Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

The trust

Matatagi đan tay, hai ngón cái xoa vào nhau, ánh mắt vô cùng nặng trĩu rơi xuống lớp chăn của giường bệnh được đắp ngang qua đùi của cậu ấy. Ánh mắt cậu vô hồn không dám nhìn tới cái chân phải bị trật khớp của mình. Cậu cứ ngồi đó, đôi lúc lại xoa ngón cái vào nhau, lúc thì đưa mắt ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn ánh chiều tà hoàng hôn đang dần sụp đổ bởi bóng tối hệt như tâm hồn của cậu lúc này. Cậu muốn khóc nhưng khóc không được, nếu khóc được một tăng dài rồi thiếp đi trên giường bệnh ắt hẳn đã chẳng hề ngồi đây với mớ suy nghĩ nặng trĩu trong đầu, là do quá bất cẩn? Hay do kĩ năng chưa đủ tốt? Hàng triệu câu hỏi trong đầu lúc này dồn về phía cái chân trật khớp, gây áp lực lên nó, cậu đang dần bị bóp nghẹt trong suy nghĩ của chính mình. Hai tay cậu vô thức đưa lên nắm lấy hai bên tóc và ghì xuống, hơi cúi đầu dáng người hơi khom lại rõ ràng là đang bị suy nghĩ giết chết. Cậu muốn hét lên, miệng hơi hé mở để lấy hơi, thanh âm chuẩn bị tuôn ra thì liền bị ngắt đi bởi tiếng gõ cửa.

Ánh mắt cậu liền hướng về phía cửa. Cánh cửa từ từ mở ra, một chàng trai trẻ bước vào dường như trạc tuổi cậu, cao ráo với gương mặt khôi ngô điềm tĩnh.
Đôi môi đó lại hơi hé mở, nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ và giỏ trái cây trên tay của anh ta.

"Munemasa" - cậu lầm bầm, ánh mắt đen ngầu chăm chăm vào thiếu niên.

Munemasa đi lại và đặt giỏ trái cây xuống bên bàn cạnh giường bệnh, anh nhìn cậu với ánh mắt cảm thông và chua xót.

"Không cần nhìn tớ như vậy, tớ biết là-"

"Cậu không thể đổ lỗi cho chính mình"

Thiếu niên ngắt ngang lời cậu, với một cái lắc đầu và ánh mắt đượm buồn chứa biết bao sự thương cảm và thấu hiểu, dường như nó muốn chạm đến thứ mà Matatagi đang che giấu và dè dặt bấy lâu. Môi cậu mím chặt, không nói gì nữa và nhìn đi chỗ khác tránh né ánh mắt của Munemasa.

"Cậu không cần như vậy, chúng ta dù sao cũng đã thắng sau tất cả..."

Thiếu niên nói, đặt một tay lên vai của Matatagi thể hiện sự an ủi. Cậu nhìn vào bàn tay đang đặt lên vai mình cảm nhận được sự siết nhẹ của nó, cậu lại mím môi, bộc lộ vẻ mặt khổ sở và đau đớn mà vốn không nên thể hiện ra ngoài.

"Cậu không hiểu"

"Vâng tớ có thể không hiểu, nhưng tớ không muốn cậu vì nó mà dằn vặt lấy bản thân mình"

Nghe anh nói vậy cậu vội day trán xua tan đi nét mặt yếu ớt không vốn có, không muốn nói thêm, hoàn toàn phớt lờ sự an ủi của Munemasa. Gương mặt cậu lúc này là sự chanh chua và khó chịu, ánh mắt lại hướng về cái chân trật nhưng không dám nhìn nó quá lâu rồi lại dõi theo những tia nắng đang lụi tàn của hoàng hôn ngoài cửa sổ, thứ ánh sáng giống như tâm trạng của cậu lúc này. Một sự thống khổ, dằn vặt và đả kích đến khó tả trong tâm trí cậu. Cho dù phớt lờ hoàn toàn lời nói của Munemasa nhưng cậu vẫn không phản kháng hay đẩy cái tay đang siết nhẹ lấy bả vai mình. Cả hai im lặng, không khí trong căn phòng ngột ngạt đến khó thở, trở nên vô cùng căng thẳng.

