Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Pt2. .....Or the end of everything

Một ngày nọ, tưởng trừng nó cũng chỉ như bao ngày bình thường khác. Nhưng ko, nó là ngày mà đã thay đổi ko ít điều.

Nó rủ tôi và mấy đứa bạn đi chơi nhân dịp thi xong và còn tiện được nghỉ. Lúc đó tôi thực sự rất vui lập tức đồng ý và lên kế hoạch cùng nó. Tôi thực sự thấy vui khi lại đc tiếp tục đi chơi cùng nó.

Khi về nhà, tôi với một tâm trạng hào hứng xin bố mẹ đi chơi cùng nó. Tôi như bị tạt cả một xô nước lạnh vào mặt. Bố tôi nói với chất giọng tưởng như đùa cợt. "Ko". Tôi cả tối hôm đó cứ xin đi xin lại nhưng vẫn cứ bị cái chất giọng ấy vảng lại trong tai.

Hôm sau đi học, tôi buồn? Tất nhiên rồi, đang ngỡ đc đi chơi xong lại ko đc thì thử hỏi bạn sẽ nghĩ thế nào? Nhưng có vẻ tôi ko tỏ một tí cảm xúc nào khi nói với nó tôi ko đi đc. Có vẻ nó hơi buồn thì phải? Cũng đúng thôi, mời bao nhiêu người mà cuối cùng chỉ có đúng 3,4 đứa đu đc. Haizzzzzz, tôi thực sự thấy chán nản.

Tôi thực sự là một đứa rất hay quên, một lúc sau là lại quay lại bình thường và phởn ko chịu nổi. Lúc đó chính là lúc mà tôi phạm phải một sai lầm lớn mà tôi ko biết là nó sẽ khiến tôi hối hận đến mức nào.

2 đứa hâm hâm, dở dở nghiện Harry Potter kia rủ tôi đi uống butter bear. Tính hay quên, tôi quên sạch cảm giác chán nản lúc nãy, thay vào đó là cực phấn khích mà đồng ý ngay lập tức nhưng thật sự ko để ý đến cảm xúc cũng như sự hiện diện của con người kia.

Buổi chiều hôm đó tôi vẫn ngồi chat với nó như bình thường mà ko hề biết gì. Thật mà như đùa, bố tôi gọi điện bảo cứ đi đi. Tôi thì vui sướng như điên mà nhảy khắp nhà, nhắn vội cho nó rồi lại phởn tiếp.

Vấn đề ở đây ko chỉ mình tôi, con nghiện Harry Potter kia ko chắc đi đc và nó cũng ko có hứng thú. Để rồi mọi chuyện thành ra thế này. Cứ ko chắc chắn rồi thời gian đi còn ko đc thế này thế kia và thành ra cãi nhau.

Hôm đi chơi, buổi sáng nó bị mẹ mắng, tâm trạng ko ra sao rồi tôi lại bảo nó con hâm hâm kia ko chắc chắn đi. Nó mà ko đi thì ko đủ người và thế là cãi nhau. Mãi đến 30' sau tôi mới gọi đc cho con hâm kia và nó bào có đi.

Lúc bảo đi, lúc bảo ko. Tôi là nó chắc cũng thế thôi, tôu ko trách nó nhưng nó thật sự khiến tôi hụt hẫng khi buông ra một câu mất hứng rồi huỷ bỏ toàn bộ.

Tôi ko đi với nó nhưng vẫn đi với 2 con kia, đăng hình tùm lum lên mà ko nghĩ ngợi gì.

Rốt cuộc thì, tôi là người sai nhiều hơn nhưng lại đi giận nó. Trẻ con nhỉ? Nó có ý muốn làm lành nhưng đúng là cả giận mất khôn mà. Tôi vứt cho nó cả rổ bơ đầy.

Tôi thực sự hối hận ngày hôm đó, vì cái hành động trẻ con đó của tôi mà mọi việc thành thế này đây.............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top