Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12



Sáng sớm hôm sau, đúng như những gì mẹ hứa. Khi mà Jung t/b vẫn đang nằm ngủ khò khò trên giường thì mẹ đã xuống dưới nhà làm bữa sáng cho cô rồi.

*mess

@wjpark_: Bé con~
T/b yah~~ dậy thôi nào~

@jungt/b:  Anh đấy hả?

@wjpark_: Chứ ai vào đây nữa.

@jungt/b: Sáng rồi á?

@wjpark_: Em có thể xem giờ hoặc mở cửa sổ :)))

@jungt/b:  Ầy

@wjpark_: Lát nữa anh qua gọi em đi học.

@jungt/b: Được rồi giờ em dậy đây~~

@wjpark_: ❤️

Vừa mở mắt ra đã ôm điện thoại, nếu không phải do có tin nhắn thì chắc t/b định chờ khi nào mẹ gọi mới dậy quá. Cũng may là sớm chán. Cô dậy thay đồ, vệ sinh cá nhân rồi bật mood Jung t/b yêu đời xuống nhà.

- Mẹ~~~

- Dậy rồi hả?

- Vâng~ sớm không ạ? ~

- Ừ thì sớm. Mà gọi Woojin qua đi.

- Ầy. Sao mẹ ưu tiên anh ấy hơn cả con thế?

- Mẹ nuôi cô mười mấy năm rồi. Giờ phải ưu tiên con rể chứ.

- Cái gì mà con rể??!!

- Ơ hay. Mẹ cắt bữa sáng bây giờ.

- À không .-. Để con gọi ảnh qua :<

*call

"Woojin à~~~"

"Oaaaa từ bao giờ mà em bỏ kính ngữ với anh luôn vậy? 😲😲"

"Xì. Vậy chứ anh thích gọi thế nào?"

"Như nào cũng được. Chỉ cần em gọi là anh thích hết thích hết mà~~~~~"

"Mới có ăn cơm cùng mẹ một bữa thôi mà giờ mẹ thiên vị anh quá trời luôn nè."

"Ủa sao?"

"Con rể :))))"

". . ."

"Con rể cái gì cơ chứ :)))))) mẹ đúng là giải trí thật."

"Vậy sau này không tính gả cho anh à?"

"Không gả 😚"

"Jung t/b em hay lắm :)"

"Đùa đó :)))))) mẹ bảo em gọi anh qua ăn sáng rồi đi học."

*tút tút tút*

Ầy Park Woojin sao lại dập máy cái rụp vậy nè -.-

10 phút sau thì cô đang cùng mẹ mang đồ ăn ra bàn ăn, ngoài cửa nghe tiếng chuông. Ừm vào sáng sớm thế này thì chỉ có Park Woojin qua mà thôi. Huống hồ cô mới gọi cho anh tới ăn sáng rồi đi học nữa.

- Biết ngay là anh mà.

- Giỏi nhỉ.

- Tất nhiên là giỏi rồi >////////< anh vào nhà đi không đóng băng bây giờ kìa.

Anh cười một cái làm cho t/b tim đập bùm bùm. Cứ tưởng là nhìn nhiều sẽ quen. Ai ngờ sức sát thương của nụ cười răng khểnh này quá lớn. Vẫn là do cô hold không nổi đi.
Woojin vào nhà, tiện tay xoa xoa đầu t/b một cái, ôm một cái với lời biện hộ là lạnh quá ôm cho ấm :))

- Cơ hội quá mà :))

Mẹ thấy cả hai nhí nhố ngoài cửa cũng sốt ruột. Vừa lo hai đứa lạnh, vừa lo thức ăn sẽ nguội mất nên giục vào ăn sáng ngay.

- A con chào cô.

- Vào đây ngồi mau lên. Hai đứa này thật là.

- Dạ bọn con vô liền nè~~

Ăn sáng xong, Woojin và t/b chào mẹ rồi tới trường. Trên đường đi anh cứ trêu cô mãi. Nào là Jung t/b đáng yêu quá, nào là xinh quá, rồi khen hoá ra tài nấu ăn của cô được thừa hưởng từ mẹ.... vân vân và mây mây. T/b nghe thì cũng ngại. Hai má đỏ hồng giấu mặt vào khăn quàng coi như không nghe thấy anh nói.

