Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Gặp lại người không quen biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Imhotep bước vào đại sảnh rộng lớn phải đến 400 mét vuông, nhanh chóng ghi nhớ bố cục của nơi này. Lần nhiệm vụ này có quá nhiều biến số, bởi họ không có nhiều thông tin như mọi khi.

Số lượng người tham dự hôm nay phải trên dưới 200 người, ấy vậy mà không có tí thông tin gì cụ thể lọt được ra bên ngoài cả, quá kì lạ. Nếu không phải một nhân viên nằm vùng làm việc cho một cán bộ chính phủ cao cấp báo cáo lại rằng cấp trên nhận được lời mời tham dự một bữa tiệc bí mật, thì tổ chức cũng không thể nắm rõ được tình hình.

Như vậy tức là phía ban tổ chức cũng rất lớn mạnh, đủ để tập hợp từng này người mà vẫn có thể phong tỏa tin tức không cho người ngoài biết.

Đại sảnh phối trí sang trọng nhưng lại không quá dung tục, vật dụng cao cấp nhưng lại không làm người khác thấy choáng ngợp, khoe khoang vừa đúng mực. Người thiết kế bữa tiệc đã cho lắp đặt trần và tường màu xanh đen, đèn chùm lắp từng cụm nhỏ theo hàng lối, dùng sơn đặc biệt phát sáng để phun lên trần, tạo cảm giác như một bầu trời sao nhỏ vậy. Phía trước là sân khấu có đèn led chiếu sáng cùng máy tạo sương mờ ảo, dàn nhạc đang diễn tấu những giai điệu nhẹ nhàng vui tai, sát lên trần là một ban công nhỏ nhô ra với cầu thang dẫn xuống hai phía, bên tay trái là những bàn đặt đồ ăn phục vụ dưới dạng buffet đứng, mỹ thực và rượu với chất lượng cao luôn được bổ sung liên tục để làm hài lòng những vị khách quý, còn dọc bên phải là những phòng nhỏ lùi sâu vào một chút, số lượng cho một nhóm nhỏ dưới mười người muốn vào đó nghỉ ngơi hoặc bàn chuyện riêng tư, có thể thắp sáng hẳn lên so với sảnh tiệc bên ngoài tạo cảm giác ấm cúng hoặc để tối mơ ảo hòa làm một với bầu trời sao kia.

Sau một hồi lượn quanh thì Imhotep nhận ra một điểm rất đáng e ngại. Đó là những người tham dự thật sự có tầm ảnh hưởng vô cùng to lớn, có đến tầm gần đến 50 người ở đây Imhotep đã từng đọc qua tư liệu, đều là những vị mà tổ chức cũng không thể tùy ý đụng đến. Các chính trị gia, nhân viên cấp cao của chính phủ, nhà khoa học, thương nhân, chủ tịch công ti tập đoàn, người trong giới giải trí. Vậy tức là kế hoạch gọi viện binh đến bắt sống tại trận không thể làm, trước hết cứ xác định mức độ nguy hại của giao dịch ngầm đã, lần tiếp theo mới triển khai. Cứ bình thường tham dự, không đánh rắn động cỏ, yên ổn cho đến lúc tan cuộc. Hôm nay chỉ là đi trinh thám thăm dò bước đầu.

Một bữa tiệc gặp mặt đa quốc gia, liên quan đến quá nhiều nước, Imhotep tạm thời cũng không nghĩ ra hướng giải quyết trước mắt. Xem ra đây sẽ là một nhiệm vụ dài kì đây, hy vọng đám cấp trên mở họp thì cũng mời mình tham dự cùng.

Buổi tiệc tiếp tục như bình thường đến 7 giờ 30 tối, khi mọi người đã chán ăn uống, chán trò chuyện, chán nghe nhạc khiêu vũ, cánh cửa ban công trên đỉnh sân khấu được mở ra, một bóng người bước ra. Thật kì quặc khi hệ thống ánh sáng lại không chiếu đèn để mọi người đứng bên dưới trông thấy rõ người đó, vậy nên chỉ có thể thấy lờ mờ hình dáng bên ngoài dưới những vì sao lốm đốm và đèn chụm.

