Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gouenji cảm thấy, cái câu "người đẹp vì lụa" gì đó, căn bản không thể vận được lên người Fubuki. Cho dù là đồng phục học sinh hay là quần áo thường ngày, khoác lên người cậu ta giống như phát ra hào quang vậy, khiến người ta nhìn mà lóa cả mắt. Rõ ràng cùng là đồng phục thể thao, áo phông quần đùi, tại sao người khác mặc thì chỉ đơn giản là nam sinh chơi thể thao, trong khi cậu ta mặc vào lại chả khác hoàng tử nào đó xuống sân bóng dạo một vòng vậy.

Đúng là không hổ với cái danh hiệu "vương tử vùng tuyết giá" của cậu ta nhỉ?

Nhưng Gouenji không khỏi thắc mắc, trời nóng như vậy, tham gia huấn luyện của đội hẳn là phải đổ mồ hôi, sao Fubuki không tháo khăn choàng ra nhỉ. Có điều anh nghĩ cũng chỉ nghĩ vậy, Gouenji cũng không có ý định mặt dày đi hỏi, biết đâu là kỷ vật nào của gia đình cậu ấy. Hơn nữa, Fubuki ở Hokkaido, choàng khăn thành thói quen cũng là chuyện bình thường.

Để chào mừng đội viên mới, cũng là để ăn mừng chiếc cúp vô địch giải FF vừa rồi, Endou hiếm khi không giục mọi người ra sân tập sớm mà mở tiệc liên hoan trong phòng sinh hoạt hơn mười mét vuông của CLB. Kazemaru xếp mấy cái bàn cũ thành một bàn tiệc lớn, bên trên bày đầy các loại bim bim bánh kẹo và đồ ăn đường phố thịnh hành, ở giữa là một cái bánh kem chocolate hai tầng.

Endou lôi kéo mọi người chụp ảnh. Someoka vẫn còn nhăn nhó, song cũng không phá hủy không khí chung. Mười mấy cầu thủ và cả ban quản lý túm tụm lại tạo đủ kiểu dáng kỳ quái trước ống kính tự động.

Endou hai tay ôm cúp FF, vẻ mặt mơ mộng nói:

"Sắp tới là giải FF mùa thu rồi, đến lúc đó chúng ta lại vô địch Nhật Bản nhé!"

Football Frontier một năm có hai mùa giải, giải đấu mùa xuân và giải đấu mùa thu diễn ra cách nhau ba tháng. Đội Raimon hiện tại đang là đương kim vô địch giải mùa xuân.

Kazemaru nhanh chóng dập tắt mộng tưởng của cậu ta:

"Trước khi giải đấu mùa thu diễn ra thì chúng ta còn kỳ thi học kỳ một, cậu đừng quên đấy."

"Không đâu, không muốn đi thi đâu!" Endou than ngắn than dài, "Tớ không muốn lại phải ôn bài..."

Handa cũng trưng ra bộ mặt ỉu xìu: "Kazemaru không nói thì tớ cũng quên mất. Làm sao đây? Đợt trước chỉ mải mê đá giải, có chữ nghĩa nào vào đầu đâu."

Bầu không khí trong chốc lát liền trùng xuống. Mùa giải kéo dài suốt một học kỳ, cả đội bóng trong lúc tập luyện cường độ cao khó tránh khỏi xao nhãng bài vở. Dù lực học Gouenji không tới nỗi nào nhưng cũng có vài vấn đề bị hổng. Lúc này áp lực trước kỳ thi học kỳ cũng đủ làm anh thấy toát mồ hôi hột, trong đầu bắt đầu tự động lên một lịch ôn tập dày đặc cho bản thân.

Fubuki nhận ra sự lo lắng của Gouenji, ngón tay nhè nhẹ khều lên lưng áo anh, nói nhỏ:

"Tớ không biết chương trình học ở Raimon thế nào, nhưng nếu cậu không chê phiền, tớ có thể giúp cậu ôn tập một chút."

"Như vậy có phiền cậu quá không?" Gouenji rõ ràng việc ôn thi này tốn sức bao nhiêu, Fubuki còn vừa mới nhập học, không biết đã kịp làm quen với môi trường ở đây chưa.

"Không vấn đề gì."

Cuộc trò chuyện của hai người hoàn toàn chìm nghỉm trong tiếng than vãn của đội viên và sự trấn an của ban quản lý.

"Kidou, cậu cho tụi này mượn vở ghi chép đi!"

Kidou không thể nghi ngờ là người có thành tích học tập cao nhất đội, đám năm hai không hẹn mà cùng ngửa tay xin sự giúp đỡ của học bá.

"Được thôi, để tớ in ra cho mọi người." Kidou vô cùng hào phóng gật đầu, "Nếu mấy cậu năm nhất cần tài liệu thì anh có thể về tìm tài liệu hồi học ở Teikoku."

