Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lễ trừ tà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng bước chân vang lên dưới tầng hầm, không gian kín kẽ của nó làm cho thanh âm ấy cứ vọng đi vọng lại. Gót giày bằng chì nặng nề va chạm với nền đất ẩm ướt, từng bước từng bước tiến vào trong.

Hầm ngục lạnh lẽo này là một căn phòng kín hình tròn, xung quanh treo đầy xích sắt, chỉ có đúng một lối ra vào. Chính giữa có một ma pháp trận đồ sộ chi tiết với những cổ tự Rune được chạm khắc trên nền đá hoa cương.

Mà bên trên đó, gã đàn ông bị trói chặt bởi xiềng xích bằng bạc nguyên chất, rũ rượi đưa đôi mắt đỏ nhìn về phía người đang đi tới. Joseph Desaulniers có chút bất ngờ. 

"Tôi đã biết cậu có cái gì đó không bình thường mà."

Aesop Carl tiến đến chỗ hắn, bước chân vừa chạm đến vòng ma pháp bên dưới đã rực lên ánh đỏ chói mắt. Trên người không còn là quần áo màu xám đơn giản tươm tất của một kẻ tẩm liệm nữa, mà là khoác lên đó phục trang rườm rà màu đen đỏ với những phục sức có phần cầu kì, vạt áo đung đưa theo từng bước đi.

Carl cởi bỏ khẩu trang đinh tán màu đỏ trên mặt, để lộ ra gương mặt điềm tĩnh đang nở một nụ cười có phần kì quái, mà, chẳng thèm giấu giếm đi như mọi khi. Cậu hơi cúi người xuống, ngón tay lướt nhẹ qua lọn tóc đen xoăn dài rũ rượi bên vai hắn, khẽ nâng cằm hắn lên để ánh nhìn của hai người va vào nhau.

"Ngài cũng thế thôi.". - Đôi mắt màu xám tro lúc này vì ảnh hưởng bởi vòng ma pháp mà nhuốm thành một màu đỏ thẫm hệt như màu rượu mận, giọng nói trầm thấp mang theo ngữ điệu khác hẳn với mọi ngày.-"Mặc dù tôi đã sớm biết ngài là một Vampire."

Desaulniers khó chịu, muốn vùng ra nhưng tay chân đã bị xích bạc trói chặt, bên dưới còn có ma pháp trận áp chế khiến hắn trông như con thú nhỏ vùng vẫy giữa cái bẫy của gã thợ săn. Mà bình thường, giống loài hút máu tối cao như hắn mới là kẻ đi săn.

Vậy nên đối với Desaulniers mà nói, hình ảnh này đúng là nhục nhã không có lời nào nói hết.

Thích thú nhìn điệu bộ phản kháng của người kia có chút tiêu cực, Carl có chút luyến tiếc buông bỏ bàn tay ra khỏi người kia, rồi đi vòng quanh phòng để thắp lên sáu ngọn nến đỏ đã được đặt sẵn.

"Tôi vốn đã định mặc kệ nhưng ngài lại không biết điểm để dừng."- Giọng nói của cậu vẫn luôn từ tốn mà quen thuộc, nhưng chẳng hiểu sao với hắn lúc này như thể là đang nghe một người hoàn toàn khác nói chuyện.- "Ngài đã đem đến cho tôi khá nhiều phiền phức đấy."

Từ cái ngày đầu tiên đến thị trấn này, Desaulniers đã có ấn tượng rất mạnh mẽ với cậu trai mang tên Aesop Carl. Một vị tẩm liệm sư trẻ tuổi kiệm lời, gần như bài xích tất thảy vật thể sống. Thế nhưng chẳng mấy ai biết đằng sau gương mặt vẫn luôn điềm tĩnh đó là một kẻ ái tử thi đến mức cuồng si, ngoài trừ hắn.

