Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: "Khiêu vũ với người khác thì được, còn với tôi thì không sao?"

Khi Văn Trăn đi xuống quán cà phê dưới lầu tìm thấy Văn Tiểu Dữ, cậu đang cầm điện thoại xem phim hài, trên cái bàn trước mặt có đặt một ly nước đá sắp cạn.

Y bước tới, nhéo cổ người ta từ phía sau.

Văn Tiểu Dữ sợ tới mức suýt nữa đã hất bay điện thoại, cậu quay đầu lại thì thấy là y:

"Đừng đột nhiên làm em sợ!"

"Sao em không ngồi yên được một phút giây nào hết vậy?"

Văn Trăn cau mày, bảo cậu ngồi yên ở đâu đó, cậu lại cố tình không chịu, lần nào cũng trốn, không thì lại bỏ chạy, trơn tuột không thể bắt được, khiến người ta mất hết kiên nhẫn.

Văn Tiểu Dữ nói:

"Người ta đều đang làm việc, em lại ở đó ăn uống, chẳng phải rất kỳ sao?"

Văn Trăn không trả lời, nhìn cậu như nhìn kẻ ngốc.

Văn Tiểu Dữ nhạy bén phát hiện:

"Ánh mắt đó của anh là sao?"

Văn Trăn không hề nhiều lời, xách Văn Tiểu Dữ lên xe đưa đi ăn tối.

Lý Thanh đặc biệt chạy từ nhà đến thủ đô, sau đó đến bệnh viện một chuyến, khi đến nhà hàng thì đã là 7 giờ tối. Lý Thanh ngày thường rất bận, bà là chủ tịch hiệp hội nhạc sĩ địa phương, đồng thời là diễn viên trong đoàn nghệ thuật phát thanh, ngày nào bà cũng phải đi từ nhà đến rạp hát, đôi khi chồng phải nằm viện, bà lại phải đưa đón chăm sóc cho ông nữa.

Gia Lương đã nói rõ với bà, bên mình thì cứ để cho y tá chăm sóc là được, bà chủ yếu phụ trách chăm sóc canh chừng Khang Tri, để Khang Tri ngoan ngoãn ở trong biệt thự trên núi Linh Hương, đừng để thằng bé chạy đến thủ đô.

Lý Thanh hiểu được suy nghĩ của chồng mình, dù đôi khi bà không thích sự điềm tĩnh và vô tình của chồng. Tiểu Dữ là bảo bối nhỏ đã mất nhưng đã tìm lại được của bà, Khang Tri cũng là đứa nhỏ mà bà đã nuôi nấng suốt 20 năm, để Khang Tri trở về gia đình ruột thịt tồi tệ như vậy, Lý Thanh cũng không vui.

Bà từng nghĩ đến việc để Tiểu Bảo và Khang Tri gặp mặt, hy vọng hai đứa trẻ có thể chung sống hòa thuận. Tuy nhiên, Văn Gia Lương lại không cho, không chỉ bảo Khang Tri chuyển đến sống ở núi Linh Hương, thậm chí mãi đến khi Khang Tri đến trước mặt mình khóc lóc kể lể, Lý Thanh mới biết được chồng đã chuyển hết toàn bộ tài sản dưới tên thằng bé, chỉ để lại một ít tài sản mình đã cho đứa nhỏ.

Sau khi Lý Thanh biết chuyện thì lập tức chạy đi tìm Văn Gia Lương, ấm ức hỏi chồng:

"Anh không cần Khang Tri nữa hả?"

Văn Gia Lương nhàn nhã ngồi trong vườn phơi nắng:

"Anh cũng đâu có chạm vào những thứ mà em cho thằng bé."

"Gia Lương, anh cũng biết Khang Tri được cưng chiều từ nhỏ mà, giờ anh đột nhiên lấy hết đồ của thằng bé, thằng bé làm ầm ĩ trước mặt em mấy ngày rồi đấy."

"Em cũng biết mình chiều hư nó rồi à? Ỷ vào tim mình không khỏe, nên sắp trở bá vương của gia đình này luôn rồi."

Lý Thanh đành phải nói:

"Khang Tri chỉ có chút tùy hứng thôi, không xấu tính."