Ngoài ra Kidou cũng đề nghị để dành 30 phút sinh hoạt CLB mỗi ngày để trao đổi các vấn đề trong quá trình ôn tập, mọi người giải đáp thắc mắc lẫn nhau, như vậy sẽ dễ tiến bộ hơn. Ý kiến rất nhanh được toàn thể đội bóng thông qua, dù sao từ giờ tới ngày thi cuối kỳ cũng không còn bao nhiêu ngày.

Sau đó, mọi người ổn định lại, cắt bánh khai tiệc.

Quản lý Haruna chuyển ảnh chụp qua máy tính, chuẩn bị gửi riêng cho từng người. Thao tác một lúc, cô mới nhớ ra mình còn chưa có cách liên lạc với Fubuki.

"A đúng rồi, Fubuki-senpai, cho em xin SNS của anh với."

"À ok."

Fubuki lấy chiếc điện thoại mới tinh từ trong cặp ra, đây là điện thoại cha Gouenji mua cho cậu lúc mới tới Tokyo để tiện liên lạc. Fubuki không mấy khi dùng tới, cậu không có thú vui lướt mạng, trong điện thoại cũng chỉ có số của cha Gouenji và một vài người bạn cũ ở Hakuren.

Sau khi Haruna mở màn, vài người trong đội cũng tiến lên xin phương thức liên lạc, Fubuki cũng vui vẻ lưu số và SNS của từng người một.

Gouenji chợt nghĩ, mình cũng chưa có số điện thoại của Fubuki, ánh mắt không nhịn được hơi liếc qua. Màn hình chính của cậu là hình nền cơ bản, ngoài các ứng dụng được cài đặt sẵn thì cũng không có bất cứ phần mềm nào khác.

Giống như cảm nhận được ánh mắt tò mò của anh, Fubuki hơi liếc qua. Vốn cậu định mở miệng nói gì đó xong lại nhịn xuống.

---

Tối hôm đó, hai người bắt tay vào lịch ôn luyện đã vạch sẵn. Trong khi Fubuki đi tắm, Gouenji thanh thủ kéo bàn học hai người lại sát nhau, thời gian biểu cũng được dán phẳng phiu lên bức tường trước mặt bàn.

Lúc Fubuki lau tóc đi ra, Gouenji đang ngồi xem bản photo vở ghi của Kidou, anh cùng Fubuki đã thống nhất sẽ ôn tập dựa trên phần ghi chép này.

Tóc Fubuki vẫn còn ướt, nước nhỏ giọt trên sàn gỗ lách tách. Gouenji ngoảnh lại thì thấy cậu đang nhìn về phía mình mà dường như không phải, ánh mắt cậu dại đi giống như chìm vào dòng suy nghĩ sâu xa nào đó vậy.

"Fubuki?" Gouenji gọi liên tiếp ba tiếng, Fubuki mới chậm chạp phản ứng lại. Anh hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"À, tớ xin lỗi. Chờ tớ một chút."

Fubuki tránh ánh mắt anh, qua loa đáp lại, sau đó vội vàng sấy tóc rồi quàng lại chiếc khăn trắng để trên đầu giường.

Ừ, cậu ta lại quàng khăn rồi, khéo là đến khi ngủ cũng không cởi ra đâu.

Sự chú ý của Gouenji rất nhanh rời khỏi chiếc khăn bông trắng, trở về với bài giảng được ghi lại trên vở, hoàn toàn bỏ lỡ hành động liều mạng siết chặt chiếc khăn như bám víu lấy sợi dây cứu mạng cùng ánh mắt hỗn loạn bối rối của Fubuki.

"Phải rồi." Gouenji chợt nhớ ra chuyện lúc chiều, lòng bàn tay vô thức vân vê mép trang giấy, "Tôi chưa có số điện thoại của cậu."

Nói xong anh mới thấy, thực ra cũng không cần căng thẳng làm gì. Dù sao hai người lúc này, theo cách nào đó, đã thành người một nhà, có người nhà nào lại không có phương thức liên lạc của nhau đâu.

"Ừ ha, tớ quên không đưa cho cậu."

Fubuki kéo ghế ngồi xuống, lấy điện thoại trao đổi thông tin liên lạc với Gouenji, cũng không hỏi anh sao hồi chiều im lặng mà giờ lại nhắc tới.

Fubuki dựa trên thời gian biểu mà lấy sách vở môn học hai người ôn tập hôm nay, Gouenji tiện tay cầm điện thoại lướt trang Twitter của cậu, không ngoài dự kiến, ngoài mấy bài retweet về bóng đá và mấy môn thể thao cậu ưa thích ra thì hoàn toàn trống trơn.

Gouenji chống cằm, tay chuyển về trang cá nhân của mình, mở tấm hình mình vừa chụp hai cái bàn học kê sát nhau còn có thời gian biểu dán trên tường, cũng không ghi caption gì, chỉ tag Twitter của Fubuki rồi trực tiếp đăng lên.

Mấy phút sau, màn hình điện thoại sáng đèn. Gouenji ngó qua, thấy thông báo đẩy của Twitter nhắc nhở, Fubuki vừa mới retweet lại bài của anh, còn kèm theo bình luận:

Cùng nhau cố gắng nhé, Gouenji-kun!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top