Nam giới, vóc dáng coi như đạt tiêu chuẩn, tóc đen, đeo mặt nạ đen che nửa mặt trên... Chắc hẳn là người chủ trì buổi tiệc.

"Các vị khách quý, cảm ơn vì đã đến dự buổi tiệc đêm nay. Hy vọng mọi người đã có một quãng thời gian vui sướng và thoải mái." 

Người đàn ông kia cất giọng nói, không cần dùng mic mà cả những vị khách đứng ở trong góc cũng có thể nghe thật rõ ràng. Không phải loại cố cao giọng để tiếng mình vang thật xa, người nọ nói thật từ tốn, lịch sự, hơi mang theo một chút ý cười không rõ ràng.

Một lời chào cảm ơn mở đầu thật bình thường nhưng lại khiến Imhotep rùng mình một cách khó hiểu. Cậu nhận ra rằng đại sảnh đông người giờ đây im lặng một cách bất ngờ, mới vài giây trước tiếng trò chuyện vẫn còn đó mà giờ không một người nào phát ra âm thanh gì, thậm chí có người còn cúi đầu xuống. Bầu không khí bên trong đại sảnh trầm xuống, ánh sáng như càng yếu đi mờ nhạt hơn, như thể bóng tối đang từ từ tiếp cận, xâm chiếm nơi này.

Người chủ trì đứng trên ban công, chưa nói gì tiếp, chỉ hơi hướng tầm mắt dịch xuống để quan sát hết thảy 200 vị khách, như thể chúa tể nhìn xuống một đám người hèn mọn.

Tình huống gì đây... Cái áp lực này rốt cuộc là gì...quen lắm mà không nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Imhotep cố gắng để mình vẫn đứng thẳng, hơi chạm vào gọng kính bên tai, quyết định đứng gần sát sân khấu hơn nữa để ghi hình và ghi âm rõ ràng hơn. Ban tổ chức lục soát người rất chặt, nhưng thân là đặc vụ thì Imhotep cũng có không ít món đồ hữu ích thú vị, giả như chiếc kính cận trông rất phổ thông nhưng lại có chức năng khác đây.

Bờ vai bị một bàn tay đặt lên, Imhotep giật bắn mình, tim cũng đập hụt một nhịp, chủ yếu là bầu không khí bây giờ làm cậu cảm thấy căng thẳng hơn bình thường.

Imhotep không cần quay đầu lại xem là ai, người đấy đã tự tiến lên phía trước đứng song song với cậu. Đấy là Hinome và Djoser, cũng cải trang để tham dự buổi tiệc. Bọn họ tách ra từ nửa tiếng trước, mỗi người chịu trách nhiệm giám sát một khu vực. Imhotep ở trong đại sảnh tổ chức, Hinome đi xem cấu trúc của tòa nhà, còn Djoser lượn lờ dạo chơi khu vực bên ngoài.

"Không để các vị chờ lâu, bây giờ phục vụ sẽ dẫn mọi người vào "phòng giao dịch" đã chuẩn bị trước. Ngày hôm nay chúng tôi sẽ áp dụng một phương thức giao dịch mới càng nhanh gọn và thuận tiện hơn. Dù sao cũng phải liên tục đổi mới cho kịp sự phát triển của thời đại, đúng chứ? Các vị khách có quen biết nhau muốn đi chung xin hãy đứng cùng nhau, chúng tôi sẽ ưu tiên để các vị thấy thoải mái nhất."

Giọng điệu người chủ trì lúc này lại thay đổi, trở nên tùy ý, không cảm thấy sự thận trọng dè chừng nào khi đứng ra tổ chức sắp xếp cho rất nhiều vị tai to mặt lớn, rõ ràng là có chống lưng rất lớn mạnh, không cần kiêng dè tất cả mọi người ở đây. Cảm giác áp lực ban nãy đã biến mất không còn vết tích, khách khứa lại bắt đầu trò chuyện rôm rả.