Desaulniers đã từng có hứng thú muốn biến cậu ta thành một món đồ sở hữu của hắn, để có thể bắt ép mà tìm hiểu nhiều hơn kẻ này luôn nghĩ gì trong đầu đối với đám xác chết đó. Biến linh hồn cậu ta thành một bức ảnh, còn máu thịt thì để hắn thưởng thức. 

Vạn vạn hắn cũng không ngờ tới, kẻ sập vào bẫy trước lại là mình.

"Nếu như ngài chỉ dừng lại ở việc hút máu thiếu nữ để sinh tồn thì tôi đã có thể mắt nhắm mắt mở xem như chẳng có gì."

Carl từ tốn thắp lên ngọn nến cuối cùng  trong căn phòng, ngay lập tức từ chỗ đài nến chảy ra từng dòng chất lỏng màu đỏ tía, len vào trong từng kẽ hở của gạch lót sàn, tạo thành một tầng ma pháp trận nữa.

"Thế nhưng ngài lại còn bắt lấy linh hồn của họ làm thành vật sở hữu riêng nữa."- Nhìn tầng ma pháp lại dày thêm một bậc, Carl hài lòng, lần nữa tiến lại về phía hắn.-"Thật đáng tiếc, tôi đã thật sự rất thích ngài đấy."

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã hoàn toàn bị người đàn ông này thu hút. Một quý ông lịch lãm bên cạnh những khung ảnh, nó khiến cậu tự hỏi, liệu thi thể xinh đẹp của hắn lúc nằm trong quan tài để được cậu điểm tô có bộ dáng như thế nào.

Lúc còn sống đã xinh đẹp, lúc chết đi hẳn còn đẹp hơn nhiều lần.

Carl đã nhiều hơn một lần tưởng tượng gương mặt kiêu ngạo kia lặng thinh nhắm nghiền mắt, tĩnh lặng nằm trong cỗ quan tài bằng thủy tinh được trang trí bởi hoa hồng vàng. Hẳn sẽ mất đi vẻ cao ngạo mà chỉ còn lại điềm tĩnh nhu hòa, thật xinh đẹp làm sao!

Nhưng cậu biết điều đó là không thể xảy ra, cũng ngay từ cái lần đầu gặp mặt đó, Carl đã biết Joseph Desaulniers là một Vampire. 

Không chỉ là một Vampire bình thường, mà còn là quý tộc cao cấp của giống loài cao cấp nhất, hắn-bất-tử.

Thật đáng buồn làm sao, dù có nghe kinh thánh, đứng dưới mặt trời hay một thời gian dài không cần hút máu, cũng không thể khiến hắn chết đi được.

Một tạo vật xinh đẹp hoàn mỹ và bất tử. Nhàm chán.

Cũng vì lẽ đó mà, cậu lúc thường dù biết rõ những chuyện xôn xao trong trấn gần đây là do hắn làm, cũng chẳng buồn mà nhúng tay vào.

Nhưng hôm nay có lẽ là bởi vì Desaulniers đã đi quá lố rồi.

Mặc dù bình thường Carl chỉ là một người tẩm liệm nhỏ bé, và đó cũng là công việc mà cậu yêu thích hơn hết thảy. Mà đối với người dân của thị trấn này cậu còn là một thầy trừ tà đáng được tôn kính.

Chẳng phải tự nhiên mà một tẩm liệm sư trẻ tuổi chẳng ai thân thích lại có thể nhận được nhiều sự quan tâm của mọi người như vậy.

Lần nữa đưa tay nâng mặt hắn lên, ngón tay miết nhẹ lấy cằm người kia, đưa đôi mắt nhuốm màu đỏ rượu mà nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp đó. Cậu cúi xuống, đặt lên đôi môi kia một chiếc hôn.

Cũng chẳng quá triền miên hay day dứt, nhưng đầu lưỡi lập tức chạm vào vị sắt tanh ngọt. Khóe môi đã bị người kia cắn đến bật máu.

Đôi mắt màu đỏ rượu đanh lại, không còn biểu tình gì đọng lại trong đó. Hệt như thể là cậu tẩm liệm sư lúc bình thường, giọng nói trầm khàn vang lên chẳng có ngữ điệu gì.