Munemasa chậm rãi buông vai của Matatagi ra và lùi lại, anh ngồi vào ghế bên cạnh giường, lấy một quả táo và dao găm ra từ giỏ trái cây. Anh không nói gì, chỉ im lặng gọt táo để cho cậu có không gian riêng tư lúc này, không muốn kích thích hay để cậu phải chịu thêm vài vết thương khác. Anh ân cần cắt quả táo ra và chia nó thành từng miếng đặt vào dĩa, anh lấy một miếng táo nhỏ đưa ra trước Matatagi mong cậu ăn một chút. Cậu cầm lấy miếng táo, ánh mắt nhìn vào từng đường cắt bằng tất cả sự ân cần của Munemasa.

"Xấu"

"Ừm"

Munemasa khẽ đáp với một nụ cười nhỏ, xem cách cậu cắn miếng táo đó, một ít vui trong lòng vì cậu đã chịu ăn một chút kể từ lúc tỉnh dậy vào hôm qua. Thiếu niên rất kiên nhẫn với Matatagi, ngày nào cũng đến viện tá túc cả ngày không bỏ sót ngày nào. Matatagi cũng vì thế mà trong lòng thầm nể phục một chút bởi sự kiên nhẫn của chàng trai trẻ.

"Sau cùng chúng ta đã thắng...." Matatagi khẽ lầm bầm trong miệng

"Vâng chúng ta đã thắng"

"Nhưng cái giá phải trả là quá lớn" cậu đáp, tay bấu chặt vào ga giường.

"Nó sẽ hết nhanh thôi, khoảng...một tháng"
Anh chậm rãi nói, ánh mắt hướng về phía bàn tay đang bấu chặt vào ga giường.

"Nó là vấn đề đó, một tháng!" Cậu hét lên tay đấm mạnh xuống giường bệnh, miếng táo trong tay cậu rơi xuống đất. Ánh mắt cậu găm vào thiếu niên bên cạnh.

"Trong khi mọi người đang chiến đấu ngoài kia! Tớ phải ở trong cái bệnh viện chết dẫm này"
Cậu lớn tiếng, hét lên. Thiếu niên im lặng nhìn thẳng vào cậu trai đang lớn tiếng, không sợ.

"Dự bị sẽ ra sân"

"Tớ không tin họ"

Anh thở dài, không nói nên lời. Anh nhìn cậu, ánh mắt buồn rầu. Tay anh vô thức nắm lấy bàn tay đang bấu chặt vào ga giường, khiến cậu giật thót, quay qua nhìn anh, ánh mắt như nhát dao nhọn đâm sâu vào tim thiếu niên.

"Xin cậu. Chúng ta hết cách rồi"

Anh nói sau đó môi hơi mím lại, mong rằng cậu hiểu. Anh siết chặt tay cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt đó. Cậu hất tay anh ra, tặng anh một cái lườm đầy chua ngoa. Anh tự hỏi điều gì đã khiến cậu phòng thủ đến như vậy. Anh nhìn vào tay mình, siết chặt lại, một sự thống khổ hiện lên gương mặt anh.

"Matatagi, làm ơn..."

Cậu vẫn im lặng, không nhìn vào anh nữa, ánh mắt cậu hướng về bầu trời đã đen kịt từ lúc nào. Anh thở ra một nhịp nhẹ tìm cách để nguôi ngoai cơn giận của cậu. Chàng trai trẻ dường như đang cầu xin, nó chỉ khiến cơn giận và sự tức tối của cậu càng thêm bộc phát. Cậu tóm lấy cổ áo của anh, hét lên.

"Mày thì biết cái gì? Tao không tin ai hết, tao tin bản thân tao! Đừng nghĩ chung một đội là tao tin!"

Giọng cậu đầy cay đắng, hằng xé và hung hăng, cơn thịnh nộ khiến cậu nghiến răng ken két. Cậu lắc cổ áo anh, vừa mắng vừa chửi, chả biết vì điều gì, có lẽ là đang trút giận chăng? Cậu cũng không rõ. Anh không nói gì, chỉ đứng im lắng nghe từng câu từ của cậu mặc dù nó chua chát và cay nghiệt. Đôi mắt màu đỏ sẫm nhìn chằm chằm vào cậu, nó đang xem cách cậu hành xử, nó không đánh giá, chỉ đang cố thấu hiểu cậu.