"Tiểu Bảo tính cách mềm mại đơn giản, không ham tiền, chỉ thích hoạt động nghệ thuật, em cũng thấy rồi."

Văn Gia Lương nói với Lý Thanh:

"Nếu muốn thằng bé coi mình là một thành viên của nhà họ Văn, không thể cứ cho thằng bé thứ này thứ kia được. Còn phải cho thằng bé biết nó là con trai út duy nhất trong nhà, nó là duy nhất, không có ai khác."

Lý Thanh lo lắng:

"Nhưng anh quả quyết như vậy, lỡ Khang Tri ghét Tiểu Bảo thì sao?"

"Cho nên mới để Văn Trăn ở bên Tiểu Bảo, và để em trông chừng Khang Tri. Em là mẹ, anh biết tình yêu của em rất sâu đậm, không mặc kệ được, em vẫn muốn tiếp tục nuôi nấng Khang Tri, anh không có ý kiến. Nhưng có một chuyện, anh muốn nói rõ với em, Thanh Thanh, khó khăn lắm Tiểu Bảo mới về nhà được, người khác không được làm thằng bé chịu ấm ức nữa, người trong nhà lại càng không được, nếu không, ai trong chúng ta mới có thể không làm thằng bé thất vọng đây?"

Văn Gia Lương không cho Khang Tri sống chung dưới mái hiên với Tiểu Bảo, sau khi Lý Thanh về nhà nghĩ kỹ lại thì cũng cho rằng như vậy sẽ tốt hơn. Tiểu Bảo tính cách đơn giản, cũng giống như bà, chỉ tập trung cho con đường nghệ thuật mà mình cảm thấy hứng thú, không quan tâm nhiều đến những thứ khác. Mà Khang Tri thì nhiều tâm tư, lại được cưng chiều, quen thói kiêu căng ngạo mạn, Lý Thanh thật sự rất lo lắng hắn sẽ bắt nạt Tiểu Bảo.

Điều mà bà không muốn nhất là sự nghiệp nhảy múa của Tiểu Bảo bị một chút trở ngại nhỏ tí tẹo nào. Lý Thanh từng vì bị bệnh mà hư giọng, phải mất một thời gian rất lâu mới hồi phục lại được.

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian đau đớn và đen tối nhất đối với bà, thân là ca sĩ nhưng không thể biểu diễn trên sân khấu, cũng chẳng biết liệu giọng của mình còn có thể hồi phục hay không, sợ mình còn trẻ đã bị sân khấu vứt bỏ.

Bởi vậy khi Lý Thanh biết được Tiểu Dữ phải tạm nghỉ học ở học viện múa thủ đô về nhà làm việc, mới ghét cay ghét đắng sự vô dụng của nhà họ Đỗ; rồi khi biết được Hồ Xuân Yến thế mà lại hỗ trợ Tiểu Dữ học múa từ nhỏ cho đến khi lên đại học, tâm trạng mới phức tạp đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Lý Thanh đẩy cửa phòng riêng ra, hai anh em đã đợi bà ở bên trong.

Văn Tiểu Dữ nhìn thấy bà liền đứng lên, vẫn không quen lắm mà gọi một tiếng "mẹ".

Lý Thanh bỏ túi xách xuống, đi qua ôm Văn Tiểu Dữ:

"Đều là lỗi của mẹ, có phải Tiểu Bảo cảm thấy rất ấm ức không?"

Văn Tiểu Dữ không được tự nhiên:

"Không có ạ."

Văn Trăn ở một bên nói:

"Vé về ngày mai đã đặt xong, đến lúc đó con sẽ cho người đưa hai người ra sân bay."

Lý Thanh cảm thấy có chút bất lực, chồng bà và đứa con trai cả này thật sự là bạc tình y như nhau, không biết là tốt hay xấu nữa.

Bà nhỏ giọng hỏi Văn Tiểu Dữ:

"Anh có bắt nạt con không?"

Văn Tiểu Dữ bị hỏi mà nghẹn họng.

Muốn nói không có bắt nạt thì rõ ràng là đã từng cãi nhau, muốn nói có bắt nạt thì hình như cũng không có.

