Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

============

"Tỉnh ngủ chưa Elizel thiêng liêng yêu dấu?"

Sinh vật cao quý đang thả hồn theo dòng nhạc gần đó bừng tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn xem ai vừa gọi tên mình. Nhận ra gương mặt quen thuộc, Elizel chẳng nể nang gì nữa, thậm chí sinh vật ấy còn không thèm nhìn mặt người "bạn" của mình.

"Tôi có ngủ gật đâu." Elizel lành lạnh đáp lại, "Thiên thần thì cần gì ngủ."

Người còn lại, vẻ ngoài giống như một người phụ nữ, với mái tóc đỏ hung dài đến lưng, cặp mắt phượng sắc bén và đôi môi đỏ au, đang đứng sau lưng Elizel. Thật ra thì người đó cũng không có giới tính cụ thể, ngay cả Elizel cũng thế. Khi Chúa trời tạo ra các thiên thần thì bọn họ vốn đã vậy. Nhưng dẫu sao thì vẻ ngoài của một số thiên thần đôi khi có ra dáng nam và nữ một chút, mà Fioniel và Elizel chính là hai ví dụ khá cụ thể.

Phải tả thì Elizel cũng gần giống một thiếu niên dưới mặt đất, à không, phải là một cậu bé nào đó giống Elizel, vì Elizel cũng như các thiên thần khác mới là những tạo vật đầu tiên của Đức Ngài. Anh ta có mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại và đôi mắt xanh màu biển. Những chuyện thần thoại như thiên thần mắt xanh tóc vàng chỉ là do con người tưởng tượng nên mà thôi. Khác với những đồng loại cao quý của mình, Elizel có một đôi cánh trắng khổng lồ vô cùng đẹp đẽ, mỗi khi anh ta vươn cánh ra thì các thiên thần khác phải đứng lại ngắm nhìn trước sự huy hoàng chấn động của nó.

Có một đôi cánh đẹp cũng là một dạng tài năng. Đức Chúa rất công bằng, mỗi đứa con của Ngài đều có một mảng giỏi giang riêng. Nếu Elizel sở hữu bộ cánh đẹp, thì Fioniel bay rất nhanh, cô vẫn thường bay đua cùng các thiên thần khác trong giờ giải lao. Các thiên thần khác người thì giỏi dùng kiếm, người thì hay đánh đàn hạc, rất nhiều và rất nhiều nữa.

Thế rồi, Elizel ngang nhiên phe phẩy đôi cánh rộng của mình trước mắt Fioniel như đang thách thức. Trái lại với suy nghĩ của anh, cô chỉ cười khẩy nói:

"Tôi không có ghen tị cặp cánh chỉ được cái mã của cậu đâu, thứ tôi muốn là vị trí bay nhanh nhất Thiên đường này." Fioniel hất mái tóc đỏ óng ánh của mình, "Hôm nay đến lượt cậu sửa cái vòng bảo vệ phía Tây đó."

Nghe đến đó, anh ta mè nheo chống đối, "Tuần trước tôi làm hết phần mình rồi mà!?"

Fioniel cũng thông cảm cho người bạn thân của mình, cô vỗ vai Elizel, an ủi nhỏ nhẹ, "Thôi cố làm đi, tuần này người trực phần hôm nay phải đi gấp xuống dưới kia để xử lý vụ quỷ ám của một con búp bê nào đó rồi."

Elizel chặc lưỡi rồi thở dài thườn thượt như một lão già, mà đúng là Elizel đã có tuổi rồi, "Làm như thiếu người lắm vậy á... Biết bao nhiêu người rảnh rỗi ngoài kia..."

Fioniel nghe xong liền cất cao giọng, gương mặt không thoải mái lắm: "Ờ thì xin lỗi vì đã làm mất thời gian của quý ngài! Cả đám kia đang đi bảo hộ cho loài người và đám còn lại thì không biết sửa cái vòng bảo vệ! Làm đi đồ lười biếng, phạm tội trọng bây giờ đấy."

Elizel chỉ có thể vâng vâng dạ dạ đứng dậy, xách bộ đồ nghề lên rồi lên đường.

Thiên thần còn lại lắc đầu ngao ngán. Nếu biết sửa cái vòng ấy thì cô đã giành phần trách nhiệm ấy giúp Elizel, nhưng mọi thứ nào dễ dàng như thế.

Nhìn bóng lưng kia lững thững rời đi khuất tầm mắt đã xa, cô quay đầu đi ngược hướng. Cô cũng bận nhiều thứ trên đời.

====

Vừa đi anh ta vừa hát hò, hát không quá hay nhưng dầu gì cũng là thiên thần nên nghe cũng tàm tạm.

Hôm nay Elizel cứ ngỡ sẽ có ngày nghỉ để anh ta có thể chải chuốt bộ cánh xinh đẹp của mình, nhưng cuối cùng vì một con quỷ mà anh phải tạm gác việc chăm sóc đôi cánh lại. Nhưng thôi chuyện cũng đã đành, Elizel cố nở một nụ cười, hôm nay hay ngày mai sẽ khá lên thôi, không việc gì phải khó chịu một vấn đề nhỏ xíu cả!