Vài phút sau bình tĩnh lại một chút, cậu buông cổ áo thanh thiếu niên ra, quay đi không dám nhìn hắn. Anh vẫn nhìn cậu, đôi mắt sẫm màu ánh lên nét đượm buồn. Anh bỗng dưng ôm lấy cậu, để đầu cậu tựa vào ngực mình, cậu chớp mắt khó hiểu, nhăn mặt, nhìn lên.

"Bỏ ra!" Cậu nói giọng ra lệnh, kháng cự và chống đối.

"Cậu vất vả rồi" anh thủ thỉ, nhẹ nhàng từ tốn.

Không hiểu, cậu chớp mi thêm vài cái.

"Cái gì?"

"Tớ biết là cậu đã trải qua nhiều điều, mặc dù không biết đó là điều gì. Nhưng tớ đoán rằng nó tạo nên tính cách của cậu bây giờ"

"Chẳng liên quan gì"

"Có đó" anh ấy nói nhẹ nhàng luồn tay qua những lọn tóc của cậu, mân mê nó một chút. Không để cậu nói thêm, anh tiếp lời.

"Nó khiến cậu không tin ai cả, phải không? Cậu chỉ tin vào mỗi bản thân mình. Matatagi, nhìn lên tớ này"

Anh nâng gò má cậu lên, để cằm tựa vào ngực mình, để mắt đối với nhau. Trên gương mặt anh tạo thành một nụ cười nhỏ, không phải là nụ cười khinh miệt, mà là nụ cười ấm áp chứa biết bao sự vỗ về.

"Có gì về nó, mà cậu không thể tin ai đúng không? Cậu không cần kể bây giờ, tớ không ép! Tớ chỉ muốn nói với cậu, quá khứ chính là quá khứ, nhưng chúng ta đang ở chính là hiện tại. Hiện tại thì không thay đổi được quá khứ nhưng hiện tại có thể thay đổi được tương lai. Cậu có thể không tin bất kì ai nhưng cậu có thể cho tớ một cơ hội được không? Tớ không cầu xin cậu tin vào người khác nhưng tớ cầu xin cậu hãy tin tớ được không?"

Anh cúi xuống, vòng tay ôm lấy cậu, má anh chạm vào má cậu. Hai mắt cậu mở to, nghe từng lời lẽ và thích ứng từng hành động của thiếu niên.

"Tớ có thể chứng minh được tớ không giống với những người mà cậu đã gặp trong quá khứ"

Anh thủ thỉ, vuốt ve nhẹ da đầu cậu sau những mảng tóc dày

"Im đi"

"Tớ đem danh dự của mình ra thề với cậu, nên xin cậu hãy cho tớ một cơ hội"

"Đừng nói nữa!!"

"Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy nếu cậu rủ lòng cho tớ một cơ hội"

Anh nói nhỏ, ôm cậu chặt hơn, dường như đang siết lấy cậu, gửi gắm cho cậu những cái vuốt ve sau đầu. Mặc cho sự kháng cự của cậu ngày càng tăng.

"Im miệng đi!!"

"Tớ thề với thánh đức chúa trời, Matatagi!"

Anh nói thêm, mọi sự phòng bị của cậu bấy lâu nay gần như muốn sụp đổ, tay cậu hơi run rẩy, không nổi giận được vì những cái vuốt ve nhẹ nhàng nó đã làm cho nguôi ngoai.

"Đừng có cầu xin như tên giẻ rách như thế!"

Cậu hét lên, đây là sự kháng cự cuối cùng, cố vùng vẫy, đẩy thiếu niên ra. Nhưng Munemasa vẫn không bỏ cuộc, hắn ta muốn vượt qua cửa ải cuối cùng.

