Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: "Eo mềm, cong lại rất đẹp."

Điệu múa "Hoa Thần" của Sâm Nhiễm được chia thành ba phần, nó kể một câu chuyện thần thoại về một vị thần nhỏ được sinh ra từ thiên nhiên, sau này gặp gỡ và làm quen với người phàm.

Phần 1, vị thần được sinh ra từ ngàn hoa và xuống trần gian; phần 2, vị thần được dân làng yêu mến và kính trọng, cùng với đó là đem lòng yêu một chàng trai trẻ; phần 3, chàng trai bị bắt đi lính và chết trong khói lửa chiến tranh, vị thần tìm thấy chàng trai và cứu được mạng của chàng. Cuối cùng, chàng trai trở về quê nhà, nhưng vị thần đã biến mất khỏi thế gian.

Nhịp điệu của phần đầu nhẹ nhàng vui vẻ, phần sau lại nặng nề đau thương, ngoại trừ phần múa tập thể ở phần 2, các phần còn lại đều là múa đơn và múa đôi.

Trong bối cảnh của câu chuyện, hình tượng của vị thần là phụ nữ, Sâm Nhiễm chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn chọn Văn Tiểu Dữ. Không chỉ bởi vì Văn Tiểu Dữ có khả năng múa giỏi cùng ngoại hình xinh đẹp, mà chủ yếu là bởi vì Sâm Nhiễm vừa nhìn thấy Văn Tiểu Dữ, đã cảm thấy cậu chính là Tiểu Hoa Thần trong câu chuyện.

Hoa Thần là một vị thần được sinh ra từ trời đất, hồn nhiên hoạt bát, có lòng tò mò với người phàm, mang tính cách của một đứa trẻ; đồng thời lại có bản tính hoang dã, không tuân theo các quy tắc của trần thế, theo đuổi tình yêu một cách tự do, cuối cùng lại hy sinh mạng sống cho người yêu của mình, trở về với trời đất.

Đôi mắt của Văn Tiểu Dữ, chính là đôi mắt của Tiểu Hoa Thần trong tâm trí Sâm Nhiễm.

Ba tháng sau, "Hoa Thần" sẽ tham gia cuộc thi múa thanh thiếu niên toàn quốc, được tổ chức tại nhà thi đấu trung tâm ở thành phố S, các đội thi đến từ khắp cả nước. Đây cũng là lần đầu tiên Văn Tiểu Dữ tham gia loại thi đấu mang tính chất quốc gia này.

Cậu bắt đầu bận lu bù, ngoài các lớp văn hóa và bài chuyên ngành của mình, cậu còn có thêm một buổi tập múa. Vì xem xét thời gian của mọi người, cô Sâm đã sắp xếp các buổi tập vào buổi tối của ba ngày 2 - 3 - 5, đồng thời dạy thêm cho Văn Tiểu Dữ, người nhỏ tuổi và có ít kinh nghiệm sân khấu nhất.

Vài ngày trước khi bắt đầu buổi tập luyện, người hướng dẫn đã gọi đến, bảo rằng đã có ký túc xá trống cho cậu rồi, hôm nay có thể dọn vào ở, Văn Tiểu Dữ nhận điện thoại xong mới nhớ còn có chuyện này.

Cậu phải dọn ra khỏi nhà rồi.

Buổi tối, tài xế đến đón Văn Tiểu Dữ như thường lệ. Văn Tiểu Dữ vừa ra khỏi lớp sau khi tập luyện xong, cả người toát đầy mồ hôi, đi cũng không nhanh nhẹn thoải mái được. Cô Sâm nói năm trước cậu không có đi học nên đã mất kiến thức cơ bản, cơ thể cũng cứng trở lại. Lúc Văn Tiểu Dữ xoạc ngang, bà ngồi xổm bên cạnh ép eo cho cậu, vừa ép vừa dỗ dành, Văn Tiểu Dữ đau đến mức mặt đỏ bừng, cắn chặt răng. Sau mỗi buổi luyện tập, cả người cậu đều như tan rã ra từng mảnh.

