Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thứ tha

------

Em choàng tỉnh khi mọi người vừa chợp mắt. Khi họ thiu thiu ngủ, em lại tỉnh táo và nhìn thẳng vào chính mình mỗi khi đêm đến.

Em thấy gì trong quãng tối mù đó, Aesop? Họa chăng là cái tôi mà em căm ghét, hay em chỉ đang cầu nguyện sự tha thứ từ chính bản thân em?

Em đang trên một chiếc taxi cũ kĩ trông như thể chủ chiếc xe chưa bao giờ có ý định vệ sinh cho nó sau hơn hai năm tậu về. Em ngồi ở hàng ghế sau, lưng ngã ra, đầu tựa vào ghế và cứ như thế em đã thiếp đi nửa giờ đồng hồ. Em có thể ngửi thấy mùi kì lạ ở ghế kề cạnh, như mùi xác động vật, hoặc mùi ôi thiu của thức ăn. Trán em nhăn lại và em ngồi xích gần cửa sổ.

Mơ hồ quanh tai em là tiếng kèn môi đệm quyện với điệu hát trầm ấm, phát ra từ chiếc radio cũ lắp sẵn trên xe. Casablanca, loài hoa khiết, như cách anh dịu dàng yêu em từng chút một, và ta hòa vào thành một thể, quyến luyến một cái hôn vội và lưu luyến cái ôm vùi lấp.

Ngoài kia, trên bầu trời chẳng có lấy một vì sao. Đó là hậu quả của ô nhiễm ánh sáng. Lần duy nhất em được chiêm ngưỡng một bức tranh rực rỡ của hàng triệu viên kim cương là khi em đang trong vòng tay của Eli, những ngón tay đầy vết chai của anh đan chặt lấy những ngón tay đầy sẹo của em. Trời lạnh. Nhưng tay của Eli ấm lắm. Em liền vồ lấy tay mình, thèm khát một hơi ấm nhưng những ngón tay của em lạnh cóng vì hơi máy lạnh.

Em có nghĩ đến đêm hôm đó, khi em vì quá xấu hổ, đã không dám nói rằng em yêu Eli. Em muốn ở bên Eli. Em không muốn chia tay. Em có thể chấp nhận tất cả chỉ cần Eli chìa tay về phía em, em sẽ chạy đến bên Eli kể cả khi Eli ở phía bên kia trái đất. Nhưng em đã không nói gì cả, Aesop ạ. Em đã lặng im, như con búp bê vô cảm, như con rối lì lợm chối bỏ trái tim của mình.

Tay em lạnh.

Em có nghĩ đến đêm hôm đó, tay của Eli cũng lạnh như thế. Hơi ấm trôi tuột khỏi người Eli từng chút một, rút lấy sinh mạng của anh và để lại một con tim ngừng đập. Eli có đau không? Em sao mà biết được. Em chưa thử tự tử như thế thì làm sao biết được. Tim em có đau không? Em sao mà biết được. Trong lồng ngực em đã luôn anh ách một nỗi đau khôn cùng không một sinh vật sống nào chịu nổi. Không phải à? Ừ, tùy ý em thôi. Không tiếc thương cho người đã xem rẻ mạng sống mình là điều em mù quáng tin tưởng khi còn bé. Ừ, không mù quáng, tùy ý em. Đây là câu chuyện của em mà.

Nhưng em không khóc. Sẽ không. Không bao giờ. Thậm chí vào ngày mai khi có vài người chan lệ sầu, em sẽ chỉ cô đơn đứng ở đó nhìn hình ảnh của anh lần cuối qua tấm ảnh liệm. Em sẽ hôn lên chiếc quan tài cho thỏa nỗi nhớ mong những tháng ngày vì lòng tự tôn mà ta đã xa nhau.

Nghe nói Naib đã giữ xác của Eli đến giây phút cuối cùng. Cảnh sát địa phương suýt phải vào cuộc nếu không có William đánh Naib bất tỉnh. Khi tỉnh lại, Naib đã làm ầm ĩ lên và thậm chí đấm cả William. Em hiểu. Người bạn thân thiết chết trước mắt mình mà không thể làm gì được. Naib đã đau đớn thế nào khi cứ sơ cứu trong vô vọng, "Thở đi, thở đi thằng khốn..." dẫu anh đã nhận thức được sự sống của Eli đã lụi tắt như đóm lửa tàn trong cơn bão.

