Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8. Hồn nhập xác, ác linh quay về (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      
        Trên đời này có rất nhiều người có cảm giác "trống rỗng. " Họ mang sự "trống rỗng" ấy đi tìm một thứ gì đó có thể lấy đầy trái tim họ. Họ cứ tìm, tìm mãi. Lang thang trên con đường dài bất tận chỉ để tìm kiếm câu trả loài đủ để thỏa mãn bản thân họ. Cứ đi, cho đến khi tìm thấy đích. Họ tưởng đó là món quà ân trên ban tặng, là thứ sẽ xóa tan cảm giác "trống rỗng" ấy. Cho đến khi phát hiện ra thứ đó chỉ đơn giản là những hồi ức đã bị họ lãng quên.

          Cũng giống như Aesop luôn tìm kiếm thứ gì đó để thỏa lấp sự trống trãi trong lòng. Và Joseph thì không ngừng van xin cậu hãy quay đầu lại.

         Nhìn đi, trở lại đi!

      Đừng để bóng tối nhấn chìm tâm trí.

      Đừng để những kỉ niệm phải rơi vào giấc ngủ say.

        Trước ống kính camera, Joseph đã có màn hóa thân hoàn mĩ.

      Bộ phim này lấy bối cảnh châu Âu thời Trung cổ, nội dung chủ yếu xoay quanh cuộc sống của nàng công chúa đáng thương bị vua cha giam cầm trong tòa lâu đài cổ tận sâu trong rừng rậm, nguyên chủ yếu đến từ việc vào năm công chúa một tưởi rưỡi, pháp sư đã nói với ông ta rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì khi công chúa tròn mười tám tuổi, gián điệp của vương quốc đối địch sẽ lấy mạng nàng ta vào đúng ngày sinh nhật của nàng.

       Quốc vương và hoàng hậu vì quá yêu con nên không thể làm gì khác ngoài việc trước sinh nhật mười tám tuổi của nàng năm năm, nàng sẽ phải sống trong tòa lâu đài này dưới sự giám sát và bảo vệ của những người hầu thân cận của hoàng thất.

         Trong số những người hầu than tín do đức vua phái tới có một vị kị sĩ trẻ tuổi. Nàng công chúa nhỏ rất thích anh ta, lúc nào cũng bám theo vị kị sĩ ấy không rời, đối với một cô bé mười ba tuổi thì việc bị nhốt ở nơi rừng không mông quạnh này trong khi không có lấy một người bạn để chơi khó chịu lắm, cảm giác đơn độc ấy bức bối vô cùng. Xung quanh là những người hầu lúc nào cũng sợ đau đáu, người nào người nấy trông giống hệt nhau nên sự ấm áp và dịu dàng của chàng kị sĩ chính là thứ để cô bé bấu víu.

    Cô biết rằng người ấy đối xử với cô rất đặc biệt, cô có thể cảm nhận được điều đó, rằng anh ấy khác hẳn với những người kia.

        Về phần vị kị sĩ nọ thì thoạt đầu, anh ta cũng cảm thấy cô công chúa này rất phiền phức, nhưng vì mệnh lệnh mà đứa vua đưa ra nên anh ta không thể trái lời, thành ra vị kị sĩ nọ phải miễn cưỡng thực hiện những yêu cầu rất đỗi kì quặc và vô lí của cô công chúa nhỏ. Bằng một cái logic thần kì mang tên gọi là "Định luật nam nữ chính phim tình cảm" và "Định luật vạn người mê của nữ chính" nên sau một thời gian tiếp xúc với nhau, vị kị sĩ đã mang lòng yêu công chúa từ lúc nào không hay.

          Đạo diễn ơi, cho cháu hỏi là bên mình không còn kịch bản nào hay hơn nữa à? Nếu cái này mà cũng gọi là bom tấn hay cơn sốt truyền hình trong thời gian sắp tới được thì cháu xin gọi bằng cụ tổ luôn đấy ạ, chỉ mới nghe sơ sơ đã đoán được gần hết cốt truyện thì làm ăn được gì, độc giả khán giả bây giờ đã kinh qua biết bao nhiêu thể loại, đối với motip xưa như Trái đất này đã không còn thấy thú vị nữa rồi, giờ nhét vào bộ phim này mấy con goblin hay người ngoài hành tinh thì may ra mới kiếm được chút fan đấy ạ.

