Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Cậu vừa mở cửa đã nhìn thấy một con gấu bông to chắn ngay khung cửa

Văn Tiểu Dữ vừa mở cửa đã nhìn thấy một con gấu bông to chắn ngay khung cửa.

"Hi! Chào em Văn Tiểu Dữ."

Giọng của Kiều Kiều truyền đến từ sau con gấu, chào hỏi Văn Tiểu Dữ:

"Chị chọn một lúc lâu, cảm thấy con này đáng yêu nhất, không biết em có thích hay không."

Văn Tiểu Dữ vội vàng ôm lấy con gấu bông giúp cô, con gấu bông này to đến mức cậu ôm bằng cả hai tay mà suýt nữa cũng không ôm nổi.

Không ngờ Văn Trăn thế mà thật sự đưa tới một con gấu bông cho cậu. Văn Tiểu Dữ da mặt mỏng nhút nhát, âm thầm trách cứ Văn Trăn vài câu, đặt con gấu sang một bên nói với Kiều Kiều:

"Xin lỗi, làm phiền chị rồi, mời vào trong, em đi lấy cho chị chai nước."

Kiều Kiều vốn định rời đi, nhưng cô thật sự rất tò mò về Văn Tiểu Dữ cho nên cũng không rời đi ngay.

Văn Tiểu Dữ lấy nước và sữa chua trong tủ lạnh đi ra đưa cho Kiều Kiều:

"Mời chị vào trong."

"Không cần không cần, chị còn phải về công ty."

Kiều Kiều nói cảm ơn rồi nhận lấy, thăm dò nói:

"Ông chủ Văn đối xử với em tốt thật đấy, sợ em ở nhà một mình cô đơn. Có rất nhiều người anh cũng không có quan tâm em mình nhiều đến vậy."

Văn Tiểu Dữ nghe thế, tâm trạng bỗng nhiên trở nên vô cùng tốt, nhưng trên mặt lại làm bộ bình tĩnh gật đầu:

"Cũng bình thường thôi."

Kiều Kiều rời khỏi nhà ông chủ, trên đường đi còn nghĩ cậu em trai này giống ngôi sao trẻ ghê, hơn nữa còn lễ phép, đáng yêu đến như vậy. Rồi cô lại nghĩ đến cậu em trai khác mà cô gặp khi làm việc ở trụ sở chính của công ty, tự hỏi, hai người đều là ruột thịt luôn à? Vậy cậu em trai này ở đâu ra vậy?

Cô chỉ dám nghĩ chứ không dám hỏi. Không ai dám hỏi chuyện riêng tư của ông chủ đâu.

Trong phòng thể hình, Sâm Nhiễm đang chỉ đạo các động tác cho Văn Tiểu Dữ và bạn nhảy của cậu.

"Thả lỏng, hạ xuống chút nữa."

Sâm Nhiễm ấn nhẹ vào vai Văn Tiểu Dữ, ra hiệu cho cậu tiếp tục hạ eo:

"Đừng sợ, Khương Hà sẽ đỡ em."

Khương Hà dang rộng hai chân đứng vững vàng trên mặt đất, đặt một tay sau eo Văn Tiểu Dữ, cười nói:

"Tiểu Dữ nhẹ ghê, em đặt toàn bộ trọng lượng lên tay tôi cũng không sao."

Hắn đẩy lên, Văn Tiểu Dữ nhẹ nhàng đứng dậy:

"Chúng ta làm lại đi."

"Động tác của em rất đẹp, trong nhu có cương, rất mạnh mẽ và sạch sẽ."

Sâm Nhiễm nói với Văn Tiểu Dữ:

"Vẫn đề bây giờ của em là phải làm quen với trạng thái múa đôi, Khương Hà là bạn nhảy của em, em phải tin tưởng cậu ấy. Em có thể đặt mình vào câu chuyện, các em là một đôi tình nhân trẻ, giống thanh mai trúc mã(*), nhưng lại thân mật hơn, động tác của em nên có cảm giác thân mật này, phải gần gũi một chút, hiểu không?"

Văn Tiểu Dữ chưa từng yêu đương, không hiểu "cảm giác thân mật" giữa những người yêu nhau là gì, ngây thơ gật đầu.