Văn Tiểu Dữ tùy tiện lau mồ hôi, mặc áo khoác vào, cầm điện thoại ngồi vào trong xe. Tâm trạng của cậu có chút chùng xuống, nghĩ đến việc mình phải dọn đến trường để ở, lại cảm thấy cô đơn.

Nếu sống trong ký túc xá của trường, có lẽ sau này sẽ có rất ít cơ hội trở về căn nhà ở Giang Nam Phong Lâm. Cậu phải tập múa, Văn Trăn phải đi làm, cả hai đều bận, không những không có cơ hội về nhà, thậm chí cậu cũng khó có thể nhìn thấy mặt của Văn Trăn.

Kể từ khi đến thủ đô, Văn Tiểu Dữ đã bất giác quen với việc sống cùng Văn Trăn. Bản thân cậu không thích cuộc sống tập thể cho lắm, không gian chen chúc và ầm ĩ sẽ khiến cậu nhớ về cuộc sống tồi tệ khi còn nhỏ.

Chiếc giường, phòng tắm rộng rãi sạch sẽ cùng phong bếp thông thoáng trong căn nhà hiện giờ khiến cậu cảm thấy thoải mái và yên bình, cậu cũng đã quen với việc dậy sớm mỗi ngày để chuẩn bị bữa sáng cho hai người, mỗi tối cuối tuần lại có thể cùng chơi game với Văn Trăn trong phòng trò chơi.

Văn Tiểu Dữ buồn thiu trở về nhà, tắm rửa thay đồ ngủ, sau đó trở lại phòng của mình nằm sải lai trên giường không nhúc nhích. Lúc này cậu nên đứng dậy thu dọn hành lý, nhưng cơ thể lại không muốn di chuyển một xíu nào.

Cậu nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức bật dậy khỏi giường. Văn Trăn đã trở lại, hình như đang đi vào bếp. Văn Tiểu Dữ xuống giường mở cửa ra, xỏ dép lê đi đến phòng bếp, Văn Trăn đang lấy nước trong tủ lạnh ra uống, nghe tiếng động liền quay đầu lại.

"Có chuyện gì à?"

Văn Tiểu Dữ chắp tay sau lưng đứng bên bàn bếp, nói:

"Ngày mai em sẽ dọn đến ký túc xá của trường."

Văn Trăn lấy nước ra đóng cửa tủ lạnh lại, đi đến trước mặt Văn Tiểu Dữ.

Y vừa về nhà, chỉ mới cởi áo khoác thôi, giờ vẫn còn mặc áo sơ mi trắng và quần tây, cũng chưa tháo cà vạt, trên người thoang thoảng mùi hương xa lạ thuộc về thế giới bên ngoài.

Văn Trăn nhìn Văn Tiểu Dữ bằng đôi mắt đen lạnh lùng:

"Vậy sau này ai sẽ uống mấy chai sữa được giao đến đây?"

Văn Tiểu Dữ "Hả?" một tiếng, ngơ ngác nhìn Văn Trăn.

Văn Trăn mặt không cảm xúc:

"Phòng múa sẽ bị dỡ bỏ, tôi sẽ chuyển phòng chơi game lên đó."

"Đừng mà!"

Văn Tiểu Dữ lập tức bối rối:

"Trang hoàng xong hết cả rồi, anh cũng đã tặng cho em rồi, sao có thể đổi ý được?"

"Tôi có thể lấy lại."

"Không thể, anh đưa chìa khóa cho em rồi."

Văn Trăn xách bình nước đi ra ngoài, Văn Tiểu Dữ vội vàng đuổi theo sau:

"Anh không thể nói mà không giữ lời được."

"Tôi có thể."

"Anh...... sao anh có thể......"

Văn Trăn đi vào thư phòng, Văn Tiểu Dữ sợ y nhốt mình ở ngoài, dưới tình thế cấp bách đã túm lấy tay áo của y:

"Khoan đã!"

Văn Trăn dừng bước, sau đó xoay người, thân hình cao lớn đứng trước mặt Văn Tiểu Dữ, y nhìn vào đôi mắt đã ấm ức lại nôn nóng của cậu.

