Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

▪ 3.1《Thừa Hạo》


|love at first sight|

-


     p.s:
                hoàng minh hạo - justin

        phạm thừa thừa - adam

   thái từ khôn - august

     lâm ngạn tuấn - evan

-


Justin là một thằng nhóc nghịch ngợm có tiếng và ba mẹ nó đều biết điều đó. Vì vậy, khi vừa đáp chân tới Santa Ana, California, ba mẹ nó đã tìm ngay một bảo mẫu phụ trách quản lí nó 24/24.

Đúng thế, là 24/24 hẳn hoi và Justin xin thề rằng nó đang cảm thấy bực bội hơn bao giờ hết.

Nó sắp bước sang tuổi mười tám rồi và nó cần không gian riêng tư, chứ không phải là một thằng con trai xấp xỉ tuổi nó ngày ngày đều nhắc nhở nó về việc phải thay quần áo trước khi nằm lên giường.

Nghe đây, nó cóc thèm quan tâm đâu và việc nó mặc đồ dơ rồi bò lăn từ đầu giường tới cuối giường chẳng liên quan khỉ khô gì tới anh ta hết.

Anh ta nên biết về giới hạn chịu đựng của Justin hoặc không nó sẽ cạo trọc mái tóc luôn nặng nề keo xịt gôm của anh ta.

"Justin, tới giờ em phải thức dậy rồi!"

Thấy chưa, phiền phức, siêu phiền phức!

"Biến đi." Justin lật người, đem mặt úp xuống gối và bỏ mặc người vừa bước vào phòng.

"Justin, em không biết hôm nay là ngày gì sao?"

Hmm, ngày gì thế thưa anh-trai-đầu-xịt-gôm?

"Tụi August đang chờ em dưới lầu đấy!"

"Ặc, sao anh không nói sớm? Chết tiệt, muộn mất rồi!" Justin bật dậy trong hoảng hốt, nó liếc lên đồng hồ và vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

"Justin, chú ý ngôn ngữ." Anh-trai-đầu-xịt-gôm nhắc nhở nó.

"Thôi đi Adam, ba mẹ tôi không có ở đây nên cái trò giả nhân giả nghĩa của anh hạ màn được rồi đấy." Justin cùng cái đầu vàng hoe đung đẩy khi ngẩng lên cúi xuống để đánh răng, và tất nhiên nó còn tặng kèm cho Adam một cái liếc xéo.

Im lặng một lúc, Adam lên tiếng: "Này Justin, anh nghĩ là chúng ta cần dành một thời gian nào đó để thảo luận về cách chúng ta nói chuyện với nhau."

"Ồ!" Justin ngưng bàn tay đang vắt khăn lại, nhìn Adam, "Nghe thú vị đấy nhưng rất tiếc, tên anh không có trong lịch hẹn của tôi!"

Justin đi ngang qua Adam để tới bên cái tủ đồ lớn dài từ đầu phòng tới cuối phòng của nó. Nó chọn lấy chiếc áo phông gucci còn mới chưa bóc tem cùng chiếc áo khoác da hiệu versace mà nó thích nhất. Và tất nhiên, đi cùng áo da, không thể hợp lý hơn chính là quần bò levi's.

Má nó chứ, Justin thật sự ngưỡng mộ mắt thẩm mỹ của mình mà!

"Ê ông anh, tôi cần thay đồ, phiền anh ra ngoài hộ với!" Justin hắng giọng nói.

Adam nhìn nó, thở dài một lúc rồi mới quay người mở cửa đi ra.

-

Justin thức dậy là lúc năm giờ chiều và hiện tại nó đã đến lễ hội dưới thị trấn lúc sáu giờ tối. Vừa kịp thời gian để nó và tụi bạn chạy tới tiệm tạp hóa gần đó và bếch về hai thùng bia lon trước khi đám người đi hội kéo tới quá đông.

Lễ hội dưới thị trấn này nằm trong nền văn hóa Mỹ quốc và nó hoàn toàn hợp pháp, trừ việc sử dụng thuốc cấm và vài ba thứ chất tệ nạn khác thì nhóm của Justin vẫn còn là những thằng trai ngoan chán.

