Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiếc là không gian không đủ, nếu không mặt mày đã biến dạng từ lâu." Nana cố nén lại cảm giác ghê tởm, cậu thấp giọng nói.

Hắn cũng không quá mức để ý đến ý chán ghét trong lời nói của cậu, chỉ nhún vai tuỳ ý: "Lần trước còn gọi một tiếng học trưởng, lần này đã mày tao, cũng vô tình thật nha. Tôi chỉ muốn em bồi thường thôi mà."

Bộ phim bắt đầu chiếu, đèn trong rạp cũng chợt tắt. Trong bóng tối với ánh sáng mờ mờ không rõ, Nana cảnh giác nhìn bên cạnh, ai biết được hắn có thừa cơ mà quấy rối như lần trước hay không.

"Lúc đó là do mày cùng đàn em của mày sai trước, tao chỉ vừa lúc cứu người thôi."

Hắn cười khẽ, thanh âm tưởng chừng ôn nhu lại mang theo ý sắc nhọn không lường được: "Không sao, tôi có thể tiến hành từng bước một. Em phá chuyện tốt của tôi, đương nhiên tôi phải lấy lại bồi thường rồi." Tiếng của bộ phim quá lớn, đến mức Nana không nghe rõ thanh âm của hắn, cậu chỉ đành nhíu mày cố gắng tập trung vào bộ phim. Tâm trạng không được tốt, đặc biệt là chẳng mấy khi được ngồi cạnh Serinuma lại bị tên biến thái phá huỷ.

Chỉ là cậu không nghĩ tới, tâm trạng của cậu và vẻ mặt khó chịu đã lọt vào mắt Igarashi, cho dù ánh sáng mờ mờ rất khó nhìn rõ nhưng loại trực giác cùng sự quen thuộc thân thiết của hai người khiến anh có thể chắc chắn Nana không vui vẻ.

Nội dung bộ phim khá ổn, diễn viên cũng rất nhập vai khiến tâm trạng của mọi người rất tốt, Nana cũng rất nhanh bị cuốn vào bầu không khí sôi sục của phim ảnh viễn tưởng. Ngay lúc cậu chăm chú xem phim thì xúc cảm ấm nóng ở bắp đùi khiến Nana giật mình. Cậu biết chuyện gì đang xảy ra, đặc biệt trong không gian không đủ ánh sáng như vậy thì càng phổ biến.

"Ghê tởm, bỏ tay mày ra." Nana gằn giọng, tay nắm lại thành quyền.

Hắn cười cười, đầu cũng hơi nghiêng mà cảm nhận được cơ thể căng cứng của cậu, phản ứng này khiến hắn cảm thấy thích thú vô cùng: "Nếu em không muốn nhóm bạn bên cạnh chứng kiến cảnh tượng 'ghê tởm' này thì nên thành thật một chút." Tay hắn từ từ đi lên trên bắt đầu vuốt ve.

Nana cắn răng, nhịn xuống xúc động muốn cho hắn một quyền, cậu cố gắng hít thở đều đều. Bất kì người nào cũng rất khó cưỡng lại sự vuốt ve như có như không cực kì có kĩ thuật như vậy, đây chính là bản năng dã thú đáng sợ bên trong con người. Nhưng cái bản năng này khiến Nana gần như phát điên, cho dù cách một lớp quần vẫn không ngăn được từng tầng khoái cảm trùng kích, cậu cắn môi cố nén tiếng rên rỉ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy sự nhục nhã.

"A...." Rốt cuộc trước khi bộ phim kết thúc khoảng mười phút, cậu nhịn không được liền bắn ra. Cảm giác dính dính nhớp nháp trong quần cùng tiếng cười trầm thấp đầy chế giễu của hắn khiến Nana thật muốn vung nắm đấm đánh cho 'vị học trưởng biến thái' này một trận, giống như trốn tránh cảm giác nhục nhã này.

Hắn cúi đầu kề sát tai cậu, phả ra luồng hơi thở nóng rực mang theo hưng phấn: "Tôi từng nghe một câu thế này 'miệng nói không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật' em quả là giống với câu nói đó."

"Nanashima, cậu sao vậy?" Serinuma dường như vừa thoát khỏi thế giới viễn tưởng đặc sắc trong phim, lại thấy người bên cạnh chợt phát run, cô lo lắng lên tiếng.

Gương mặt Nana đỏ bừng xấu hổ, không nghĩ đến một cơ hội để thân thiết hơn với nữ thần lại có chuyện đáng xấu hổ như vậy xảy ra, hơn nữa nơi này còn là nơi công cộng. Rốt cuộc lát nữa làm sao để trở về nhà cũng là chuyện cần nghĩ đến, không lẽ mang bộ dáng hai chân run rẩy chưa thể hồi phục cùng đũng quần nhớp nháp ra về?

Cậu cúi đầu, hắn đã rời đi, nắm tay cậu càng ngày càng nắm chặt, lộ ra khớp xương trắng bệch đầy giận dữ: "Không sao, chỉ là có chút khó chịu."

"Phim kết thúc rồi, về thôi." Vừa lúc Mutsumi cũng đứng lên, mọi người cũng lục tục ra về, vừa đi vừa thảo luận nội dung bộ phim.

Igarashi bước lại gần ghế cậu, anh cúi đầu: "Mày không khoẻ à? Sao không nói sớm mà ở nhà đi."

"Không..." Hai tai Nana đỏ bừng, cậu hít sâu một hơi nói nhỏ cho thằng bạn chí cốt biết.

Khoé môi anh giật giật như nhịn cười, sau cùng lại nhận mệnh thở dài đứng thẳng người, cởi ra áo khoác bao lại cả người cậu: "Thật không hiểu nổi mày, chỉ là phim viễn tưởng cũng khiến mày... Lại còn là nơi công cộng... Biết vậy không nên để mày ngồi cạnh Serinuma, nếu cô ấy biết không rõ có biểu cảm gì."

Nana hạ mắt, tức giận trong mắt cậu ngày càng đậm, học trưởng biến thái nào đó, có thể định trước tương lai của hắn là một màu đen tối. Áo khoác mang theo hơi ấm cùng mùi hương bạc hà thoang thoảng khiến tâm tình cậu bình ổn. Không hiểu sao lại có chút tủi thân...

"Tao cũng không bệnh hoạn đến mức làm chuyện như vậy ở nơi công cộng." Cậu thở dài nói nhỏ.

"Là sao?" Bước chân Igarashi dừng lại, anh nhíu mày.

Nana kéo kéo chiếc áo khoác trên người, không khỏi cảm thấy thực nhục nhã khi phải nói ra chuyện như vậy, dù sao cậu cũng là một thằng con trai đã từng hạ gục không biết bao nhiêu kẻ bạo lực, hiện tại lại bị một tên bỉ ổi không đánh lại cậu mà dùng kế sách ghê tởm hạ nhục tôn nghiêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top