"Em không ở đây mà vẫn muốn chiếm chỗ của tôi à."

Văn Trăn với biểu cảm lạnh nhạt:

"Dựa vào cái gì?"

Văn Tiểu Dữ buông tay áo của Văn Trăn ra, chần chờ nhìn y:

"Vậy sau này em...... ở đây luôn, được không?"

Văn Trăn nói:

"Tùy em."

Rồi đóng cửa lại.

Văn Tiểu Dữ sửng sốt một lát, sau đó chạy về phòng mình nhanh như chớp, vui vẻ lăn lộn trên giường, lăn xong một vòng mới như nhớ ra điều gì đó mà ngồi dậy gửi tin nhắn cho người hướng dẫn, nói mình không thể sống trong trường được, tiếp theo lại xin lỗi một cách chân thành.

Đêm hôm khuya khoắt, người hướng dẫn bị quấy rầy, vừa đọc được tin nhắn thì nghĩ đứa nhỏ này nghĩ cái gì không biết nữa, rồi trả lời lại rằng không thể vào ở thì cũng đã xin cho cậu rồi, không ở thì cứ bỏ trống, vừa hay để cho người ta cất vali vào đó.

Văn Tiểu Dữ với tậm trạng vui vẻ, tinh thần cũng tốt, cậu hưng phấn ôm điện thoại rời khỏi phòng, cầm lấy chìa khóa thay giày đi ra ngoài, chạy lên lầu bình bịch, mở cửa phòng múa ra, bật đèn cái tách rồi chạy vào trong, chuẩn bị tập múa một lúc.

Cậu vừa bắt đầu múa thì điện thoại đặt ở cách đó không xa đã reo lên, người gọi hiển thị trên đó là "anh trai".

"Văn Tiểu Dữ."

Văn Trăn ở đầu dây bên kia trầm giọng nói:

"Em xuống ngay cho tôi."

Văn Tiểu Dữ nói:

"Em đang tập múa mà."

"Bây giờ là mấy giờ?"

"Lát nữa em sẽ xuống."

"Hai phút."

Văn Trăn không cho cậu chút cơ hội nào:

"Nếu không ngày mai sẽ đổi ổ khóa."

Văn Tiểu Dữ đành phải cầm lấy điện thoại và chìa khóa đi xuống lầu, ngoan ngoãn về nhà ngủ.

Mới vui được một đêm, qua sáng hôm sau lúc đang cùng nhau ăn sáng, Văn Trăn đã nói cho Văn Tiểu Dữ biết mình phải đi công tác, địa điểm rất xa, chắc phải mất một tuần mới về.

Văn Tiểu Dữ bưng sữa, vừa thức dậy nên đầu óc vẫn còn lơ tơ mơ:

"Phải đi lâu như vậy luôn sao?"

Văn Trăn phải đi công tác, chỉ còn lại mình cậu trong căn nhà to lớn này. Người ta còn chưa đi, Văn Tiểu Dữ cũng đã cảm thấy có chút cô đơn, cậu buồn bã ỉu xìu, đeo cặp đi xuống lầu với Văn Trăn.

"Tôi không ở đây, nhưng tài xế vẫn sẽ đến đón em như thường lệ."

Văn Tiểu Dữ nhỏ giọng trả lời:

"Biết rồi."

Văn Trăn nhìn cậu, giơ tay khẽ nâng nằm cậu lên, Văn Tiểu Dữ không thể không ngẩng đầu.

Văn Trăn rút tay lại, nói:

"Mỗi ngày sau khi về đến nhà phải gọi điện thoại cho tôi, đừng ra ngoài chơi một mình."

Văn Tiểu Dữ không vui:

"Không ở nhà mà còn quản em nhiều như vậy."

Văn Trăn hơi khựng lại, không nói gì thêm mà lên xe rời đi. Văn Tiểu Dữ nhìn chiếc xe lúc càng xa, cũng không nói tiếng nào mà ngồi lên chiếc xe của mình.