Ồ nhưng biết gì không, mọi thứ tưởng như đều thuận lợi là thế vậy mà lại bất lợi không tưởng. August mời cả Adam theo, vì sao ư, vì Adam là cháu trai cưng của thầy chủ nhiệm lớp August và ổng thì cần chết đi được một dãy A+ cho bảng điểm cuối năm.

Đúng là không thể tin được, phải không?

Và giờ thì hay ho rồi, Justin chẳng thể động tới dù chỉ một giọt bia vì Adam bảo không được, August cũng nhất chí thế, còn chèn thêm:"Chú em nhỏ nhất hội, coi như anh em uống hộ chú, chờ chú lớn thì hãy động vào."

Trời đất ơi, thế giới này rốt cuộc đang đứng về phe ai vậy?

Công bằng ở đâu?

"Justin, em không đi chơi trò chơi cùng mọi người sao?" Adam từ chối đi ra khỏi cái cabin rộng rãi của bọn họ và nói với tụi August rằng anh thấy mệt nên cần ngồi lại một lúc, hẹn lát nữa sẽ gặp nhau ở quầy cocktail. Và khi anh quay trở lại cabin, anh thấy nó vẫn đang ngồi im một góc không đi.

"Anh nghĩ là tôi còn có tâm trạng để chơi sao?" Justin tỏ thái độ với Adam.

"Làm sao thế, có phải vì anh đã cấm em động vào bia không?" Adam thăm dò hỏi.

"Hơn cả thế đấy, anh đã chạm tới tự do của tôi, ngay cả August còn về phe anh nữa là!"

"Cấm em động tới bia không thể nào là chạm tới tự do của em được, Justin, em đang hiểu sai vấn đề rồi!" Adam nhẹ nhàng nói.

"Hiểu sai vấn đề? Thế nào mới là đúng chứ? Adam, anh đừng quá đáng, tôi sẽ mách ba mẹ tôi là anh bắt nạt tôi đấy!" Justin tức giận tới nỗi chỉ tay vào mặt Adam và nhấn mạnh từng câu từng chữ.

"Ai mới là người bị bắt nạt ở đây chứ?" Adam thì thầm qua kẽ răng.

"Anh nói sao, nói lớn lên tôi không nghe thấy." Justin hất mặt, lên giọng nói.

"Justin, em đang đi hơi xa rồi đấy!" Adam nghiêm túc nhắc nhở.

"Ha." Justin phì cười, sau đó nụ cười tắt ngóm, để lại trên mặt là sự ngang ngược hơn bao giờ hết.

"Chịu không nổi thì Từ - Bỏ - Đi!"

Vừa dứt lời, nó liền phủi quần đứng dậy, rời khỏi cái cabin và hướng tới trạm dừng chân của khách lữ hành ở phía bên kia đường.

"Justin, em định đi đâu thế?"

"Không phải việc của anh!"

"Justin, em không được phép rời khỏi nơi này một mình."

"Không đâu, không có ba mẹ tôi ở đây thì luật của anh vô tác dụng với tôi."

"Justin, anh sẽ đi cùng em."

"Adam, anh mà bám theo tôi thì tôi sẽ đốt tóc anh!"

"..."

Justin nhướn mày, khoái chí mỉm cười khi nắm thóp được Adam. Nhìn cái mặt nghệt ra của anh ta đi, buồn cười chết đi được!

-

Justin thành công tách chiếc kẹo cao su tên Adam ra khỏi mình và đi tới trạm dừng chân bên đường để tìm cái gì đó uống. Cửa tiệm tạp hóa có thể gần hơn nhưng nó đông tới ngạt thở và Justin rất ghét mấy nơi chen chúc như thế cho nên là thà đi qua đường dài hơn một chút còn hơn.

Có lẽ nó nên mua một lon bia để tự đền bù cho chính mình chăng?

"Xin lỗi cậu trai trẻ, cậu chưa đủ tuổi để uống rượu bia đâu!" Bà chủ lắc đầu.

Hả, cái gì cơ?

"Đọc luật chưa, cậu sẽ không được chạm vào rượu bia trừ khi cậu hai mươi mốt tuổi!" Bà ta nói thêm.

