Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap16

 
Sau khi dọn dẹp xong đống rác do chính mình bày ra, tôi uể oải định đứng dậy đi về kí túc xá thì chợt nhìn thấy một chiếc áo cánh đen bị rơi ở đằng sau cái ghế. Tò mò, tôi đi đến nhặt nó lên, mùi hoa anh đào thơm thoang thoảng tỏa ra từ chiếc áo khiên tôi mê mẩn. 

Săm soi chiếc áo một hồi, tôi chợt bật thốt lên:

- Ủa? đây là áo của Hoseok mà, sao nó lại ở đây?

Tôi nhíu mày nhìn chiếc áo rồi lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ, hắn đã dùng chiếc áo này để đắp cho mình, nhưng mình ko để ý nên trong lúc hốt hoảng đã hất nó đi

Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, tôi đã lập tức vung tay gõ vào đầu mình tự nhủ:

- Xùy…xùy…xùy….mình đang nghĩ linh tinh gì thế này, người như hắn thì làm sao biết quan tâm đến ai khác cơ chứ, thui cứ cầm cái thổ tả này về rồi lúc nào đem trả hắn sau cũng được

Tôi nghĩ rồi sải chân bước về kí túc xá đồng 

…………………………

- Cậu đi đâu bây h mới về, có biết tôi và Ji Soo lo lắng lắm không?

Vừa mở của bước vào Seul Gi đã nhào đến lắc tay tôi như điên hỏi

- Ờ…ừm..xin lỗi, tôi ra khuôn viên sau trường sửa lọ sao ấy mà_ Tôi ấp úng nói

- Khuôn viên sau trường?_ Seul Gi đột nhiên hét lên

- Ừ, chỗ đó thì làm sao?_ Tôi nhìn phản ứng của nó nhướn mày hỏi

- Cậu không biết thật hả?_ Seul Gi dò hỏi

- Biết cái gì mà biết cơ? 

- Khuôn viên đằng sau dãy nhà cấp 11 là địa phận của riêng Hoseok, không có học viên lớp11 nào dám mò tới đấy cả đâu_ Seul Gi thì thào nói

- Vớ vẩn, ở đâu ra cái thói độc tài phát xít ấy thế, khuôn viên là của chung chứ có phải của riêng hắn đâu_ Tôi bất bình nói

- Haizzz..vậy là cậu chưa nghe câu nói cửa miệng của  Hoseok rồi_ Seul Gi thở dài nói

- Câu gì cơ?

- Đối với Hoseok, không có gì là không thể…..à nhắc đến  Hoseok mới nhớ, cậu đã xin được chỗ ngồi chưa? Nghe Ji Soo nói là cậu định tặng Hoseok lọ sao mà?

- Ừ, tặng rồi

- Thế cậu ấy có đồng ý không?_ Seul Gi hồi hộp hỏi

- Tất nhiên, tôi đã ra tay là gạo xay ra cám mà, he he… chẹp.. nhưng mà hắn cũng thật ki bo, cả một cái bàn rộng như thế mà chỉ chia cho tôi có 1/5, đúng là chả ga lăng tẹo nào cả_ Tôi chép miệng nói

- Thậ hả???_ Seul Gi reo lên, lắc vai tôi như điên cười nói_ Cậu may thật đấy he he….nhưng mà….

- Nhưng mà làm sao?_ Tôi lo lắng hỏi

Seul Gi khẽ nhíu mày, khuôn mặt tỏ vẻ đăm chiêu nói:

- Điều này thật sự rất là lạ,Hoseok xử xự không giống với tính cách của cậu ấy gì cả, có khi nào…..

- Có khi nào cái gì?_ tôi suốt ruột hỏi

- Hình như Hoseok đặc biệt quan tâm đến cậu hay sao ấy_ Seul Gi suy nghĩ một hồi rồi kêu lên

- Không hiểu_ tôi ngớ ngẩn nói

- giời ạ, thế mà cũng ko hiểu…nhưng thôi không hiểu cũng không sao, mà nếu thật Hoseok quan tâm đến cậu thì JiSoo…..

- JiSoo làm sao?

