớn đứng giữa đám lít nhít quát, sau đó nó mắng cậu, "Đồ nhát gan, mày là cái đồ nhát gan!"

Đám trẻ con xung quanh cũng hùa theo, trợn mắt thè lưỡi trêu Thái Từ Khôn.

"Lêu lêu cái đồ con trai nhát gan, lêu lêu!"

Thái Từ Khôn sống khép kín, cực kỳ ghét giao tiếp với người lạ. Hôm ấy lại tình cờ đi dạo ngang qua chỗ lũ trẻ nhà hàng xóm chơi bóng. Rõ ràng là tụi nó đá bóng bay xuống mặt nước, cuối cùng lại kéo quân tới ăn vạ đòi Thái Từ Khôn nhặt trái bóng về, nói là do cậu xuất hiện nên bóng mới bay mất.

Thái Từ Khôn rất không phục, tâm tình vô cùng tức giận thế nhưng lại không sao cãi lại bọn chúng, sử dụng bạo lực thì lại càng không thể.

Thế rồi, trong một giây uất ức tới đỉnh điểm, cậu bật khóc trước mặt chúng.

"Lại còn khóc nhè, mày đáng ghét quá Thái Từ Khôn, sao ba mẹ mày lại sinh ra mày chứ?"

Vừa nói dứt, thằng mập Tiểu Ngưu liền lao tới xô ngã Thái Từ Khôn xuống hồ bơi phía sau đánh "ùm" một tiếng.

"Haha!" Đám lít nhít nhìn thấy cậu vùng vẫy trên mặt nước, đưa tay chới với lên khoảng không thì lại tàn ác cười khoái chí.

Trong lòng Thái Từ Khôn như gặp quỷ, tay chân đều khua loạn mặt nước, í ới kêu gào lên, nước tràn vào cổ họng. Sặc. Nước mắt hòa lẫn với nước bể, hoàn toàn là bộ dạng thảm thương.

Gào thét như vậy nhưng bên tai vẫn chỉ nghe thấy những tiếng cười xấu xa kia, Thái Từ Khôn bất lực, cả người rệu rã đều muốn từ bỏ.

"Ba! Mẹ! Cứu Tiểu Khôn với... con, con sợ lắm... rất sợ..." - Nội tâm Thái Từ Khôn viết ra những lời cầu cứu khẩn thiết. Sau đó chính là cứ như vậy chìm xuống dưới đáy bể.

Nước xung quanh dần tĩnh lặng thì lại lần nữa sánh động, đẩy Thái Từ Khôn xê dịch. Một bàn tay rẽ nước nắm lấy cổ tay cậu, kéo lên.

Năm năm trước, anh đã cứu cậu một mạng. Năm năm sau lại lần nữa lao về phía cậu, nắm chặt lấy tay cậu kéo vào lòng mình, đem cậu nhanh chóng đưa lên bờ.

"Khôn Khôn, trả lời anh đi, Khôn Khôn!"

Chu Chính Đình kêu lớn tiếng, hi vọng có thể đem người nọ đang nhắm nghiền hai mắt tỉnh dậy.

Anh ghé đầu xuống lắng nghe nhịp tim của cậu, nhịp tim vẫn đập nhưng người thì không tỉnh lại.

Theo phản xạ, anh nhìn quanh quất một hồi tìm kiếm sự giúp đỡ, sau đó hạ quyết tâm sẽ hô hấp nhân tạo để lấy nước đang lắng lại trong phổi của Thái Từ Khôn.

Thực ra... đây không phải là lần đầu tiên anh hô hấp nhân tạo cho cậu, cho nên cũng không lưỡng lự gì, hai tay ấn mạnh vào ngực cậu, sau đó đem miệng mình nhấn xuống.

Ngậm lần đầu tiên vẫn thấy cậu không cử động, cho nên ngậm thêm lần hai lần ba, vẫn thấy cậu nằm im. Đến lần thứ tư, anh cúi xuống thấp hơn, cố gắng dùng chút sức từ miệng.

Ngay thời điểm đó lại đột nhiên cảm thấy vô cùng kì quái, giống như là... khuôn miệng của Thái Từ Khôn đang đáp lại anh vậy.

Không để Chu Chính Đình kịp định hình, người phía dưới bỗng mở mắt, đem toàn bộ cơ thể anh ôm lấy, để anh ở phía trên mình. Hai tay vòng ra sau gáy Chu Chính Đình, xiết nhẹ khiến nụ hôn này càng thêm sâu.