Thằng Naib cứ nói, thằng chó đó còn sống. Tao đã học qua quân sự. Tao chỉ cần hấp nhân tạo rồi cầm máu cho .

William cười qua điện thoại, nhưng giọng cậu ta rõ rệt không hề có ý giỡn cợt.

Tao nói lại, nếu vậy thằng Eli đã sống tối hôm đó rồi. Thế đánh tao tơi bời, bảo tao nói dối.

Nực cười thay kẻ được cho là ngốc nghếch nhất lại là người tỉnh táo nhất trong nhóm. Nhưng em và kể cả Will cũng biết sự tỉnh táo đó chỉ tồn tại nhất thời mà thôi. Ngày mai có khi William lại hóa rồ lên, ai mà biết được. Ngay cả em cũng vậy. Làm sao ngờ tới thời điểm mà ta rốt cuộc không thể trưng ra bộ mặt thản thiên được nữa, và hiểu rằng một người quan trọng của ta đã nhắm mắt vĩnh hằng, ta sẽ làm chuyện điên rồ gì.

Tao biết mày vẫn nghĩ tất cả chỉ là lừa của ba tụi tao tạo ra để kéo mày từ về, nhưng không.

William thở hắt ra, như trút được gánh nặng. Nhưng đó chỉ là giả dối. Sự nặng nề đó sẽ đeo bám những người còn sống cả nửa đời còn lại của họ. Em biết cậu ta chỉ đang tỏ ra bình thản và lạc quan như mọi khi.

Mày nhận được thư mời tang lễ rồi đó. mày không về cũng được. Tao lại sợ thằng điên Naib lại lao lên đánh mày. cứ đổ lỗi cho mọi người.

Ngay cả em cũng thế đúng không, Aesop?

Em cũng nghĩ, lỗi của Naib vì đã không phát hiện Eli sớm hơn. Lỗi của William đã không ở bên Eli lúc anh đang bên bờ tuyệt vọng. Lỗi của bọn bác sĩ vô dụng đã không thể cứu anh. Lỗi của bọn giảng viên đại học tham tiền cứ trói buộc anh mải miết. Lỗi của anh đã không sống đúng hơn, không nói cho em về tình trạng bệnh của anh, khiến em hiểu lầm mối quan hệ của anh và bác sĩ tâm lý Gilman.

Lỗi của em vì đã không yêu anh đủ nhiều để anh phải nghĩ đến cái chết.

Ôi Aesop đáng thương.

Những người như Clark sẽ nghĩ đến cái chết như sự giải thoát biện pháp cuối cùng để thoát khỏi thực tại đang giết dần mòn anh.

Gilman đã gửi thư chia buồn đến cậu vào trưa hôm người ta phát hiện xác của anh. Cô cũng ở đó để chứng kiến họ đem xác anh đi trong khi Naib ngất xỉu trước cửa nhà vệ sinh và William thì bầm mắt phải. Trong khi hai người bạn thân tỏ ra vô ích, cô đứng ra làm người đại diện cho anh, nhận diện xác và làm việc với cảnh sát.

Đó không phải lỗi của cậu, xin đừng tự trách bản thân.

Em ghen tị với cô ấy, kể cả khi biết anh và cô ấy thực chất không yêu nhau. Vì cô ấy biết tất cả về căn bệnh của anh. Vì anh cho phép cô ấy ở bên mình mỗi lúc yếu mềm. Vì cô được thấy anh trước khi họ đem anh đi. Vì cách mà cô tâm sự, dẫu rất chân thành và hữu dụng, em chỉ thấy cô ấy đang tỏ ra mình biết tất cả còn người yêu của Clark thì không. Cô ấy đang cười nhạo em.

Aesop, em chỉ đang đổ lỗi cho mọi người mà thôi.

...Em biết à? Phải... Tất nhiên! Vậy sao em vẫn làm?

Em ngồi trên taxi, mở điện thoại lên. Ánh sáng từ màn hình lóa vào mắt em trong bóng tối. Đã có hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ giám đốc điều hành và tầm năm tin nhắn thoại dùng để chửi chết em. Điện thoại còn 20% pin và vỡ một góc lớn kính cường lực.