"Nhưng mà..." Justin định phản đối nhưng nó chợt nhớ ra là trong hội có Evan đã đủ tuổi để mua bia và anh ta đã đứng ra thanh toán nên việc mua bia thật sự dễ dàng.

Khoan đã, vậy thì August còn một năm nữa mới đủ tuổi uống cơ mà?

Được lắm, sinh viên năm ba thì có quyền lừa sinh viên năm nhất sao?

Cuối cùng, Justin mua một bịch sữa trái cây và một chiếc bánh sừng bò kem bơ rồi chọn một chỗ góc khuất để ngồi xuống.

"Lạy chúa tôi!" Dở ẹc, chiếc bánh này chẳng ngon như vẻ bên ngoài bóng bẩy của nó, ngấy chết đi được.

Nhưng Justin không muốn bỏ phí chiếc bánh này nên đã đem nó cho một người ăn xin trước cửa trạm. Ít nhất ba mẹ nó đã dạy dỗ nó làm người tử tế thành công nhưng tiếc là nó chỉ sử dựng sự tử tế này với những người nó muốn mà thôi. Hoặc nói cách khác, tất cả mọi người trừ Adam Fan ra.

-

Justin đã từng tới đây một lần với ba mẹ cách đây hai tuần trước và nó phát hiện ra có một cái hồ rất đẹp nằm ở trên đoạn đường Delio này, cách 300m về phía trước. Nó đã tự mình đi bộ tới đó, vừa đi vừa lẩm nhẩm hát một khúc đồng ca yêu thích.

"Chàng trai, cậu đang cô đơn sao?" Bất thình lình, ba bốn kẻ lạ mặt đứng chắn ngang đường của Justin. Nó cố lờ đi vì nghĩ đây là trò đùa của một đám người đi hội nào đó.

"Này nhóc, mày không định trả lời tao sao?" Tên mập mạp nhất đám, cũng là tên trông hổ báo nhất, hắn giữ tay Justin lại và hằm hằm nhìn nó.

Có gì đó không ổn sắp xảy ra, Justin linh cảm thế...

"Nhóc bị câm à, hay bị điếc?" Thằng cao ngồng đứng bên trái phì phèo điếu thuốc lá rồi phả vào mặt Justin khiến nó khẽ nhăn nhúm lại.

"Cái dây chuyền này đẹp đấy, tao sẽ lấy nó!" Nói dứt, thằng cao ngồng liền giật phắt chiếc dây chuyền trên cổ Justin và toan bỏ vào túi.

"Hey, chiếc dây chuyền đó là của tôi, trả lại đây!" Justin bắt đầu phản kháng.

"Ồ thằng nhóc có thể nói kìa!" Tên tóc dài có cái thẹo trên mắt kêu lên như thông báo về một tin sốt dẻo.

"Nhóc còn trẻ mà đã mặc hàng hiệu thế này rồi, chắc hẳn ba mẹ nhóc phải giàu có lắm nhỉ?"

Justin vẫn chưa rõ ý định của bọn chúng là gì khi nhắc tới ba mẹ cậu nhưng đó hẳn không phải chuyện tốt.

"Nhóc nghĩ sao nếu chúng ta cùng dàn dựng một màn bắt cóc chuộc tiền và rồi các anh sẽ đưa nhóc cùng vài xấp Benjamin đi tới Las Vegas nhỉ?"

"Thỏa thuận chứ?" Tên cao ngồng rít vào điếu thuốc rồi phả ra.

Thỏa thuận cái con khỉ! - Justin âm thầm khinh bỉ.

Nó giả bộ đánh mắt nhìn quanh, muốn tìm kiếm một giải pháp để vừa có thể trốn thoát, vừa giữ được cái mạng của mình. Chợt nó phát hiện ra cái lùm cây ở phía không xa đang chuyển động. Không đúng, không phải lùm cây chuyển động mà là phía sau có người.

Chính xác là Adam đang ra hiệu cho nó mau chạy đi.

Gượm một chút, sao anh ta biết nó ở đây, nó đã đi một đoạn khá xa lễ hội của thị trấn rồi mà nhỉ?

- to be countinues...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top