- Ừm. Hôm nay tiến bộ hơn mọi ngày. Đã biết quàng khăn rồi. Nào tay đâu? Mang tay đây cho anh.

- Tay?

- Nắm chứ sao nữa.

- Này Park Woojin.

- Ừ?

- Anh đốn tim con gái nhà người ta quá đó :))))))

- Vậy à :)) được rồi anh sẽ tiết chế :))

Woojin nắm tay cô rồi (lại) bỏ vào túi áo khoác của mình. T/b của anh ngốc lắm. Tay thì lạnh thế này mà cứ vung vẩy tung tăng. May ra hôm nay còn biết mang theo khăn chứ nếu không anh cốc đầu mà mắng cho một trận rồi.

- Ê ê sao hôm nay anh mặc đẹp thế này? Anh tính quyến rũ các em gái đó hả?

T/b đang đi bỗng quay sang hỏi anh. Hôm nay anh mặc đẹp hơn thật. Đồng phục thì đồng phục nhưng chỉ cần thêm áo khoác dài với đôi giày là nhìn anh đã khác nhiều rồi.

- Em ghen à? =))))

- Ghen? Em á?? Nhầm rồi quá nhầm.

- Nói dối không được chớp mắt :)))

- . . .

- Anh mặc đẹp chỉ để cho mình t/b ngắm thôi 😗

- Thôi đi :)) đau tim quá :)) đưa em vào bệnh viện :)))

- Tập quen dần đi :)) sau này đột quỵ anh không chịu trách nhiệm đâu :)))

Đến trường học, cả hai tạm biệt nhau về lớp rồi bắt đầu chiến đấu tiếp công cuộc cày bừa trên ruộng kiến thức. Cứ đến giờ giải lao là y như rằng ở lớp t/b sẽ có một anh giai răng khểnh tiền bối khoá trên đu ở cửa. :)) ừ để gặp em người yêu chứ còn sao nữa. Naeun lườm nguýt Jung t/b ác lắm. Ai bảo dạo này nó vì trai quên bạn luôn. Bỏ Naeun cu đơn lẻ bóng buồn hết sức à.
Không chỉ giờ giải lao. Giờ ăn trưa cũng thấy hai cái bóng một cao một thấp dính vào nhau rồi cùng nhau ăn trưa. Cô bạn Naeun của chúng ta không ít lần cười khổ. Bạn thân của mình cuối cùng cũng nếm trải mùi vị yêu đương rồi :)) quân sư tình yêu như cô đây cũng thấy vui thay. Chỉ tiếc là mùa đông năm nay bên cạnh Naeun chưa có anh giai nào cả. Vui thì vui nhưng cô vẫn tức chết đi được ấy. Rõ ràng là ngồi ăn trưa có 3 người mà 2 kẻ đối diện coi cô như vô hình. Ok ok vậy đi. Naeun này thật vô phúc. Vô phúcccccccc!!

Hết giờ học, Woojin và t/b đưa Naeun về nhà. Rồi cả hai lại rước nhau quay về. Đang đi trên đường, điện thoại của t/b rung. Là mẹ gọi.

"Alo? T/b con về chưa?"

"Con đang trên đường về đây mẹ."

"Ừ được rồi. Chìa khoá nhà mẹ vẫn để chỗ cũ. Ở Daegu có vài việc đột xuất. Mẹ định gọi cho con từ trước nhưng đang giờ học nên lại thôi. Mẹ đang trên xe về rồi."

"Mẹ đúng là. Toàn tự mình lo mọi thứ. Chẳng chịu nói với con gì cả."

"Là việc đột xuất mà. Được rồi. Woojin có đó không?"

"Dạ có."

"Chuyển máy cho nó đi."

"Vâng."

"Alo cô ạ? Con Woojin nghe ạ."

"Coi chừng t/b giùm nhé. phải về Daegu có việc nên không thể ở lại lâu."

"Dạ được. đi đường cẩn thận."

"Được rồi. Chào con."

- Mẹ em nói gì vậy anh?

- Mẹ bảo anh trông chừng em.

- Mấy năm qua em vẫn tự lo mà nhỉ. Sao lại nhắc anh như vậy?

- Bé con ngốc. Là tin tưởng nên mới giao nhiệm vụ cho anh.

- À ra vậy.

- Được rồi. Về nhà nào~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top