Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2


Gouenji  tỉnh lại trong một sự bảo bọc ấm áp và mềm mại.
Gouenji trước khi mất ý thức đã chắc chắn rằng mình sẽ chết, thời khắc đó, anh còn không sợ hãi cái chết, anh cho rằng mình sẽ ra đi thanh thản, không nuối tiếc chuyện gì.
Đôi mắt lơ mơ mở ra còn chưa nhìn được rõ, chỉ biết là toàn thân mình đều được bao chùm trong một lớp bông lụa mềm mịn, tay chân cũng không đau nữa, anh còn nghĩ, mình chắc hẳn là đang ở Thiên Đàng.
Nhưng khi bắt đầu lấy lại nhận thức rồi, anh mới nhận ra rằng mình đang ở trong nhà ai đó, nằm trên giường, cả người đều được bọc kín bằng chăn đệm dệt từ lông thú, các vết thương đều được xử lý cẩn thận, băng gạc còn có mùi thảo dược giảm đau, có lẽ đó là lý do tại sao anh không cảm thấy gì.
Đây không phải nhà anh, anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy ngồi nhà nào như vậy, cũng không chắc nó có thể gọi là nhà không. Nơi này là một cái hang, nguồn sáng duy nhất là từ những cây nấm phát sáng được dải khắp nơi, giường anh nằm được đóng từ gỗ, các vật dụng khác trong nhà cũng đều được làm thủ công.
Anh mơ hồ cảm thấy nơi này trông giống như nhà của các bà phù thủy tốt bụng sống sâu trong núi, trong các cuốn truyện cổ tích anh từng đọc lúc còn là một đứa trẻ. Gouenji quay đầu qua lại để tìm kiếm vị chủ nhân của ngôi nhà, mãi một lúc mới có tiếng bước chân vọng đến.
Một nửa hang không được thắp sáng, người kia hình như vì nhận ra anh đã tỉnh mà nhẹ nhàng tới gần, bước chân khẽ khãng như lông vũ rơi, gần như không thể nghe thấy. Anh ngoái ra nhìn một chút liền bị giật mình bởi đôi mắt của đối phương, giữa bóng tối của nửa kia hang, cặp mắt như sáng rực lên, y hệt lũ yêu quái đoàn săn đã đụng độ.
Theo phản xạ, anh nén chặt cơn đau, đừng bật dậy khỏi giường, vết thương cũng vì thế mà toạc ra. Gouenji nhìn xung quanh, phát hiện đồ đạc của mình đều được mang đến đủ, vội vàng nắm lấy con dao, đứng trong tư thế phòng thủ.
‘’Tránh ra, yêu quái!’’
Giọng nói có chút run rẩy vì phải nén cơn đau, đối phương không lùi lại, ngược lại còn tiến lại gần anh hơn, hai tay giơ lên ra vẻ đầu hàng, giống như muốn cho anh thấy rằng mình vô hại.
‘’Bình tĩnh nào, Gouenji-kun, tôi sẽ không làm hại cậu.’’ – Yêu quái kia nói, đứng yên không di chuyển, giọng nói cũng có nét hiền dịu. – ‘’Là tôi mà.’’
‘’Sao ngươi biết tên ta?’’
Đối phương có hai tai thú lớn, cùng một cái đuôi to dài, lông màu trắng muốt, màu lông này ở đây hiếm vô cùng, thường chỉ xứ lạnh mới có, anh mới từng thấy một lần, dù không thể nhớ nổi là mình từng thấy nó ở đâu. Sự trùng khớp ký ức làm anh buông lỏng cảnh giác một chút, tuy nhiên lưỡi dao vẫn đứng vững ở vị trí ban đầu.
‘’Cậu từng giúp tôi khi tôi còn là một con cáo, cậu có nhớ không?’’
Người kia tự xác nhận rằng mình là một nhân hồ, giọng điệu vẫn dịu dàng y như thế, anh không đọc được trong mắt cậu ta sát ý, từ đầu đến cuối chỉ có thanh tĩnh, cứ như mặt hồ không chút sóng gợi. Nhưng khi nghĩ đến việc làng mình chết nhiều người vì người cáo tấn công, lại thêm việc chúng tấn công đoàn thợ săn của anh, Gouenji lùi dần về sau, khuôn mặt ghi đầy căm hận.
‘’Ta không biết ngươi đang nói gì cả.’’
Câu trả lời của anh làm người cáo nọ có chút giật mình, hai mắt man mác buồn rủ xuống, nhưng rất nhanh lại tan biến. Cậu ta thấy anh lùi ra sau lại càng tiến lại gần, duy trì một khoảng cách đủ làm anh thấy an toàn, khuôn miệng nở ra một nụ cười nhạt để trấn an anh.