Chu Chính Đình đương nhiên sửng sốt tột độ, não bộ vẫn chưa tiêu hóa nổi sự việc đang diễn ra trước mắt. Chỉ cảm thấy khuôn miệng ấm nóng của người kia đang dán lên môi anh.

Khi buồng phổi đã bị rút hết không khí, Thái Từ Khôn buông anh ra, nằm im dưới sàn thở hổn hển.

"Em trêu anh sao?" Chu Chính Đình hỏi.

Thái Từ Khôn nhìn anh chằm chằm, ánh mắt dường như mang theo trách cứ.

Đó không phải trọng tâm câu chuyện, em làm tới mức như này rồi anh còn không hiểu trái tim em sao?

"Không phải, là muốn nhìn dáng vẻ người hùng đã lâu không thấy của anh, vẫn rất soái!" Thái Từ Khôn khẽ cười nhàn nhạt.

"Khôn Khôn, em đừng làm như vậy nữa có được không, có biết anh đã rất lo lắng không hả?" Chu Chính Đình không hiểu tại sao trong lòng lại mang lửa giận ngùn ngụt.

"Anh lo lắng cho tôi thì được gì cơ chứ? Dù sao anh vẫn chỉ coi tôi là em trai nhỏ!!" Thái Từ Khôn gắt gao nói, sau đó không tự chủ được lại khiến cho nước mắt chảy ra thành dòng, lu mờ cả tầm nhìn.

"Khôn Khôn..."

"Anh là một tên đầu gỗ. Một tên đầu gỗ anh có biết không?!" Thái Từ Khôn hét lên.

"Đã thích anh tới như vậy tại sao anh vẫn còn ngó lơ tôi? Tôi rất sợ xuống nước, vô cùng sợ. Nhưng đều chỉ vì anh mà năm năm kia đều bỏ công ra nghiên cứu bộ môn bơi lội, một chi tiết cũng không bỏ qua, đọc đến mức sách hay tài liệu đều thuộc nằm lòng. Đều chỉ vì muốn cùng anh nói chuyện, muốn cùng anh có chung sở thích, muốn cùng anh trở thành tri kỉ. Tại sao nỗ lực nhiều như thế anh đều không chịu hiểu? Một ước mong đơn giản anh cũng không thể giúp tôi chu toàn, anh như vậy rất độc ác. Lại còn ngu ngốc nữa. Chu Chính Đình anh là một tên gia khỏa ngu ngốc!!"

Thái Từ Khôn nói tới đoạn, lại bật khóc nức nở, khóc tới mức chính mình cũng không thể tự ngưng lại. Cứ để mặc cho đau khổ cùng ủy khuất đua nhau theo dòng nước mắt chảy dài.

"Khôn Khôn..." Chu Chính Đình ôm ghì lấy thân thể cùng y phục đã sớm ướt nhẹp của Thái Từ Khôn, giọng anh dịu dàng đi rất nhiều, còn như chứa đựng cả sự xót xa.

"Khôn Khôn, xin lỗi, thật sự xin lỗi em. Bấy lâu nay đều đã quá vô trách nhiệm với em, hiện tại biết được rồi anh sẽ cẩn thận ghi nhớ toàn bộ, nhất định sẽ hết sức đền bù cho những khổ cực của em, sẽ không để em tiếp tục đau lòng nữa. Anh sẽ không hứa suông, Khôn Khôn, cho anh một cơ hội nữa thôi, nhé?"

Thái Từ Khôn ở trong lồng ngực Chu Chính Đình chầm chậm điều chỉnh lại nhịp thở sau cơn kích động bộc phát, cậu chưa nói lời nào đã thấy đầu óc quay cuồng, mi mắt nặng  trĩu xuống, giây sau đó liền dựa  cả người vào Chu Chính Đình.

"Tiểu Đình, đưa em về nhà đi..." Vừa nói xong  liền mệt mỏi thiếp đi.












Tỉnh giấc bởi hơi ấm đột ngột bao quanh mình, Thái Từ Khôn mở mắt, chậm rãi nhìn trần nhà, rồi nhìn xuống dưới, sau khi xác định được mình đang ở phỏng ngủ của chính mình thì mới an tâm thả lỏng bản thân.

