Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15. Linh hồn nữ quỷ (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có ác nữ vì hận mà quay về dương gian. Ả ta bị giết bởi một kẻ bất tài có ác linh chống đỡ. Không cam tâm, linh hồn ả cứ vấn vương trần thế mãi, chẳng bết làm cách nào mà ả thoát được tai mắt cua tử thần trong một thời gian dài như vậy được nhỉ? Chồng và những người thân yêu trở thành tà uế, còn con gái thì biến thành "nàng quỷ báo tử" Banshee. Số phận của nữ diễn viên ấy thật đáng thương, thật hẩm hiu quá mà.

Tuy nhiên, đó không phải là điều mà Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu quan tâm.

Thanh tẩy ư? Cũng quan trọng đấy.

Trục xuất sao? Đương nhiên là cần thiết rồi.

Cơ mà, cái chính cần quan tâm ở đây là, tại sao lại giết nhiều người đến như vậy?

Đồng ý là hắn ta muốn bịt đầu mối đi, nhưng chẳng phải tên đó cũng là quỷ sao? Vung tay xóa kí ức một cái là được rồi mà, cần gì phải tốn công tốn sức bày biện ra như thế.

Theo như Dạ Minh Đường tìm hiểu được thì chắc chắn trong chuyện này có ẩn khuất, nói trước cho mọi người biết nhé, tuy quy mô của Dạ Minh Đường không lớn nhưng tầm ảnh hưởng lại cực kì rộng, có thể nói là chỉ kém Hiệp hội Thần chết trong giới tâm linh nói chung và giới trừ tà nói riêng. Thế nên có một điều chắc chắn rằng bọn họ sẽ không liều mạng đến đây trong khi bản thân chẳng nắm chút thông tin gì, cũng như không thiếu nhân lực đến mức nhờ sự giúp dỡ của ba người mà họ thậm chí còn chưa gặp mặt lần nào.

Và tại sao, những người có thể tìm hiểu về bí mật của bọn họ lại tầm thường đến mức không thre nhờ cậy vào ai đó trong có vẻ ổn áp hơ, thay vì ba thằng sinh viên trói gà không chặt?

"À, nếu nói và hiểu theo một nghĩa nào đó là chúng tôi muốn chiêu mộ các cậu chăng. "

Đó là những gì hai vị chủ nhân cua Dạ Minh Đường đã nói với ba người Naib, Aesop và Eli, vài ngày sau khi sự kiện tại hồ Ngọc Bích kết thúc. Hôm ấy là một ngày nắng đẹp trời.

Và giờ thì chuyện chúng ta cần quan tâm chính là làm cách nào để trục xuất ác linh ra khỏi cơ thể biên tập viên Alan mà không gây nguy hiểm gì đến chính chủ đã nào.

Tất cả, chỉ mới là khởi đầu mà thôi.

...............................................

.......................................

...............................

.......................

.................

............

.......

...

"Ngài Phạm này, chúng ta sẽ làm cách nào để trục xuất nữ quỷ đó ra khỏi cơ thể ngài biên kịch Alan vậy? " Aesop hỏi, giọng có hơi lo lắng. Hiện tại, phạm vi hành động của bọn họ bị bó hẹp đến mức khó chịu, chỉ vỏn vẹn trong ngôi biệt thự này mà thôi. Hơn nữa, vì xung quanh có người nên cả ba nhất định không được để bất cứ một ai bị ảnh hưởng, không được phép để những người không liên quan vướng vào rắc rối này. Phạm Vô Cứu nói đây là công việc của một thầy trừ tà, bảo vệ người dân tránh xa nguy hiẻm đồng thời trị tận gốc tà ma, chính là nghĩa vụ, là trách nhiệm, là điều mà các thầy trừ tà hướng tới.

Nhưng mà Aesop và Eli có ý định làm thầy trừ tà đâu nhỉ?

Vậy thì nói ba cái chuyện này để làm chi thế không biết!