"Nếu trở thành một cái giẻ rách để có được lòng tin của cậu, thì tớ cũng làm"

Hai mắt cậu mở to, bị sốc. Sốc thật, cậu chẳng nói nên lời, bức tường thành phòng thủ bao năm qua của cậu dường như bị sụp đổ, anh cuối cùng cũng chạm đến được thứ mà cậu bao bọc bên trong lớp màng phòng vệ dày đặc, một tâm hồn yếu ớt đã chịu biết bao nhiêu sự tổn thương mà mấy ai thấu hiểu. Mắt cậu nhìn xuống vai hắn rồi nhìn lên, bối rối, cậu vẫn cảm nhận được hai gò má chạm vào nhau. Cậu không chống cự nữa, im lặng và thẹn thùng.

"Có vẻ như tớ có được lòng tin của cậu rồi nhỉ"

Anh nói nhỏ một cách ấm áp. Cậu không đáp, vùi đầu vào bả vai anh như thể đang đón lấy một chút sự yêu thương và cảm thông này. Nhận lấy hơi thở của anh đang phả vào tai cậu, cậu nhắm mắt, tận hưởng cái ôm âu yếm.

Một lúc sau, họ cũng rời nhau, anh giữ lấy bắp tay cậu, ánh mắt hơi nuối tiếc.

"Gì nữa?"

"Cậu tin tớ chứ?"

"Tin thì tin"

Cậu nói với một cái nhún vai, tặc lưỡi. Đôi mắt đen ngầu lần này long lanh hơn một chút, nó chờ đợi cái gì đó, nhưng chẳng biết là gì. Không hề khó chịu với kẻ đang siết nhẹ lấy bắp tay cậu, cơ bắp cậu hơi căng lên một chút, có một chút nao núng và hồi hộp. Cả hai nhìn nhau, tiếng tim đập nghe đến cả mang tai. Cậu cúi mặt xuống, khó xử.

"Nhìn tớ này"

Tay anh nâng cằm cậu lên, họ nhìn nhau một lần nữa. Gương mặt hơi ửng đỏ của cậu lúc này, đẹp tựa như chiêm bao, anh rít lấy một hơi sâu dường như là nín thở, nhẹ nhàng tiến lại gần mặt cậu, ánh mắt dán chặt vào đôi môi khép hờ. Cậu dường như biết điều gì sắp xảy đến, hơi lùi đầu lại một chút.

"Đừng, không cắn!" Anh giật thót, giữ lấy quai hàm cậu.

"Cắn gì mà cắn"

cậu cười khúc khích, ánh mắt dịu lại, chấp nhận sự tình sắp diễn đến, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt. Hiểu ý, hắn nhanh chóng áp môi mình lên môi cậu, họ trao nhau một nụ hôn ngắn rồi lui ra, giữ một khoảng cách nhỏ giữa mặt họ. Thiếu niên không muốn vội vàng, hắn nhìn cậu trai trẻ một cách say đắm sau vài giây chạm môi. Cậu đặt tay lên má hắn, thì thầm nhỏ nhẹ.

"Yêu tớ?"

"Ừm, yêu lắm"

Anh nói nhỏ trên khoé môi Matatagi, cậu trai trẻ cảm nhận được sự hiện diện trên môi mình. Đôi môi lại mấp máy, tính nói gì đó nhưng không được. Cuối cùng lại thốt ra vài lời lắp bắp.

"...khi nào?"

"Lâu rồi, không nhớ"

Cậu đỏ bừng mặt, muốn quay đi nhưng tay của hắn đang giữ lấy mặt cậu.

"Cậu thì sao? Không áp lực, chẳng ép"

Matatagi liếc về khoảng không, không đáp. Nhưng trong thâm tâm cậu, có phần háo hức và rung động, nó đang đón nhận lấy cảm giác mới mẻ này. Anh hôn cậu một lần nữa, lại một nụ hôn nhanh chóng và dứt khoác cậu chẳng kịp đỡ hay chống cự. Gương mặt của cậu nóng ran, cơ thể hơi ngứa ngáy một chút.

"Chơi bẩn"

Anh cười khúc khích, hai mắt tít cả lại.

"Do cậu không đẩy tớ"

"Hừm"

Cậu bĩu môi, đem hờn dỗi ra làm cái cớ để bao biện cho sự xấu hổ của mình. Cậu ngoảnh mặt đi chỗ khác, rời khỏi vòng tay của Munemasa.

"Matatagi..!"