Em vào phần danh bạ, không hề dùng đến can đảm, gọi cho Dyer. Cô ta nhấc máy ngay tắp lự,

"GIỜ CÒN DÁM VÁC MẶT ĐIỆN CHO TÔI À?"

Em đợi cô nói xong, ho mạnh vì cổ họng nghẹn đặc hai hôm nay, chầm chậm nói, "Tôi muốn nghỉ việc. Tôi xin lỗi. Cảm ơn giám đốc đã chỉ dạy tôi."

"Cái đéo gì đấy Carl?"

"Người tôi yêu chết rồi." Em vô cảm, lạnh tanh và bỡn cợt. Em làm như thể mình đang nói đùa nhưng ngốc như William cũng biết em đang nghiêm túc từng con chữ mình nói ra.

"...Aesop..."

"Anh ấy tự tử vì chán ghét tôi." Môi em đắng nghét phát ra những âm điệu khàn đục đứt vỡ.

"...Aesop, bình tĩnh, chị--"

Em kết thúc cuộc gọi và khóa máy. Màn hình đen dần rồi tắt hẳn. Cái điện thoại sau đó bị nhét gọn dưới đáy túi.

Ngồi thêm nửa giờ sau, rốt cuộc em cũng về tới căn hộ của William. Sau khi Eli ra đi, Naib chuyển về sống cùng William. Nói chính xác hơn thì là William đang ép Naib trú nhờ vì sợ thằng bạn thân lại làm chuyện dại dột. Em nhấn chuông, chỉ một lần. Từ bên trên lầu đã nghe tiếng động hỗn loạn nào là tiếng bước chân, tiếng chạy, tiếng ngã, tiếng đồ vật đổ vỡ.

Đợi được William xuống mở cửa thì em đã thấy trán cậu ta chảy một đường tơ máu.

"Aesop... Mày về rồi."

Em gật đầu. Em bước đến, suýt ngã, nhưng đã thành công lọt vào cái ôm vụng về của William. Trời ơi, em chảy nước mắt, đến lúc này em mới biết mình cần đến hơi ấm con người nhiều như thế nào. William, trán chảy máu tươi, vác em vào nhà rồi quăng em vào phòng khách. "Ngồi ở đó." Cậu ấy dặn, không an tâm để em ở một mình. "Tôi ổn." Em trấn an, lúc này William mới rời khỏi phòng khách dù gương mặt vẫn thấp thỏm lo âu. Em đảo mắt quanh phòng, những góc cạnh chìa ra của bàn ghế đã được bọc trong vải mềm, không hề có đồ vật thủy tinh hay kim loại. William đã làm vậy kẻo phải nhận thêm hai cái xác trong nhà của mình là Naib và em.

Em đoán Naib đang ở ngủ trên tầng hai. Em không định đi lên tìm anh họ xa của mình. Em không muốn cảnh sát đến bắt cả hai vì tội gây rối - Naib sẽ đánh chết em để đổ lỗi. Dù gì cả hai vẫn có chút máu mủ, đều là những kẻ hèn nhát trốn tránh sự thật và đổ vạ cho người khác để có một giấc ngủ bình yên vào buổi tối. Dừng lại đi à? Được thôi.

Em ngã ra ghế sopha. Một tiếng meo vang lên từ sau lưng. Em nhìn ra sau, phát hiện một đôi mắt xanh quen thuộc. "Eli?" Không, đó chỉ là một con mèo mắt xanh lông trắng. Nó vẫy đuôi khi thấy em nhìn nó, và đôi mắt xinh đẹp của nó sáng lên.

Em im lặng, ôm mặt cười ha hả. Em nhớ Eli quá và nhầm anh với một con vật bốn chân. Thậm chí nếu Eli là mèo, anh ấy phải là một con mèo hoang đói khát, luôn tự liếm láp vết thương của mình. Bộ lông anh sẽ xơ xác bọc nhẹ lấy thân thể gầy giơ chứ nào quý phái, béo tốt như con mèo này. Và đôi mắt dẫu cùng một màu, trong khi cô mèo xinh đẹp là sự ngây thơ, Eli sẽ là sự sống lụi tắt.

Con mèo tiến đến em, vuốt ve chân em yêu cầu được nựng nịu. Em ôm con mèo vào lòng vì cả em và nó đều mê luyến sự âu yếm. Con mèo này của William và hẳn là thời gian gần đây William không có thời gian rảnh chơi với nó. "Mày may mắn hơn tao, mày vẫn còn cậu ấy. Còn tao thì mất chủ rồi." Con mèo nghiêng đầu, liếm mũi em như để thay lời ủi an lặng thinh. Em dụi đầu vào nó, rồi tạm quên rằng mình ghét lông mèo.