"Ngài có vẻ như không biết tình hình hiện tại như thế nào đấy nhỉ?"

Vì Desaulniers là một tạo vật hoàn toàn bất tử, vậy nên trừ bỏ bắt giữ hắn cũng không có thể làm gì khác hơn. Thế nhưng con người có thể giam giữ hắn được bao lâu? 

Mười năm, hai mươi năm, hay lâu hơn thế nữa, đến lúc kẻ đó chết đi thì ma pháp lụi tàn cũng chẳng thể trói chân hắn được thêm. Mà đối với hắn thì, khoản thời gian đó chỉ như vừa chớp mắt ngày hôm qua thôi.

Carl cũng chẳng ngoại lệ, cậu cũng không có cách nào loại bỏ sự bất tử của đối phương. Mà, nếu có thể thì cậu đã sớm làm từ lâu rồi.

Ma pháp trận kép dưới sàn lại lóe sáng lên lần nữa, áp chế mạnh mẽ, trên người lại đeo đầy xích bạc khiến cơ thể Desaulniers đột nhiên không còn một chút sức lực gục hẳn xuống sàn. Căn phòng này đúng là một khắc tinh hoàn hảo đối với hắn.

"Ngài có biết cái gì gọi là lễ trừ tà không?"

Carl ngồi xuống, chậm rãi vuốt ve cơ thể vô lực của hắn, ngón tay nhanh nhẹn cởi bỏ những thứ phục trang cản trở trên người đối phương, đến khi toàn bộ những bộ phận nhạy cảm của hắn được hoàn mỹ phô bày ra trước mắt.

"C-cậu…!!!"

Không hiểu rõ người kia đang muốn làm gì Desaulniers yếu ớt phản kháng, tay chân bị trói chặt vùng vẫy khiến cho xích bạc va vào nhau tạo thành từng tiếng leng keng trong vắt, đúng là bạc thật không lẫn tạp chất.

"Lễ trừ tà sẽ thanh tẩy ác ma cùng những thứ xấu xa trong cơ thể con người, đến khi tống khứ hết toàn bộ chúng ra khỏi người đó."- Carl cúi đầu gặm cắn nhũ hoa ửng hồng trước ngực, kéo hai chân trần của hắn lên cao, nắm lấy dương vật ủ rũ mà xoa nắn.-"Mà ngài lại không phải là con người, sinh ra đã là ác ma, từng giọt sinh mệnh bên trong ngài cũng là ác ma."

Vậy nên một khi lễ trừ tà tiến hành, sẽ rút kiệt hắn đến từng chút một, nhưng hắn lại sẽ không chết. Lặp đi lặp lại đến khi hắn phát điên thì thôi.

Cảm nhận được dương vật trong tay vì sự kích thích của mình đem lại mà đã ngẩng đầu, Carl hài lòng nở một nụ cười ý vị. Cậu đưa tay cởi bỏ thắt lưng của chính mình, lấy ra dương vật của bản thân đã sớm cương cứng.

"Vậy…"-Ngón tay miết miết ngoài viền lỗ hậu nhỏ bé co giật, trêu đùa một chút nhưng lại chẳng buồn muốn tiến vào để khuếch trương chuẩn bị.-"Để tôi thanh tẩy ngài nhé."

Vừa dứt lời dương vật cương cứng nhắm thẳng lỗ nhỏ khô khốc còn chưa được khuếch trương mà tiến vào, đâm thẳng đến khi lút cán.

Desaulniers đau đớn thét lên một tiếng, lần đầu tiên trong đời bị bạo lực tiến vào như thế làm hắn có cảm giác như cơ thể mình muốn rách toạc ra, cong người hết cỡ mà giẫy giụa. Chỉ tiếc là dưới tác dụng của ma pháp, chút phản kháng đó của hắn chẳng khác gì như đang làm nũng, lại làm cho Carl bị kích thích nhiều hơn.

Dịch lỏng màu đỏ ấm nóng sền sệt từ lỗ hậu từng chút từng chút rỉ ra ngoài, nhỏ từng giọt xuống sàn.