- À…ừm…không sao…không sao, đừng để ý_ Seul Gi vội xua xua tay cười lấp lửng

- Nói cái gì chả hiểu_ tôi càu nhàu rồi căng mắt ngó quanh quất phòng hỏi_ Ủa? JiSoo đâu rồi?

- À…vừa nãy cậu ta chạy đi tìm cậu, đến giờ vẫn chưa thấy về_ Seul Gi khẽ nhíu mày nói

- Vậy à? Thôi bây h cậu ngồi đây nhé, tôi đi kiếm Ji Soo _ tôi nói rồi ko để Seul Gi kịp ư hử gì đã chạy vội ra ngoài

…………….

Đang lơ tơ mơ ko biết đây là chỗ nào chợt tôi giật mình vội quay đầu lại khi nghe thấy có tiếng người gọi mình:

- Jimin…..

Trái tim tôi khẽ loạn nhịp, người con trai đang đứng dựa vào gốc cây phong đỏ, khuôn mặt đẹp như tranh, nhìn tôi nở nụ cười ấm áp, đôi mắt đen huyền đầy u uẩn khiến ai khi nhìn thấy cũng như bị hút vào.

Tôi bỗng thấy mặt mình đỏ lên, lúng búng cúi đầu ấp úng nói:

- Anh Sung-jae, sao anh lại ở đây?

- Cái này tôi phải hỏi em mới đúng, sao em lại xuất hiện ở khuôn viên sau dãy nhà khu 12 vậy?_ Sung-jae nhìn tôi cười dịu dàng

- Ơ…_ Tôi hơi ngớ người ra một lúc rồi vội nhìn sang cảnh vật xung quanh, tá hỏa kêu lên_ Thôi chết, em xin lỗi, em đi ngay đây....

Xong tôi quay đầu định bỏ đi thì chợt giật mình khi nghe thấy tiếng gọi giật lại:

- Khoan đã đừng đi vội, tôi cũng đang định đi tìm em mà

- Tìm em?_ tôi quay lại, chỉ tay vào mình ngạc nhiên hỏi

- Đúng vậy_ Sung-jae gật đầu rồi nhanh chóng đi đến chỗ tôi dịu dàng nói_ Em chờ tôi một chút nhé

Rồi anh ấy khẽ mỉm cười đưa tay lên miệng huýt sáo

_ HUÝT….._ từ đằng xa một con quạ đen bay đến, nó phải to gấp mấy lần con quạ bình thường, trên miệng nó ngậm một bức ảnh

- Cupid, tốt lắm đem nó lại đây_ Sungg-jae kêu lên, gật đầu mỉm cười 

Con quạ ngoan ngoãn nghe lời bay đến rồi xà xuống vai Sung-jae thảy tấm ảnh vào tay anh ấy

Làm xong việc nó chợt quay sang nhìn tôi chăm chú, đôi mắt khẽ ánh lên tia sáng, rồi nhanh như chớp nó bay đến xà xuống vai tôi, âu yếm gõ gõ cái mỏ của mình vào má tôi

Vì quá bất ngờ nên tôi ko phản ứng đc gì cứ đứng đực ra đấy, ko lẽ con quạ này định mổ nát mặt tôi à? Tôi bàng hoàng nghĩ mặt xanh như tàu lá chuối.

Nhìn thấy khuôn mặt như sắp mếu của tôi, anh Sung-jae bật cười khẽ huýt sáo gọi:

- Cupid, trở về phòng đi, mày hết phận sự rồi

Con quạ nghe gọi liền quay lại nhìn anh Sung-jae sau đó lại ngó sang tôi, đôi mắt khẽ ánh lên sự thất vọng, rồi nó khẽ gõ mỏ vào má tôi lần cuối sải cánh bay đi

- Em ko sao chứ?_ Sung-jae nhìn khuôn mặt đực ra của tôi dịu dàng hỏi

- Hơ hơ…em ko sao, ko sao…_ Tôi xua xua tay cười như một con ngố nói

- Ừm…của em đây_ Anh Sung-jae đột nhiên nói rồi chìa cho tôi bức ảnh của ba, khung ảnh vỡ đã lành lặn trở lại, vết mực hoen đã ko cánh mà bay, tôi run run đón lấy bức ảnh đờ người nhìn nó rồi ko kiềm chế đc reo lên:

- Tuyệt quá, còn đẹp hơn lúc trc nữa, anh làm thế nào mà hay vậy?