       Mà chắc khán giả cũng chỉ coi vì nhan sắc của dàn diễn viên xịn xò con bò này thôi chứ nào có quan tâm gì đến nội dung đâu, viết kịch bản tỉ mỉ làm gì cho mệt.

        Thế thì có nên kể tiếp cốt truyện của bộ phim không ta?

     Thôi thì dù sao sao cũng đã lỡ kể rồi, kể hết luôn cho trót.

       Nói chung thì nàng công chúa không được phụ vương và mẫu hậu cho biết đầu đuôi câu chuyện về lời nguyền rủa tai ác hai lời trù ẻo có tâm về số phận của cô, thế nên công chúa nhỏ nghĩ rằng cha mẹ ghét bỏ mình, thành ra căm hận cả hoàng tộc. Sống trong tòa lâu đài này mãi cũng chán, cảm giác như bị sự xa hoa và phù phiếm này cầm tù. Công chúa nhỏ không thể chịu đựng cảnh này thêm được nữa, cô quyết tâm phải rời khỏi đây để khám phá thế giới ngoài kia.

      Đến đây Aesop vẫn không hiểu, tại sao vấn đề an nguy của con mình lại không nói cho nó biết rồi để nó quay ra hận ngược lại mình thế kia?

        Mười ba tuổi đầu rồi chứ có phải nhỏ nhặn gì nữa đâu mà giấu giấu giếm mãi, làm thế thì được lợi ích gi? Mặc dù cậu có hàng trăm, hàng ngàn câu hỏi muốn hỏi đạo diễn và biên kịch nhưng mà cậu phải cố nhịn, phim đã bấm máy quay được một đoạn rồi, mình có góp ý thì cũng chẳng được gì, hơn nữa mình cũng đâu phải là người có chuyên môn hay có sức ảnh hưởng đâu mà bảo họ nghe, đúng không? Thế nên là thây kệ đi, ngắm nhan sắc là chính, não vứt ra chuồng gà cũng được.

      Quay lại với cốt truyện đầy lỗ hổng của chúng ta, năm nàng công chúa nhỏ mười bảy tuổi, nàng cùng vị kị sĩ nọ bỏ trốn khỏi tòa lâu đài, bỏ trốn khỏi sự kiềm hãm và giam cầm của sự xa hoa, tráng lệ kia để đến với thế giới đầy màu sắc ở bên ngoài kia. Họ đã có những chuyến đi thú vị, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười, để rồi tình cảm của họ càng thêm gắn bó, khăng khít. Dù cho có gặp biết bao nhiêu khó khăn trắc trở về thân phận và địa vị, gặp biết bao nhiêu kẻ muốn chen chân vào mối quan hệ giữa hai người nhưng tất thảy đều bị thứ gọi là "Tình yêu đích thực" đánh bay.

       Không thể phủ nhận rằng nàng công chúa thực sự đã rất hạnh phúc.

       Nhưng vị kị sĩ kiêm người yêu kiêm chân sai vặt của nàng thì không cảm thấy như vậy.

        Là vì công chúa đã dựa dẫm và sai vặt anh quá nhiều ư?

      Không phải, mặc dù nó cũng đúng một phần đấy nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là vị kị sĩ nọ chính là tên gián điệp trong lời của pháp sư.

      Ghê chứ ghê chưa? Ghế quá luôn đi ấy chứ, plot twist kinh khủng luôn, cua xe mém tí nữa bể đầu. Qủa không hổ danh là tác phẩm của đạo diễn tài ba, ông hòang biên kịch, chúa tể văn chương, đại đế ngôn từ, tổng tư lệnh từ ngữ. Ghê quá đi mất!

