Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Imhotep của năm 18 tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Imhotep năm nay mới 18 tuổi, còn rất trẻ, nhưng cậu luôn cảm thấy cuộc sống của mình đã vượt quá sức tưởng tượng của những người bằng tuổi.

13 tuổi rời nhà, được vận mệnh sắp đặt gia nhập một tổ chức bí ẩn đa quốc gia phi chính phủ. 15 tuổi hoàn thành khóa huấn luyện đặc vụ, được sắp xếp làm tình báo viên trẻ tuổi nhất trong lịch sử tổ chức. Chỉ qua 2 năm đã được thăng lên làm tình báo viên cao cấp, nhưng xin chuyển làm bộ phận hành động, trực tiếp tham gia nhiệm vụ. Cậu được cài vào một hội nghiên cứu khoa học phi pháp, phá hoại âm mưu phát triển vũ khí sinh học có thể hại chết hàng triệu người. Cậu đã từng theo đuổi hải tặc trên Thái Bình Dương, xâm nhập vào Amazon rừng thiêng nước độc cứu vớt những người dân bị bắt cóc nhằm thực hiện nghi lễ tà giáo, cùng kha khá nhiệm vụ lớn nhỏ khác ở trong nước. Tài năng bẩm sinh cùng bản lĩnh dám xông pha để Imhotep được cấp trên tán thưởng và chú trọng, phê duyệt cho phép cậu lãnh đạo một tiểu đội nhỏ tinh anh gồm những người sàn tuổi cậu. 

Có thể nói Imhotep chính là truyền kì trong nội bộ tổ chức. Giống như đứa con cưng của trời, làm gì cũng đạt được thành công mà không phải hy sinh gì nhiều so với những người khác.

Thế nhưng trong lòng thiếu niên trẻ tuổi vẫn có nỗi lòng vị kỉ riêng.

Đây không phải cuộc sống mà mình mong muốn lúc ban đầu, Imhotep thở dài thật dài, khẽ lắc đầu, tay cầm búa lấy từ hộp cứu hỏa đập nát bàn điểu khiển căn cứ của một băng đảng xã hội đen sử dụng công nghệ cao nọ, để đề phòng còn tàn dư nào lợi dụng lúc cậu rời đi mà xông vào kích hoạt mã độc tấn công vào bộ máy của chính phủ nước Z này.

Cảm giác như là bị bóc lột sức lao động vậy. Gia nhập tổ chức đã 5 năm, tuy không hề có ý định phản bội nhưng cũng không hề có cái gọi là lòng trung thành, Imhotep vẫn hay tự nhủ với lòng mình mỗi lúc bị suy nghĩ tiêu cực bủa vây:

"Đây là vì cứu càng nhiều người hơn. Cứu những người dân vô tội, để họ có được một cuộc sống bình thường vô lo vô nghĩ, chỉ cần lo cơm áo gạo tiền mấy vấn đề sinh tồn cơ bản thôi."

Imhotep vẫn luôn nhớ sự vô nhân tính của những nhà khoa học sa đọa kia, nhớ đến đám hải tắc không chỉ cướp của mà còn sát hại không biết bao người vô tội, khiến họ mãi chìm xuống dưới đại dương, nhớ đến tế đàn vấy đầy máu thịt người, xương cốt làm vật trang trí kèm theo, những người sống sót phải sống mãi với bóng ma tâm lý.

Chỉ là đôi khi Imhotep vẫn cảm nhận được một khía cạnh lạnh lùng, vô tâm trước những cảnh tượng như vậy.

Mặt tối của thế giới hiện đại quá nhiều, quá mức dơ bẩn, tội ác của con người chất chồng lên nhau có khi cũng chả kém so với những ngọn núi cao nhất mà tự nhiên đã hình thành. 

Bóng tối trong tâm hồn người sẽ không mất đi, mà xã hội càng phát triển, trật tự lại càng nhiều sơ hở để kẻ ác lợi dụng. Người trước nối người sau, sóng sau đè sóng trước, không một ai thoát khỏi được thủy triều của thời đại. Dù cho lớp lớp người cống hiến hy sinh, thì cũng không thể nào kết thúc được cuộc chiến vĩnh hằng này cả.

"Vậy là cuộc chiến vĩnh hằng đã kết thúc, phần thắng thuộc về Ennead. Bọn họ đã thành công phong ấn con rắn xấu xa đáng thương Apep vào trong địa ngục, để nó không còn gây ra tai họa cho thế giới nữa. Nhưng họ chẳng ngờ Apep ranh ma đã để lại mầm mống cái ác, để bóng tối tiếp tục bao trùm lấy mặt đất, nhuốm đen linh hồn con người, khiến các vị thần rơi vào cảnh khốn cùng, phải tháo chạy thoát thân khỏi đám tín đồ mình đã từng bảo vệ..."

