Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sao chúng ta không bỏ nó được?

    Quá khứ là cái gì đó đáng kinh tởm, thứ gì đó đáng khinh của một đời người đáng che giấu. Nó thậm chí có thể cướp đi mạng người, Emily biết điều đó. Vì cô đã yêu Naib, nó không phải tình thương mà người chị dành cho em mà là tình yêu giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.

" Chị yêu em. "

" Vâng, em cũng yêu chị! " - giọng nói thanh thoát và trong sáng đó luôn ám ảnh ở trong đầu chị. Em yêu chị ư?  Không, em nói dối, em làm gì yêu chị? Dù chị có nói với em bao nhiêu lần thì trái tim ấy cũng không rung động. Trong mắt em chị chỉ là một người chị, một người chị mà thôi, không hơn, không khác.

Nó thật đau khổ!

Vì rõ ràng em đang rất gần chị!

Chị có thể hôn em vào mỗi buổi tối để xóa đi ác mộng cho em!

Chị có thể ôm em một cách ấm áp mang danh bảo vệ!

Chị có thể chuốc thuốc em để làm những trò đồi bại!

Chị có thể còng em lại mà ngắm nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt ấy!

Nhưng chị lại không thể!

Chị không thể phá đi gương mặt tràn ngập hạnh phúc đó!

Vì em đã yêu một con người con gái khác chứ không phải chị!

Người đang cười đùa, nói chuyện vui vẻ với em không phải chị!

Người đang ôm hôn đôi môi em không phải chị!

Cái gì mà hiền lành và thông minh? Cái gì mà nụ cười như thiên sứ có thể đốn tim bất cứ người đàn ông nào? Không! Vì chị ngay từ đầu đã không thể có được trái tim em! Vì ngay từ đầu chị đã mang họ Subedar! Vì ngay từ đầu chị là một con quỷ! Một con quỷ đã mất hết tham vọng! Một con quỷ biến thái đánh khinh!

Nhưng chỉ nghĩ mình vẫn có hy vọng, nhưng không chị chỉ càng làm bản thân tuyệt vọng.

Chị giết ả.
Em đau khổ.
Chị hy vọng.
Em chối bỏ.
Chị tuyệt vọng.
Em vô vọng.
Chị yêu em.
Em không yêu chị.
____________________________________

" Chị đang khóc à? " - Aesop hỏi, nay anh sẽ đi theo cha buôn chuyện làm ăn mà học hỏi nhưng lại lỡ lạc mất họ. Lại gặp một vườn hoa hồng vàng và một cô gái đang khóc cứ như theo bản năng anh đi đến mà hỏi.

Cô gái ấy nghe thấy, trưng ra khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước. Cô ấy có đôi mắt màu vàng như hoa hồng vậy nhưng trong nó thật đau khổ hệt như đôi mắt xám tro, vô hồn của anh vậy. Nhận thấy rằng mình đang trưng ra một biểu cảm đáng xấu hổ, cô dùng đôi tay trắng sữa che lại. Aesop vô tình thấy đôi tay ấy dính máu, liếc xuống chân cậu thấy vài bông hoa hồng vàng, có vẻ cô ấy cố tình làm đau vì có hơn năm bông hoa lận.

" Tôi...ư..t...kh...ư..ông ...sao..ư " - Cô ấy bằng đầu nói nhấc, anh ngạc nhiên vì anh nhận ra giọng nói này. Đây là Emily Subedar. Trông lúc bối rối chẳng biết làm gì thì bỗng mồm nhanh hơn não mà Aesop bảo.

" Tôi băng lại cho chị nhé? "

" Xin.. em..."

Sau khi một hồi băng bó và trò chuyện thì hóa ra chị ấy cũng đi theo cha mình để buôn chuyện làm ăn nhưng không như cậu bị lạc mà là chị ấy vô tình thấy vườn hoa này đẹp nên xin ở lại thôi. Nhưng cố tình khiến bản thân chảy máu như thế này hẳn phải có uẩn khuất...

~

Tại một tình huống khác, Emily nay đến vườn hoa hồng này do cô cảm thấy nó thật giống Naib. Rất đẹp, rất thơm nhưng lại có gai càng cố gắng bao nhiêu thì càng đau đớn bấy nhiêu. Dù có cố gắng bằng mọi cách thì bàn tay này vẫn sẽ chảy máu.

Rồi bỗng cô bật khóc, không tài nào mà nhịn được. Tự trách mình thật nhạy cảm mà càng cầm chặt bông hoa trên tay khiến nó chảy thành dòng.

Sau đó cô gặp Aesop tuy chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt bao giờ nhưng cô chắn chắc đây là Aesop. Em út trong nhà Campell. Cô thấy xấu hổ! Không chỉ vì cái biểu cảm này mà còn vì suy nghĩ không đúng đắn với người kia. Aesop và Naib thật giống nhau, đều mang một vẻ đẹp riêng biệt sự quan tâm của em càng khiến cô nghĩ rằng Aesop  thật giống Naib.

Nó khiến cô muốn buồn nôn!

Vì cô đang cảm thấy mình muốn đụ thằng nhỏ! Rồi bỗng cô thầm nghĩ mình không phải yêu Naib là do mình bị shota-con chăng? Rồi bắt cách vì diệu nào đó. Cô đang đứng trên lễ đường với bộ váy trắng tinh khôi, lộng lẫy.