        Vị kị sĩ nọ bị giằn vặt một cách ghê gớm bởi anh ta không biết nên chọn lí trí, tức là một nhát lấy mạng nàng công chúa như chủ nhân của anh đã ra lệnh hay nghe theo con tim, tức là phản bội quê hương để cùng công chúa định cư tại một làng quê yến bình và sống như vậy đến cuối đời. Kị sĩ đẹp trai thì dẹp trai thật, nhưng mà thiếu quyết đoán quá, thành ra có mỗi chuyện đó thôi mà cũng phải suy nghĩ hết một năm trời. Đến tận khi sắp sửa sinh nhật mười tám tuổi của công chúa, anh mới nhận ra rằng: "Trời ơi, hôm nọ trước khi rời khỏi lâu đài trong rừng mình quên tắt lửa nồi cơm! "

      ......Anh trai, cho phép Aesop hỏi anh một câu thật lòng nha. Anh có bị thiểu năng không thế?

        Ôi, nàng công chúa ngu dại và viên kị sĩ thiểu năng đúng là trời sinh một đôi, nồi nào úp vung nấy không sai vào đâu được. Chỉ tội cho các diễn viên vì miếng cơm và sự nghiệp phải cắn răng diễn tròn vai diễn sặc mùi bại não này, chính vì thế Aesop càng thêm khâm phục tinh thần sắc đá và chuyên môn kinh người của các diễn viên. Cảm ơn mọi người đã cứu vớt bộ phim, nếu bộ này mà nổi tiếng thì Aesop xin phép không coi bản tin scandal về các vị nữa.

      Còn đoạn kết, mọi người muốn nghe không? Xin nới trước thì về tổng thể bộ phim này rất đầu voi đuôi chuột, nghe đoạn kết xong chắc mọi người bật ngửa mất. Nói chung thì vào ngày sinh nhật thứ mười tám của công chúa, viên kị sĩ muốn tự tay vào bếp nấu cho nàng một bữa cơm. Nhưng lịch sử đã lặp lại một lần nữa, vì quên tắt lửa nồi cơm nên căn nhà cháy rụi. Công chúa nhầm xô nước thành bình dầu nên đám cháy càng lớn hơn nữa. Cuối cùng vì trượt chân mà chôn thân nơi biển lửa.

       Cái chết thật cảm động. Đúng là tuyệt tác của nền điện ảnh.

         Mọi người nói sao? Nếu vậy thì đâu phải nàng công chúa bị gián điệp hay anh kị sĩ giết chết đâu? Nhưng bạn tôi ơi, mau nhớ lại đám cháy đó là do ai gây ra đi, không trực tiếp thì gián tiếp, như nhau cả thôi, vạch lá tìm sâu làm gì. Chết vì quên tắt lửa nồi cơm, nghĩ sao cũng thấy buồn cười.

       Đúng là kịch bản thì như quần thật, nhưng nói đi cũng phải nói lại, dàn diễn viên do ông đạo diễn Aaron chọn chất lượng phết.

       Hiện tại đang quay cảnh viên kị sĩ nắm tay dạy nàng công chúa nhỏ học khiêu vũ. Nhưng bước nhảy uyển chuyển trên nền nhạc du dương, hoa ly trắng, bức tranh cổ, bầu không khí đượm vẻ xưa cổ, cảm giác như thời gian đã quay ngược, đưa bọn họ trở về với quá khứ xa xăm.

        Joseph ôm lấy eo của nữ diễn viên Harley, cùng cô tái hiện lại khung cảnh xinh đẹp đã khiến cho nàng công chúa nhỏ động lòng với viên kị sĩ. Aesop không biết mối quan hệ giữa hai người này ngoài đời như thế nào nhưng cậu có thể thấy trong mắt Harley Federic là sự vui sướng, mãn nguyện xem lẫn....một chút tình cảm không thể nói thành lời.