"Levy..." Eugenios Levy là tên vị thiếu gia mà Imhotep giả dạng ngày hôm nay.

Imhotep nâng tay lên ra hiệu ngừng lại, hơi nghiêng đầu nói: "Quan sát trước, nói sau." Hinome và Djoser đồng thời gật nhẹ đầu, vẻ mặt bình thản, ánh mắt theo dõi từng vị trí người trong đại sảnh như đã sắp xếp trước. Imhotep vẫn tiếp tục quan sát người chủ trì kia.

Người đàn ông nâng tay lên, vỗ tay mấy cái, cửa lớn mở ra, từng nhóm người phục vụ và bảo an cùng nhau tiến vào. Nhóm người này được huấn luyện nghiệp vụ rất chuyên nghiệp, trong đại sảnh thiếu ánh sáng mà rất nhanh đã phân chia nhau tìm được đến đúng đối tượng được giao cho, lịch sự lễ phép hướng dẫn từng nhóm khách nhỏ lần lượt rời đi.

"Không lên được tầng 5 và tầng thượng, tầng 3 và 4 mỗi tầng có 5 căn phòng lớn bằng một phần năm chỗ này. Đều có bảo vệ đứng canh trước cửa, có vũ trang, đều là dân chuyên không để lộ sơ hở." Hinome nhanh chóng tóm gọn kết quả quan sát của mình.

Trên dưới 20 vị khách trong một gian phòng 100 mét vuông? Giàu có chịu chi thật, Imhotep thầm nghĩ.

"Bên ngoài an ninh không quá dày đặc, phân thành từng chốt cách nhau một quãng trăm mét, mỗi chốt có 3 người, cũng vũ trang, điện đóm sáng sủa. Nhưng ba người chúng ta có thể qua." Djoser cũng đưa ra đánh giá sơ bộ, chờ đợi quá lâu còn để cậu ta ngáp một cái, may là đã che lại kịp thời.

"Nếu cần thiết, cậu hãy hi sinh để đi ra ngoài trước." Imhotep quay lại đối diện với Djoser, mặc dù cả ba ở cạnh nhau thì chiến lực mới tốt nhất, nhưng đang ở địa bàn lạ lẫm, dễ bị người khống chế hay phát hiện thì ít nhất cũng phải có một người thoát được ra ngoài để gọi cứu viện. Với sức của Djoser thì đột phá trước khi bọn họ siết chặt vòng vây là một điều khá dễ dàng.

Djoser cũng nghe theo đội trưởng, cậu chỉ thầm nghĩ là sao hầu hết lần nào cần chủ động hy sinh cũng là mình, dù mình là người khỏe nhất ở đây, trông giống người dễ ốm đau bệnh tật đột ngột lắm sao. Hồi đầu diễn còn giả trân, bị Imhotep đẩy vai cho diễn riết thành quen rồi, chỉ cần búng tay 1 cái là Djoser có thể trở mặt thành nạn nhân gặp vấn đề nguy kịch (dưới sự trợ giúp của vài thứ thuốc vô hại về bản chất).

"Levy, hầu hết các nhóm đều phân chia theo nghề nghiệp, trừ một vài người có người đi chung." Hinome ép giọng xuống thấp nhất có thể, gần như là thì thầm, thật may là ba người họ đứng vị trí khá vắng lại chếch cửa ra vào xa nhất.

Mấy vị nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng đều được dẫn theo một lối đi riêng bên ngách chéo sân khấu. Họ có chung mục đích và khác với những người còn lại. Imhotep từ đầu đã khóa chặt nhóm người này.