"Ngài thấy không, đây chính là những thứ ô uế trong người ngài đấy."

Chẳng để cho hắn được thở ra, dương vật to lớn bên dưới đã thô bạo mà tiến nhập. Bị ma pháp khống chế năng lực, cơ thể Vampire hiện tại trừ bỏ bất tử thì giống hệt như nhân loại, cảm nhận vô cùng rõ rệt đau đớn mà thân dưới truyền đến.

Dù rằng đang làm tình và Carl thì không ngừng chạm thẳng tới điểm G bên trong, nhưng Desaulniers lúc này chỉ có rên rỉ vì thống khổ. Mỗi lúc người kia nhấp hông là mỗi lúc cơ thể hắn như thể bị xé toạc ra, thanh âm khản đặc từng đợt từng đợt nức nở vang lên.

"A-Aesop Carl… C-cậu… mau dừng lại đi…!!! D-dừng lại…!!!"

Nghe tiếng rên rỉ đến khóc nấc lên không ngừng của người kia, Carl cũng chẳng bày ra mấy cảm xúc. Nhịp độ tiến nhập cùng lực đạo vẫn không hề thay đổi, dù sao thì đây còn thậm chí chưa phải là màn khởi đầu của buổi lễ trừ tà kia mà.

"Ngài cứ từ từ thôi."

Phần hay vẫn còn chưa có tới đâu.

Máu đỏ từ lỗ sau chậm rãi chảy xuống sàn nhà ma pháp trận, lần nữa kích hoạt một thứ gì đó. Chỉ thấy ma pháp bên dưới lại lóe lên một cái, chằng chịt nối lại với nhau tạo thành một tầng ma pháp mới.

Mà cơ thể hắn bỗng dưng co giật dữ dội, cảm giác kì quái lần đầu trải nghiệm khiến cho Desaulniers không biết phải dùng lời gì mà diễn tả.

Phía sau lỗ nhỏ lúc này không còn là máu, mà rỉ ra chất dịch màu đen nhầy nhụa, thành vách bên trong vốn khô khốc nên đau đớn lúc này lại được bôi trơn khiến cho cảm giác bị thô bạo xâm chiếm giảm bớt phần nào, theo từng đợt đưa đẩy của cậu mà tạo ra thanh âm nhom nhớp dâm tục, cuối cùng cảm nhận được chút khoái cảm.

"Cái… gì thế này?"

"Tôi đã nói rồi mà."- Carl nắm lấy dương vật lúc nãy vì đau đớn mà ủ rũ của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống khiến cho nó truyền đến chủ nhân của mình từng đợt kích thích, mà lại vì cảm giác bành trướng ở phía sau đã giảm bớt mà mạnh mẽ cương lên.-"Đây chính là những ô uế, những xấu xa, những tội lỗi cùng với ham muốn của ngài đó."

Ma pháp trận thanh tẩy khi gặp dòng máu của hắn đã được kích hoạt, lễ trừ tà lúc này mới thật sự được bắt đầu. 

Mặc dù đã thoải mái hơn do bên trong được bôi trơn không còn khô khốc, nhưng cảm giác đau rát lúc nãy vẫn còn đọng lại, phía trước thì lại không ngừng được người kia dịu dàng kích thích. Khoái cảm cùng đau đớn kéo đến một lúc khiến cho Desaulniers cảm thấy trong đầu có một tầng sương trắng mù mờ, theo từng cử chỉ của cậu làm bật ra thành tiếng nỉ non trầm thấp.

Carl cúi xuống đặt lên đôi môi kia một cái hôn, không hề chần chừ mà vói đầu lưỡi của chính mình vào trong rồi xâm chiếm mọi ngóc ngách. Thích thú nhìn gương mặt ửng hồng cùng cơ thể xinh đẹp của người kia đưa đẩy theo nhịp điệu của mình.

Chỉ là làm sao có thể đơn giản đến thế?

