Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Cũng chỉ là một lần động lòng thôi, cậu không thèm để ý

Chớp mắt một cái, nửa tháng nữa là đến cuộc thi biểu diễn, Nguyên Đán đã qua và bắt đầu bước vào mùa đông.

Sâm Nhiễm nhờ người mang một rương quần áo biểu diễn đến từ sớm, treo lên kệ rồi phát cho từng người một. Quần áo biểu diễn của Văn Tiểu Dữ là một bộ Giao Lãnh tay dài màu trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác lụa màu bạc, màu sắc khác biệt với tông màu tối của nhóm múa. Sâm Nhiễm đã đặc biệt nhờ người may đo cẩn thận, áo khoác lụa mềm mịn được tô điểm bằng những hạt cườm li ti, dưới ánh đèn trông như những làn sóng lấp lánh, cố gắng thể hiện ra sự nhanh nhẹn phóng khoáng của một vị thần nhỏ.

Văn Tiểu Dữ mặc quần áo biểu diễn xong xoay người một vòng trước gương, những người khác sôi nổi xúm lại sờ tay áo dài và viền áo của cậu, ai cũng khen đẹp. Khương Hà cũng thay một bộ quần áo có cổ với tay áo bó, bộ đồ có màu xanh đen xen kẽ, với một người cao và đôi chân dài như hắn thì khi mặc vào trông đặc biệt anh tuấn hiên ngang.

Khương Hà thò qua ôm lấy vai Văn Tiểu Dữ:

"Người đẹp, nể mặt chụp với tôi một tấm đi."

Văn Tiểu Dữ giơ làm thành hình chữ V để chụp ảnh, những người khác cũng tạo dáng chụp ảnh chung, mãi đến khi Sâm Nhiễm bận xong vào nhắc nhở một tiếng, mọi người mới giải tán về chỗ chuẩn bị diễn tập.

Trải qua hơn hai tháng huấn luyện với cường độ cao, mọi động tác múa đã khắc sâu vào ký ức của cơ thể, điều quan trọng nhất là khả năng múa đôi của Văn Tiểu Dữ đã khác hẳn so với lúc ban đầu.

"Rất tốt, ánh mắt đúng rồi, nhưng tứ chi cũng nên mềm mại hơn chút nữa."

Sâm Nhiễm ở một bên dạy Văn Tiểu Dữ:

"Hãy tưởng tượng mình là một cô gái xinh đẹp, Tiểu Dữ à, em nhìn mình đi, mặc váy vào đẹp như tiên vậy."

Sâm Nhiễm khen như vậy đã khiến Văn Tiểu Dữ ngại đến mức không biết làm gì, cậu đỏ mặt đứng yên tại chỗ:

"Trông cũng được thôi ạ."

Khương Hà ở bên cạnh cười ha ha, Sâm Nhiễm nghiêm túc nói:

"Có gì phải xấu hổ đâu? Giả nữ thì phải dịu dàng nữ tính, giả nam thì phải tuấn tú phóng khoáng, đây là công việc của người biểu diễn."

Văn Tiểu Dữ gật đầu, thả lỏng tâm thái tiếp tục tập luyện.

Sau buổi tập luyện, một đám người sôi nổi thay đồ biểu diễn ra. Khương Hà đứng bên kệ để đồ cởi áo choàng, cùng Văn Tiểu Dữ ở bên cạnh trao đổi kinh nghiệm tập luyện:

"Tôi thấy sau khi làm xong động tác xoay tròn này, chẳng phải hai ta còn phải lưu luyến nắm tay nhau sao, lúc dần dần kéo ra khoảng cách, tốt nhất là em nên mỉm cười thêm một cái."

Khương Hà quơ tay múa chân bên cạnh, Văn Tiểu Dữ tập trung quan sát xong nói:

"Vâng."

"Bây giờ em đã khá hơn nhiều rồi, ít nhất thì chúng ta đã trông giống một cặp người yêu trên sân khấu, không như trước đây, ai không biết còn tưởng hai ta múa kiểu người lạ thân quen đấy."