"Giờ này đang là giờ ngôn ngữ cổ, thầy kể truyện thần thoại cho em làm gì!? "

"Nhìn nhiều chữ tượng hình quá sợ nhóc hoa mắt, kể chuyện thư giãn tí gì căng. Nào trả lời thầy, từ câu truyện trên chúng ta rút ra được điều gì?"

"...Con người là sinh vật hết thuốc chữa, không thể cứu nổi, dễ sa đọa và hành động theo cảm tính?"

"Nhận xét đúng chuẩn phong cách của cha nhóc, hai người giống nhau thật đấy. Nhưng suy nghĩ sâu sắc hơn nữa đi, điều ta muốn nhóc hiểu ở đây là, chỉ khi giải quyết vấn đề từ gốc rễ thì mới mong mọi thứ khá lên được. Nếu như Ennead có thể giết chết Apep thay vì chỉ phong ấn, mầm mống cái ác sẽ không xuất hiện, con người sẽ không dễ sa đọa, bóng tối sẽ không sinh sôi nhanh và lớn mạnh như vậy."

"Nhưng Apep bất tử mà?"

"Apep bất tử nhưng không phải là bó tay hết cách. Chỉ cần Ennead chịu hy sinh một chút, kết quả chắc chắn đã khác đi. Giờ đã hiểu chưa nào nhóc con, nếu không trị được gốc, phải bỏ ra một cái giá tương xứng để đi giải quyết, không thể luôn luôn thu xếp chu toàn cho mỗi mình được. Nhưng đáng tiếc, đa số mọi người đều vị kỉ, vì muốn giành thứ tốt nhất cho mình nên mới giẫm đạp người khác."

"Thầy, thầy dạy học nhiều quá nên thấy không khỏe sao? Bình thường có bao giờ thầy nói được lời hay ý đẹp sâu sắc hướng thiện như vậy đâu!"

"Đây là một chút nội tâm lương thiện còn sót lại của thầy nhóc lên tiếng đó! Nào, ngồi dịch hết 6 trang ngôn ngữ cổ này đi để thầy còn đi nghỉ!"

Imhotep tỉnh giấc từ trên chiếc giường trắng đơn sơ trong một căn phòng nghỉ tạm thời cũng đơn giản chẳng kém. Cậu dùng ngón cái và ngón giữa xoa nắn hai bên huyệt thái dương, từ từ ngồi dậy, nét mặt thẫn thờ. Imhotep quay đầu nhìn cửa sổ đang mở, đang ở trên tầng mười của tòa nhà này nên nhìn thấy trăng khá rõ. Trăng đêm nay thật tròn, to hơn thường ngày một chút, Imhotep còn thấy nó còn hơi ánh xanh.

Trăng xanh không phải là vì bản thân nó tỏa ra màu xanh, vốn dĩ nó được dùng để chỉ hiện tượng trăng tròn không ăn khớp với một tháng dương lịch. Còn nếu trăng mà xanh thật thì do hôm đó bụi khí quyển nhiều bất thường, làm biến đổi các bước sóng ánh sáng ngắn, để mắt người trông thấy mặt trăng màu xanh.

Ô nhiễm khí quyển ngày càng nghiêm trọng, tăng cao bất thường, hoặc ở đâu đó có núi lửa phun trào cũng nên. Imhotep lại nằm xuống, nghiêng người, một tay chống đầu quan sát trăng và sao bên ngoài cửa sổ.

Imhotep chẳng cảm thấy bầu trời ban đêm đem đến cảm giác lãng mạn hay gì cả, cậu chỉ nghĩ, ước gì ngày mai đừng đến sớm qua, anh vẫn muốn nghỉ ngơi thêm.

Nhưng trái đất quay đang theo xu hướng tăng tốc, chu kì ngày liên tục phá kỉ lục "ngày ngắn nhất", không hề đáp lại mong ước của Imhotep, cậu nhắm mắt ngủ thiếp một lần nữa, cảm giác chỉ năm phút sau đã có tiếng gõ cửa phòng.

Người đứng bên ngoài có vẻ không có nhiều kiên nhẫn cho lắm, đứng chờ mới hơn 3 phút ngắn ngủi đã không chịu nổi. Thấy lạch cạch của chìa khóa vang lên, tay nắm cửa xoạch một cái, đứng ở cửa là hai người trẻ tuổi, một nam một nữ.