Desaulniers tái mặt nhìn thứ dịch nhầy màu đen chảy ra một lúc một nhiều, dù cho không biết rõ vị tẩm liệm sư kia đã làm gì với cơ thể mình, nhưng rõ ràng là cảm thấy vô cùng bất an.

Hiện tại nếu bảo là chảy, nên gọi nó giống như một suối nhỏ tuôn trào đi thì hơn. Dịch đen chạm vào mặt đá hoa cương chạm khắc ma pháp liền bị ma pháp trận nuốt lấy. Mà lúc này, Desaulniers bắt đầu cảm thấy khó thở.

"Có vẻ như ngài nhận ra gì đó rồi nhỉ?"

Carl ở chỗ hõm vai của hắn cắn mạnh xuống một cái, cố tình làm ra hành động hệt như lúc Vampire hút máu con mồi, khiến cho Desaulniers lần nữa rít lên đau đớn.

Đối với con người, thứ này đúng là những chất ô uế, chỉ cần tống hết chúng đi tức là kẻ đó đã được thanh tẩy. Nhưng đối với Vampire mà nói, đây là từng giọt từng giọt sinh mệnh bị rút đến cạn kiệt, nhưng vì bản thân hắn là giống loài cao cấp bất tử, thế nên sinh mệnh bị rút đi lại sẽ từ từ hồi đầy.

Chỉ là hắn sẽ phải chịu cực hình dày vò như thể liên tục mấp mé ở bờ vực của cái chết nhưng lại chẳng có điểm dừng. Có khi lúc ấy lại muốn chết quách đi còn hơn.

"Cứ thế này thì có hơi chậm nhỉ?"

Carl lẩm bẩm trong miệng, gương mặt như đang suy nghĩ gì đó.

Khoái cảm cùng đau đớn dày vò liên tục dâng lên, khiến hắn chẳng còn kịp nghe rõ người kia vừa nói cái gì, mà lúc hiểu ra có lẽ đã quá muộn.

Cậu đưa tay sờ quanh thắt eo, lấy ra một thanh đoản kiếm bằng bạc được chạm khắc tinh xảo, bên trên đính một viên đá màu đỏ lấp lánh. Desaulniers nhìn thấy lập tức tái mặt, nén xuống tiếng rên rỉ dâm tục mà rùng mình.

"C-cậu... muốn làm gì…?"

Giọng nói khàn đặc đứt quãng mang theo chút nghi hoặc, đáp lại nó chỉ là gương mặt lạnh lẽo của người đối diện, đôi mắt màu đỏ rượu chăm chăm nhìn thanh gươm trong tay giơ lên cao.

Ngoan tuyệt cùng dứt khoát mà cắm thẳng vào giữa tim người bên dưới.

Desaulniers thống khổ mà thét lên một tiếng đinh tai, cánh tay bị xích bạc trói lấy không ngừng giãy giụa phản kháng, trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ, nếu ngay lập tức có thể vùng thoát hắn sẽ để người này được chết đau đớn nhất có thể.

Nhất định là cậu ta phải chết đau đớn hơn hắn lúc này gấp trăm ngàn lần. Hắn phải moi tim, móc lấy đôi mắt xám vô hồn kia rồi dùng máu của cậu ta để ngâm mình mới hả dạ.

Khoang miệng dâng lên từng đợt kinh tởm, dịch đen từ cổ họng theo khóe miệng mà tràn ra ngoài hệt như một dòng thác nhỏ.

Không chỉ có thế, mà còn tràn cả từ tai mắt mũi của hắn. Thất khiếu đều tuôn trào ra từng dòng sinh mệnh đen đúa.

Carl nắm lấy cán kiếm trong tay, cảm nhận từng đợt co giật của người bên dưới, nhịp độ ra vào của dương vật to lớn vẫn không hề dừng lại, mà Desaulniers vì đau đớn mà lỗ sau co rút cực đại, cảm giác khít cứng khiến cậu thở ra một hơi thỏa mãn. 

"Tôi sẽ giết cậu, giết cậu, giết cậu!!!!"