Khương Hà ở bên cạnh bật cười:

"Cô Sâm, cô xem em ấy căn bản là không hiểu."

Khương Hà là bạn nhảy của Văn Tiểu Dữ, chính là chàng trai người phàm trẻ tuổi trong câu chuyện. Hắn là đàn anh của cậu, chuyên ngành múa dân gian, chuyên về múa Mông Cổ, dáng người cao lớn cường tráng, tư thế múa trông rất hiên ngang oai hùng, vô cùng đẹp.

"Hai đứa phải thường xuyên tập luyện với nhau."

Sâm Nhiễm nhấn mạnh nhắc nhở Văn Tiểu Dữ:

"Tiểu Dữ đừng luôn múa đơn, em múa đơn rất giỏi, nhưng em phải dành nhiều thời gian cho múa tập thể và múa đôi hơn nữa. Tiểu Hoa Thần rất thích dân làng, em cũng phải hòa nhập với mọi người, biết không?"

Văn Tiểu Dữ gật đầu:

"Em biết rồi ạ."

Sau giờ học, Khương Hà đã rủ Văn Tiểu Dữ đi ăn cơm, hắn cũng rủ thêm vài người bạn tập múa chung nữa. Khương Hà có tính cách cởi mở, rất nổi tiếng, vì vậy hắn đã gọi thêm vài người đi cùng Văn Tiểu Dữ, nói chuyện với cậu.

"Sau này chúng ta hãy khiêu vũ cùng nhau nhiều hơn, luyện tập nhiều thì mới tìm ra cảm giác được, giờ em chỉ thiếu cảm giác đó mà thôi."

Khương Hà vừa lùa cơm, vừa nói với Văn Tiểu Dữ:

"Đầu tiên, em nhất định phải tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để em ngã. Thứ hai, tôi có thể phối hợp với mọi động tác của em."

Văn Tiểu Dữ ngoan ngoãn gật đầu:

"Vâng."

Bạn học bên cạnh nói:

"Em phải tỏ ra mình thích cậu ấy, phải có tình cảm lưu luyến, không được quá lạnh lùng."

Văn Tiểu Dữ nghi hoặc:

"Em lạnh lùng lắm sao?"

"Lúc em khiêu vũ với anh Khương, em không có biểu cảm nào hết, vừa ôm đã tách ra."

Có người nói:

"Như kiểu yêu nhau mà cũng muốn giết nhau vậy đó."

Người trên cả bàn ăn cười rộ lên, giờ Văn Tiểu Dữ mới biết được mình như vậy, ấp úng không nói nên lời.

Khương Hà gợi ý cho cậu:

"Em có thể xem vài tác phẩm múa đôi xuất sắc, tìm xem cảm giác thế nào."

Vì vậy, tối hôm đó Văn Tiểu Dữ đã vùi mình vào sô pha nhỏ trong phòng tập múa của nhà mình xem video múa đôi, tìm kiếm cảm giác "thân mật". Sau khi xem xong, cậu đứng dậy bắt chước theo các động tác múa, nhưng nếu không có ai múa cùng thì cái cảm giác khi múa lại không đúng lắm.

Văn Tiểu Dữ quyết định tìm đàn anh Khương Hà tập luyện nhiều hơn.

Cậu trở về nhà tắm rửa, nằm vật ra giường, xoay người ôm gối ngủ say.

Sáng hôm sau, Văn Tiểu Dữ thức dậy, mở điện thoại ra thì thấy điện thoại hiện lên mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Văn Tiểu Dữ lập tức tỉnh táo hẳn.

Cậu thấy Hồ Xuân Yến đã gọi cho mình vào lúc hai giờ đêm, theo sau là mấy dãy số lạ. Văn Tiểu Dữ gọi lại cho Hồ Xuân Yến, cuộc gọi đầu tiên không ai trả lời, Văn Tiểu Dữ gọi lại cuộc thứ hai thì mới có người nhấc máy.

"Mẹ?"

Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên một giọng nói xa lạ:

"Xin chào, cho hỏi cậu là người nhà của Hồ Xuân Yến đúng không?"

Văn Tiểu Dữ bắt đầu lo lắng:

"Đúng vậy."

"Hiện tại Hồ Xuân Yến đang ở bệnh viện."