"Tôi đã tạo một kết giới giữ an toàn cho những người đang ngủ rồi, họ sẽ không biết gì đâu. " Phạm Vô Cứu đáp lời, giọng hơi khàn. "Việc trục xuất linh hồn ả ta ra khỏi cơ thể tay biên kịch nói khó cũng không phải khó, nói dễ cũng chẳng phải dễ. Nói chung thì các cậu cố hết sức dụ ả vào vòng tròn pháp trận mà tôi đã vẽ là được rồi. "

"Vậy thì nó ở đâu thế? " Nếu chỉ có vậy thì Eli nghĩ có phải là hơi đơn giản quá rồi không, cậu tin rằng mọi chuyện không thể nào diễn ra một cách suôn sẻ như vậy được.

Thế nên cậu chàng cứ cảm thấy ngờ ngợ.

"Pháp trận ta mới vẽ xong, đặt ở phòng đọc sách trên tầng ba ấy. "

Ai dè đúng thật này.

Aesop và Eli cảm thấy bản thân không thể nào hiểu nổi thế giới này rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Tại sao người ta lại xây phòng đọc sách tuốt trên tầng ba nhỉ?

Làm vậy chỉ tổ phí công thôi chứ có được ích lợi gì đâu.

Cơ mà thây kệ đi, đó không phải là điều đáng lưu tâm lúc này.

Hiện tại, làm thế nào để dụ ả lên trên mới là chuyện quan trọng nhất.

Họ đã nhắc đi nhắc lại điều ấy bao nhiêu lần rồi?

"Tôi sẽ thử bước vào trong xem tình hình thế nào, nhân lúc ả không đề phòng mà cố lôi kéo sự chú ý của ả. Ở đây không có cái gì đó tương tự như hồ lô phép hay hộp chứa ma thuật hoặc cái gì đó đại loại vậy à? "

"Không có đâu. " Phạm Vô Cứu lạnh lùng đáp. "Đừng nghĩ đời này lúc nào cũng như mơ nhé, trở về thực tế đi, đâu không phải tiểu thuyết. Phải tự lực cánh sinh mới mong học hỏi kinh nghiệm được. "

"Đúng là vô trách nhiệm quá đi mà. " Eli nhỏ giọng làu bàu. Dù muốn hay không thì bọn họ vẫn phải thay hắn ta làm việc.

Bên trong phòng, khi đôi tay gầy khẳng khiu với những đốt xương gồ ghề cầm dao vung lên, trong đôi mắt lóe lên tia sáng hận thù cùng sự thỏa mãn khi ân oán năm xưa sắp được trả. Cảm ơn tử thần vì đã giải tên ác quỷ kia trở về địa ngục, cảm ơn vì đã bỏ qua ả, cảm ơn vì đã để cho ả có được ngày hôm nay.

Trước mặt là vị đạo diễn béo bụng với khuôn mặt đầm đề nước mắt.

"Alan à, bình tĩnh lại đi! Chúng ta...Chúng ta là đồng nghiệp mà! Chẳng phải khi xưa chúng ta đã hợp tác cùng nhau sao? Anh hiểu mà, vụ chôn xác ấy! Tôi cũng đã cho anh rất nhiều tiền rồi còn gì! Làm ơn đi, Alan! Bao nhiêu? Anh muốn bao nhiêu tiền?! "

Trước những câu nói ấy, nữ quỷ bên trong cơ thể tay biên kịch hừ lạnh.

"Tao....muốn bao nhiêu tiền à? "

Mười bốn mạng người có thể đem ra so sánh với những tờ polime dơ bẩn ấy sao?

"Mày thật là nực cười. "

Từ bao giờ cảm xác và mạng sống lại trở nên rẻ rúng đến vậy? Và từ khi nào tiền có thể giải quyết được tất cả vấn đề. Ồ không, tiền có thể giải quyết tất cả chứ, nhưng đó là với người sống thôi. Một khi đã chết rồi thì những thứ đó đâu còn tác dụng gì nữa.

"Người chết không biết xài tiền, nghe chưa thằng khốn ngu ngốc! "

Nói rồi, bằng hết sức bình sinh, ả ta hạ dao cuống. Dù muốn nhưng đạo diễn Aaron không thể làm gì được, cơ thể ông ta căng cứng, mồ hôi chảy đầy người làm ướt đẫm chiếc áo ngủ trắng tinh. Trong đầu ông ta bây giờ chỉ còn lại sự sợ hãi tột độ cùng nỗi tuyệt vọng khôn nguôi. Ông at biết mình không thể cầu xin sự giúp đỡ đến từ chúa vì đôi bàn tay này đã nhúng vào vũng lây của ác quỷ. Cũng chẳng thể nào van xin bóng đêm vì bọn họ chán ghét những kẻ nửa vời.