Trong tiết học văn hóa buổi sáng, Văn Tiểu Dữ ngồi trên ghế nghe giảng và ghi chép, có rất nhiều người đang nghịch điện thoại ở xung quanh, nhưng cậu lại vô cùng nghiêm túc. Hơn một năm không được đến trường khiến cậu vô cùng trân trọng khoảng thời gian đi học, dù làm việc ở cửa hàng thức ăn nhanh hay làm thầy dạy múa ở bên ngoài, thì đều vừa mệt vừa gian nan, phải đối mặt với đủ loại người, đủ loại khó khăn.

Văn Tiểu Dữ không thích giao tiếp với quá nhiều người. Cậu chỉ thích múa, xem phim, ăn ngon và ngủ ngon.

Gần đây cũng khá thích chơi game.

Đến trưa, Văn Tiểu Dữ đến căn tin ăn cơm một mình, đồ ăn ở căn tin không ngon bằng đồ ăn do mình nấu, nhưng Văn Tiểu Dữ không kén ăn, cậu đã ăn hết sạch sẽ.

Sau khi kết thúc lớp chuyên ngành vào buổi chiều, cậu còn một lớp học riêng do cô Sâm đứng lớp vào buổi tối. Văn Tiểu Dữ tập trung luyện tập dưới sự hướng dẫn của cô, có rất nhiều chi tiết trong động tác của cậu không đúng chỗ, Sâm Nhiễm chậm rãi nhào nặn lại từng động tác cho cậu ở trước gương. Lật ngược vương miện vàng lại tập tới tập lui, bà muốn phải mềm mại, phải uyển chuyển, tựa như chú chim nhỏ hót lên một tiếng xong bay vọt lên bầu trời, để phù hợp với hình tượng của một nữ thần.

"Em mệt không?"

Sâm Nhiễm hỏi Văn Tiểu Dữ.

Văn Tiểu Dữ đỏ mặt thở hổn hển, đôi chân duỗi thẳng gác trên tay vịn tập múa khẽ run lên:

"Không mệt ạ."

Sâm Nhiễm cười nói:

"Được rồi, tan học nghỉ ngơi thôi."

Văn Tiểu Dữ thu chân đứng thẳng lại, từ cổ đến bắp chân đau nhức từng cơn. Tập từ chiều đến tận tối, cậu mệt muốn chết rồi, chân mềm oặt cúi người với Sâm Nhiễm:

"Cô giáo vất vả rồi."

"Đừng căng thẳng như vậy."

Sâm Nhiễm an ủi cậu:

"Em đã múa rất tốt rồi, chỉ là cô cảm thấy em có thể múa tốt hơn nữa, nên mới khá nghiêm khắc với em, em đừng áp lực quá."

Sâm Nhiễm rất thích Văn Tiểu Dữ, những người tập múa với cậu cũng rất thích cậu, chỉ có Văn Tiểu Dữ là không biết gì cả, chỉ chuyên tâm tập múa, lúc nghỉ thì cũng ngồi một mình một góc uống nước lau mồ hôi. Có đôi khi Sâm Nhiễm muốn đi qua nói chuyện với cậu vài câu, mà cậu thì vừa thấy cô là lập tức đứng thẳng dậy, nghiêm túc hỏi cô có động tác nào cần cải thiện không.

Khiến cả một đám người vừa bất lực vừa buồn cười.

Về đến nhà rồi, Văn Tiểu Dữ mới hiện nguyên hình, vứt cặp sang một bên nằm ườn trên sô pha mềm một hồi, mới chậm rãi đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi tắm xong và trở lại phòng ngủ, Văn Tiểu Dữ nằm lên giường, không muốn nhúc nhích một chút nào nữa. Cậu chậm rãi cầm lấy điện thoại, lúc này mới phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Văn Trăn.

Văn Tiểu Dữ cầm tai nghe bluetooth đeo vào, gọi lại.

Điện thoại nhanh chóng được nhận.

"Đang làm gì vậy?"

"Lúc nãy em đang tắm."

Nghe thấy giọng nói của Văn Trăn, cơ thể Văn Tiểu Dữ dần dần thả lỏng. Cậu giơ tay tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ có màn đêm ngoài cửa sổ lọt vào trong.

