Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11. Hồn nhập xác, ác linh quay về (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trong số những khả năng mà Eli và Naib đưa ra đã đúng. Linh hồn của người mẹ không thực sự gây nên vụ việc tối hôm qua, tuy nhiên thì bà ta cũng là một phần nguyên nhân dẫn đến sự việc của hiện tại.

"Ý ngài nói là, nhân lúc chúng ta không để ý thì ả ta đã nhập hồn vào xác của một nhân viên đoàn làm phim? Cụ thể người bị nhập ở đây là biên kịch Alan? "

Aesop nói bằng giọng có chút nghi hoặc, Phạm Vô Cứu nghe vậy liền gật đầu. "Đúng như cậu nghĩ đấy.

"Vậy nếu hai người có thể phát hiện thủ phạm một cách dễ dàng như vậy thì còn nhờ đến chúng tôi làm gì? " Naib khoanh tay, từ trên xuống dưới nhìn đâu cũng thấy năng lượng tiêu cực tỏa ra từ người gã.

Tạ Tất An nhàn nhã rót một tách trà. "Đương nhiên chúng tôi nhờ đến ba người không phải là không có nguyên nhân. Như đã nói từ trước, vì một số chuyện mà hiện tại, lượng pháp thuật còn lại trong cơ thể của tôi và Phạm Vô Cứu ít đến đáng thương. "

"Thế nên việc của ba người chính là thay bọn ta trục xuất linh hồn oán nữ ra khỏi cơ thể biên kịch Alan mà không gây tổn hại gì đến cơ thể ông ấy. " Phạm Vô Cứu tiếp lời. "Bọn ta đã xác định sẵn đối tượng cho các ngươi rồi đó, giờ chỉ còn nước bày trận và đọc chú thôi đó, có như thế mà làm cũng không được thì cái Hội khám phá những bí ẩn của trường Đại học Oletus dẹp đi là vừa. "

Đây chỉ là một câu nói với đầy đủ chủ ngữ và vị ngữ, nội dung thì cũng bình thường thôi, không có gì quá đặc sắc. Nhưng không hiểu bằng cách nào mà Phạm Vô Cứu có thể biến nó thành một câu nghe muốn ứa gan như vậy nhỉ? Naib, Aesop và Eli rất thắc mắc, bọn họ nghĩ rằng nguyên nhân chính đến từ giọng điệu bố thiên hạ cùng cái bản mặt gợi đòn của đối phương cũng nên.

Quay lại vấn đề chính, lần đầu tiên nhận được công việc như vậy thì điều đầu tiên cả ba nghĩ đến là cuối cùng thì cái hội này cũng giống như trong tiểu thuyết hơn được một chút rồi đấy. Mà nếu có là tiểu thuyết cũng không chắc có thể ngon lành được như vầy đâu. Sau tất cả thì ước mơ ấy của Naib và Eli đã trở thành sự thật, theo cách có hơi tào lao và vớ vẩn. Nói chung thì mục đích chính là để ba món bảo vật mang siêu năng lực này có đất dụng võ ngoài việc dùng nó để xem ma nhảy tango, đọc đủ loại truyện trên đời nhưng không cần tốn tiền và xem phim dài tập mà, như vậy là được quá rồi ấy chứ.

Hình như lảm nhảm hơi nhiều.

Cái đề lạc mất luôn rồi.

Ai đó kéo cái đề lại đi.

"Nói tóm lại là chúng phải tự thân vận động, vác xác đi trục xuất linh hồn nữ quỷ đó, đúng không? " Naib chốt hạ một câu như vậy. Nãy giờ cứ lằng nhằng mãi, mệt hết cả người.

"Ừm, là như vậy đấy. " Tạ Tất An gật đầu. "Đương nhiên là chúng tôi sẽ không bạc đãi các cậu, mỗi người năm triệu đồng, như vậy đã được chưa? "

Cả ba vốn định từ chối vì sau một vài chuyện, họ không muốn dây dưa quá nhiều tới giới showbiz hay tâm linh, cứ bình yên nhàn nhạ như trước đây là được rồi. Có bị nói là hèn nhát hay gì cũng được, mặt cả ba dày mà, bọn họ sẽ không quan tâm đâu. Nhưng có tiền nhập cuộc thì lại là một chuyện khác.