Cậu ngơ ra một lát mới trả lời mơ hồ:

"Không ạ."

Lý Thanh kéo Văn Tiểu Dữ ngồi xuống, ôn hòa dịu dàng nói:

"Khang Tri chỉ là tính cách nóng nảy, bốc đồng, trách mẹ quá dung túng nó. Nếu thằng bé có nói mấy lời không hay với con, Tiểu Bảo đừng để trong lòng nha."

"Dạ."

Văn Tiểu Dữ gật đầu:

"Cậu ấy đỡ hơn chưa?"

"Không sao cả, uống thuốc là ổn thôi."

Văn Tiểu Dữ suy tư một lát rồi vẫn quyết định nói với Lý Thanh:

"Hôm đó con nhìn thấy cậu ấy hút thuốc. Cậu ấy đã mắc bệnh tim, đừng để cậu ấy hút thuốc."

Lý Thanh giật mình mở to hai mắt, sau đó có chút buồn bực cau mày:

"Sao đứa nhỏ này lại......!"

Văn Trăn nói:

"Ăn cơm thôi."

Chủ đề này liền dừng ở đây, Lý Thanh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bà không muốn bộc lộ cảm xúc tiêu cực trước mặt Tiểu Dữ, lúc sau đã mỉm cười trò chuyện với cậu như thường.

Giữa buổi ăn cơm, Văn Tiểu Dữ đứng dậy đi phòng vệ sinh, trên bàn cơm chỉ còn lại Lý Thanh và Văn Trăn.

Lúc này Lý Thanh mới nói:

"Chẳng trách phản ứng lần này của Khang Tri lại có chút nghiêm trọng, đứa nhỏ này thế mà lại lén hút thuốc."

Văn Trăn nói:

"Nó còn có thói xấu này sao?"

"Chẳng phải con làm gương đấy sao. Nó thích bắt chước con trong mọi việc, con hút thuốc, thằng bé cũng học theo ngay."

Văn Trăn không nói gì.

Lý Thanh thở dài nói thêm:

"Khang Tri nằm trên giường nói với mẹ là con đã cõng nó đến bệnh viện. Mẹ còn tưởng con không quan tâm gì nó, nhưng xem ra thì ít nhiều gì vẫn có."

"Mẹ, tránh cho hiểu lầm về sau, con vẫn nên giải thích rõ ràng một số chuyện ngay bây giờ."

Văn Trăn bình đạm nói:

"Con đưa thằng bé đến bệnh viện là bởi vì nó đã làm Văn Tiểu Dữ sợ lúc ở nhà. Nếu nó xảy ra chuyện, tâm trạng của Văn Tiểu Dữ sẽ không tốt."

Lý Thanh sửng sốt:

"Cái gì?"

Văn Trăn nói:

"Mẹ vẫn muốn coi Khang Tri như người nhà, con không quan tâm, nhà ta có thể nuôi nó cả đời. Nhưng địa vị của nó từ nay về sau không thể sánh bằng Văn Tiểu Dữ được."

Những lời nói lạnh nhạt này thoáng chốc đã khiến Lý Thanh cảm thấy đau lòng:

"Dù con nghĩ như thế thật, nhưng có nhất thiết phải nói trực tiếp như vậy không? Khang Tri từ nhỏ đã thích con nhất, ngày nào cũng dính lấy con......"

Cửa bị đẩy ra, Văn Tiểu Dữ từ bên ngoài đi vào, cuộc trò chuyện đột nhiên ngừng lại. Văn Tiểu Dữ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, lo lắng nhìn Lý Thanh.

Văn Trăn nói với cậu:

"Lại đây uống canh đi."

Văn Tiểu Dữ đi qua ngồi xuống uống canh.

Lý Thanh thầm thở dài trong lòng, không thể lên mặt với con trai, giống như không thể hòa hợp với chính chồng mình vậy. Hai người đàn ông đều là trụ cột của gia đình to lớn này, nhìn chung đều là người chuyên quyền độc đoán.