"Dạ, em sẽ...... tiếp tục luyện tập."

Văn Tiểu Dữ cúi đầu, treo quần áo biểu diễn lên, mặc chiếc áo khoác dày của mình vào.

Cậu không dám nói rằng mình đã tưởng tượng Khương Hà thành một người khác để có thể bày tỏ một loại cảm xúc tương tự cảm xúc yêu đương trong lúc tập luyện. Cậu thậm chí còn không cần ép mình đắm chìm trong ảo tưởng, mà chỉ cần mường tượng ra khuôn mặt và hơi thở của đối phương một chút thôi, tựa như chỉ cần cắt một vết thật nhỏ trên một chiếc bánh kem chứa đầy nhân chocolate dạng lỏng, một lượng nhỏ chocolate chảy ra thôi cũng để xây dựng lên một lớp ngụy trang.

Việc ngụy trang đến từ sự chân thành, khiến Văn Tiểu Dữ cảm thấy vớ vẩn và sợ hãi.

Bắt đầu từ khi nào?

Cậu truy tìm nguồn gốc, trở lại thời điểm lần đầu tiên gặp gỡ Văn Trăn. Trong căn bếp nhỏ đầy mùi khói dầu và tiếng cãi vã, cậu đột nhiên chạm phải đôi mắt đen láy của Văn Trăn, đầu ngón tay tê dại là tín hiệu được cơ thể phát ra từ sớm, mà tín hiệu này cho tới nay mới chậm chạp truyền đến đại não.

Cậu thích Văn Trăn.

Giữa hàng ngàn người trên thế giới này, thế mà cậu lại yêu chính anh trai ruột của mình từ cái nhìn đầu tiên. Văn Tiểu Dữ còn chưa nếm được vị chua ngọt của tình yêu thì đã rơi vào hoảng loạn, hồi hộp.

Nếu để loại cảm xúc này liên tục lên men, cậu không dám tưởng tượng đến hậu quả tồi tệ sẽ xảy ra.

Học sinh ào ra khỏi khu dạy học, nhiệt độ không khí càng lúc càng thấp, bầu trời xám xịt.

Văn Tiểu Dữ không có thay đồ múa, chỉ mặc một cái áo khoác dày rộng rời khỏi phòng học, lòng nặng trĩu đi giữa đám đông. Cậu nhìn thấy Khương Hà đi ở phía trước cách đó không xa, liền chạy chậm qua đó.

"Đàn anh."

Khương Hà đang vừa đi vừa nói chuyện với ai đó, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại:

"Tiểu Dữ? Đi ăn cùng nhau không."

Văn Tiểu Dữ hỏi:

"Đàn anh, anh có biết gần trường có nhà trọ nào cho sinh viên thuê không?"

Khương Hà bước tới, đi song song với cậu:

"Em muốn thuê nhà hả?"

"Ừm, em muốn thuê một phòng đơn, sống một mình."

Khương Hà sờ cằm suy tư:

"Gần trường chúng ta có rất nhiều nhà cho thuê, nếu không muốn thuê nhà ở chung với ai, thì thuê một căn hộ dành cho thanh niên, có phòng tắm đơn và bếp chung đi, vậy được không?"

"Cũng được ạ."

"Em có cần gấp không? Vì phải chờ đến sau khi thi đấu xong mới dọn đi được."

"Em...... không gấp."

Khương Hà tò mò hỏi:

"Sao thế, ở không quen căn nhà thuê hiện tại à?"

Bạn cùng lớp và bạn tập múa chung không ai biết Văn Tiểu Dữ sống ở đâu, họ chỉ biết cậu không sống trong ký túc xá trường nên đều cho rằng cậu đang thuê một căn hộ ở bên ngoài.

Văn Tiểu Dữ không giải thích, chỉ gật đầu.

Cậu không muốn dọn về ký túc xá của trường, bản thân cậu không quen sống cuộc sống tập thể, ngẫm lại chắc hẳn những người khác cũng không vui khi đột nhiên có thêm một người trong ký túc xá.