Đối phương nói:

"Bà ấy đã uống thuốc trừ sâu, chúng tôi vừa cứu bà ấy."

Đầu óc Văn Tiểu Dữ thoáng chốc trống rỗng.

Cậu mua vé máy bay, trên đường ngồi xe đến sân bay đã gọi điện xin nghỉ với nhà trường, cả người chỉ mang theo điện thoại và một chùm chìa khóa. Cho đến khi ngồi trên máy bay rồi, lòng bàn tay của Văn Tiểu Dữ vẫn còn lạnh đến đáng sợ.

Cậu vô cùng sợ hãi, mãi cho đến khi máy bay hạ cánh, cậu vẫn còn cảm giác tê cứng từ gan bàn chân lên đến đùi. Văn Tiểu Dữ đón taxi ở cổng sân bay đi thẳng đến bệnh viện, lúc này đã quá giờ trưa, cậu quên ăn cơm sáng, cũng chưa có ăn cơm trưa.

Văn Tiểu Dữ vội vàng tìm ý tá để hỏi đường, y tá đưa cậu đến phòng cấp cứu, tìm được mẹ mình trong một đống giường bệnh. Hồ Xuân Yến đang nằm trên giường, đeo mặt nạ dưỡng khí, trên mu bàn tay thì ghim kim truyền nước, các dụng cụ xung quanh bà kêu tích tắc. Bà gầy đi trông thấy, khuôn mặt hốc hác, mắt hõm sâu, giống như một cái cây già khô quắt.

"Thời điểm được đưa đến đây suýt nữa đã tắt thở."

Giọng y tá mang theo sự trách móc:

"Mấy người là người nhà của bệnh nhân, mà mấy người bị cái gì vậy? Không một ai nhấc máy hết, vả lại làm phiền cậu đến quầy lễ tân đóng tiền, còn phải nhập viện nữa."

Chi phí cấp cứu và nhập viện không phải là một số tiền nhỏ, Văn Tiểu Dữ vừa nghe thì tim chợt đập nhanh hơn, cảm giác ngột ngạt đau khổ xen lẫn kiệt sức vì tiền đột nhiên ập đến, sau vài giây, Văn Tiểu Dữ thoát khỏi tình trạng áp lực khó thở này, nhớ ra mình có tiền, cũng đủ để chi trả tiền thuốc men.

Cậu đến quầy lễ tân để trả tiền, sau đó Hồ Xuân Yến được chuyển đến khoa nội trú, Văn Tiểu Dữ đi theo, ngồi bên giường Hồ Xuân Yến nhìn mẹ.

Khoảng thời gian này cậu bận học và tập múa, sống bình yên tại căn nhà lớn của Văn Trăn, cả Lý Thanh và Văn Gia Lương mỗi khi gọi đến đều chỉ hỏi thăm tình hình hiện tại của cậu, làm cho cậu vui, khiến Văn Tiểu Dữ gần như đã quên những thăng trầm ở thế giới bên ngoài, quên rằng mình đang ở trung tâm của vòng xoáy.

Văn Tiểu Dữ mất hết sức lực ngồi thụp xuống, tay nắm chặt chăn trên giường bệnh, khàn giọng nói:

"Mẹ...... mẹ đang làm gì vậy......"

Hình như là nghe thấy giọng của cậu, Hồ Xuân Yến dần tỉnh lại. Văn Tiểu Dữ cảm nhận được động tĩnh, ngồi dậy lo lắng nhìn sang, Hồ Xuân Yến mở to mắt đối diện với Văn Tiểu Dữ.

Hai người đều im lặng, Văn Tiểu Dữ đã không còn sức để giận, chỉ mệt mỏi ngồi ở một bên thử nói chuyện với Hồ Xuân Yến:

"Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hồ Xuân Yến phản ứng hơi chậm, chỉ bình tĩnh nhìn cậu. Văn Tiểu Dữ thấy môi bà ta khô rang, nhớ lại lời dặn của y tá liền đứng dậy đi đến bên cạnh rót một ly nước trở về, dùng tăm bông chấm vào nước rồi nhẹ nhàng thoa lên môi Hồ Xuân Yến, bà ta liếm liếm môi.

Một lát sau, Hồ Xuân Yến mới chậm rãi tỉnh táo lại, nói bằng giọng nghẹn ngào:

"Mày còn quan tâm đến tao sống hay chết làm gì?"