"Thấy chưa tôi đã bảo mà, Im sẽ không mở cửa đâu. Cứ lấy chìa khóa mở rồi đánh thức cậu ta dậy mới là điều đúng đắn." 

Cậu con trai tóc đỏ nói với cô gái tóc vàng, ngang nhiên đi vào, còn chưa kịp há miệng ra đánh thức người dậy thì đã bị một cái gối phi thẳng vào mặt. Cô gái liếc thấy người ngồi trên giường còn không thèm mặc đồ ngủ thì rất lịch sự lùi lại về sau, đứng khuất sau khung cửa nói vọng vào:

"Im sáng dậy cáu kỉnh lắm, đã bảo là đừng làm vậy rồi. Chào buổi sáng nhé Im, dù là gần trưa rồi. Bỏ bữa sáng thì cũng nên dậy ăn trưa thôi."

"Dậy đi nào bạn tôi ơi, ha ha..." Cậu trai cúi người nhặt cái gối lên, định trả nó về vị trí cũ thì bắt gặp khuôn mặt tỏa ra khí đen của Imhotep, nhìn cậu như thể cậu là kẻ tử thù vậy, khiến cho những lời trêu chọc chưa kịp nói tiếp đã nghẹn ở cuống họng. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cậu trai lập tức lui bước, nhưng cũng không muốn chịu thua lép vế, ném trả cái gối đập vào người Imhotep rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài, cất cao giọng nói:

"Nhanh lên rồi xuống căn tin ăn chung đấy nhé!"

Tiếng bước chân trên hành lang dần nhỏ đi, Imhotep vẫn ngồi thờ thẫn trên giường. Cậu nhớ lại giấc mơ mình vừa trải qua, dù nó đã bị xóa khỏi não bộ gần hết nhưng một vài chi tiết lại khắc sâu vô cùng.

"Im nè, không được nằm xuống ngủ tiếp đâu. Bọn tôi chờ cậu ở dưới căn tin đấy nhé!"

Hóa ra cô gái vẫn đứng chờ ngoài cửa, cô nhắm mắt lại đề phòng nhìn phải thứ không nên nhìn giống ngày xưa, vươn tay ra khép cửa phòng lại, sau đó mới rời đi. 

Imhotep cũng không rề rà, ngay sau đó đã đứng lên bước vào phòng vệ sinh, rồi nhanh chóng quanh ra mặc bộ quần áo được gấp sẵn từ trước để trên ghế ngồi, một bộ thường phục áo trắng freesize quần đùi đen quá đầu gối, khiến cậu cũng trở nên giống một thanh niên bình thường hơn.

Imhotep bước vào thang máy, nhấn xuống tầng 3 là căn tin, hơi xoa xoa chải vuốt đầu tóc của mình, nhưng đuôi tóc làm thế nào cũng sẽ vểnh ra, chỉa chỉa nhọn nhọn. Thang máy nhanh chóng đưa cậu đến nơi, theo thói quen cậu lấy một đĩa bánh tahina, nước ép lựu cùng vài loại hoa quả tráng miệng. Imhotep tìm thấy hai cái đầu một đỏ một vàng sáng chóe ở bàn ăn gần cửa sổ, bưng đồ ăn lại gần rồi ngồi xuống cạnh cô gái, cậu vẫn cáu cái tên mới sáng sớm (thực ra là đã gần 11 giờ trưa) dám tự tiện mở cửa làm ồn léo nhéo kia.

Nhìn sang hai người bạn, đồng đội vẫn chưa bắt đầu dùng bữa, đồ ăn vẫn còn hơi nóng, ly nước đá vẫn còn nguyên nên chắc cũng vừa mới lấy. So với Imhotep thì đồ ăn của họ nhiều hơn hẳn, bởi đây là bữa trưa của họ, nhưng với Imhotep chỉ là bữa sáng, mà Imhotep thì lại không ăn được nhiều lúc mới ngủ dậy.

Hôm nay đã là ngày cuối được nghỉ, mai lại đi làm... Imhotep vẫn giữ nguyên bản mặt như chết trôi, bình tĩnh hỏi:

"Đã có thông báo nhiệm vụ mới chưa?"

"Vẫn đang trong ngày nghỉ, chúng ta không nói chuyện công việc ở đây!" Cô gái tóc vàng hơi cao giọng nói, giống như tuyên bố thì đúng hơn, còn cậu trai đối diện cũng chỉ gật đầu đồng tình, không muốn mở miệng trước để tránh nhận phải ánh mắt hình viên đạn và giọng nói hầm hè của Imhotep.

"Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, nhanh thôi không đồ nguội hết đó." Cậu trai tiếp lời, tay xắn một miếng thịt viên đưa lên miệng, nhai một phát đã nuốt cực nhanh, xong mới phát hiện ra thiếu cái gì.

"Imhotep, Hinome, chúc ăn ngon miệng ha."

"Chúc ăn ngon miệng, Djoser, cả Imhotep nữa nha."

"...Chúc cả hai ngon miệng."

Bọn họ bắt đầu thưởng thức đồ ăn trước mặt, thi thoảng tán gẫu vài câu, nhưng chủ yếu là Djoser và Hinome bởi Imhotep không có thói quen nói chuyện khi ăn, cậu chỉ tập trung giải quyết đĩa bánh trước mặt. Hinome mấy lần liếc Imhotep, muốn mở miệng nhưng không hiểu sao thấy vẻ mặt đưa đám kia là thấy ngại. Cô đưa mắt ra hiệu cho Djoser, ý bảo đến lượt cậu tiếp chuyện.

"Chiều nay bọn mình ra ngoài chạm cỏ đi, à ý tôi là đi dạo phố, chơi bời mua đồ các thứ thư giãn một chút cho khuây khỏa đầu óc ấy! Còn nốt hôm nay là hết lịch nghỉ ngơi rồi! Mà mấy 2 ngày trước mọi người đều nghỉ ngơi có kế hoạch riêng cả, tranh thủ nốt hôm nay đi."

"Đi chạm cỏ..." 

Imhotep nói, nét mặt đã hơi thay đổi, hai người kia ngay lập tức nắm lấy cơ hội, nói một tràng về những chốn đi nổi tiếng của giới trẻ gần đây tại khu vực này, ra sức thuyết phục Imhotep, khơi dậy hứng thú của cậu. Imhotep chẳng nói gì, tiếp tục giải quyết đĩa bánh, uống ngụm nước ép, ăn gần hết thì dừng lại hỏi:

"Có kế hoạch và kinh phí chưa?"

Hinome và Djoser gật đầu ngay lập tức, người trước rút ra 1 tấm thẻ chỉ dành riêng cho khách hàng cao cấp, người sau giơ máy tính bảng đã sắp xếp rõ ràng thứ tự địa điểm thuận tiện đường đi nhất.

"Chưa hỏi ý kiến trước đã tự tiện lên kế hoạch, hai người có hơi tự ý đấy." Imhotep xiên nốt miếng bánh cuối cùng cho vào miệng, nhai một chút rồi nuốt ực. Cậu hơi dựa vào lưng ghế, chân vắt chéo, dáng vẻ thoái mái hơn hẳn, nét mặt cũng dần có thần hơn, khóe miệng bắt đầu kéo cao lên. "Đã vậy để cho hai cậu tự triển khai kế hoạch, tôi đi theo giám sát đề phòng ngoài ý muốn thôi."

"Vậy tức là đội trưởng phê duyệt lần hành động này?" Hinome cẩn thận hỏi một lần nữa.

"Phê duyệt. Ừm, cũng phải chuẩn bị cải trang một chút nữa đấy." Imhotep gật đầu khẳng định, hút nốt chỗ nước ép lựu, rồi bắt đầu ăn hoa quả tráng miệng.

Sau đó ba người giải quyết xong bữa trưa rồi nhanh chóng quay về phòng chuẩn bị chu đáo quần áo, đồ để cải trang. Đầu giờ chiều họ đã xuất phát, không đi xe mà đi bộ. Imhotep biết không đủ thời gian để đi hết nên đã bảo giảm bớt nơi muốn đến xuống, chọn những địa điểm không quá xa.

Ba người trẻ tuổi ăn mặc thật bình thường, đi ngắm nhìn đường phố, vào cửa hàng và trung tâm thương mại ngắm đồ hoặc mua sắm một vài thứ lặt vặt, rồi lại đi dọc tuyến đường dành riêng cho ăn uống đi bộ. Họ hòa vào dòng người bình thường, tận hưởng một buổi chiều thật bình thường, đầu óc họ giờ chẳng còn thứ gì liên quan đến công việc, bước chân khoan khái, để một buổi chiều nhiều mây mát mẻ xoa dịu tâm hồn mình.

Trời tối, họ ngồi trên băng ghế trước một hồ nước nhân tạo, bình tĩnh thư thái, mỗi người cầm một cái điện thoại, bấm bấm một chút rồi lại quay sang trò chuyện với nhau.