Trên đời mấy ai có thể chống lại sự cám dỗ của đồng tiền? Ba bạn trẻ của chúng ta cũng vậy thôi, môi người năm triệu tương đương với ba người là mười lăm triệu! Mạo hiểm một lần nhưng được cả tháng lương, như vậy thì bọn họ có thể giúp đỡ Brooke Rose được phần nào rồi!

Tuy vậy nhưng vẫn còn một điều khiến Eli cảm thấy hơi ngờ ngợ. "Chúng tôi trục xuất oán linh, có cần kiêm luôn nhiệm vụ thanh lọc tà uế dưới đáy hồ luôn không? "

"Đương nhiên là có. " Tạ Tất An nở một nụ cười tựa như nắng mai mùa hạ, nhưng không hiểu sao mà cậu cảm thấy nụ cười ấy không đẹp, không dễ chịu như lúc trước nữa. Trái lại càng khiến cho người ta muốn động thủ tay chân.

Phải nhịn, phải nhịn nào. Vì mười lăm triệu.

Nhận thấy luồng oán khí ngút trời nồng đậm chẳng khác gì oán linh trong hồ kia, Phạm Vô Cứu cũng nhẹ giọng trấn an. "Bình tĩnh nào, các ngươi không chết được đâu mà sợ. "

"Vậy bọn tôi phải chết mới vừa lòng ngài hả? " Naib nghiến răng nói.

Phạm Vô Cứu đồng tình không một chút do dự. "Ừ. "

Naib: Giờ mình cầm dép lên ném thẳng vào mặt ổng được không nhỉ?

"Nào, bình tĩnh đã. " Hắn ta phẩy phẩy tay, khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong rất đẹp. "Thật ra thì việc thanh tẩy cũng không quá khó đâu. Chỉ cần một chút nước thánh, vài món vật liệu hỗ trợ cùng đôi ba câu thần chú là xong ấy mà. Các cậu chỉ cần đứng đó lẩm bẩm như một kẻ điên, vậy là được thôi. "

Cả ba tự dặn mình lòng mình rằng họ phải nhịn.

Nhưng mà bọn họ không phải thánh nhân, thế nên là nhịn không được. Đau khổ hơn là bọn họ không thể trực tiếp xông lên đập cho Phạm Vô Cứu một trận ra bã, bởi vì hắn ta chính là chủ nhân của mười lăm triệu đó.

"Tối nay chúng ta sẽ bắt đầu hành sự. " Tạ Tất An đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những vạt nắng vàng xuyên qua kẽ lá, chạm đến thảm cỏ xanh um. "Cậu Naib đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? "

.......................................

..............................

....................

...............

.......

...

Sau đó thì ai về phòng nấy.

"Đáng lí ra tôi không nên để mười lăm triệu làm mờ mắt. " Naib ôm đầu gục xuống giường mà rên rỉ. Gã kéo chăm trùm kín người lại, cố gắng quên đi chuyện vừa xảy ra ban nãy. "Đáng lẽ tôi nên giữ mình hơn, không nên hiến thân cho quỷ dữ. Thà xem ma nhảy tango cả đời còn tốt hơn nhiều. "

"Nhưng dù sao thì cũng đã lỡ rồi. " Aesop ngồi xuống bên cạnh Naib, thuận tay mở điện thoại ra xem chút tin tức về tình hình scandal điện ảnh dạo gần đây. "Ai bảo ông là người duy nhất trong cả ba có thể tiếp xúc trực tiếp với linh hồn làm gì. "