"Thật vinh hạnh cho tôi quá."

Dù sao cậu cũng là kẻ có tay nghề, đảm bảo rằng dù có bị kiếm bạc đâm xuyên tim thì hắn cũng không thể chết được. Nhìn người kia bị thanh tẩy, rút cạn đi sinh mệnh chỉ còn mấp mé với cái chết được một lúc, đã vô cùng gần đến với hình ảnh xinh đẹp nhất về Desaulniers mà cậu đã từng nghĩ đến.

Carl si mê mà ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp  của người kia khó khăn thở dốc sau một hồi đau đớn giãy giụa, nhịp thở nhẹ đến gần như không có. Gương mặt hắn lúc này chỉ còn phảng phất một chút sinh khí, lại không thể chết đi chỉ có thể thoi thóp nằm đấy mặc kệ cho người kia không ngừng ở phía dưới tiến nhập. 

Lỗ sau lúc nãy vì đau đớn mà co rút bây giờ cũng hoàn toàn thả lỏng, cũng chẳng còn hơi sức mà bài xích dị vật ra vào kia. 

Mà hình ảnh dần lịm đi của người kia đối với cậu thật sự vô cùng kích thích, vô cùng hoa mỹ. Gương mặt cao ngạo thường ngày lúc này chỉ còn lại mệt mỏi mà buông xuôi, hiện ra vài phần khuất phục. Chính vì thế mà khiến cho khoái cảm của Carl đạt đến đỉnh điểm.

Đè xuống hơi thở của bản thân, cổ họng phát ra một thanh âm trầm thấp. Dương vật to lớn co giật ở bên trong cơ thể hắn phát tiết ra, nhưng tinh dịch màu trắng chẳng mấy chốc đã bị dịch nhầy đen đúa cuốn trôi đi mất.

Thỏa mãn mà rút ra dương vật bị bao lấy bởi ô uế của đối phương, bàn tay nắm lấy dương vật của hắn cũng thô bạo ép chặt, khiến cho tinh dịch không tình nguyện cũng bị cưỡng chế bắn ra.

Desaulniers đưa đôi mắt màu huyết nguyệt bất lực nhìn cậu, tóc đen xoăn dài buông xõa, dính nhớp mà bết lại, giọng nói vốn dĩ kiêu ngạo bây giờ chỉ như tiếng thều thào. 

"X-xin cậu… dừng lại đi…"

Carl đưa bàn tay, cách một lớp găng bằng da mà vuốt ve gương mặt của hắn. Ngón tay miết miết ở khóe môi rỉ ra chất dịch màu đen kia, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc kì lạ khó hiểu, có phải chăng là cũng thấy đau lòng?

Rút thanh đoản kiếm ra khỏi lồng ngực của người kia, chỉ thấy hắn thoáng nhíu mày vì đau đớn, đã chẳng còn đủ sức để mà rên la nữa rồi.

Ma pháp trận tầng tần bên dưới lóe lên ánh sáng màu đỏ rực, bao lấy người cả hai rồi tắt ngúm, dịch nhầy màu đen kia cũng hoàn toàn biến mất.

Mà đôi mắt của Carl từ màu đỏ rượu cũng biến đổi trở về lại thành màu xám tro, bộ dáng cùng biểu tình đều trở lại thành cậu tẩm liệm sư lầm lì hằng ngày.

Desaulniers cảm nhận được cơ thể hắn dần dần hồi phục, tức là ma pháp đang thi triển cũng đã chấm dứt, vết thương chỗ lòng ngực vì bị kiếm bạc xuyên qua tim cũng đang từ từ khép lại. 

Đột nhiên lại bị người kia đỡ lấy ôm vào lòng hắn khẽ rùng mình.

Carl cảm nhận được điều đó, chỉ mặc kệ chẳng buồn để tâm, đưa tay gỡ bỏ xiềng xích bằng bạc ra khỏi người hắn. Cậu thật ra làm đến mức này cũng chỉ để cảnh cáo đối phương một chút thôi.