Khương Hà không hỏi nhiều, chỉ vỗ vai cậu:

"Sau khi cuộc thi này kết thúc, tôi sẽ giúp em coi thử."

"Cảm ơn đàn anh."

Văn Tiểu Dữ biết mình nên làm gì, cậu đã là người trưởng thành, hiểu có một số việc không tránh khỏi sẽ trở thành sai lầm, chỉ cần kiềm lại kịp thời thì mọi thứ sẽ không muộn. Vả lại, cậu rất giỏi buông bỏ, đây cũng chỉ là một lần động lòng không ai biết cũng chẳng ai hiểu mà thôi, rồi nó cũng sẽ trở thành một trong những điều hối tiếc trong cuộc đời.

Cậu không thèm để ý.

Ở sân bay người người ra vào tấp nập, khi xuống máy bay rồi, Văn Trăn và hai quản lý cấp cao của công ty vẫn còn bàn chuyện công việc, Kiều Kiều tới đón bọn họ như thường lệ. Quản lý cấp cao còn có việc phải làm nên đã bắt một chiếc xe khác rời đi, Văn Trăn ngồi trên xe, y vốn định về công ty một chuyến, nhưng rồi lại quay đầu nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ xe, trầm tư một lát.

"Về thẳng Giang Nam Phong Lâm."

Văn Trăn nói.

Kiều Kiều ngồi ở ghế phụ hơi ngơ ra rồi quay đầu nhìn Văn Trăn, cẩn thận nhắc nhở:

"Ông chủ Văn, tối hôm nay đã sắp xếp ăn cơm với cô Tô, có cần đổi thời gian không?"

Lúc này Văn Trăn mới nhớ tới chuyện này.

Trước khi đi công tác, Tô Tiêu từng hỏi y có muốn cùng nhau dùng bữa vào buổi tối khi y trở về không, bởi vì Tô Tiêu cũng bận, thường xuyên không có thời gian trong nhiều ngày nên Văn Trăn đã đồng ý.

Văn Trăn hơi thay đổi tư thế ngồi, nói:

"Không cần, đi thôi."

Địa điểm dùng bữa được là một nhà hàng tư nhân do gia đình Tô Tiêu đứng tên, không gian trang nhã, riêng tư, nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, phù hợp với gu ăn uống của hai người. Tô Tiêu chắc chắn là một người có gu, biết sở thích của Văn Trăn. Cô là mẫu người phụ nữ điển hình mà Văn Trăn thích, cô ấy thông minh trí thức, tao nhã, am hiểu kinh doanh, giàu có và địa vị cao, ngoại hình xinh đẹp. Hai người đã thử tìm hiểu nhau cách đây không lâu nhưng gặp nhau không nhiều, chủ yếu là cùng nhau ăn cơm và trò chuyện, có tới có lui, quan hệ hòa hợp.

Văn Trăn và Tô Tiêu gặp nhau trong nhà hàng, trò chuyện về một ít việc trong công ty. Nhà họ Tô kinh doanh một chuỗi nhà hàng nổi tiếng toàn cầu, tài sản nhiều đếm không hết, lại đông con, Tô Tiêu còn trẻ, thiếu kinh nghiệm nhưng cô đang cố gắng xây dựng thương hiệu nhà hàng Trung Quốc kiểu Tô Châu của riêng mình. Lúc gặp Văn Trăn, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi ý kiến của Văn Trăn liên quan đến chuyện khởi nghiệp, Văn Trăn cũng chẳng quan tâm mà chia sẻ kinh nghiệm với cô, đôi khi hai người như không phải đang hẹn hò, mà là đang trao đổi kinh nghiệm công việc.

Bữa tối diễn ra một tiếng là kết thúc, Văn Trăn đưa Tô Tiêu về nhà rồi mới về Giang Nam Phong Lâm.