Không lâu sau thì một nữ phục vụ tiến đến gần nhóm Imhotep, lễ phép chào hỏi, mời bọn họ gia nhập đi cùng một nhóm nhỏ hơn 10 người. Cả ba bình thản nối vào đuôi đội ngũ, đi ra đại sảnh, dọc theo cầu thang bộ uốn lượn đi lên tầng 3, rồi tầng 4.

"Sao không đi thang máy chính giữa kia?" Một vị khách hỏi, 2 thang máy chính giữa hành lang kia hoàn toàn đủ lớn cho cả nhóm người vào.

"Một cái là thang máy để vận chuyển đồ, một cái là chuyên dụng chỉ để đi lên tầng 5 và tầng thượng. Cảm phiền mọi người chịu khó đi thang bộ một lát là sẽ đến ngay." Người phục vụ hộ tống cúi đầu giải thích.

Đúng như Imhotep nghĩ, biến số xảy ra, còn có 3 người bọn họ thì không được cho vào phòng, những người trong nhóm đã đi vào trước.

"Xin ba vị chờ một chút đã, mọi người chưa được vào phòng giao dịch." Bảo vệ đứng canh chắn ngang ngay khi người liền trước bọn họ bước vào.

"Vẫn còn một ít thủ tục cần xử lý trước khi vào, xin hãy đợi một chút." Người phục vụ đi cùng chạy bước nhỏ về phía người đừng ở chính giữa hành lang, ngay trước cửa thang máy. Hai người khẽ nói thầm, nhìn vào chiếc máy tính bảng cầm tay, nhưng Imhotep vẫn đọc được nội dung cuộc trò chuyện từ khẩu hình của họ.

"...Vẫn chưa xuống sao, khách đang chờ đó."

"Có bao giờ ngài ấy chờ người khác đâu, toàn người ta phải chờ ngài ấy. Nhưng yên tâm, thang máy vừa đi xuống rồi."

"Đối xử với khách mới đến lần đầu như này đây?" Khách mời đến đây đều là người có địa vị, Imhotep cũng không cần khiêm tốn, châm chọc mấy câu. Hinome và Djoser bên cạnh cũng nhập diễn, người trước thì khó chịu cằn nhằn, ngoảnh đầu tứ phía nhòm ngó, người sau thì tiếp tục ngáp lên ngáp xuống, còn cao giọng hướng về phía phục vụ thúc giục nhanh lên.

Diễn đám con nhà giàu mới nổi được cha mẹ cho đi chơi quá đạt. Cả ba người thầm nghĩ. Thân phận họ ngụy trang đúng là như vậy. Tổ chức có mạng lưới tin tức rất lớn, phòng làm việc chạy hết sức trong đêm tìm được ba vị thiếu gia tiểu thư nhà giàu mới nổi gần đây cũng nhận được lời mời tham dự, đưa cho họ một chút lợi ích khó từ chối để đám Imhotep thay thế, giả dạng làm bọn họ. Phải nói là phòng làm việc rất giỏi, cũng có vận may tìm được người được mời tham dự lần đầu, nếu họ đã đi một hai lần, chắc chắn sẽ không đồng ý đổi.

Imhotep vẫn thấy nhiệm vụ lần này quá rủi ro, vừa không có đủ tình báo lại vừa mơ hồ, chỉ để tiểu đội xâm nhập vào, dựa theo những gì quan sát được mà tự dự tính các bước tiếp theo. Cậu thấy lý tưởng và nhanh gọn nhất vẫn là cải trang vào làm nhân viên, chỉ cần qua được khâu xâm nhập thôi thì mọi thứ về sau sẽ tương đối dễ dàng, khách mời thì cũng được nhưng chỉ nên dùng cho những lần xâm nhập tiếp theo.

Cửa thang máy chuyên dụng kêu ting một cái rồi mở ra, hai người phục vụ lui ra sau hơi cúi đầu chào. Từ thang máy một người đàn ông bước ra, chính là người chủ trì ban nãy!