"Có phải là do tôi muốn vậy đâu. Là do chiếc nhẫn đó chứ bộ. " Naib gân cổ phản bác, hai hàng lông mày chau lại, vẻ mặt khó chịu ra trò. "Chết tiệt, giá như tôi có thể vứt bỏ cái nhẫn đáng ghét này! "

"Nhưng ông không thể bỏ được. " Eli ngắt lời, sự thật phát ra từ miệng của một trong những người bạn thân nhất khiến Naib cảm thấy thật chán nản. "Cũng giống như việc tôi không thể vứt bỏ cuốn sổ, Aesop không thể để mặc chiếc vòng. Hơn nữa nó đã theo ông hơn mười năm trời rồi, trước đó đã thử rất nhiều cách nhưng chẳng phải là đều không bỏ nó được rồi còn gì. "

Kèm theo với lời nói là một cái nhún vai đầy ẩn ý.

Ông hiểu mà, phải không.

Naib yên lặng không đáp.

Tôi hiểu, và chẳng muốn thừa nhận chút nào.

Aesop nhịp nhịp chân theo giai điêuj của một vài hát nào đó mà cả Niab và Eli đều không rõ tên. Đôi mắt chăm chú nhìn vào từng trang sách tranh thi thoảng nhướng lên nhìn toàn cảnh một vòng rồi thôi.

Thừa nhận đi, số mệnh sắp đặt cả rồi.

Naib: Chấp nhận cái rắm, tôi muốn đứng lên chống lại số mệnh!

Eli: Thôi nào, chỉ lần này thôi mà.

Aesop: Cũng do ông, ai bảo trước đây cứ thích tìm ba cái chuyện như này để làm. Giờ thì hay rồi, cái này người ta gọi là nghiệp quật đấy.

Những điều trên chỉ được bọn họ trao đổi bằng ánh mắt. Không một câu nói, không một thanh âm nào được phát ra để giữ lấy khoảng khắc tĩnh lặng quý giá này. Nhưng bọn họ vẫn hiểu ý nhau, có lẽ là do có thần giao cách cảm. Những con người đã chung sống với nhau quá lâu, bọn họ biết mọi thứ về nhau, vì thế nên không cần mở miệng cũng có thể ngấm ngầm hiểu ý.

"Có gì thì tối nay bọn tôi hỗ trợ ông. " Eli và Aesop lại gần vỗ vai an ủi Naib. Sự chân thành từ tận đáy lòng cùng tình nghĩa anh em khiến Naib cảm thấy khá hơn phần nào.

"Ừ, nhưng đừng có làm anh em cây khế đấy nhé. "

Nghe vậy, Eli liền trợn mắt há mồm. "Ơ, sao ông biết hay vậy? "

Naib: "......." Đúng là không thể tin được mà.

"Vì tôi đi guốc trong bụng hai ông đấy! " Naib vơ lấy cái gối gần đó đập thẳng vào người Eli. Cậu chàng tóc nâu nhanh nhẹn né được, nhưng Aesop thì không như vậy, cậu không phản ứng kịp, thế là bị cái gối rơi thẳng vào mặt.

"Cái ông này, sao lại ném gối vào người tôi? "

Aesop không chịu thua, nhất định phải trả đũa nên trên tay có thứ gì, cậu liền phón thẳng vào người Naib ngay tắp lự. Thế là bút chì, thước kẻ và điểu khiển máy lạnh cứ thay phiên nhau lao về phía chàng trai có chỏm đuôi ngựa màu hạt dẻ.

"Ấy, có biết là bút chì đầu nhọn mà đâm trúng người là nguy hiểm lắm không?! "

Naib hốt hoảng né đường bay của những món vật dụng trên, Eli cũng vậy. Lần này kẻ đầu têu không may mắn như lần trước nữa, cậu ta đã bị hai người kia lôi vào trận chiến ném gối và đồ đạc. Liên tục bị bạn của mình cho ăn vài cái gối su cứng ngắt và đôi ba cây thước kẻ cùng điều khiển điều hòa, ti vi.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy nhỉ? Sao mọi người từ nằm thừ trên giường than trời trách đất lại chuyển sang chơi ném gối rồi?