Lúc y về tới nhà, trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, không một bóng người. Văn Trăn thấy đôi giày Văn Tiểu Dữ thường đi đang nằm ở cửa, một chùm chìa khóa được đặt trong một chiếc hộp nhỏ trên tủ giày ở cửa ra vào, Văn Tiểu Dữ có thói quen cất chìa khóa ở tủ giày để tránh quên mang theo khi ra ngoài.

Văn Trăn trở lại thư phòng làm việc một lúc rồi ra ngoài tắm rửa thay quần áo, sau đó lấy máy tính trong thư phòng ra, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách làm việc. Ghế sô pha của y đã thay đổi hình dạng từ lâu, từ một cái ghế trắng không có một thứ gì đến bây giờ đã chất đầy những chiếc đệm loè loẹt, đôi khi vải lót sô pha cũng sẽ có chút lộn xộn, bởi vì Văn Tiểu Dữ ngủ trưa trên đó xong quên chỉnh lại nếp gấp.

Văn Trăn có một mức độ ở sạch nhất định, trong nhà của mình xuất hiện đầy đồ vật với phong cách hoàn toàn khác nhau, đôi khi phòng bếp và phòng khách còn hơi bừa bộn. Khi sống chung với người khác thì khó tránh khỏi việc không gian độc lập sẽ thu nhỏ lại và mất kiểm soát.

Thế nhưng Văn Trăn cũng không cảm thấy bực bội.

11 giờ tối, cửa nhà vang lên, rốt cuộc Văn Tiểu Dữ cũng từ phòng tập trên lầu đi xuống. Cậu bước vào nhà với cơ thể đổ đầy mồ hôi, lúc quay đầu nhìn thấy Văn Trăn thì còn sửng sốt một chút:

"Anh về rồi."

Văn Trăn đi công tác một tuần, hai người không có bất cứ liên lạc nào, thế cho nên khi Văn Tiểu Dữ nhìn thấy Văn Trăn thì trong lòng đã nảy lên một chút cảm giác xa lạ. Chào hỏi xong, cậu nhấc chân định rời đi thì bị Văn Trăn gọi lại.

"Sắp đến buổi biểu diễn rồi đúng không?"

Văn Trăn hỏi.

"Ừm, ngày 5 tháng sau."

"Lúc đó tôi và ba mẹ đều sẽ đến."

Biểu cảm của Văn Tiểu Dữ trở nên cứng ngắc:

"Mọi người đi hết luôn sao?"

"Sao vậy?"

Văn Tiểu Dữ vừa lo lắng vừa căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với một buổi biểu diễn quy mô lớn, đến lúc đó dưới sân sấu sẽ chật kín khán giả, mà Văn Trăn cũng sẽ ngồi dưới sân khấu xem cậu, điều này khiến cậu có ảo giác rằng mình bị nhìn thấy những tâm sự khó lòng chịu nổi.

"Không sao đâu."

Văn Tiểu Dữ giơ tay lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt, cúi đầu vội vàng đi vào phòng ngủ. Cậu không dám đối mặt với Văn Trăn, sợ tâm tư của mình bị bại lộ, đồng thời cậu cũng muốn thoát khỏi cảm giác áp bức mà Văn Trăn mang đến cho mình. Người đàn ông chỉ ngồi đó thôi cũng khiến cho cậu cảm thấy ngột ngạt và áp lực.

Chờ đến khi dọn khỏi đây rồi thì mọi thứ sẽ được giải quyết dễ dàng theo thời gian.

Văn Tiểu Dữ tự nói với mình như vậy.

Bọn họ phải về nhà một chuyến vào cuối tuần.

Sinh nhật của Văn Trăn là vào thứ hai tuần sau, Lý Thanh và Văn Gia Lương không tiện tới thủ đô, cũng biết y và Tiểu Bảo đều bận nên hy vọng họ có thể dành ra thời gian về nhà vào cuối tuần để cả gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm.