Imhotep có linh cảm không tốt chút nào về người đàn ông này, như là thúc giục Imhotep quay đầu bỏ đi ngay và luôn, không phải vì sợ hãi mà là vì cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hinome và Djoser giờ mới có cơ hội quan sát kĩ càng. Người này cao ngang tầm Djoser, trên dưới mét 80, diện một bộ chính trang màu đen trông rõ là được thiết kế riêng, đen làm chủ cùng hoa văn vàng kim uốn lượn dọc theo vạt áo, tà quần. Trên mặt không còn là mặt nạ che nửa trên nữa mà là một cái kính râm. Tóc đen có chút dài được chải vuốt ngược ra sau, nhưng lại hơi rối ở phần đuôi, mép tóc cũng không vào nếp như thể người nọ đã tự xoa rớt keo xịt tóc. Một tay hắn đút túi quần, một tay đẩy kính râm lên trên đỉnh đầu , để lộ ra con ngươi vàng kim giống màu mắt của Hinome và Djoser, đương nhiên giờ họ đang đeo lens nên không nói.

Đó là một người đàn ông trẻ hơn họ nghĩ, trông như mới đầu ba mươi. Dáng vẻ được chăm sóc khá tốt nên có lẽ trông trẻ hơn tuổi thật, đường cong gương mặt cũng tính là sắc bén, mắt dài, sống mũi cao, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên khiến người khác cảm thấy như mình đang bị cười nhạo. Cả người hắn toát ra vẻ phóng túng tùy ý, kiêu ngạo lại nghênh ngang, hoàn toàn không có chút nội liễm của người đàn ông trưởng thành. Nhưng thần thái toát ra là cho thấy hắn có xuất thân rất cao. 

Cơ mặt Imhotep căng cứng một chút, cơ thể cũng hơi khựng lại mấy giây nhưng rất nhỏ bé, chỉ có Hinome đứng ngay sát mới nhận ra.

Sải chân người chủ trì cũng thật dài, vài bước đã đến chỗ họ. Hắn gật đầu coi như chào hỏi, chỉ buông một câu "Mời các vị đi theo tôi" rồi cũng quay đầu đi luôn. Người chủ trì còn không giới thiệu bản thân, như thể chắc chắn biết bọn họ biết hắn là ai.

"Định dẫn chúng tôi đi đâu đây, ngài chủ trì không định giải thích cụ thể à?" Hinome vẫn luôn tích cực diễn tròn vai nhất có thể. 

"Bởi vì ba vị là người mới đến, chúng ta cần thỏa thuận và làm rõ với nhau một vài thứ, để cho lần tiếp theo tham dự càng thêm thuận tiện và thoải mái hơn. Giờ chúng ta sẽ lên trên tầng 5 trò chuyện vài phút nhanh thôi, rồi sẽ quay lại phòng giao dịch, không làm trễ thời gian tham gia của mọi người." Người chủ trì không ngoảnh đầu lại, cứ thế đi thẳng lên cầu thang.

Imhotep lẳng lặng đập một nhẹ cái vào người Djoser. Djoser nhận tín hiệu, lập tức nuốt viên thuốc con nhộng giấu trong miệng, tác dụng của nó đến cực nhanh khiến khuôn mặt cậu tái xanh lại, rồi chuyển sang trắng bệch, kêu to một tiếng, ngã khuỵu xuống bậc thang, còn va vào người phục vụ đứng đi đằng sau khiến cả hai người cùng ngã nhào. Cơn đau này kéo dài chỉ trong vòng hơn 5 phút nên sau đó hoàn toàn phải dựa vào diễn xuất. Nhưng biểu hiện như này cũng đã đủ rồi.

Không hổ là diễn viên giỏi đóng hy sinh nhất của tiểu đội! Cả Imhotep lẫn Hinome đều vỗ tặng cho Djoser một tràng pháo tay trong lòng, còn biểu hiện bên ngoài hoàn toàn trái ngược, kinh ngạc hoảng hốt, Hinome còn tiến lên thêm 1 bậc thang nữa thể hiện sự sợ hãi.