‘’Không sao, cậu không nhớ cũng được, dù sao thì hồi đó tôi cũng mới chỉ là một con cáo nhỏ.’’ – Hai con ngươi sâu hun hút đổi hướng nhìn. – ‘’Quan trọng là… cậu nên ngồi xuống đi, vết thương của cậu lại hở miệng rồi.’’
‘’Ngươi có âm mưu gì? Bọn người giết hại bao nhiêu con người, sau đó lại mang ta về? Các ngươi coi ta là trò tiêu khiển sao?’’
‘’Giết hại?’’ – Nét mặt cậu lại hiện lên chút ngạc nhiên. – ‘’Cậu có nhầm cái gì đó không ? Tộc chúng tôi không hề tấn công con người.’’
‘’Đừng nói dối nữa! Bằng chứng chúng ta đã có đủ rồi!’’
Máu đổ ra ngày càng nhiều, băng gạc không chứa được nữa, toàn bộ đều ướt đẫm máu, người vừa hồi phục xong chưa khỏe hẳn, tiếp tục bị mất máu càng bòn rút sức lực của anh. Cả người anh bắt đầu run lên, hai chân đứng không vững nữa, đối phương không nói chuyện nữa mà lao nhanh ra phía anh, nhẹ nhàng đoạt lấy lưỡi dao từ tay anh, đỡ lấy lưng anh trước khi anh kịp ngã quỵ xuống.
‘’Thả… ta… ra….’’
‘’Để sau khi cậu bình phục hoàn toàn rồi, tôi sẽ đưa cậu về. Với tình trạng này, cậu sẽ bị sói tấn công mất.’’
Giọng người kia vẫn bình ổn y như lúc đầu, không có giận dữ, không có mưu mô, họa chăng chỉ có chút lo lắng đọng trong từng từ. Cậu đỡ anh lên giường, Gouenji không làm gì nữa, chính xác hơn là anh không đủ sức để làm gì. Anh nằm yên trên tấm đệm lông thú, xem cậu nhanh nhẹn gỡ tấm băng trên chân ra, rồi mang ra một đống lọ đựng lá thuốc dưới gầm giường.
Người kia không giải thích gì, chỉ tập trung vào việc chữa trị trước mắt, thoăn thoắt thấm bớt máu trên chân anh, rồi dùng rượu lau sạch. Cồn chạm vào vết thương hở xót đến muốn khóc, cả người anh đều co lại, cơn đau cứ thế xộc thẳng lên đại não.
‘’Thả lỏng ra nào… Bình tĩnh đi…’’
Đối phương vuốt vuốt tóc anh, còn giúp anh lau mồ hôi trán trước khi tiếp tục công việc, giọng nói cậu cứ như có chứa bùa mê, êm ái như một bản nhạc không lời, làm anh bất giác thấy thoải mái hơn, cơn đau cũng được xoa dịu.
Sát trùng xong rồi thì bôi thuốc, sau đó lại đắp lá thuốc lên rồi mới băng lại. Từng cử chỉ đều ân cần hết sức, những ngón tay vừa thành thục vừa dịu dàng, càng làm cho người ta thấy dễ chịu.
Anh biết tình trạng hiện giờ của mình mà chống trả là không thể, đành phải nằm yên trên giường, không nói lời gì, chỉ biết yên lặng nhìn người cáo nọ đứng dậy, rời khỏi phòng. Anh thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, anh cũng không biết đã mấy hôm trôi qua từ lúc đoàn anh bị tấn công, chưa bao giờ anh thấy thế gian mơ hồ đến vậy.
Rõ ràng là làng anh bị người cáo tấn công, còn bị bắt đi ăn thịt, đoàn săn thì chết hơn nửa, cũng là do bọn yêu quái đó. Sát khí trong từng hơi thở của chúng anh đều nhớ rõ, nhớ đến mức chỉ cần ở cạnh chúng là anh có thể lập tức nhận ra. Nhưng so với chúng, cả người cậu đều chỉ có ôn nhu, không có chút nào giống vậy, anh dù thế vẫn không cho mình mất cảnh giác, có lẽ đây chỉ là một âm mưu của chúng.
Nằm yên không có gì làm làm anh phải suy nghĩ. Gouenji bắt đầu nghĩ đến việc không biết hai người kia chạy có thoát không, không biết đoàn mất tích mấy người như thế thì có ai lo lắng không, không biết họ không ở đó thì có xảy ra thêm vụ giết người nào nữa không. Trong đầu anh có trăm ngàn nỗi lo, lại thêm tình cảm quái gở trước mặt, anh cảm thấy không nghỉ ngơi nổi.