Anh tiếc nuối nhìn cậu rời khỏi vòng tay mình, vội nắm lấy cổ tay cậu.

"Buông!"

Cậu trai trẻ bực bội, giằng lấy cổ tay ra nhưng Munemasa không buông, thiếu niên lập tức bị kéo xuống giường cùng cậu. Họ kêu lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào nhau, bối rối.

"Ừm..."

Đôi môi anh hé hờ, lúc này đang trên người cậu, chân anh và cậu đan xen lẫn nhau. Vệt đỏ hồng tạt ngang mặt anh, còn gương mặt cậu đỏ bừng, nóng hổi. Matatagi cảm thấy gương mặt mình đang dần trở nên bỏng rát, xoay mặt qua một bên, tay anh vẫn giữ lấy cổ tay cậu, đè xuống.

"Còn không mau tránh ra?"

Cậu hắng giọng, cố giữ nét mặt nghiêm nghị nhìn thiếu niên nhưng trong tâm lại đang rối bời, cảm thấy yếu ớt trước những cảm giác mới mẻ. Ánh mắt cậu tránh né, không dám nhìn thẳng chỉ dám nhìn nghiêng. Thiếu niên ghé sát tai cậu thì thầm.

"Cậu tin tớ chứ?"

"Tin"

Cậu khẽ đáp, gật gù rồi im lặng, cố gắng không bộc lộ ra vẻ yếu đuối và xấu hổ lúc này. Hắn đưa tay, vuốt ve gò má cậu, lướt xuống hàm rồi xuống cổ. Hắn nâng nhẹ gáy cậu, vuốt dọc xuống chậm rãi, lần mò theo từng các đốt xương.

"Yêu cậu"

Hắn khẽ nói, với một nụ cười nhỏ. Cậu không đáp, bẽn lẽn quay đi. Cậu không phản kháng, chỉ nằm im, mở cổ, mắt hướng lên nhìn trần nhà. Anh rúc đầu vào cổ cậu, rít lấy nam nhân trước mắt mình. Tay anh giữ sau đầu cậu, tay đặt ngay eo, cậu nhắm chặt mắt, hồi hộp, không dám nhúc nhích. Hít lấy một hơi sâu rồi thở ra, cảm nhận được hơi thở của hắn đang phả vào cổ mình, môi và mũi hắn đang vùi sâu vào bên cổ. Matatagi cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang tăng, nóng rát và ngứa ngáy, cậu nhắm tịt mắt có một chút sợ hãi bởi cảm giác mới mẻ này, vừa sợ vừa phấn khích cùng một lúc. Anh áp chặt cơ thể anh lên người cậu, khiến cho cậu cảm thấy sức nặng của anh. Cả hai đều biết họ muốn gì, và chuyện xảy ra tiếp theo là gì.

"Yêu cậu, tớ muốn cậu..."

Munemasa năn nỉ, giọng điệu có phần hơi van nài. Matatagi giật bắn, cơ thể hơi run run, hai mắt lúc này mở to. Cậu do dự, cảm nhận sức nặng trên cơ thể mình một lần nữa. Cậu trai trẻ không biết phải làm gì, nằm im đó và bất động, bối rối, xấu hổ, hưng phấn đan xen lẫn sợ hãi. Muôn vàn cảm xúc len lỏi bên trong cậu ngứa ngáy đến tận ruột gan, cảm nhận được những chú bướm đang bay trong bụng mình, không thể phớt lờ nó. Cậu nhận ra, cậu cũng muốn hắn.

Cậu choàng tay qua cổ hắn kéo hắn lại gần hơn. Nhận được đèn xanh, anh vô cùng phấn khích sáp lại mổ vào má cậu nghìn nụ hôn. Xấu hổ, cậu nhắm kín mắt để hắn ta mổ xẻ má mình. Anh hôn xuống hàm rồi xuống cổ, tay anh luồn vào dưới lớp vải cotton, chạm vào lớp da mềm như bơ đang nóng dần lên. Tay anh vuốt lên, ngón tay cảm nhận từng đốt xương sườn. Cậu ngả đầu ra sau, thở ra một hơi dài. Bàn tay thô ráp đó không dừng lại, nó đi xa hơn kéo áo cao lên khai phá báu vật dưới lớp vải cotton. Anh vùi môi mình vào cổ nam nhân, dùng lưỡi để nếm hương vị của nó. Lưỡi anh nóng và ẩm khiến cho cậu khẽ thở ra một tiếng nhỏ, hơi thở của cậu lúc này nặng trĩu, hô hấp vô cùng khó khăn. Tay anh không ngừng đùa nghịch, nó chạy lướt đi khám phá khắp phần trên. Tay anh bao trọn lấy ngực cậu, vuốt ve và đùa nghịch cùng hai nụ hồng hào khiến cậu không kìm được mà rên lên một tiếng nhỏ.