Văn Tiểu Dữ rất mệt:

"Mẹ đừng nói mấy lời như vậy nữa."

"Nếu tao không nằm viện, thì mẹ nó, mày cũng quên tao rồi."

"Con gửi tin nhắn cho mẹ, là mẹ không trả lời con."

Hồ Xuân Yến oán hận nói:

"Tao cần mày giả mù sa mưa quan tâm tao chắc?"

"Rốt cuộc mẹ đang làm gì vậy?"

Rốt cuộc Văn Tiểu Dữ cũng không kiềm chế được mà tức giận:

"Khoảng thời gian khó khăn trước đây đã qua rồi, giờ trong nhà không cần trả nợ nữa, mẹ cũng có công việc tốt hơn, tại sao mẹ lại làm loại chuyện này vậy? Mẹ cảm thấy uống thuốc sâu sẽ không chết sao?!"

"Ba mày sẽ bị kết án."

Văn Tiểu Dữ ngẩn ra, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Mắt Hồ Xuân Yến đỏ hoe:

"Ba mày phải ngồi tù, mày quản hay mặc kệ?"

Đỗ Hiểu Đông bị đưa ra tòa vì có hiềm nghi bắt cóc trẻ em và sẽ phải đối mặt với án tù.

Văn Tiểu Dữ chính là đứa trẻ bị bắt cóc đó, người bắt cóc cậu sắp bị kết án, cậu quản hay mặc kệ?

Văn Tiểu Dữ nhắm mắt lại đỡ trán, Hồ Xuân Yến lại rít gào hỏi:

"Đỗ Việt, mày quản hay mặc kệ ba mày!"

"Ông ta không phải ba của con."

Văn Tiểu Dữ thấp giọng nói:

"Con mặc kệ."

"Tốt...... tốt...... không nhận tụi tao phải không, mới vậy mà đã không nhận tụi tao nữa, đồ thứ sói mắt trắng!"

Nhưng con quản mẹ.

Văn Tiểu Dữ muốn nói như vậy, cậu biết Hồ Xuân Yến yêu cậu, biết Đỗ Hiểu Đông trong những năm qua đã hành hạ bà đến mức bà hoàn toàn thay đổi. Cả đời này cậu đều phải báo đáp ơn tình nuôi nấng mình của Hồ Xuân Yến, báo đáp Hồ Xuân Yến thắt lưng buộc bụng đưa mình đến lớp học múa.

Văn Tiểu Dữ đã thích khiêu vũ từ bé, khi cậu hỏi Hồ Xuân Yến liệu mình có thể học múa với những bạn khác không, Hồ Xuân Yến nói không được, muốn cậu tập trung học hành. Thế nhưng Văn Tiểu Dữ lại nhớ mãi không quên, cậu đã chạy tới Cung văn hóa ngồi xổm bên ngoài cửa lớp để xem các bạn cùng lứa tập múa, khi cửa bị đóng lại, cậu liền nhón chân ghé vào bên cửa sổ để xem, cứ đến xem sau giờ tan học mỗi ngày. Giáo viên đi ra ngoài hỏi cậu đến từ đâu, đang làm gì vậy, nhưng cậu lại cúi đầu chạy ra ngoài mà không nói lời nào, chạy về đến nhà rồi thì ôm Hồ Xuân Yến và cầu xin bà đưa mình đi học múa.

"Con xin mẹ mà, con cũng muốn học múa."

Bé Văn Tiểu Dữ vừa khóc, vừa cố hết sức cầu xin:

"Con nhất định sẽ học thật chăm chỉ, thi đạt được điểm cao, con cầu xin mẹ."

Hồ Xuân Yến chửi cậu phá của, càn quấy, nhưng cuối cùng bà vẫn dẫn cậu bước vào cánh cổng của Cung văn hóa.

Học múa rất tốn kém, vì chuyện này mà Đỗ Hiểu Đông đã cãi nhau với Hồ Xuân Yến vô số lần, đánh mắng Văn Tiểu Dữ không cho cậu học múa. Văn Tiểu Dữ không thể phản kháng, chỉ có thể chịu đựng sự tức giận của ba mình, cẩn thận lấy lòng mẹ, vừa đến giờ đi học thì lập tức đeo cặp đến lớp học múa đúng giờ.