Ủa?

Ủa?ủa?ủa?

Tác giả bug j kì vậy? Mới gặp nhau chưa làm được condime j hết mà cưới là sao?

Sao em mất giá vậy?

Bộ gái còn trinh trong truyện muốn mất là mất hả?

Chơi trò j kì v bác?

Ủa? Chẳng lẽ chỉ vì lười mà bác làm v hả?

Còn cái vụ làm qq j đó khúc cuối chap trước tính sao?

Ủa? Bác đi cua *người ta, kết *họ hàng, giao lưu đủ thứ thì kệ *ba má bác chứ! Liên quan j tấm thân ngọc ngà này?

Bác chơi trò j mà chó v?

Đây là tiểu thuyết đam mỹ trả thù hay tấu hài cauwluong mà lâu lâu bác lại viết cái khúc nhảm quần này?

Bộ bác tưởng v là hay?

Bóp.
.
.
.
Sau đó cô và nhà Campell kết thông gia. Nhưng cô nhận ra mình không bị shota-con, cô thật sự yêu Naib yêu đến phát cuồng! Nhưng cái tình yêu đó thật bẩn thỉu. Vì cô luôn mơ, những giấc mơ quái đản. Cô đang ôm cái xác của Naib, hệt như một kẻ bệnh hoạn mà tham lam hít lấy cái mùi hôi thối đó.

Cô nhận ra mình ghét cái sự ngây thơ của Naib, cái cô cần là thể xác đó dẫu chỉ còn bộ xương. Và rồi cô Norton anh nói liệu cô có muốn Naib dẫu cậu chỉ còn là cái xác? Chị không biết vẻ mặt của chị vui sướng đến biến thái mà tởm lợm như thế nào. Chỉ chị biết Chúa đang đứng về phía chị.
____________________________________

Thật ra tác giả định viết kiểu
Emily × Naib = x
Aesop × Vera = x
Emily × Aesop = ○

Hai tình yêu bị chối bỏ đã tìm đến nhau mà tự tạo hai phúc cho mối quan hệ.

Nhưng mà nếu v thì nó xoắn quá nên thôi...
=)
Đọc đoạn mà tác giả bỏ đi cho đỡ buồn.
=)
____________________________________

Chúng ta mang danh chị em và cũng chỉ có thế. Chị là ánh sáng, em là bóng tối vốn chẳng thể đến với nhau. Thế tại sao em lại cố mang *huyễn vọng này? Em không biết, cũng chẳng hiểu. Nhưng em không chối bỏ nó được!

Chị là Vera, chị lớn hơn em một tuổi.

Em là Aesop, em nhỏ hơn chị một tuổi.

Nếu chị là một con bướm xinh đẹp.
Thì em là một con sâu xấu xí.

" Em có thể trang điểm cho chị chứ? "

" Ôi, vinh dự em ạ. " - Giọng nói ấm áp đầy sự quyến rũ và tình yêu thương dành cho người em đối với em nó thật kinh khủng. Trang điểm ư? Nó chỉ là cái cớ để em ngắm nhìn chị.

Chạm vào nước da trắng hồng của chị.

Ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh đầy duyên dáng.

Khẽ vuốt ve mái tóc xám hương hoa hồng.

Hay là lén hôn đôi môi đỏ mọng với đầy sự yêu thương.

Nhưng đôi mắt chị không nhìn về em.

Đôi mắt chị nhìn về Norton. Em biết, em biết ánh mắt đó là sự ngưỡng mộ và không thề có ẩn ý. Ấy vậy mà những hành động chị làm thật khiến em sôi máu.

Ôm.
Chọc nghẹo.
Vuốt ve.
Cười đùa.

Chị chưa từng làm những điều tương tự với em, chưa từng, trong mắt chị em là thứ cần bảo vệ chứ không phải để chơi đùa. Cái thứ sợ hãi của chị khiến em đau khổ!

Khiến em tuyệt vọng!

Nên em đã vẽ lên vết sẹo lên nữa người anh ấy. Cũng vì là anh em nên em chỉ vẽ nữa người thôi đấy!

Việc khiến một công ty ghét cay, ghét đắng nhà Campell bị nghi ngờ là hung thủ thật dễ dàng.

Chị sẽ không biết đó là em.
Chị sẽ không ghét em.
Chị sẽ tiếp tục yêu thương em.

Nhưng đôi mắt đó vẫn không hướng về em. Và em đã biết rằng cả đời đôi mắt ấy cũng chẳng nhìn em.

Em buồn quá chị à!
Vì nhìn chị cười tươi chưa kìa?
Vì trông chị hạnh phúc chưa kìa?
Em không được khóc!
Em phải cười, cả đời này em phải cười để đáp lại sự hạnh phúc ấy...

Sự tuyệt vọng của em có ai hay đây?

____________________________________

* người ta
@Nguyet_Lien
Con vợ.

* họ hàng
@ThuTrang801975
@Abeno-Sora
Anh em.

* ba má
@TolaSaune
@Eli_Lunar
Ba má nuôi.

Tuy hổng bt là họ có bt cái điều khoản trên ko nhưng nếu họ ko đồng ý thì mik sẽ đ* đến khi họ đồng ý- à nhầm * nói chuyện đến khi hok đồng ý...



Rảnh quá nên đăng thôi chứ hổng có j đâu.
=3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top