Văn Tiểu Dữ ôm chăn, không nhịn được mà nói với Văn Trăn:

"Hôm nay em tập múa mệt lắm luôn."

Cậu không biết rằng giọng nói của mình rất mềm mại, như đang làm nũng vậy. Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi vang lên tiếng sột soạt, sau đó Văn Trăn nói:

"Tập mệt đến như thế làm gì?"

Giọng của Văn Trăn vừa lạnh lùng vừa trầm thấp, khiến lỗ tai Văn Tiểu Dữ có chút tê dại, cảm giác rất thoải mái.

Văn Tiểu Dữ nói:

"Em phải cố gắng luyện tập chứ, nếu không sẽ kéo chân mọi người mất."

"Em múa rất giỏi."

Có đôi khi Văn Tiểu Dữ học được một điệu nhảy mới, nếu tâm trạng tốt thì sẽ múa ở nhà cho Văn Trăn xem, sau đó vểnh cái đuôi nhỏ lên vờ như chẳng quan tâm mà hỏi Văn Trăn thấy cậu múa thế nào. Lần nào Văn Trăn cũng chỉ gật đầu, hoặc chỉ là "ừ" một tiếng.

Nhưng do Văn Trăn xem rất tập trung, không có thất thần, cho nên Văn Tiểu Dữ vẫn rất thích vị khán giả này.

Văn Tiểu Dữ được khen mà cười tủm tỉm, ôm chăn lật người một cái:

"Vậy anh nói xem giỏi chỗ nào?"

"Eo mềm."

Người đàn ông trả lời cậu:

"Cong lại rất đẹp."

Văn Tiểu Dữ bật dậy khỏi giường:

"Anh nói như vậy mà cũng gọi là khen hở?"

"Sao không gọi là khen được?"

"Múa, múa thì tất nhiên là eo sẽ mềm rồi."

Không hiểu sao Văn Tiểu Dữ lại đỏ mặt:

"Anh như vậy không được coi là khen."

"Ồ."

Văn Tiểu Dữ thở hổn hển, lại vùi mình vào trong chăn. Cậu không muốn nói chuyện với Văn Trăn nữa, nhưng không muốn cúp máy, đành phải hỏi:

"Anh vẫn đang làm việc hả?"

"Không có, tôi vừa trở về khách sạn."

"Anh làm gì mà về trễ quá vậy?"

"Đi ăn cơm với người ta."

Văn Tiểu Dữ nằm nghiêng trên giường, trong đầu tưởng tượng đến cảnh Văn Trăn ăn uống với đủ loại người.

Cậu không kiềm được mà hỏi:

"Anh ăn cơm với ai vậy?"

Người ở đầu dây bên kia cười khẽ, nói:

"Quản rộng ghê."

Văn Tiểu Dữ lập tức nói:

"Em mới không có quản anh."

"Họ đều là những người đàn ông trung niên bốn năm chục tuổi."

"Đã nói em không có quản anh......"

"Văn Tiểu Dữ, có phải em ở nhà một mình nên không dám ngủ không?"

Văn Tiểu Dữ trật nhịp, lúc nói chuyện lại thì khí thế đã yếu đi vài phần:

"Không có, chỉ là em đang không có việc gì để làm, nên mới tán gẫu với anh thôi."

"Ngày mai sẽ có người đưa một con búp bê đến nhà cho em, để em ôm ngủ."

"Em cúp máy đây!"

"Được."

Văn Trăn thấp giọng nói:

"Ngủ đi."

Hai chữ này giống một loại phép thuật nào đó, được giọng nói trầm thấp có một không hai của Văn Trăn gia trì, truyền vào tai Văn Tiểu Dữ.

Văn Tiểu Dữ an tĩnh lại, vùi đầu vào gối, nhỏ giọng nói:

"Em ngủ đây."

Tai nghe truyền đến một luồng sóng âm nhè nhẹ, mang đến chút nhiệt độ, Văn Trăn nói với cậu:

"Ngủ ngon."

Văn Tiểu Dữ nhắm mắt lại dần dần chìm vào giấc ngủ say.

-Hết chương 10-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top