William trở lại với một cốc socola nóng hổi. Khi buồn người ta thường dùng socola như một liều thuốc phiện để tạm quên thực tế đắng lòng. Cậu ta đặt cốc nước xuống, ngồi bên cạnh em rồi bối rối vỗ vai em. Em không còn sợ hãi cái chạm của người khác nữa kể từ bao giờ. Dẫu hiện tại cơ thể em đã vã mồ hôi mặc cho cả hai đang ngồi dưới điều hòa hai mươi độ C.

Em ngước lên nhìn William. Mắt cậu ấy nhuộm trong mỏi mệt và tuyệt vọng, nhưng vẫn ánh lên một chút lạc quan bẩm sinh. Một năm rồi em mới thấy quầng thâm của vận động viên nổi tiếng này. Cả bốn đã từng thức xuyên đêm để cày game và thành công là đội đầu tiên (cùng một thành viên khác) của toàn server đánh bại con trùm cuối.

Đó là khoảng thời gian cực vui trong số những khoảng thời gian cực kì vui khác. Bốn năm đại học không thể phủ nhận là lúc em cười tươi nhất, Aesop ạ. Khi đó em là một nam tu sĩ có nhiệm vụ làm một cái máy bơm máu và khống chế từ xa, dù thật ra em chỉ hồi máu là chính. Còn lại để kiếm sĩ William, sát thủ Naib và pháp sư cận chiến Eli gánh sát thương. Hôm đó bốn đứa cùng hợp tác với một sinh viên khác để lập đội - Norton, một xạ thủ lành nghề. Cậu ta cũng sẽ đến vào ngày mai để dự lễ tang của Eli.

Em luôn là người ngã xuống cuối cùng vì có ba người anh luôn bảo vệ. Đặc biệt kì lạ là Eli, là một pháp sư máu giấy nổi tiếng, luôn nhào ra che chắn sát thương hướng về em. Đó là cách tán tỉnh rất ngốc nghếch, em phải công nhận. Nhưng em đã đổ anh ta, em còn gì để phân trần đây?

Nhắc qua nhắc lại, chỉ ngày xưa mới có thể khiến William phải thức khuya. Bây giờ cậu ta đang tuân thủ nghiêm ngặt chế độ dinh dưỡng của vận động viên chuyên nghiệp, không lí gì...

Thật ra , em ngã vào vai William, một người nào đó.

"Muốn tắm không?"

Tạ ơn Chúa. Em gật đầu. William đứng lên, "Để anh bật máy nước nóng cho chú."

Không cần, em nói.

Mày muốn về với tổ tiên à, William chửi, tát nhẹ vào đầu em. Không cho em cơ hội phản kháng, cậu ta ra khỏi phòng, bịt tai hát la la la.

Em phì cười. Ít ra vẫn còn William và Naib. Em nghĩ vậy và lòng ấm lại. Cuộc đời vẫn tuyệt vời biết bao...

Con mèo ngủ trên đùi em bỗng bò dậy đi mất trong lúc em hãy còn mơ màng thực ảo.

Trời đã khuya rồi.

Vào những ngày như thế này, em sẽ nằm co ro trong vòng tay anh âu yếm. Đôi mắt của anh sẽ nhìn thấu em một Aesop Carl trần trụi và nguyên sơ rồi đè nghiến lấy em, hằng để em tan chảy trong anh một cách tình nguyện.

Nỗi nhớ trong em vẫn cứ âm ỉ, chờ ngày lở loét thành hình dạng không thể nhìn ra. Họ nói sự ám ảnh sẽ giết chết một trái tim yếu đuối.

Em lăn ra ngủ tự khi nào. Trong giấc mơ, em nghe thấy tiếng Eli vang vẳng từ một cõi thẳm xa, dội từ trong lòng đất, xuyên qua lớp đá thô kệch để đến với em. Em vội níu lấy thanh âm ấy nhưng như cách mà anh vĩnh biệt cuộc đời, chúng chạy vụt khỏi tay em vào giây phút em ngỡ mình đã chạm được chúng, rồi mất hút trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top