"Làm em thức giấc sao?" Hoá ra là Chu Chính Đình đang ngồi bên mép giường xem một cuốn sách nhỏ.

"Không đâu." Cậu khẽ lắc đầu trả lời, "Anh đang xem gì thế?"

Chu Chính Đình mỉm cười hướng cậu, nói với vẻ mặt như vừa khám phá ra cái gì đó rất hấp dẫn.

"Nhật kí của em!"

Anh vừa dứt lời, người nằm trên giường liền giật mình bật dậy, hốt hoảng lao về phía anh hòng giật lại cuốn sổ nhật ký. Chẳng ngờ lại khiến cho mấy chiếc ảnh nhỏ bên trong văng ra ngoài, rơi thành một đống dưới đệm giường.

"Ồ..." Chu Chính Đình quả thực mới chỉ xem được một nửa cuốn nhật ký vừa tìm thấy trên giá sách gỗ đằng kia, không ngờ cuốn sổ nhỏ như vậy phía sau lại kẹp thật nhiều thật nhiều ảnh của anh.

"A, không được xem!!" Thái Từ Khôn luống cuống thu gom ảnh lại, đem nhét lại vào trong nhật kí trong chớp mắt.

"Khôn Khôn, anh đều biết hết rồi, em không cần phải giấu đâu!" Chu Chính Đình giữ tay cậu lại, ôn tồn nói.

"Anh biết hết rồi sao?" Thái Từ Khôn say rượu rồi tỉnh lại thì như người mất trí, làm ra những trò gì cũng chẳng nhớ rõ nữa, chỉ nhớ mang mang lúc mình kéo Chu Chính Đình ra bể bơi, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện khác, nhưng mà hiện tại trong lòng vẫn cho là mình mộng xuân cùng Đình ca chạm môi, bởi vì cảm giác anh ấy đồng ý thích cậu chẳng chân thực chút nào.

"Em nhanh như vậy đã quên sao? Thật là..." Chu Chính Đình dở khóc dở cười nhìn cậu, mở miệng đánh chậc một tiếng thở dài.

"Được rồi, sẽ giúp em nhớ!"

Lời vừa dứt, anh liền rướn người tới, hôn chóc một cái lên môi cậu.

Quả nhiên Thái Từ Khôn lập tức đóng băng toàn thân, ngơ ngác cả nửa ngày vẫn chưa thể chấn tĩnh được bản thân.

Chu Chính Đình phì cười nhìn bộ dạng ngốc của cậu, rất thích thú trêu chọc đưa tay lên bẹo má nhỏ mềm mại.

"Đã đồng ý làm người yêu anh rồi, đừng có chối đấy nhé!"

"Hơ...- ưm!"

Trong lúc cậu vẫn còn đang ngây ngốc, Chu Chính Đình nhân cơ hội liền kéo binh đánh tới, đè người cậu xuống giường giữ chặt không cho chạy thoát, sau đó nhắm tới môi cậu, hôn lên. Toàn bộ động tác làm trong chưa đầy ba giây, nhưng đã xuất sắc tới nỗi khiến Thái Từ Khôn bất động toàn thân, tất cả đều rơi vào kiếm soát của Chu Chính Đình.

Anh hôn lên trán, lên mắt, lên mũi rồi lại đi tìm tới môi cậu, tất cả đều rất đẹp, đẹp tới nao động lòng người.

"Của anh hết, có được không?" Chu Chính Đình khẽ cắn lấy vành tai cậu, rót vào nội tâm cậu một cỗ dịu dàng quá đỗi.

Thái Từ Khôn mỉm cười, nhìn sâu vào đáy mắt anh, hình ảnh bên trong, toàn bộ đều là cậu.

Cậu ôm lấy cổ anh, khuôn mặt dường như  không thể che giấu nổi hạnh phúc đang dâng trào trong lòng.

  "Ừ, đều là của anh hết!" 











Nơi dòng sông ấy có đôi bướm uyên ương bị chia rẽ, tựa như Chúc Anh Đài và  Lương Sơn Bá năm nào, nhưng mối duyên Ông Tơ đã dệt cũng là ý trời định, kẻ có tình ắt sẽ trở về bên nhau. 




"Không thể cùng nhau bay xuôi theo dòng chảy, hồ điệp uyên ương nguyện cùng nhau ngược dòng."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top