Người chủ trì lúc này mới quay người lại, thấy 1 trong 3 vị khách bỗng nhiên ngã lăn ra không rõ lý do, mặt mày đổ mồ hôi tái mét thể kia cũng không hỏi han thêm gì, chỉ bình tĩnh quay sang nói cho phục vụ.

"Kiểm tra sơ bộ, ngay lập tức gọi xe cấp cứu rồi đưa xuống phòng y tế bằng thang máy chở đồ, tiến hành sơ cấp cứu."

"Ba người là bạn bè đi cùng nhau từ trước sao, có muốn xuống trông không?" Người chủ trì lại quay sang Imhotep và Hinome hỏi, được đáp án là mới quen biết trong buổi tiệc nên đi cùng nhau xong, lại tiếp tục bước từng bậc thang lên trên.

Hành lang tầng 5 được trang trí không khác gì so với mấy tầng bên dưới, chỉ là ít phòng hơn, nhưng mỗi phòng lại không có biển hiệu, không biết bên trong là gì. Mà ở đây không có bảo an có vũ trang đứng canh trước mỗi phòng như hai tầng bên dưới.

Có thể đây chính là những phòng làm việc, giám sát các thứ, bên trong sẽ có không ít nhân viên. Bên trong rộng đến vậy rốt cuộc là có những thứ gì? 

"Người chủ trì, mấy phòng này cũng là phòng giao dịch sao, hay phòng gì khác?" Imhotep chợt hỏi.

"Không phải, mấy cô cậu thử đoán xem?" Người chủ trì nhếch miệng trả lời một cách gợi đòn.

"Tôi đoán là phòng làm việc của các nhân viên, có thể còn là phòng nghỉ nữa nhỉ?" Imhotep lại tiếp tục dò hỏi bằng một giọng điệu tùy tiện.

Hoặc cũng có thể là phòng giao dịch của mấy chục vị nhân vật lớn cũng nên. Imhotep nghĩ thầm trong lòng. Còn người chủ trì thì không đáp gì mà chỉ khẽ cười. Ba người đi thật chậm, khắp hành lang dài chỉ có tiếng bước chân của ba người. Nếu như thật sự có người bên trong những căn phòng này thì hẳn có trang bị cách âm nữa, mà thường cách âm tùy vào cách xây dựng thì một là khó đập, hai là dễ bắt lửa.

Imhotep và Hinome được dẫn đến một căn phòng ở ngay gần bên thang máy, nhìn từ bề ngoài cũng chẳng khác gì với những căn phòng khác. Người chủ trì gõ cửa năm lần, có người ở trong nhưng hắn cũng không để ý xem có được cho phép hay không, cứ thế vặn tay nắm cửa rồi bước vào.

"Ông chủ, dẫn người đến rồi." 

Người chủ trì nhanh chân đi vào, chào hỏi thật qua loa so với thân phận của mình rồi đứng dạt sang một bên, dang tay ra hiệu mời vào với Imhotep và Hinome. Thật sự không biết ai mới là chủ ở đây nữa, người ta thật vô phúc khi có cấp dưới như ông, hoặc cũng có thể ông chủ của hắn cũng chẳng ra gì, không biết dạy dỗ cấp dưới. Imhotep không có thiện cảm với người chủ trì, trong lòng bắt đầu đánh giá xấu. Không, không được đâu Imhotep, lý trí lên không được để cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán.

Trước khi đi vào phòng, Imhotep nhìn Hinome một chút, cũng thấy Hinome đang nhìn mình. Cậu hơi chỉnh lại carvat trên cổ, cũng hắng giọng một cái. Hinome ngay lập tức hiểu ý, không nhìn Imhotep nữa. Cả hai điều chỉnh lại thân thể cùng tinh thần, họ biết đây là một cửa ải rất khó nhằn, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến việc nhiệm vụ thành công hay thất bại. 