"Ưm.."

Ngẩng mặt lên nhìn cậu, thấy hưng phấn vì phản ứng của cậu. Hắn liền đỏ mặt, nhẹ nhàng hôn lên ngực nam nhân. Cơ thể trai trẻ run lên, đôi mắt khép hờ và đôi môi hơi hé mở. Hắn lại tìm tới đôi môi đó, áp lên nó một nụ hôn ướt át. Lưỡi họ quấn lấy nhau, cảm thấy nhiệt độ phòng tăng lên đáng kể, cả đôi nhảy múa trong khoang miệng, khai phá mọi ngóc ngách ngõ hẹp đến chân răng. Tay anh lướt xuống bụng, xuống đến lưng quần. Nhưng anh lui ra nhìn vào mắt cậu, muốn tôn trọng quyết định của cậu.

"Cậu cho phép....?"

Anh căng thẳng, thở gấp, trút ra một hơi thở nóng hổi hưng phấn, tay vẫn nắm chặt lưng quần. Matatagi không đáp, ánh mắt cậu rơi xuống đôi tay đang nắm lưng quần của mình mà do dự. Đôi mắt đen lóng đó áng lên màu nâu đậm, long lanh rồi lại tối sẫm, cậu rít một hơi sâu rồi thở ra. Bản thân không ghét những động chạm của Munemasa, không ghét những nụ hôn đó, ngược lại rất thoải mái và dễ chịu, đây là cảm giác được yêu sao? Không, không phải, nó hoàn toàn khác, đây là một cảm giác hoàn toàn mới mẻ. Nó lạ quá, cậu sợ nhưng lại đồng thời cũng muốn thử nó. Cậu rụt cổ, mắt nhắm nghiền, cậu lại thở ra một hơi sâu từ phổi. Cậu chậm chạp, nắm lấy cổ tay của thiếu niên hơi siết nhẹ nó. Cổ họng cậu nghẹn bứ lại, chỉ phát ra một tiếng nhỏ, không nói được, gương mặt nóng bừng và đỏ như phượng nở. Cuối cùng, để lại cái gật đầu nhẹ, nghẹn ngào.

"Tớ yêu cậu nhiều lắm, cảm ơn vì đã tin tớ"

Thanh thiếu niên cúi đầu xuống sát hơn, thủ thỉ, với một nụ cười nhỏ tựa như nắng ban mai trong bầu trời đen xám này. Không vội vàng, vì không muốn làm nam nhân sợ, chỉ từ từ cởi bỏ lớp vải còn lại trên người cậu. Bàn tay mơn trớn lướt xuống đùi, chạm vào bắp đùi và cảm nhận các cơ bắp. Bàn tay ngỗ nghịch lướt từ đùi trong lên đến bẹn, xoa nhẹ vào cự vật, mềm oặt sau cương cứng. Nó đỏ lên, ửng hồng, lạ quá. Cậu thở hổn hển, thút thít lên vài tiếng nhỏ, tay nắm chặt vào vai áo hắn. Tay hắn vuốt lên, rồi lại xuống, lại lên. Lưng cậu hơi ưỡn lên một chút, cơ thể tự chuyển động theo nhịp điệu của đôi tay trần. Nó đi đến đâu, cậu rùng mình đến nó, cổ họng từ lâu bị nghẹn lại thoát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ xíu. Không đau, không tổn thương hay gột rửa mà là ham muốn, cậu di chuyển hông, khớp với chuyển động tay, hơi thở ngày càng đứt quãng và nặng nề.