Người kia chỉ đi mất mấy phút, một lát sau đã quay lại với một bát súp nóng trên tay. Hình như là súp nấm, cậu vừa đi vừa khuấy, vào trong thì tiện chân kéo một cái ghế lại gần giường, ngồi xuống cạnh anh.
‘’Đói chưa? Cậu đã mấy hôm không ăn gì rồi đấy.’’
Anh định trả lời không, nhưng vừa ngửi thấy mùi súp thì bụng anh lại sôi lên ùng ục, dạ dày như muốn thắt chặt lại. Anh phỏng đoán mình đã hôn mê mấy hôm, đói cũng là phải, nhưng anh không thể tin người kia được, càng không thể tin được tộc nhân hồ này.
‘’Tôi không ăn.”
‘’Không sao đâu, thật sự không có độc.’’ – Cậu mỉm cười, múc một thìa lên thổi phù phù cho bớt nóng. – ‘’Cậu không ăn uống mấy nay, đầu tiên cứ ăn súp đi đã, sau đó mới có thể ăn đồ cứng.’’
‘’Làm sao mà tôi tin được?’’
‘’Nếu muốn giết cậu, tôi đã trực tiếp thoa độc lên vết thương rồi, đâu cần phải phí hoài đồ ăn như thế.’’
Người kia đưa muỗng súp lại gần miệng anh, anh không muốn ăn, nhưng anh thật sự rất đói, cuối cùng khua tay gạt đi, súp từ bát đổ phân nửa lên áo cậu. Súp đó rất nóng, bị đổ lên áo bắt đầu thấm dần vào trong, cậu giật mình, một bên mắt hơi khép lại vì đau, nhưng vẫn cẩn thận đặt phần còn lại lên bàn, sau đó mới đứng dậy tìm khăn lau.
Chỉ là lau sơ sơ qua, áo cũng không thèm thay, người cáo kia lại ngồi xuống vị trí cũ, coi như hành động bốc đồng vừa nãy của cậu chưa từng xảy ra, lại tiếp tục thổi nguội súp trong bát. Gouenji khó hiểu nhíu mày, mắt người kia vẫn không có chút nào là tức giận, vẫn hiền dịu không thay đổi, thậm chí còn cẩn thận hơn trước.
‘’Đồ ăn quý lắm đó, đừng đổ phí đi chứ.’’ – Cậu ta lại múc lên một thìa. – ‘’Vết thương tay cậu mới băng lại nên để đó tôi đút cho.’’
Anh không nhớ lần cuối có người chủ động đút cho mình ăn là khi nào, có lẽ là từ lúc anh mới một tuổi, sau này lớn lên, anh chưa từng bị thương nặng đến mức phải có người chăm chút từng tý một như vậy, mà cũng không ai rảnh để chăm sóc anh kĩ thế.
Nằm yên một lát, cuối cùng anh chịu không được cái đói, miễn cưỡng mở miệng. Người kia động tác nào cũng chậm rãi, vừa nhìn anh ăn lại vừa cười, tạo ra một bầu không khí hết sức thanh tĩnh.
Bát súp chỉ còn phân nửa rất nhanh đã hết, tới lúc đó thì cậu mới đứng dậy, tay cầm theo cái bát, nói rằng mình sẽ lấy thêm súp, cậu mới tỉnh lại thì nên ăn nhiều một chút, như vậy mới chóng lành được.
Đầu Gouenji bây giờ toàn là bối rối, súp kia ăn vào chỉ thấy vị ngon nhàn nhạt, không thấy cơ thể có phản ứng gì. Anh cũng thấy lời người cáo kia nói có lý, muốn đầu độc anh thì làm gì phải mất công phí đồ ăn như vậy, cứ giết anh luôn từ đầu cho đỡ nhọc công.
Nhưng anh vẫn có quá nhiều câu hỏi, đúng hơn là mọi thứ đối với anh hiện tại đều là thắc mắc. Anh không hiểu nổi mục đích của đối phương, càng không biết đối phương là ai, chỉ biết mỗi sự ân cần đến từ từng đầu ngón tay cậu.
‘’À, phải rồi’’
Người kia đột ngột lên tiếng trước khi ra khỏi hang, lưng quay về phía anh, khuôn mặt ngoái lại chỉ thấy được phân nửa.
‘’Cậu cứ gọi tôi là Fubuki nhé.’’

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top