Cũng may con trai út ngoan ngoãn đáng yêu, còn yêu thích nghệ thuật giống như bà. Chồng làm kinh doanh, con trai cả trong nhà cũng làm kinh doanh, mà Khang Tri cũng học đại học tài chính. Tiểu Bảo lại không có hứng thú với kinh doanh, chỉ tập trung vào khiêu vũ, khiến Lý Thanh chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đáng yêu. Bà thật sự rất muốn sống ở thủ đô với Tiểu Bảo nhà mình, chăm sóc chu đáo cho cậu mỗi ngày.

Nhưng như chồng bà đã nói, cho dù là bà thì cũng không muốn để một đứa con được nuông chiều khác làm xáo trộn cuộc sống yên bình của Tiểu Dữ.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Thanh tạm biệt hai anh em.

Khi Văn Trăn và Văn Tiểu Dữ về đến nhà thì đã hơn 9 giờ, Văn Tiểu Dữ hiếm khi ra ngoài chơi lâu như vậy, ngoại trừ việc múa thì dùng tinh lực trên chuyện gì cũng trở nên hữu hạn. Cậu ngáp dài, mệt mỏi lấy quần áo rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm rửa xong, Văn Tiểu Dữ cảm thấy sảng khoái hơn một chút, liền đi vào phòng bếp rót nước. Lúc đi lấy ly thì nghe thấy điện thoại của mình reo lên từ xa, cậu cầm ly tìm xung quanh, rồi tìm thấy điện thoại của mình trên sô pha, cầm lên xem.

Là cô Sâm đã gửi video tập múa trong nhóm chat.

Văn Tiểu Dữ đặt ly xuống, ngồi xổm trên sô pha, cầm điện thoại trong tay, bấm vào để xem video, tập trung nghiên cứu động tác múa và thần thái của mình. Cậu xem một hồi rồi vươn người nằm lên bàn, chân quỳ trên ghế nhếch lên, duỗi tay duỗi eo giãn cơ theo thói quen, đôi mắt thì nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Văn Trăn vừa đi đến đã nhìn thấy tư thế kỳ lạ của cậu:

"...... Em đang làm gì vậy?"

"Xem video tập luyện của bọn em."

Văn Tiểu Dữ xem một hồi rồi ngẩng đầu nhìn Văn Trăn, ngón tay lướt lướt điện thoại, giống như tùy ý hỏi:

"Anh muốn xem không?"

Văn Trăn đi tới, Văn Tiểu Dữ rụt rè mím môi, đứng dậy đưa điện thoại đến gần y hơn một chút, tua thời gian phát lại từ đầu.

Nhạc nền vang lên, Văn Trăn đứng bên cạnh Văn Tiểu Dữ xem video. Y không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt rất tập trung, y xem đoạn video khiêu vũ dài gần 10 phút từ đầu đến cuối mà không nói một lời.

Văn Tiểu Dữ lộ ra vẻ chờ mong:

"Thế nào?"

Văn Trăn nói:

"Chàng trai này là bạn nhảy của em à?"

"Đúng vậy, trong kịch bản thì em đóng vai nữ, nhảy ở vị trí nữ."

Văn Trăn đặt một tay lên bàn, ngón trỏ khẽ gõ mặt bàn. Trông y như không có ý khen ngợi, mặt không cảm xúc, không biết đang nghĩ gì trong lòng nữa.

Văn Tiểu Dữ liền có chút bồn chồn trong lòng:

"Anh cảm thấy múa không tốt sao?"

Văn Trăn nhìn về phía cậu, đôi mắt đen láy tối tăm, nói:

"Em múa đôi cũng bình thường thôi."

Không biết tại sao, những lời này được nói ra từ miệng Văn Trăn thì độ đả kích thế mà lại còn mạnh hơn cả cô Sâm nữa. Văn Tiểu Dữ lập tức cảm thấy vô cùng chán nản, cậu cố gắng chịu đựng sự mất mát, để mình trông không quá yếu ớt:

"Em biết, giáo viên cũng nói em múa phần này không tốt lắm."

"Mối quan hệ của em với bạn nhảy thế nào?"

Câu hỏi này được hỏi mà không có nguyên do, Văn Tiểu Dữ không hiểu gì nhưng vẫn trả lời đúng sự thật:

"Thì là đàn anh tập múa chung, bạn bè bình thường."