"Mhm"

Mắt dõi xuống tay, xuống cơ thể hắn, môi lại mở ra, thoát ra một tiếng rên nhỏ.

"Không cứng?"

"Tớ được phép làm đến cuối không?"

Cậu chớp mắt vài ba hồi, gương mặt đỏ ửng lên lần nữa.

"C-chúa ơi!"

Cậu thốt lên, miệng há hốc, mắt dán chặt vào thiếu niên. Chàng trai trẻ cũng ngạc nhiên, gương mặt mấy chốc cũng đỏ bừng. Hai người nhìn nhau đỏ mặt.

"Cậu cũng muốn sao?!"

Anh vội hỏi, không kìm được sự phấn khích của mình.

"Ưm, k-không biết"

Cậu bối rối, nói năng chữ được chữ không. Đưa mắt qua một bên, không dám nhìn thẳng.

"Đến được nước này rồi, tớ không muốn dừng lại, đừng sợ, tin tớ"

Cậu nhìn chăm chăm hắn, rít lên một tiếng thút thít.

"Ưm, tin cậu...."

Cậu rúc đầu vào cổ hắn, tay vòng ra sau lưng bám chặt vào áo hắn. Xấu hổ.

"Hehe, xấu hổ kìa"

"Im đi"

Hắn trêu chọc, cười khúc khích trước phản ứng của cậu. Ngón tay lần mò xuống huyệt đạo, xoa nhẹ ngoài lớp vành. Mọi thứ lại trở nên im lặng, cậu nhắm mắt cố gắng giữ bình tĩnh, lại lấy một hơi sâu vào lồng ngực. Ấn nhẹ vào nó, đi vào một ngón tay.

"Đau không?"

"Không hẳn..."

Cậu rên rỉ, thiếu niên thì tiếp tục nhấn nhá ngón tay, cẩn thận hết sức, vô cùng trân trọng nam nhân. Sau quen dần, cậu lại thêm một ngón rồi một ngón nữa, khiến cho nó chật kín, núc ních chật chội. Cảm giác mới lạ khoái cảm xen giữa một ít đau đớn, giãn ra lại co thắt. Hắn đang tìm gì đó nhưng không thấy, có lẽ sâu hơn, anh cố gắng, đưa ngón tay vào sâu hơn một chút nữa.

"Á..!"

Tiếng rên rỉ thoát ra khi bị ấn đúng điểm, cậu mở to mắt, hoàn toàn lạ lẫm.

"Gì vậy?!"

"Là ở đây sao"

Gương mặt anh hình thành một cái nhếch môi. Cậu không hiểu, bối rối, lại tỏ ra vẻ cáu kỉnh vốn có.

"Là cái gì?"

"Tí nữa rồi biết"

Anh ấy cười. Ngón tay thêm chút áp lực vào nó, khiến cậu thở ra những tiếng rên rỉ sung sướng. Khi đủ lỏng, hắn rút tay ra, cởi khuy quần giải thoát cự vật cương cứng. Nóng hổi, gương mặt cậu bốc khói khi nhìn vào hắn, thoát ra vài tiếng thở nặng, lại ngã ra đầu ra sau, mở cổ. Anh từ từ vào, dừng, rồi lại đi, để cho cậu từ từ nhận lấy khoái cảm. Cậu rên rỉ, hơi ưỡn lưng, tay bấu chặt vào ga giường mà vặn vẹo. Anh hỏi nhỏ, sợ cậu đau.

"Đau không?"

"Một chút, nhưng không sao. Tiếp tục"

Cậu thở ra, nghiến răng, từ từ cảm nhận khoái cảm đang át đi cái đau đớn. Hắn bắt đầu nhịp hông, tay đan chặt vào tay cậu, đè xuống giường, căn phòng lúc này nóng bức, chỉ có tiếng rên rỉ tràn ngập khoái cảm. Hắn siết chặt, rít lên một tiếng, rời bỏ tay cậu, lướt xuống eo tóm lấy cơ thể lẩy bẩy, đâm mạnh. Cậu hét lên tiếng rên lớn, cong lưng, tay bấu chặt vào áo hắn.

"Munemasa..."

"Gọi tên tớ..."

Anh thì thầm khiêu gợi trong khi nhấp hông chậm rãi.