Không thể làm gì cả, hoàn toàn bất lực. Đây chính là hậu quả của ông ta.

"Đi chết đi, Aaron! "

Trong tiếng cười vang vọng hòa cùng những giọt nước mắt mặn chát, hình ảnh gia đình nhỏ đi cắm trại giữa cánh đồng hoa lại ùa về. Chồng ả ngồi đó, trên một là nụ cười dịu dàng cùng vạt nắng trải dài trên áo. Con gái ả, thiên sứ bé bỏng của ả, nó đang đan một cái vòng hoa. Những bông hoa bé tí dưới bàn tay khéo léo của nó đã trở thành một tác phẩm xinh đẹp, con bé vội vàng cầm thành quả của mình đưa cho ả xem, trên mặt là sự đắc ý cùng niềm tự hào không thể che dấu.

"Mẹ xem con làm có đẹp không? "

Ả không nhớ mình đã trả lời con bé thế nào. Có lẽ là gật đầu và "Ừ" một tiếng. Ả sẽ xoa đầu con bé và khen con bé thật nhiều, thật nhiều. Và sau đó thì sao? Mọi thứ vỡ tan như lúc hòn đá va đập vào mảnh kính. Kí ức tan biến dần, ánh mặt trời chói chang hôm ấy không còn nữa, xung quanh giờ chỉ còn lại bóng đêm mịt mờ mà thôi.

Và rồi cánh cửa mở toang.

Tay đạo diễn như tìm thấy được sự cứu rỗi.

"Cứu tôi! Làm ơn cứu tôi! Tôi sắp...."

Chưa kịp dứt câu, nữ quỳ đã dùng dùng tay bóp chặt cổ họng ông ta lại. Ngăn không cho bất kì thanh âm phiền nhiễu nào thoát ra ngoài. Aaron chỉ biết nấc từng tiếng nghẹn ngào, mỡ bụng run run như sóng vỗ, nom ngộ mắt lắm. Trước cái tình cảnh một người đàn ông gầy gò đè một người đàn ông khác ở dưới thân, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng kì cục lắm, Aesop và Eli thầm nghĩ. Cũng may là mặt bọn họ dày, tuy không gọi là nhiều nhưng nói chung cũng kinh qua vô số chuyện kì khôi rồi nên cũng không thấy ngượng ngùng cho lắm. Nếu là người khác thì đã nóng mặt rồi đóng cửa cáo từ rồi cũng nên.

"Các ngươi đến đây làm gì? "

Nỗi tức giận càng dâng cao khi công chuyện bị một lũ nhóc lạ mặt cắt ngang, nữ quỷ cảm thấy những kẻ này không muốn sống nữa rồi. Thầy trừ tà do hắn ta dùng tiền thuê về thì sao chứ? Còn không phải là một lũ lừa đảo sao, giết hết đi là được mà.

Aesop và Eli không có vẻ gì là sợ hãi hay do dự gì cho cam, trong đầu bọn họ đã bắt đầu hình thành một kế hoạch. Trong túi có cất vài lá bùa phòng thân do Phạm Vô Cứu đưa ban nãy, mức độ an toàn đã tăng lên đáng kể. Cũng không loại trừ trường hợp ả ta tăng xông chém sạch đám bùa này, nhưng nói chung thì có vẫn yên tâm hơn.

Nhân lúc ả ta bị phân tâm do sự xuất hiện đột ngột của hai phần tử thừa đòn thiếu đánh la Aesop và Eli, chàng trai tóc nâu nhanh chóng lách người vòng ra sau lưng biên kịch Alan và dán vào lưng ông ta một lá bùa. Bùa chú phương Đông rất tiện lợi, có thể bỏ túi hay gấp lại mang theo nên ả dù có muốn cũng không thể phát hiện ra chỗ Eli cất bùa. Dưới tác dụng của thuật pháp chứa đựng bên trong, linh hồn nữ quỷ trong thân xác biên kịch Alan không thể động đậy, chỉ có thể đứng yên và trơ mắt ra nhìn vạn vật xung quanh tiếp diễn. Tuy thời gian tê liệt chỉ kéo dài vỏn vẹn ba phút, nhưng chừng đó đã quá đủ để lôi cục thịt béo kia rời khỏi giường và tống đến nơi an toàn rồi.