Cúi xuống đôi môi run rẩy của đối phương mà phủ lấy, lần này lại ôn nhu dịu dàng như dòng nước mùa thu mát lạnh. Đưa mắt nhìn gương mặt đã muốn có lại sắc hồng hào, bèn chậc lưỡi luyến tiếc một chút. Desaulniers lúc nãy đối với cậu thật sự rất mê hoặc.

Cậu cầm lấy đoản kiếm bằng bạc dí vào cổ tay mình, rành rọt mà cứa một đường chuẩn xác nơi động mạch, để cho máu đỏ nóng hổi từ miệng vết cắt mà ứa ra. Lại nhẹ nhàng mà cạy mở khớp hàm của người kia, rót vào đó từng giọt từng giọt máu đỏ của chính mình.

Cơ thể của Vampire yếu nhược bị mùi máu tươi nồng kích thích, liền thèm muốn cắn nuốt mỗi chút một nhiều hơn.

Nếu từ đầu mục đích đi săn của người này chỉ là máu, Carl hoàn toàn có thể nói hai chữ không biết mà đáp lại với những người xung quanh, một hai người chết đối với cậu chẳng ý nghĩa gì. Thế nhưng người này lại thích thú sưu tập linh hồn, đặc biệt là những linh hồn trẻ đẹp đầy sức sống. Nghĩ đến cảnh linh hồn đó được hắn cầm trên tay, được hắn chiêm ngưỡng mỗi ngày khiến cho trong lòng cậu dâng lên nỗi bất mãn.

Ghen tức ư? Không biết.

Carl chưa từng có thứ cảm xúc này trước đây.

Cậu chỉ biết không muốn để việc đó lại diễn ra trước mắt mình nữa.

"Tôi phải nhắc nhở ngài."- Đôi mắt màu xám tro không có biểu tình gì nhìn thẳng vào người trong lòng, giọng nói nhợt nhạt như mọi ngày.-"Từ giờ cho đến khi tôi chết, máu thịt này có thể cho ngài, đôi mắt này cũng có thể để mặc ngài đi quanh đây tìm máu."

"Chỉ có duy nhất đừng tự ý bắt lấy linh hồn kẻ khác mà đem rắc rối đến cho tôi. Bằng không lần tới lễ trừ tà sẽ không dừng lại giữa chừng thế này nữa đâu."

Nhờ vào máu của người kia mà cơ thể của hắn đã dần hồi phục, Desaulniers nhíu mày bất mãn, không tình nguyện mà gật đầu. Nghĩ đến thú vui nho nhỏ của bản thân lại bị kẻ khác cướp mất, lại nhớ đến cảm giác bị thanh tẩy lúc nãy…

Vẫn là nên đáp ứng cậu ta lúc này thì hơn, chung quy vẫn là vị tẩm liệm sư trẻ tuổi kia có thể sống được bao nhiêu năm chứ? So với dòng đời vô tận của hắn chỉ là con số nhỏ.

Carl lúc này mới hài lòng, nhưng trên mặt chẳng biểu đạt gì cả, chỉnh chu lại y phục của bản thân rồi đeo lên lại lớp khẩu trang đinh tán màu đỏ. Nhặt lấy y phục của người kia rồi nâng người hắn lên, bế lấy Desaulniers mà đi thẳng.

"Rời khỏi đây thôi."

Để mà nói thì, không phải bất đắc dĩ thì cậu chẳng có mấy thích thú với hầm ngục này lắm đâu.

----

Vài ngày sau người quản lý của thị trấn lại đến cửa hàng tẩm liệm nho nhỏ mà tìm cậu, bày tỏ thành ý muốn cảm ơn, mấy vụ thiếu nữ mất tích dạo gần đây đã không còn xảy ra nữa.

Carl lãnh đạm, như chẳng có gì. Ánh mắt lại hướng về phía quý ông tóc đen đang ngồi gần đó, nụ cười rõ rệt được lớp khẩu trang màu xám che lấp.

"Vậy thì tốt rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top