Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nỗi đau ngự trị - AZ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên:

Chu Di Hân...

Tằng Ngải Giai

Năm sinh:

1998

1995

Quan hệ:

Không là gì cả

.... Ừm.

Đúng vậy, họ đã kết thúc rồi, mối quan hệ này chính thức được cất vào Sein Dictionary với cụm từ BE, SE và xen lẫn chút UE ( Unacceptable ending). Tại sao mỗi quan hệ này lại như vậy, tôi không biết, bạn không biết, Châu Tổng đương nhiên không biết, vậy ai ? Chỉ AZ biết. Tình yêu giống như một bản nhạc vậy, nó có thể là " Không thể cùng nhau suốt kiếp" hoặc là "Nỗi đau ngự trị", có thể đầy sự níu kéo đầy sự tiếc nuối hoặc chỉ đơn giản còn lại là sự căm phẫn. Ngải Giai là một nữ nhân tốt, cố ấy vào đoàn sớm và có độ tuổi trưởng thành nhất định, chắc chắn cô ấy sẽ là một tỷ ôn nhu. Chu Di hân là một nữ nhân khả ái, cô ấy có thể tạo hạnh phúc như một đứa em đáng yêu. Vậy lỗi sai ta thấy ở phương trình phát triển quan hệ là gì đây là gì? Chính là nó, thời gian, nó làm cho ta thay đổi và nhận ra những thứ đáng nhẽ phải nhận ra từ sớm. Ngải Giai thích chăm sóc nhưng cô ấy không dạy bảo được, dung túng và chiều chuộng là lỗi sai thật sự, sự cho đi không giới hạn là một cách gồng mình làm nam nhân ngu ngốc, chỉ khi thấy được mình không ổn thì lúc đấy có thể gọi là quá muộn. Chu Chu có sự chăm sóc không giới hạn nhưng lại không được chỉ bảo tận tình, cô ấy có sự trẻ trung và cả sự điên cuồng của thanh niên nên có rất nhiều điều mà đáng nhẽ ra phải biết hạn chế nhưng không biết, sự điên cuồng chiếm hữu không phải là cách giữ mối quan hệ. Vậy ta có gì, một kẻ chỉ biết cho đi và coi đó là chăm sóc, một người được chăm sóc và luôn chiếm nó cho riêng mình, công ty S and M entertantment chính thức ra đời bởi sự ngu ngốc của cả hai. Rồi cảm xúc không kìm được, chiếc kim trong bọc chả hiểu sao lại thành con dao lớn cắt đứt đôi ta. Lớn tiếng mắng chửi, tác động vật lý không cho phép và sự chiếm hữu sự ép buộc lại trở thành thứ đứng giữa mối tình đẹp. Thật không hiểu sao, khi trong niềm đau con người mới nhận ra yêu nhau nhiều vậy, một giây một phút không biết được sự tồn cũng kiến ta nổi điên, tất cả hành động ngu ngốc đều được biện minh bằng tình yêu, mọi sự chịu đựng đều lấy tình yêu làm bình phong. Cố nhắm mắt lại, hưởng thụ cái quan tâm trong ngắn ngủi thì lại gọi là hạnh phúc; khi mà phần còn lại to lớn kia chính là nỗi đau, nước mắt và tủi hổ thì tự coi là vì yêu, quá khen cho cái giá ấy. Cuối cùng anh hùng trong chuyện cổ tích không đến thành thị gặp tổng giám đốc, rồi sau mọi thứ ngu ngốc đó là chia tay. Nhưng trong bộ não con người thì luôn có một phần là dùng để ghi nhớ, và 3 năm thì được xếp vào kỉ niệm đặc biệt khó quên, có vẻ là cứ thích xuất hiện mọi lúc nó thích để gợi nhớ. Và khi bản thân không chịu được thì cho mọi chuyện trở thành một đoá hoa trong dịp xuân đến và tàn ngay tức khắc như một hậu quả tất yếu.

- Ngải Giai nữ sĩ ?

- Có chuyện gì ?

- Cô có quan tâm những hậu bối nhỏ tuổi hơn không ?

- Tất hiên rồi, chúng là những hậu bối cần được chăm sóc và chúng ...

- Đừng mắc sai lầm nữa, nhớ dạy bảo không nuông chiều.

- ...

- Được thôi

- Người tiếp theo, Chu Di Hân nữ sĩ

- Tôi đây.

- Người hơn tuổi được không ?

- Có chứ, họ luôn biết chăm sóc và quan tâm chúng ta...

- Nhưng ta vẫn phải trưởng thành, người ta không chỉ có mỗi mình mình.

- Biết rồi.

Cả hai có hiểu không, tôi không biết, nhưng bài học lần này họ bắt buộc phải nhớ. Tình yêu thì gồm quá nhiều thứ chứ không phải chỉ có hai người, bài học này ở Zt tôi không cho là xuất hiện một lần. AZ có đẹp không, cũng từng rất đẹp nhưng cất vào quá khứ đi, cũng nên cho vào tệp kỉ niệm với mật khẩu giải nén là khongbaogio. Tình cổ tích thì đẹp nhưng ngoài đời thì cái kết bất ngờ lắm nên mong nó là HE cũng khá khó. Có lẽ phải đến với nhau khi cả hai đều có sự ích kỉ riêng, có những trải nghiệm đủ để đối mặt với xã hội thì may ra tình yêu mới không chết đi. Nhưng như tôi đã nói, họ là hai người lạ chung đường, gặp nhau sẽ không chỉ một lần nếu còn tiếp tục sự nghiệp. Họ chắc chắn nhận ra mình sai ở đâu rồi, và lần nay, với người mới họ phải khác. Có lẽ chỉ mong nỗi đau sẽ trở thành giấc mơ và họ đã tỉnh, uống tách cafe đặc nhất và không gặp lại nữa.

" Về nhà thôi"

Weibo GNZ48 – Chu Di Hân

"" Nhớ ăn, nhớ ngủ, nhớ phải vui vẻ đấy"

Weibo GNZ48 - Tằng Ngải Giai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top