"Các ngươi....Tại sao lại cản ta? "

Ả nói bằng giọng trầm đến chói tai.

Aessop không chần chừ mà ngay lập tức đáp lại một câu rằng: "Vì tiền. "

Lại là nó, lại là những tờ polime bẩn thỉu đó. Biên kịch Alan ôm đầu cười như điên dại, thế giới này, tất cả đều vận hành xoay quanh mệnh giá của đồng tiền.

"Ngoài ra thì còn thứ gì khác nữa không? "

"Không có, chúng tôi bị bắt đến đây mà. Tuy tôi cũng không muốn làm việc này đâu nhưng vì mười lăm triệu, tôi không thể từ chôi. Chừng đó là quá đủ để gia đình tôi trang trải tiền ăn trong một tháng tới rồi. "

"Ta không quan tâm gia đình ngươi ăn gì trong một tháng tới. " Ả nói. "Giờ thì biến ngay cho ta, không thì đừng trách tuổi thọ ngắn ngủn. "

"Tôi không đi đâu. " Đi là mười lăm triệu chạy mất đấy. "Chừng nào chưa trục xuất được cô, tôi sẽ không đi. "

"Chà, nhà ngươi cũng can đảm lắm. " Nếu như không bị tên kia làm cho bất động thì ả đã cho chàng tria tóc màu khói ấy ra đi như một người hùng rồi.

Mà chờ đã, tên kia đâu rồi?

Thật ra thì trong lúc ả ta đang đấu võ mồm với Aesop thì Eli đã sử dụng bùa phép tàng hình cũng do Phạm Vô Cứu đưa cho để vác tảng thịt chín chục cân này ra khỏi phòng. Tay đạo diễn muốn nói gì đó, nhưng có lẽ là sợ quá nên không thể phát ra thành câu. Eli là sinh viên ngành văn học cổ điển, sáng lên trường chiều đến làm thêm tại hiệu sách, nói chung là loại thư sinh trói gà không chặt nên đối với loại công việc cần nhiều sức lực và cơ bắp như vầy, đương nhiên là làm không nổi.

Lượng công việc nặng nhọc trong mười năm đổ lại chỉ dồn hết vào ngày hôm nay thôi đấy.

Chật vật khiêng tảng thịt theo nhớt nhợt mồ hôi ra khỏi phòng, còn một phú nữa là bùa phép mất hiệu nghiệm. Cậu và Aesop cần phải nhanh chóng dụ ả ta lên tầng ba, nếu không thì mười lăm triệu sẽ tan vào hư không mất.

Trong một phút ngắn ngủi còn lại, Eli nhanh chóng rút cuốn sách ra với hy vọng rằng bên trong sẽ có thứ mà cậu cần. Aesop vẫn đang đấu tay đôi bằng miệng với nữ quỷ, bắt một người hướng nội ngại giao tiếp như cậu ta nói nhiều như vậy thì thật tội lỗi quá, nhưng ráng thêm chút nữa thôi, sắp xong rồi.

Lật từng trang từng trang, Eli cắn răng thầm nghĩ.

Phạm Vô Cứu nghĩ mình đã xong việc ở đây rồi nên ra bờ hồ hóng gió với Tạ Tất An một chút.

"Đây rồi! "

Eli mừng rỡ reo lên. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào một điểm sáng xác định, đôi môi lẩm bẩm loại ngôn ngữ nào đó nghe giống tiếng Gael Scotland cổ. Trong không gian xuất hiện những vệt sáng mờ mờ, thoạt đầu, chúng di chuyển rất hỗn độn. Nhưng dần dà, chúng quyện hòa lại với nhau, tạo thành một khói có hình dạng giống một bé gái mười ba tuổi. Ngũ quan dần trở nên rõ ràng, Eli đã cố hết sức mô tả lại hình ảnh lúc còn sống của cô bé đáng thương đã chết vào mười bốn năm trước. Mức độ chính xác không quá bảy mươi phần trăm, nhưng cậu vẫn muốn đánh cược.