      Thoạt nhìn thì nữ diễn viên đã thể hiện rất tốt thần thái của nhân vật, cảm xúc rất giống với nàng công chúa lần đầu tiên cảm nhận cảm giác khi nhận ra mình thích một ai đó là gì. Tuy nhiên, bằng trực giác của một người đam mê hội họa với kinh nghiệm cày commission cho khách và hoàn thành bài tập vẽ biểu cảm do giáo sư khó tính nhất đề ra đến nỗi đau nhức cột sống thì cậu có thể khẳng định rằng biểu cảm của Harley hoàn toàn không phù hợp với cảm xúc của nhân vật.

        Nàng công chúa nhận ra tình cảm của mình với viên kị sĩ, thế nên nàng tuyệt đối không thể có sự thỏa mãn nhơ bẩn ấy được.

      Đây là người mới nhận ra cảm giác yêu chứ không phải người yêu đơn phương khẩn cầu sự gần gũi, hai khái niệm này khác nhau, nhưng cũng rất giống nhau. Nhầm lẫn một chút là lệch đường ray hết.

       Chính vì thế nên Aesop có thể khẳng định rằng thứ cảm xúc trong mắt cô ấy không phải là của công chúa nhỏ mà là của chính Harley Federic.

       Cô ấy, chắc chắn đã thích Joseph!

       Chà, phải nói sao đây ta, vụ này mà không hóng thì hơi bị phí đấy.

     "Này này, ông có đang nghĩ giống tôi không? " Eli ghé vào tai Aesop thì thầm. "Tôi cá mười hai cái bánh quy bơ là cô diễn viên Harley kia thích thầm nam diễn viên Joseph đấy. "

      "Tại sao ông lại nghĩ vậy? " Aesop nói, chuyện ban nãy ít nhiều phải nhờ vào sợi dây chuyền để săm soi từng chi tiết, cử chỉ lẫn hành động của cả nhân vật lẫn diễn viên mới có đưa ra kết luận như vậy, còn Eli thì sao? Chỉ dựa vào đôi mắt sắp cận đến nơi của mình mà soi được đến nhường ấy luôn sao, hay là cuốn sách có chức năng cập nhập tiểu sử yêu đương của mỗi người? Nếu vậy thì hàng này cũng nhiều chuyện quá rồi đấy.

      "Tôi ấy à, không biết nữa, chỉ là tự dưng lại nghĩ đến khả năng ấy thôi. "

      Eli bình thản nói. "Hình như có câu hát là Trời đất yên lặng chấp chứa cả một triệu khả năng, mỗi khả năng đều có thể trở thành hiện thực theo cách mà ta không ngờ nhất. Tôi chỉ vô tình nghĩ đến một trong số đó, và tự dưng nó nảy ra khỏi đầu tôi thôi. Chẳng biết đúng hay sai nữa, thuận theo suy nghĩ, nói ra những điều mình muốn nói. "

       Nghe vậy, Tạ Tất An cảm thấy cậu trai này có chút kì lạ, cũng có chút đặc biệt. Cuốn sổ đã chọn cậu ta làm chủ nhân, hẳn không chỉ vì cách suy nghĩ mang đầy tính trừu tượng, lãng mạn hóa vấn đề của cậu ta đâu nhỉ. "Ồ, vậy thì trong một triệu khả năng đó, có khả năng nào liên quan đến chuyện của tối ngày hôm qua không?

    "Gì cơ, sao đột nhiên ngài lại hỏi tôi chuyện đấy? " Eli khá bất ngờ trước tình huống này, bản thân cậu chỉ nói bâng quơ vậy thôi chứ thật sự chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ về một vấn đề gì cả. Chuyện kì lạ tối qua cũng vậy, dù được mời đến đây để hỗ trợ người ta nhưng Eli cứ đặt mông lên giường là ngủ luôn chứ nào có nghĩ được chuyện gì nên hồn đâu. Tự dưng bị hỏi như thế, thành ra có hơi lúng túng.

