Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9 (Special)



- Kẻ nào mà ngốc thế?

- Park Woojin.

Woojin nghe cô nói hết thì thoáng giật mình. Thôi rồi vỡ hết kế hoạch của anh rồi. Anh biết thừa là t/b thích anh. Chẳng qua là anh có kế hoạch tỏ tình cô lâu rồi. Ấy thế mà cô lại nói ra trước ở cái chỗ này đây.

- Anh định hết ca làm tối nay sẽ nói với em. Vậy mà em nói trước rồi. Tiếc quá.

- Sa...sao ạ?

- Chuyện này phải để con trai nói trước chứ. Anh không ngờ là em lại nói ra ở đây đó. Nghe này Jung t/b. Anh cũng thích em. Từ khi thấy em loay hoay với đống đồ đạc lỉnh khỉnh trong siêu thị, anh đã thích em rồi. Cả khi tình cờ xin làm cùng chỗ ở Starbuck với em, anh cũng vui lắm. Anh thích nghe giọng nói của em. Nhẹ nhàng thuần khiết. Không một chút phiền muộn. Lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho mọi người. Nhưng chính bản thân mình lại thờ ơ không thèm để ý. Mỗi khi ở cạnh em anh đều có cảm giác muốn che chở, muốn bảo vệ em. Thực sự là muốn lo cho em. Chính xác là cả đời này, Park Woojin muốn ở bên cạnh em để lo cho em.

- . . .

Jung t/b khi nghe anh nói một tràng xong thì mặt lập tức đỏ bừng lần hai. Không thể tin được là thích anh bao lâu, anh cũng như thế. Vậy mà mình còn chẳng hề biết gì. Ừ cứ nghĩ người ta cũng không biết tình cảm của mình. Thành ra là mình mới là đứa ngốc. Ngốc quá thể. Hôm nay t/b không nói ra thì chắc chắn đến tối anh cũng sẽ nói thôi đúng chứ. Vẫn chỉ là sớm hay muộn...

Giữa phố, dưới hàng cây phong đỏ có hai người. Một lớn một nhỏ, một cao một thấp, đứng nhìn nhau mặc kệ đời.

- Vậy từ giờ Jung t/b chỉ được thương một mình anh thôi nhé?

Cô nhìn anh đến ngẩn người. Có ngày anh nói nhiều tới mức này sao? Đây là lần đầu tiên cô thấy anh nói nhiều như vậy. Và là nói cho cô nghe, nói cho cô hiểu. Cô vẫn im lặng, nguyên trạng thái bị động. Ai có làm gì cũng không biết nữa. Ngay lúc này Jung t/b có thể nằm luôn xuống đất. Mãi đến lúc Woojin nắm lấy bàn tay đang buông thõng xuống của cô, bỏ vào túi áo khoác của mình thì t/b mới ngừng ngốc.

- Không nói gì nghĩa là em đồng ý rồi nhé? Đi làm thôi sắp muộn rồi kìa.

- Anh. T/b cũng thích anh nhiều lắm.

- Được rồi anh biết mà. Ngoan nào. Đừng khóc...

- Lúc trước khi quen anh em chẳng dám bắt chuyện. Cứ nhìn anh bị bao nhiêu cô gái xinh đẹp khác vây quanh như thế. Em thực sự không nghĩ là có ngày hôm nay đâu...

- Đừng khóc mà.

- Cảm ơn anh Woojin vì đã lo lắng cho em nhiều đến thế. Và lúc nào cũng quan tâm em.

T/b vừa nói vừa khóc thút thít như trẻ con. Hoá ra tình cảm của cô dành cho anh không phải là đơn phương. Anh cũng thích cô nhiêu như cô thích anh. Vậy nên mới quan tâm lo lắng cho cô nhiều như vậy.
Woojin ôm lấy t/b rồi xoa đầu. Cô bé của anh lúc nào cũng đáng yêu vô cùng. Xúc động quá mà khóc ngon lành trước mặt anh luôn rồi.

- Nín đi nào. Cảm ơn em vì đã thích anh nhiều đến thế.

Woojin vỗ nhẹ vào lưng cô, chờ cô thôi khóc.

- Ngoan quá. Vậy giờ đi làm nhé?

- Vâng.




Cả hai cùng đến Starbuck trong trạng thái dở hơi. Nắm tay nhau mà Jung t/b cứ ngại cái gì không biết. Mặt vùi vào khăn xong để anh kéo đi. Mở cửa quán, điều đầu tiên là anh chủ quán và chị gái quầy pha chế ngớ ra nhìn cảnh tượng trước mặt.

- What the.... cái quái gì thế này? 😳

- Hai đứa . . . ?

T/b mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn. Tiếp tục giấu mặt vào khăn quàng to sụ. Woojin nhìn cô xong đành giải thích cho hai con người đang ngơ ngẩn kia.

- À thì . . . Đúng như những gì anh chị nghĩ :)))))

- Éccccc??!!!!!!

Anh chủ quán kêu to quá làm cho khách ngồi trong quán giật mình, hướng hết mắt ra phía cửa. Trời ạ ai đó kiếm cho Jung t/b một cái lỗ mà chui xuống với T___T

- Thôi hai đứa vào thay đồng phục đi còn làm. Rồi từ từ chị đây sẽ thăm do hai bây sau :)))

T/b nghe thấy chị nói liền phi vào phòng thay đồ rồi đi ra như chưa có chuyện gì xảy ra. Woojin cũng thay xong đồ rồi bắt đầu làm việc. Nhưng thay vì đứng ở quầy thu ngân thì Park Woojin lại trốn ra đứng cạnh cô ở quầy pha chế. Báo hại anh chủ quán phải lôi cổ Woojin về quầy của mình.

- Ây dà cái bọn yêu nhau.

Đến giờ ăn trưa, anh chủ quán với chị kia sang KFC đối diện quán để xử lý cơn đói. Woojin với cô lại ngồi trong Starbuck. Tranh thủ giờ nghỉ, anh lượn luôn ra chỗ t/b ngồi.

- Sao không đi ăn trưa? Em hay bỏ bữa phải không?

- Em á . . . Em đâu có bỏ bữa . . . Tại giờ em không thấy đói . . .

- Cái gì mà không đói chứ. Nói lắp thế này là nói dối rồi. Từ sáng đến giờ còn gì. Mau đi ăn thôi.

- Em không đói thật mà... với cả do sáng nay ăn nhiều thính quá nên em no rồi :))

- . . . Đùa à :))))

- Ơ thật đó!! Anh xem, mới ăn bữa sáng xong anh nói một tràng ngay giữa phố. Đến giờ em vẫn chưa tiêu hoá hết đây này. Nếu ăn thêm nữa chắc mai em nghỉ học :))

- Được rồi không ép em ăn nữa 😩

Anh lại xoa xoa đầu cô rồi cười. Chết tiệt cái răng khểnh kia cứ ám cô mãi. Nhìn thực sự xinh yêu quá thể.

- Này, nếu em bảo anh đi bẻ cái răng khểnh kia thì anh có đi không?

- Nếu em không thích thì anh sẽ bẻ :))

- Thôi đừng. Đùa đấy. Em thích mà..

Ừ đúng rồi. Có mỗi cái răng khểnh siêu cấp đẹp trai để đi tán gái mà bẻ mất thì làm sao được.

- È hèm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top