"Aesop, ông qua đây đi! "

"Được rồi! "

Thời gian kết thúc, nữ quỷ đã thoát khỏi phép tê liệt và có thể cử động. Lúc ấy ả đã để xổng mất con mồi nên bây giờ bằng mọi giá, ả phải bắt được bọn chúng. Những người khác vẫn còn say ngủ, bước đi thật khẽ khàng nào, tuyệt đối đừng đánh thức ai.

Nữ quỷ nghĩ, và khi đôi chân biên kịch Alan nhấc lên, trước mắt ả xuất hiện hình bóng bé nhỏ quen thuộc. Đâu đây vang lên giọng nói non nớt và ngây ngô của trẻ nhỏ. Ả nghe thấy tiếng: "Mẹ ơi. "

Đôi tay gầy gộc run run.

Ả nghĩ rằng mình đã nghe lầm rồi.

Con bé không thể nào ở đây được.

"Mẹ ơi, mẹ có nghe thấy con không? "

Giọng nói đó, không thể nào sai được.

"Wendy, con ở đâu? "

Hãy cứ tin vào những thứ mơ hồ không rõ, bởi đó là thứ duy nhất để linh hồn dáng thương ấy có thể bấu víu vào. Con bé quay lưng rời đi, ả cũng ngay lập tức đuổi theo những vệt sáng đó. Tay đạo diễn kia ra sao, ả không muốn bận tâm nữa. Con bé đang ở đây, ngay trước mắt ả. Không đời nào ả để nó biến mất thêm một lần nào nữa.

Cảm xúc của con người thật kì lạ.

Vì nó, họ sẵn sàng vứt bỏ công việc đang là để đuổi theo thứ cảm tính được nảy lên bất chợt, dù cho công việc đó đã gần hoàn thành.

Họ, sẽ vĩnh viễn chạy theo một ảo ảnh không có thật, để rồi trong một khắc lỡ lầm, họ sa chân vào cái bẫy đã được đặt sẵn từ trước.

Vừa rồi, Eli đã đọc một câu thần chú triệu hồi ảo ảnh được chép trong sách nhằm dụ dỗ nữ quỷ theo bọn họ lên tầng ba. Sách nói rằng dù có tàn độc đến đâu thì những oán linh như ả trước đây đã từng là con người. Trừ những thành phần trời đánh thánh đâm, không còn đạo đức, thua kém súc vật thì trong trái tim, ai cũng có một mảng yếu mềm cả thôi.

Huống hồ gì người đó lại là một người mẹ đã chịu quá nhiều đau khổ, một người vợ đã chịu biết bao nhiêu là nỗi đau.

"Nhanh lên, Aesop! Dụ ả ta vào trong phòng đi! "

Chàng trai tóc nâu nép người vào một góc tường, cậu tính đợi cho đến khi nữ quỷ bước vào phòng rồi sẽ xoay người đóng chặt cửa lại, không để cho ả thoát ra ngoài.

Aesop biết kế hoạc của Eli, khi ảo ảnh của đứa bé đến đây, cả hai ngay lập tức xoay người vặn chốt cửa lại, ngăn cách nơi này với bên ngoài. Những tưởng đến thế là xong, nào ngờ bên trong căn phòng đọc sách này có người.

Mười hai giờ đêm vẫn còn người thức.

"Joseph, sao anh lại ở đây? "

-----------------------

Dạo này tui cứ bị nghiền việc đọc Fanfic ấy. Đặc biệt là Fanfic BakuDeku, còn TodoDeku thì tui thích đọc dou hơn, tại muốn ngắm Shoto thật nhiều. Đặc biệt là đại thần Lửng Mật tui yêu vừa lọt hố DaChuu cùng với tui, lại chung bias nữa. DaChuu lọt top 2 Ftour, nói chung là bây giờ tui cảm thấy rất tuyệt:333

Ba mẹ tui làm việc ở nhà nên tui không có nhiều thời gian gõ fic như trước, nhờ vậy mà bệnh vã OTP lại nặng thêm rồi TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top