"Hai đứa đóng vai một cặp đôi sao?"

"Ừm."

Văn Trăn nghiêng người, hoàn toàn đối mặt với Văn Tiểu Dữ. Y có thân hình thon dài cao lớn, khi rũ mắt, khóe mắt mỏng liền nhô lên lộ ra vẻ lạnh nhạt và áp bức. Văn Tiểu Dữ không hiểu sao có chút lo lắng, đứng trong cái bóng trước người Văn Trăn, ngẩng đầu nhìn y.

"Em còn cần luyện tập nhiều hơn."

Văn Trăn nói.

"Em biết."

Văn Tiểu Dữ trả lời:

"Lần nào tập luyện em cũng sẽ cùng đàn anh......"

Còn chưa dứt câu, cổ tay cậu đã bị nắm lấy. Văn Tiểu Dữ bối rối bị kéo đi về phía trước hai bước, đứng ở chỗ đất trống trong bếp. Ánh sáng từ ngọn đèn rơi xuống, chiếu rọi làm da cậu hơi sáng lên.

"Ở phút thứ tư giây thứ mười bảy, động tác ôm bạn nhảy xoay tròn rồi hạ eo của em rất cứng, biểu cảm cũng không ổn. Giáo viên của em không nhắc nhở em à?"

"...... Có."

Những gì Văn Trăn nói gần như giống hệt những lời cô Sâm hỏi lúc đó, xem ra sau khi tập đi tập lại lâu như vậy, cậu vẫn chưa tập tốt được.

Văn Tiểu Dữ chần chờ nói:

"Cô Sâm nói em múa đôi không có cảm giác thân mật."

"Đổi người tập đi."

Văn Tiểu Dữ ngơ ngác ngẩng đầu, Văn Trăn cũng cúi đầu nhìn cậu, trên mặt không có chút dấu hiệu đùa giỡn nào, đôi mắt đen sâu thẳm đó gần như muốn hút lấy cậu.

Nhịp tim của Văn Tiểu Dữ bắt đầu tăng tốc mà không hề báo trước.

"Tập với anh, em cũng không tập được đâu."

Văn Tiểu Dữ rút tay mình lại, lảng tránh ánh mắt Văn Trăn, nhỏ giọng nói:

"Anh đâu có biết khiêu vũ."

Ngay sau đó cậu bị tóm lấy eo kéo qua, Văn Tiểu Dữ sợ tới mức cơ thể lập tức cứng còng, giơ tay chống lên ngực Văn Trăn.

"Em không cần luyện kỹ năng."

Văn Trăn ôm eo cậu, không dùng sức:

"Em chỉ cần tìm cảm giác thôi."

Tim đập thình thịch trong lồng ngực, Văn Tiểu Dữ nín thở, hy vọng có thể dùng phương pháp này để làm trái tim mình bình tĩnh lại. Cậu luống cuống vịn lấy cánh tay Văn Trăn, hơi thở ấm áp và mùi hương quen thuộc của Văn Trăn bao bọc lấy cậu từ trên xuống dưới, Văn Tiểu Dữ bắt đầu cảm thấy choáng váng dưới sự bao trùm này.

"Em múa rất mềm mại, nhưng tại sao vừa chạm vào bạn nhảy thì các khớp xương liền trở nên cứng đờ vậy?"

"Bởi vì...... em không quen múa đôi lắm."

Văn Tiểu Dữ cúi đầu, giọng nói trầm thấp của Văn Trăn khiến lỗ tai cậu đỏ bừng, cậu vẫn nói thật:

"Em không thích người ta đến quá gần mình, không thích người ta thở vào mặt mình."

Cậu không dám nói những lời này cho Sâm Nhiễm và Khương Hà nghe. Đây là vấn đề nhỏ của riêng cậu, không liên quan một chút nào đến đàn anh Khương Hà hết, cậu chỉ không quen tiếp xúc cơ thể, đặc biệt là một cơ thể nóng bừng, mướt mồ hôi, phập phồng vì thở dốc, nó luôn khiến nội tâm cậu nảy sinh chút chán ghét không giải thích được.