        "Thì tôi muốn nghe thử khả năng mà cậu đưa ra là gì. " Vờ như không thấy sự bối rối trên khuôn mặt của Eli, Tạ Tất An vẫn giữ trên môi nụ cười ôn hòa như xoáy sâu vào sự khốn khổ của người khác. "Thật tình thì tôi rất muốn biết khả năng của cậu sẽ là cái nào trong số một triệu khả năng đó thôi. Không có ý gì xấu hết. "

        Dù sao thì Eli cũng giống Aesop, cũng là một người yêu cái đẹp. Trước nụ cười và bản mặt điển trai này, cậu thật sự không thể làm gì khác ngoài việc đáp ứng những yêu cầu của Tạ tiên sinh trong sự bất đắc dĩ.

        "Thú thật thì xét theo khía cạnh nào đó, tôi không nghĩ vụ việc hôm qua là do ma quỷ làm ra đâu. Naib cũng vậy, cậu ấy cũng nghĩ giống tôi, rằng những chuyện này có khả năng là do con người gây ra cao hơn xác suất ma quỷ thực hiện. "

       "Mượn lời cậu Carl nói ban nãy, liệu tôi có thể biết nguyên nhân tại sao không? " Tạ Tất An bình thản đáp lời, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ hứng thú.

     Từ nãy đến giờ sự chú ý của Naib vẫn đổ hết vào chiếc điện thoại nên mãi đến lúc này, cậu chàng mới lên tiếng cất lời: "Tiếp xúc với giới linh hồn từ lâu, đương nhiên là tôi thừa biết tác phong làm việc của bọn họ. Những hồn ma ưa thích việc ban phát cho nạn nhân một cái chết đau đớn, chậm rãi. Một cái chết đơn độc không được ai biết đến, càng hứng thú với việc để mặc cho nạn nhân tha thiết khẩn cầu nhưng không một ai hay. Là cái dạng thích nhìn người ta đau khổ ấy. "

      Linh hồn trở về dương gian, một để trả oán, hai là để báo ơn. Trường hợp thứ hai thì không nói, nhưng đối với trường hợp thứ nhất thì đương nhiên nhiên sẽ ưu tiên phương pháp từ từ chậm rãi tra tấn tinh thần người ta hơn, cũng không thiếu những kẻ thích rầm rộ lên để gây sự chú ý, nhưng phần lớn vẫn nghiêng về cách làm thầm lặng kia hơn.

      "Thế nên nói tóm lại là, trừ phi linh hồn của người vợ năm xưa thực hiện một nghi thức nào đó để nhập hồn vào thân xác của người sống thì còn lại, tôi vẫn sẽ không tin chuyện đêm qua là do hồn ma làm ra. " Naib khẳng định bằng giọng chắc nịch. Đừng đùa chứ, hồn ma cũng có hồn ma quyền chứ bộ, đâu phải chuyện gì cũng đổ hết lên thế lực siêu nhiên là được đâu. Nếu thế thì khoa học chẳng biết sinh ra để làm gì.

         Nhìn thì có vẻ như Joseph đang rất chuyên tâm với vai diễn của mình đấy, nhưng mấy ai biết được trong lòng anh là có một khoảng trống lấp đầy trái tim, có bóng hình người con rai khiến anh không sao tập trung được.

      Mặc dù vai diễn này có hơi thiểu năng nhưng ít ra về mặt tạo hình, Joseph tự tin ằng mình có thể hớp hồn cậu ấy bằng khí chất và sự điển trai này. Nhưng không, có vẻ như anh đánh giá cao bản thân mình quá rồi, ánh mắt cậu ấy hoàn toàn không hướng về phía anh dù chỉ một lần. Cậu ấy cười với người khác, nói chuyện với người khác, choàng vai bá cổ với người khác, nhưng không dành cho anh bất cứ thứ gì ngoài vài ba câu khách sáo cùng sự ngại ngùng, khó xử.

        Không so sánh thì sẽ không có đau thương, lắm lúc Joseph tự hỏi rằng tên lừa đảo Tạ Tất An kia thì có gì hơn anh chứ?

        Có, sống lâu hơn anh.

         ----------------------

        Không phải là tui thích tập kích ban đêm đâu, là tại vì đến bây giờ em tui mới trả lại điện thoại cho tui nên mới đăng trễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top