Cứ gập ghềnh bấp bênh như vậy mười mấy năm, mãi đến khi Đỗ Hiểu Đông nghiện hút vay tiền phá hoại tài sản trong gia đình hoàn toàn, lúc này Văn Tiểu Dữ mới buộc phải dừng lại sự nghiệp múa của mình.

Nhưng Hồ Xuân Yến không cho cậu cơ hội đáp lại, bắt đầu kích động la hét kiếm chuyện trên giường bệnh. Văn Tiểu Dữ muốn giữ bà ta lại, Hồ Xuân Yến lại rút kim, hét lên "không được", y tá nghe tiếng đi vào, lại gọi bác sĩ đến, thoáng chốc phòng bệnh trở nên vô cùng hỗn loạn.

Y tá kéo Văn Tiểu Dữ sang một bên:

"Sao cậu lại như thế, có bết chăm sóc cho mẹ mình không? Bà ấy là người bệnh, cần yên tĩnh nghỉ ngơi!"

"Xin lỗi, xin lỗi."

Văn Tiểu Dữ không ngừng xin lỗi, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn bọn họ trấn an Hồ Xuân Yến. Cậu lẻ loi dựa vào cửa, một lúc lâu sau mới chậm rãi đi ra ngoài, ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang.

Cậu lấy điện thoại ra, do dự cầm trong tay, cầm một hồi lâu mới lấy hết can đảm gọi điện thoại.

"Alo?"

Văn Tiểu Dữ mở miệng:

"Con là Tiểu Dữ...... dạ, con, hiện tại con đang ở bệnh viện......"

Lúc Lý Thanh chạy đến bệnh viện, trong tay còn cầm một túi cơm nóng mua vội trên đường. Bà vốn đang tập dợt cho một bữa tiệc, nhưng vừa nhận được điện thoại của Văn Tiểu Dữ, bà liền vứt bỏ bản thảo bài hát, thay giày cao gót đi thẳng đến bệnh viện.

"Tiểu Bảo, Tiểu Bảo!"

Vừa nhìn thấy Văn Tiểu Dữ ngồi trên hành lang, Lý Thanh lập tức chạy tới:

"Bảo bối, con về sao không nói một tiếng! Ăn cơm chưa? Mẹ mua cơm cho con nè."

Văn Tiểu Dữ vội vàng đứng lên, vừa nghe thấy từ "cơm", bụng gần như lập tức kêu lên. Cậu đói đến trước ngực dán vào lưng, vừa rồi cứ luôn tâm thần không yên, lúc này mới nhớ ra mình đã quên ăn cơm.

"Cảm ơn."

Văn Tiểu Dữ nhận lấy túi, hộp cơm bên trong vẫn còn nóng hổi.

Cậu đột nhiên cảm thấy có chút muốn khóc.

Lý Thanh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu mà trong lòng vô cùng đau xót, bà ôm lấy cậu, hôn lên tóc cậu, dỗ dành cậu như đang dỗ trẻ con:

"Tiểu Bảo đừng sợ, đừng buồn nha, ngoan nào."

Tiếp theo lại hỏi:

"Anh của con đâu?"

Văn Tiểu Dữ ôm hộp cơm ngồi trên ghế, mặc cho Lý Thanh nhẹ nhàng xoa mặt mình, trả lời:

"Anh đã đi công tác, thứ hai tuần sau mới về ạ."

"Được rồi, sẽ không có việc gì đâu, Tiểu Bảo ăn cơm đi."

Lý Thanh dỗ Văn Tiểu Dữ ăn cơm, lúc này y tá đi ra khỏi phòng bệnh, bước đến trước mặt Văn Tiểu Dữ:

"Mẹ cậu đã nghỉ ngơi rồi, cậu đừng kích thích bà ấy nữa, làm cho mấy người bệnh khác phàn nàn rồi kìa."

Lý Thanh đứng lên, khách sáo nói với y tá:

"Ngại quá, tôi là mẹ của thằng bé, tôi có thể giúp gì cho cô không?"

Y tá cảm thấy khó hiểu mà nhìn bà, rồi lại nhìn Văn Tiểu Dữ, không nói nữa, xoay người rời đi.