Tại sao từ đoàn kết nói xấu Phạm Vô Cứu chuyển sang chia bè đấm nhau rồi?

"Nhân danh các linh hồn thượng cổ, hãy đón nhận cái gối của ta đây! "

"Đậu xanh, ai chơi trò nhét mo cau vào gối thế?! Đau chết đi được!!! "

"Nhưng mà phòng mình có mo cau hả? Aesop, chia cho tôi với! "

"Mơ đi Naib, tôi không thể chia vũ khí bí mật của mình cho ông được! "

"Anh em mà đối xử với nhau tệ bạc vậy đấy à? "

"Xin lỗi nhưng đây là cuộc chiến ném gối, thế nên là không có anh em gì ở đâu hết! "

Bày trò nghịch ngợm ở nhà người khác có vẻ không được hay cho lắm.

Cơ mà thôi kệ đi, dù sao thì cả ba người Naib, Aesop và Eli tuy lớn xác nhưng tâm hồn vẫn là của trẻ con thôi.

Nói thẳng ra là trẻ trâu ấy mà.

Tiếng động của căn phòng không lớn cũng chẳng nhỏ, Joseph ở kế bên nghe được liền cảm thấy vô cùng lo lắng.

"Chẳng biết Aesop có gặp chuyện gì không nữa. "

Thật ra thì anh không cần lo lắng quá đâu, trong số ba người chơi ném gối thì cậu ta là người ném hăng nhất đấy. Thế nên là đừng quan tâm làm gì cho phí hơi.

Giả sử Joseph được tham gia cuộc chiến thì Aesop nắm chắc chiến thắng trong tay rồi.

Hoặc là cả hai người sẽ cùng thất bại trong nhục nhã.

..................................................

........................................

..............................

.....................

..............
.......
...

Đêm thứ hai bắt đầu. Trăng đêm nay sáng hơn mọi hôm. Áng sáng dịu dàng oha chút sắc xanh buốt lạnh, nhân lúc tất cả đã chìm vào giấc ngủ say, một trong hai vị chủ nhân của Dạ Minh Đường là Tạ Tất An cùng vị trợ lí mới thuê cách đây chưa đầy hai ngày, Naib Subedar rủ nhau ra hồ lúc nửa đêm để làm việc được gọi là "trừ khử tà ma giúp cuộc sống của muôn dân yên bình" nhưng thực ra lại là "đến với mười lăm triệu còn mọi thứ ra sao tụi này mặc kệ. "

"Chậc, đêm tối đến nơi rồi còn không vào nhà ngủ đi, những hồn ma này lượn lờ ở đây làm gì nhỉ? "

Naib nhìn chòng chọc vào một toán các linh hồn đang dạo cơi trên cành cây cổ thụ. Cảm nhận được ánh mắt lộ liễu hết sức rõ ràng của Naib, các linh hồn ghé vào tai nhau thì thầm rằng: "Mọi người ơi, thằng nhóc này có vấn đề. "

"Vấn đề làm sao? " Một hồn ma khác nghiêng đầu hỏi.

Linh hồn nọ đáp lời, thoạt nghe giọng có vẻ kì thị lắm.

"Tôi chắc chắn nó bị tự kỉ, hoặc là thiểu năng hay gì đó, nói chung là tôi không chắc. Nhưng tôi đảm bảo là nó không tốt lành gì đâu. "

Sau đó là một tràng giảng giải về tác hại của bạn xấu ảnh hưởng đến con cái của mình. Nào là bạn xấu có thể kéo con vào con đường nghiện ngập, trộm cắp, phạm tội, vân vân. Đủ các thể loại. Niab tự hỏi sao người này không thể nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn được nhỉ, sao không phải là gần đèn thì rạng mà cứ một mực là gần mực thì đen?

Dám cá người này lúc sống là một vị phụ huynh bảo thủ.