Văn Trăn vẫn ôm eo cậu, cúi đầu nhìn cậu:

"Giờ tôi đang ôm em đây, sao em không ghét vậy?"

"Ai nói em không có?"

Văn Tiểu Dữ vặn lại, bắp chân cậu đã tê rần vì đứng, cậu giơ tay đẩy Văn Trăn:

"Anh mau buông ra......"

Văn Trăn vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng vững vàng vậy.

"Đã muốn khiêu vũ thì em phải vượt qua nó."

Văn Trăn nói:

"Tập ngay bây giờ luôn đi."

Y nói ngắn gọn không chút tình cảm, cho dù là hành vi làm bạn gần gũi thì cũng như đang ra lệnh vậy. Văn Trăn nói đúng, mình đã muốn đi con đường nhảy múa này thì sao có thể không điều chỉnh trạng thái tâm lý lại cho ổn được? Hơn nữa đây còn là điệu múa đầu tiên của cậu trên sân khấu lớn theo đúng nghĩa đen.

Văn Tiểu Dữ lại ngập ngừng vịn lấy vai Văn Trăn, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn y rồi nhanh chóng cụp mi xuống, nhẹ giọng nói:

"Em không biết...... làm sao để tìm cái cảm giác thân mật này, cô Sâm nói...... ặc...... tinh thần phải thân mật khắn khít, cơ thể thì vừa muốn từ chối mà cũng vừa muốn đón nhận......?"

Văn Tiểu Dữ đang nói gì, Văn Trăn hiếm khi không chú ý tới. Suy cho cùng thì xúc cảm và thị giác vẫn có khác biệt, khi thật sự chạm vào, Văn Trăn mới nhận ra eo Văn Tiểu Dữ nhỏ đến mức nào, nó không có kết cấu mềm mại như trong tưởng tượng, ngược lại tràn ngập sức lực và dẻo dai. Người trong lòng còn đang tỏa ra mùi sữa tắm sảng khoái và bốc lên hơi nước, dưới ánh đèn, làn da lộ ra một màu trắng hồng khỏe khoắn.

Văn Tiểu Dữ rất nóng, làn da sau thắt lưng nơi bị bàn tay bao trùm gần như đang nóng bừng lên, cậu có chút không chịu nổi mà muốn rời khỏi vòng tay Văn Trăn, nhưng lại bị ôm vào lại, một giây trước Văn Trăn chưa hề dùng tới chút sức lực nào, lúc này lại gần như ôm trọn lấy eo cậu, Văn Tiểu Dữ không kịp phòng bị, mũi chân rời khỏi mặt đất, suýt chút nữa đã nhào vào trong lồng ngực Văn Trăn.

"Sao em lại trốn?"

Giọng nói trầm ấm của Văn Trăn gần trong gang tấc:

"Nhảy với người khác thì được, còn với tôi thì không sao?"

Văn Tiểu Dữ cảm thấy chân mình mềm nhũn, nảy sinh ảo giác thiếu oxy, nhịp tim đập mạnh đến mức ảnh hưởng đến dây thần kinh trong não, mọi thứ dường như đều trở nên hư ảo đến thót tim. Cậu chợt đẩy Văn Trăn ra, cơ thể va vào cái bàn bên cạnh.

"Không được."

Môi cậu thế mà lại khẽ run lên, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà cậu đã chảy mồ hôi đầm đìa như đã trải qua mấy tiếng đồng hồ, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, cả người Văn Trăn toát ra một loại hơi thở khiến cậu cảm thấy vừa xa lạ vừa căng thẳng, Văn Tiểu Dữ vịn vào mép bàn lùi lại một bước, sau đấy tiếp tục lùi thêm một bước nữa.

"Như vậy rất kỳ lạ."

Cậu khó khăn nói ra những lời này, sau đó xoay người và nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.

Văn Trăn nhìn bóng dáng chạy đi của Văn Tiểu Dữ, yên lặng đứng trước bàn, trên mu bàn tay buông thõng bên hông, gân xanh nổi lên rồi từ từ biến mất.

Y rời khỏi phòng bếp, trở lại phòng mình, lấy quần áo để thay rồi đi vào phòng tắm mà không nói một lời.

-Hết chương 16-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top