- Đây là một trong nhưng năng lực đặc biệt của anh :)), thế nào em có hài lòng ko?

- Vâng, em thích lắm…à đúng rồi, em có nói là sẽ đền ơn anh, bây h anh muốn em làm gì cứ yêu cầu đi, em sẽ cố gắng hoàn thành._ Tôi khảng khái nói

- Haha…lúc đó tôi chỉ đùa thôi, em tin là thật à? 

- Không được, có ơn đền ơn, có oán đền oán, anh mau nói đi

- Ừm…vậy thì tôi có 1 yêu cầu nhỏ_ Anh Sung-jae hơi cười nói

- Anh cứ nói đi, em sẽ cố gắng hét sức

- Em….có thể ôm tôi một chút được ko?

- Hả???_ tôi giât mình kêu lên, suýt nữa thì ngã lộn nhào, đầu óc choáng váng, tôi lắp bắp hỏi lại:

- Ô..ôm á…anh đang đùa em phải không?

- Sao thế? Khó quá à?_ Sung-jae nhướn mày hỏi tôi

- Không…ko phải…chỉ là..em_ tôi ấp úng nói rồi cứ đứng đó nhăn nhó

Một lúc lâu sau, anh Syng-jae khẽ thở dài lên tiếng:

- Thôi, nếu em ko muốn tôi cũng ko ép_ Nói xong anh ấy định quay đầu bỏ đi, khuôn mặt tỏ vẻ thất vọng

- Khoan…khoan đã…_ tôi vội vã kêu lên rồi ko hiểu mình đã lấy ở đâu ra dũng khí chạy đến khẽ vòng tay ôm lấy anh ấy. 

Mùi hương hoa hồng thơm thoang thoảng khiến tôi như mụ đi, trong khoảnh khắc ấy tôi chợt giật mình khi thấy những mảnh vỡ của kí ức, một cảm giác quen thuộc chợt ùa về, vòng tay cùng hơi ấm của anh Sung-jae khiến đầu óc tôi gần như choáng váng, hơi thở nặng nhọc.

Một lúc lâu sau tôi chợt giật mình buông tay ra, ngượng nghịu nhìn anh ấy rồi ko kịp chào hỏi gì tôi đã phóng giò bỏ chạy.

Sung- jae nhìn theo bóng chàng trau nở nụ cười ấm áp nói nhỏ:

- Một ngày nào đó anh sẽ mang em trở về bên anh, dù bằng bất cứ giá nào, nhất định đấy....

Rồi cậu khẽ huýt sáo gọi:

- … ra đây nào Cupid, mày cũng thấy phải ko? Cậu bé bé nhỏ của cả tao mà mà đã trở về rồi, bắt đầu từ bây h mày hãy thay tao để ý đến cậy ấy, nếu có chuyện gì xảy ra phải báo cho tao biết ngay……….

Ở một góc nhỏ trong khuôn viên của dãy nhà khu 12, có một nhóm nữ.

- Won Minzy chị tính sao đây? Thằng nhóc đó dám ôm Yook Sung- jae kìa

- Đúng đó, thằng đó chỉ là 1 thằng nhóc tầm thường mà dám…..

- Đừng cuống lên thế, để từ từ tao sẽ giải quyết, những ai dám động đến Sung-jae quyết sẽ ko bỏ qua….._Một cô gái có khuôn mặt đẹp cùng đôi mắt màu xanh nc biển nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói phát ra từ đôi môi nhỏ nhắn ấy nham hiểm đến nỗi khiến người khác rùng mình

- Nhưng chúng ta học khác khối làm sao để gọi thằng đó ra giải quyết

- Đó là cái vấn đề ta đang nghĩ, phải có một người thân thiết vs nó ra tay dụ nó vào tròng…_ Cô nàng đăm chiêu nghĩ

- Nhưng ai hả Minzy…

- Đúng vậy ai bây h?

Đám người lại nhao nhao lên

……………………

- Để tôi…

Một cô gái với mái tóc đen dài đột nhiên bước đến, đôi mắt khẽ ánh lên sự gian tà.

___________________________

Bắn 🌠🌠🌠 nào ✌✌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top