"Hayato"

"Ưm..."

Anh rúc vào cậu, một cú sâu, lại khiến cậu phát ra một tiếng lớn, rồi nhanh, rồi chậm làm cậu không ngừng rên rỉ, tạo ra âm thanh dục lạc. Môi mở ra, nước miếng chảy dài, ánh mắt dần trở nên mờ đục trong khoái cảm.

"Hayato, tớ yêu cậu"

Thiếu niên gục đầu xuống, ôm lấy thân thể bé nhỏ, nhấp nhá. Anh liên tục gọi tên mong lời hồi đáp đến từ mĩ nam kia.
Nhưng nam nhân đó, không còn gì ngoài những thanh âm của dục vọng. Cậu đưa tay, bám vào lưng áo hắn, ghì chặt như muốn rách cả ra.

"Ibuki..."

Cậu thút thít, đôi mi ướt át vì dục vọng. Hắn hôn lên khoé mi, giữ chặt lấy eo cậu vuốt ve vỗ về. Cậu nhắm mắt, tận hưởng cái hôn đó trước khi bật ra những tiếng rên rỉ khác. Hắn dường như thoả mãn, ru vào trong cậu những cơn mê, hệt như thuốc phiện, khiến mắt cậu không mở nổi. Cả phòng chỉ thoang thoảng tiếng dâm dục và cơ thể va đập nhau. Hắn vuốt ve cự vật cậu, muốn bắn.

"Ibuki..."

Cậu rên rỉ, hổn hển, hơi thở muốn gãy đôi. Tay đưa lên xuống, lẫn cả hông nhấp nhô, ra vào. Chỉ có tiếng cậu ngày càng lớn, át hẳn cả tiếng thở hổn hển của thiếu niên. Cùng nhau đến cực điểm, cả hai quấn chặt lấy nhau, giữ yên rồi từ từ tách ra sau vài phút.

"Hic"

Nam nhân thút thít, đưa ánh mắt nhìn lên tình nhân của mình. Môi họ lại quấn lấy nhau, kết thúc cho sự lân la của cực lạc.

"Đội dự bị sẽ ra sân..." Anh nói nhỏ dưới cổ cậu.

"Ừm"

"Tin tớ?"

"Tin cậu"

Anh mỉm cười nằm xuống bên cạnh cậu. Choàng tay quanh cậu, ôm sát nam nhân vào lòng.

"Cứ tin vào dự bị"

"Không"

Anh chớp chớp mắt, nhướn mày.

"Hả?"

"Không tin ai hết, nhưng vì tin cậu..."

Matatagi nói nhỏ, nép mình vào ngực hắn. Nhắm mắt.

"Tin mỗi cậu thôi đó, đần! Cả thế giới này, tin mỗi cậu thôi"

Hắn đỏ bừng mặt, ôm chặt lấy cậu hơn.

"Nghe như tớ đã trở thành người đặt biệt nhất quả đất"

"Gì chứ?!"

"Bủn xỉn, tin mỗi tớ"

Nam nhân bĩu môi, ngước lên nhìn hắn. Hắn ngắt nhẹ mỏ, trêu cậu. Rồi lại áp môi mình lên môi cậu lúc cậu chưa kịp phảng kháng.

"Hayato, yêu cậu"

"Biết rồi..!"

Matatagi đỏ mặt, cúi xuống lại nép vào ngực hắn.

"Tớ vui vì trở thành duy nhất của cậu"

"Ừm, duy nhất của tớ"

Cậu nói nhỏ, thở hơi nông, tim đập nhanh muốn nổ cả lồng ngực.

"Cũng...vậy.."

"Cũng vậy?"

"Cũng yêu cậu...!"

Cậu vùi đầu vào ngực hắn lần nữa, mặt nóng ran. Họ nằm đó âu yếm, nhìn nhau và mỉm cười. Thế giới vẫn như vậy, đâu lại vào đấy. Chỉ có một tí thay đổi nhỏ, dường như không ai phát hiện ra. Đôi uyên ương nằm đó, quấn lấy nhau cả buổi tối.

Nơi tận cùng của sự thống khổ, giờ đây đã được sứ giả gieo rắc một vườn hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top