Nếu không phải tu dưỡng còn đó, Lý Thanh suýt nữa đã giận đến trợn trắng mắt. Bà vào phòng bệnh nhìn Hồ Xuân Yến một cái, sau đó lại ra ngoài tiếp tục ngồi bên cạnh Văn Tiểu Dữ, nhìn con trai ăn cơm, nói:

"Sao con không gọi điện thoại cho mẹ sớm hơn."

Văn Tiểu Dữ liên tục ăn vài đũa thức ăn nóng hôi hổi, rốt cuộc cũng ổn định lại, nhưng cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể nói:

"Con xin lỗi."

"Ngoan nào, đừng nói xin lỗi với mẹ, người một nhà không nên nói như vậy."

Lý Thanh dịu dàng nói chuyện với cậu như vậy, làm cho Văn Tiểu Dữ không hiểu sao lại cảm thấy ấm ức muốn khóc, cậu chỉ có thể ăn không ngừng, ăn sạch một hộp đồ ăn lớn.

"Bà ấy uống thuốc sâu, muốn tự sát."

Sau khi ăn cơm xong, Văn Tiểu Dữ cùng Lý Thanh ngồi trên ghế dài nói chuyện. Lúc cậu nói lời này, biểu cảm rất uể oải.

"Là thế này, Tiểu Bảo."

Lý Thanh sau khi cân nhắc đã nói:

"Mẹ và cha của con nghĩ ba nuôi con phạm tội nên đã kiện ông ta ra tòa, có lẽ mẹ nuôi của con đã bị chuyện này kích thích."

Lý Thanh hơi dừng lại, sau đó nghiêm túc nói với Văn Tiểu Dữ:

"Nhưng nếu Tiểu Bảo không muốn như vậy, chúng ta sẽ rút đơn kiện."

Văn Tiểu Dữ ngơ ngác nhìn Lý Thanh, người phụ nữ tốt bụng dịu dàng nắm tay cậu, nhẹ giọng nói:

"Mọi thứ đều sẽ theo ý muốn của Tiểu Bảo."

Nếu rút đơn kiện sẽ là một sự bất công rất lớn đối với nhà họ Văn. Cho dù bây giờ xem ra thì con trai ruột đã trở về với họ, mà nhà họ Văn lại giàu có và đứng ở vị trí cao đến thế, họ hoàn toàn có thể chịu đựng loại bất công này. Đồng thời cũng có thể để cho bên yếu thế hơn một con đường sống, không đến mức sẽ bị vùi dập vào cát bụi.

Văn Tiểu Dữ rũ mắt, một lúc lâu sau khẽ lắc đầu, nói:

"Không ạ."

Cậu bình tĩnh nói với Lý Thanh:

"Đừng rút đơn kiện."

12 giờ rưỡi đêm, Văn Trăn đã về tới căn nhà ở thủ đô.

Y đặt hộp đồ ăn được đặt làm theo yêu cầu lên cái bàn trong phòng bếp, cởi áo khoác tùy tiện đặt nó sang một bên.

Văn Trăn về nhà sớm hơn hai ngày, thay vì vẫn ở lại qua đêm tại một thành phố khác, y đã đặt chuyến bay gần nhất để về nhà. Lịch trình làm việc trong chuyến công tác rất dày đặc, sau khi về tới nhà, Văn Trăn đã cảm nhận được chút mệt mỏi.

Y để ý thấy cửa phòng của Văn Tiểu Dữ đang mở ra, tưởng rằng trễ như vậy rồi mà cậu vẫn chưa ngủ, y đi tới cửa thì thấy căn phòng trống không, trên giường không có ai cả, chỉ có con gấu bông to oành mà y bảo Kiều Kiều mua, cặp sách của Văn Tiểu Dữ vẫn còn trên bàn.

Văn Trăn hơi nhướng mày, rồi xoay người đi ra ngoài, bước lên tầng trên, lấy chìa khóa mở cửa phòng múa, bên trong lại tối om không một bóng người.

Sắc mặt của Văn Trăn lập tức tối sầm lại.

____ ____ ____

Chú thích:

Thanh mai trúc mã (青梅竹马): Bạn từ thuở ấu thơ.

-Hết chương 11-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top