"Nhóc xác định mục đích của mình rồi sao?"

"Vâng thưa thầy. Em muốn... được sống như một người bình thường."

Imhotep nhớ lại những gì mình đã nói trong mơ. Đấy là chuyện của nhiều năm trước bỗng dưng ùa về. Cậu có hơi rùng mình khi tự nhiên người thầy quá cố lại mò đến giấc mơ của mình.

Điện thoại bỗng rung lên một chút, Imhotep mở hòm thư, đọc lướt nhanh qua dòng chữ hiển thị. Cậu thở dài một chút, khuôn mặt tươi tỉnh vì được đi chạm cỏ lại trở nên âm trầm.

"Chúng ta phải đi về rồi. Gọi xe đến đón cho nhanh thôi." Imhotep chuyển tiếp tin nhắn cho 2 người bạn rồi nhanh chóng xóa đi trên điện thoại của mình.

[Nhiệm vụ mới-khẩn cấp-mức độ B]

[Tham dự một buổi tiệc nghi ngờ có giao dịch ngầm bất hợp pháp. Tình báo cho biết khả năng cao là gia tộc Ogdoad tổ chức]

[Địa điểm: biệt thự tư nhân ở địa chỉ xxx. Thời gian: 18 giờ tối, 2 ngày nữa]

[Mời nhanh chóng quay về chuẩn bị]

Không lâu lắm thì xe đến, Djoser ngồi ghế lái phụ, Imhotep và Hinome ngồi ghế sau. Hinome cúi đầu nhìn điện thoại, khẽ thở dài, tay vuốt ve cái móc khóa hình đầu sư tử chibi mới mua hồi chiều.

"Lần sau chúng ta sẽ lại đi chơi tiếp, đừng buồn quá." Imhotep nhẹ nhàng nói, an ủi Hinome, cậu biết người bạn này của mình là một người rất thích được đi chơi đây đó. Có lẽ chiều này cô ấy đã tận hưởng đắm chìm vào nó, đến mức vừa nhận được tin tức có nhiệm vụ là lại thất thần.

"Ừm, lần sau ba chúng ta lại đi, rủ thêm tiểu đội quạ đi cùng nữa." Hinome cười nhẹ, cố gắng xốc lại tinh thần bằng cách vỗ nhẹ vào má mình, rồi nhanh chóng tìm trước các tư liệu cần thiết cho nhiệm vụ.

"Còn giờ chúng ta lại phải đi cứu thế giới thôi." Djoser nói, giọng nói của cậu luôn làm người khác lên tinh thần, tươi vui lên. Hai người đằng sau nghe thấy vậy, cũng cười rộ lên, nhưng lại phảng phất một chút khổ sở.

Hôm nay chất lượng không khí rất tốt, nhưng vầng trăng trên cao vẫn hơi tỏa ánh xanh.

tbc.

---------------------------

Hồi mới về chung đội với nhau, Hinome trẻ tuổi từng phạm sai lầm như Djoser là xông vào phòng của Imhotep đánh thức người dậy. Cô không thể chịu nổi việc đã quá giờ trưa mà đội trưởng nhà mình vẫn nhốt mình trong phòng ngủ say sưa. Thế là sau khi giật tung chăn lên, cô nhìn thấy Im-không có thói quen mặc nhiều đồ khi ngủ đêm-hotep. Tiếng hét ngày hôm đó của cô vang ra cửa sổ truyền xuống hẳn căn tin bên dưới, làm những người khác tưởng có gì phải lập tức chạy lên xem. Chỉ để thấy Hinome ngồi thụp trước cửa phòng Imhotep, thở dốc mặt đỏ gay, lắp bắp không giải thích được gì, lại khiến mọi người tưởng đội trưởng làm gì Hinome. Sau đó để bảo toàn cho danh dự của cả mình và Hinome, Imhotep đã bịa ra một câu chuyện đáng tin, rồi cũng chấp nhận lời xin lỗi của Hinome khi tự ý vào phòng.

Hinome: Nhưng, nhưng mà...lỡ đêm có việc khẩn cấp mà cậu như--như thế thì sẽ rất mất thời gian đó!!! Nhỡ có kẻ xấu lợi dụng thì sao!?ヽ( 'д'*)ノ

Imhotep: Yên tâm, chỉ khi nào về đến căn cứ nghỉ ngơi tôi mới như vậy, tôi cũng đã luyện được skill mặc đồ trong 10 giây là đủ rồi. ╮( ̄ω ̄;)╭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top