Không sao, tiểu đội của mình vẫn luôn có xác suất thành công cao nhất trong tổ chức, từ trí tuệ đến thực lực hoàn toàn nằm trong 5 vị trí đầu. Nhưng tại sao linh cảm mình lại mách bảo có chuyện không tốt đến vậy? Không sao, có cái gì mà chưa từng đối diện đâu, một ông chủ của buổi tiệc thì đáng sợ được đến cỡ nào cơ chứ?

Bên trong phòng khá tối dù Imhotep thấy trên trần có đèn trùm, ánh sáng duy nhất đến từ bên ngoài cửa sổ và chiếc đèn trên bàn làm việc. Gian phòng cũng không tính là nhỏ, bài trí đẹp mắt, tủ sách nhiều hơn tủ đựng đồ trang trí. Chủ gian phòng có vẻ rất yêu thích vũ trụ, trần nhà cùng tường trang trí giống hệt đaị sảnh, ở gần bàn làm việc còn bày một bộ mô hình mô phỏng hệ mặt trời, các hành tinh tự chuyển động xung quanh thái dương, làm thật tinh xảo, còn phát ra ánh sáng lấp lóe.  Bàn làm việc còn được đặt trên một cái nền cao hơn chỗ còn lại mấy bậc thang nhỏ, cả phòng chỉ có duy nhất một cái bàn cùng một cái ghế, nghĩa là người khác vào phòng chắc chắn phải đứng.

"Ông chủ" đang đứng bên cạnh cửa sổ lớn hướng lưng về phía họ, đưa mắt nhìn ra ngoài. Đến đêm nay thì chính là ngày trăng tròn, sắc xanh còn rõ ràng hơn mấy ngày trước.

Người nọ quay người lại. Giây phút bộ não của Imhotep tiếp nhận được thông tin mà mắt trông thấy, lập tức bị đóng băng, như thể bộ xử lí ngưng hoạt động vì quá tải thông tin truyền vào. Bên tai chẳng còn tiếng gì ngoài tiếng tim mình đập ngày càng to và ồn ào, đôi mắt mở to vì kinh ngạc sửng sốt. Cả người như bị điện giật một cái, khẽ run rẩy. Imhotep phải dùng hết sức để không nhíu mày, không thốt ra.

Hinome ngạc nhiên không kém gì Imhotep, biểu lộ còn rõ hơn. Cô nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng lại không thể nhầm được, trải qua hơn mười giây quan sát, liếc qua liếc lại giữa đồng đội và ông chủ đứng ở đằng kia, Hinome há miệng, nhưng không nói gì, trong đầu từng hàng chữ đỏ chót chạy qua chạy lại như cảnh bảo.

Ông chủ trông giống với Imhotep 8, 9 phần!

Người nọ đi đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế bọc da, động tác thanh lịch ưu nhã, chỉ nhìn thôi cũng thấy sự cao quý đến từ sâu trong cốt tủy.  Mười ngón tay đeo găng trắng của hắn đan vào nhau. Kính mắt đơn phiến trên mắt phải dù ngồi ngược sáng vẫn thấy lóe lên ánh vàng, sau lớp kính là đôi mắt xanh lam như mặt trăng đang treo trên không trung kia. Tuy nét mặt rất nghiêm túc nhưng khóe môi mỏng lại hơi cong lên, giọng nói rất trẻ nhưng rất trầm ổn, chào hỏi hai người:

"Hoan nghênh những vị khách mới đến gia nhập buổi tiệc do ta tổ chức. Ta là Thoth." Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt như kiếm nhọn chĩa thẳng về phía Imhotep, hỏi:

"Cậu Levy, có phải chúng ta gặp nhau rồi không nhỉ?"

Imhotep thở dài một hơi, bình thản ngẩng đầu lên nhìn Thoth, chậm rãi phun ra từng từ một, không thể duy trì giọng điệu trước đó nữa:

"Không hề, chúng ta còn không quen biết nhau."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top