Elizel đã sống đủ lâu để hiểu trái đất này - thứ mà Chúa đã dày công tạo dựng mấy nghìn năm nay - luôn thay da đổi thịt và phát triển không ngừng nghỉ. Anh đã từng nhìn hai vợ chồng rời khỏi vườn Địa đàng, rồi nhìn loài người dần sa ngã, nhìn qua Noah và trận Đại hồng thủy, nhìn con người sinh con đẻ cháu đông như sao trên trời như cát dưới biển từ Abraham. Loài người đã có một lịch sử đầy máu và nước mắt. Sau đó, họ dần đổi mới, phát triển lên những kỉ nguyên hiện đại dần như thời nay.

Anh ta đã già rồi, mặc cho vẻ ngoài tươi trẻ vĩnh hằng. Anh đã thấy quá nhiều và trải qua quá nhiều. Hiện tại, anh chỉ muốn nghỉ ngơi và chăm chút cho đôi cánh siêu phẩm này.

Nhưng không, sau sự kiện một bộ phận thiên thần đứng lên chống lại Đức Ngài thì hiện tại bọn họ phải thường xuyên sửa lại vòng bảo vệ, căn nguyên thì hơi phức tạp, giải thích thì chẳng lọt tai, có thể hiểu rằng nếu không có vòng bảo vệ thì sẽ có mấy chuyện không hay ho xảy ra. Vì thế cứ vài dịp sẽ cử một bộ phận thiên thần ra để sửa vài chỗ đột ngột sai sót.

Đi một lát thì Elizel cũng đến khu vực phía Tây. Anh ngồi xuống, lấy trong hộp đồ nghề ra rồi bắt đầu ra tay xử lý. Cái vòng bảo vệ này tồn tại dưới dạng một tấm mành tàng hình, mục đích là để che giấu Thiên đường khỏi sự dòm ngó của bọn loài người ngu dốt. Vì được tu sửa định kỳ nên vẫn chưa có vụ việc đáng tiếc nào xảy ra hết - anh ta nghĩ thế.

Lúc này Elizel đang tập trung sửa cái vòng, nếu không nổi tiếng vì đôi cánh thì Elizel sẽ vang danh tay nghề sửa vòng bảo vệ chuẩn mực nhất.

Đôi khi có những chuyện dường như là định mệnh sắp đặt, Elizel khi nhớ lại luôn tự thầm nghĩ nếu lúc ấy mình đến muộn hơn, hoặc làm sơ sài qua thôi, thì liệu những chuyện sắp tới có xảy ra không.

Chiều tà, hoàng hôn dần buông xuống ánh lên một màu cam chói lọi. Những cánh chim mỏi mệt bay về tổ ấm, và các thiên thần cũng ngừng hát ca. Nếu thiên thần có thể đổ mồ hôi thì chiếc áo trắng của Elizel đã ướt vã mặn mà. Đôi tay đẹp đẽ như tạc tượng nhanh vun vút. Elizel muốn đẩy nhanh việc này cho xong sớm, vì cứ đêm đến là anh ta đâm lười, còn không buồn chăm chút cánh của mình nói chi sửa cái tấm mành này.

Còn một chút nữa là xong rồi. Để chắc chắn, anh kín đáo giở lên tấm mành xem bên ngoài có hỏng hóc gì không.

Ngay lúc ấy, vào khoảnh khắc cực hạn thiêng liêng và quái lạ, hơn cả tiếng tù và phát động nội chiến trên trời, và hơn cả tiếng loài người than khóc thấu trời trong cơn Đại hồng thủy, một tiếng nổ bùng lên dữ dội và mãnh liệt cuốn lấy vị thiên thần có tâm hồn già cỗi và sắt đá. Khi ấy, đôi mắt của anh đã giao với một đôi mắt khác ; màu xanh như màu nước biển ngả vàng cam trong chiều tà nhìn thẳng vào đôi nhãn cầu xanh da trời, ngỡ ngàng.

Đầu óc anh lùng bùng bối rối, anh há hốc, và người kia cũng ngạc nhiên chẳng kém. Đôi mắt kia mở thật to, đầu ngón tay chỉ vào anh, miệng lắp bắp gì đó mà Elizel có thể hiểu được:

"Th-thiên thần?!?"

==========

Thiên thần (thiên sứ/sứ giả của Thiên Chúa) theo kinh thánh không thể xác hữu nên không giới tính cụ thể, không thể chết cách vật như con người, không yêu không sinh sản. Họ tạo vật thiêng liêng của Chúa, việc họ xuất hiện dưới hình hài con người thì chỉ nhằm mục đích giao tiếp với con người. Thiên thần vẫn thể "chết", theo định nghĩa trong cựu ước thì, chết đối với thiên thần bị đày xuống hỏa ngục - a.k.a nhà của Satan những người bạn.

Sau khi chết con người không thể thành thiên thần, thiên thần được tạo ra từ khởi nguyên rồi.

Con người không thể thấy thiên thần trừ khi chết (hoặc gần chết =)) ) nên việc vòng bảo vệ chỉ do tớ chém gió, việc hai đứa gặp nhau thế này cũng tớ chém gió. Tất cả những sự việc về sau sẽ do tớ chém gió hết, căn bản yêu đương giữa người thiên thần không thể. tớ viết sở thích nhân thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top