Nhưng dù có thể nào thì những gì bà ta nói quả thực không sai, người làm cha làm mẹ chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất cho con của mình thôi mà. Thế giới này hỗn tạp lắm, người tốt thì ít mà người xấu thì nhiều. Lòng dạ con người vốn dĩ rất khó đoán, ai mà biết chúng ta có thể chống lại những cám dỗ, mê hoặc hay không, hay lại sa chân vào vũng lầy không đáy của lòng tham vô tận.

Cứ lặng yên quan sát thế này cũng hay.

Naib chống tay thầm nghĩ.

"Này, cậu Naib ơi! Cậu đã sẵn sàng chưa? " Từ đằng kia, giọng nói mềm mại của Tạ tiên sinh vọng lại. Naib hơi giật mình, cuối cùng cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ vu vơ. "Vâng, tôi đến đây! "

Gã đáp, rồi ngay lập tức chạy đến đứng bên cạnh Tạ Tất An, dôi mắt cùng hướng về mặt hồ trong veo không một gợn sóng.

"Ba người bọn họ sẽ phụ trách trục xuất oán linh, đúng chứ? "

Tạ Tất An yên lặng một hồi lâu, mãi một lúc sau mới mở miệng đáp lời: "Đúng vậy, nhưng cậu đừng lo lắng, còn có Phạm Vô Cứu mà. "

"Tôi thì có thể tin được gì ở một người hiện tại đã mất gần hết sức mạnh chứ. " Naib cười khổ. Ánh nến nhạt nhòa trên tay người đàn ông áo trắng trước cơn gió lạnh dường như sắp sửa vụt tắt. Nhưng nó đã không, dù có yếu ớt nhưng nó vẫn sẽ ở đó và thắp sáng đêm đen.

"Nhưng cậu đã ở đây với tôi, một người đã mất gần hết sức mạnh và phải viện cầu sự giúp đỡ của người ngoài. " Tạ Tất An bình thản nhún vai. "Điều đó có nghĩa là gì, cậu cũng tự hiểu mà. "

"Ừ thì, tôi tin ngài. " Tin vào mười lăm triệu của ngài, thế nên đừng có lừa tôi đấy.

Tạ Tất An nhìn Naib và cười, y dùng một thứ bột trắng, không phải mai thúy đâu nhá, rắc xung quanh bờ hồ, đồng thời dán vài lá bùa lên thân cây. Những linh hồn nhìn thấy dòng chữ được viết bằng mực đỏ không rõ hình dáng ấy liền cảm thấy kinh sợ, bọn họ nhanh chóng tản đi, không dám đến gần những cái cây đó nữa.

"Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi. " Y nói. "Việc của cậu bây giờ giờ là cầm ngọn nến này và đi ra giữa hồ đừng lo, không chết đuối đâu mà sợ. Sau đó cậu nhắm mắt lại và nói câu 'Let me inside' là được, cậu sẽ được chuyển thẳng đến nơi cư ngụ của tà uế. "

Đến đây, Naib nhận ra có gì đó không ổn. "Từ từ, ngài đây là bắt tôi phải đối đầu trực diện với nó đấy hả? "

"Ừ, đúng vậy. " Tạ Tất An gật đầu rồi đặt vào tay Naib một lá bùa đỏ có chữ được viết bằng mực đen. "Khi tìm được nó, hãy tìm cách đưa lá bùa này vào trong khối tà uế, tự khắc nó sẽ được thanh tẩy. "

"Đơn giản vậy thôi à? " Naib vẫn không thể tin được những điều mình cần làm chỉ có như thế. "Còn gì nữa không? "

"Tôi nghĩ là không. " Tạ Tất An suy nghĩ một hồi rồi đáp. "Còn nữa, nhớ sống sót trở về nhé. "

"Đương nhiên. " Naib khẳng định bằng giọng chắc nịch. "Tôi còn phải trở về với mười lăm triệu của tôi nữa. "

---------------------

Tập kích đêm khuya!!!!

Không hiểu vì sao nhưng dạo này tui nghiền nhận req mọi người ạ:33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top