Chuyến bay dự kiến ​​diễn ra vào tối thứ sáu, Văn Tiểu Dữ sau khi kết thúc buổi tập buổi chiều thì cũng không có tiết, trở về Giang Nam Phong Lâm quá rắc rối nên cậu đến thẳng công ty của Văn Trăn, chờ Văn Trăn bận việc xong thì cùng nhau ra sân bay.

Văn Tiểu Dữ vốn định chờ ở quán cà phê tầng dưới công ty, thế nhưng sau khi Văn Trăn biết cậu đến thì chẳng được bao lâu Kiều Kiều đã đi xuống tìm và dẫn cậu lên lầu.

"Chị đã nói với nhân viên lễ tân, bảo bọn họ nhìn thấy em thì trực tiếp cho em vào."

Kiều Kiều nói với Văn Tiểu Dữ:

"Sau này em cứ đi thẳng lên lầu, đồ ăn vặt và đồ uống trong công ty đều miễn phí, ít người nên cũng yên tĩnh, còn có thể xem phim trên màn hình chiếu lớn nữa, thoải mái lắm luôn."

Văn Tiểu Dữ đi theo sau người ta:

"Không cần phiền phức như vậy, em cũng không có tới thường xuyên."

"Em đừng khách sáo như vậy."

Cửa thang máy mở ra, Kiều Kiều dẫn Văn Tiểu Dữ ra ngoài, cười nói:

"Đến rồi, đây là nơi nghỉ ngơi của bọn chị, em cứ chơi tùy thích, chị còn có vài việc phải làm, không chơi với em được."

Văn Tiểu Dữ tạm biệt Kiều Kiều rồi tự tìm một cái sô pha bên cửa sổ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra chơi. Cả một tầng này là khu vực giải trí, trong giờ làm việc không có ai cả, trống trải yên tĩnh, Văn Tiểu Dữ đeo tai nghe tập trung xem phim, một lúc sau cảm thấy buồn ngủ nên đã vùi mình trên chiếc sô pha mềm mại, tựa trán lên đó ngủ say trong vô thức.

Buổi biểu diễn đang đến gần, ban ngày Văn Tiểu Dữ sẽ tập luyện ở trường, tối thì lại về nhà tự tập luyện trong phòng, sáng thức dậy vào khoảng 6 giờ, tối thì khoảng 11 giờ mới đi ngủ, khối lượng vận động mỗi ngày rất lớn, hôm nào cũng sửa đi sửa lại các động tác, lặp đi lặp lại các bài tập nhàm chán, nhai nát từng động tác một. Để giữ thể lực, cậu còn đưa ra quy định rằng mình phải chạy bộ tập luyện đúng giờ. Mặc dù ba bữa một ngày ăn rất nhiều cơm, thế nhưng cậu vẫn ốm đi một chút.

Lúc Văn Trăn đi xuống lầu thì nhìn thấy Văn Tiểu Dữ đang dựa vào ghế sô pha bên cửa sổ ngủ say đến mức đầu lệch khỏi lưng ghế sô pha, có người đến gần cũng không tỉnh lại.

Y đứng bên sô pha nhìn Văn Tiểu Dữ đang ngủ say.

Văn Tiểu Dữ không chú ý đến cách ăn mặc một chút nào, bởi vì quanh năm luôn mặc đồ múa nên cậu luôn mặc đại một cái khoác to hoặc áo bông để bọc mình lại. Mấy ngày nay cậu bận tập luyện, tóc đã dài ra, tóc mái rũ xuống che trán, hít thở nhẹ nhàng khi ngủ. Khi cậu nhắm mắt lại, hàng mi dài rũ xuống, làn da trắng nõn phơn phớt hồng.

Văn Trăn đứng một lúc lâu mới giơ tay vuốt thẳng mớ tóc rối bù xù trên đầu Văn Tiểu Dữ, sau đó đánh thức người ta:

"Văn Tiểu Dữ."

Văn Tiểu Dữ mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Văn Trăn đứng trước mặt mình, liền thu dọn cặp sách đứng dậy, theo bản năng sửa sang lại tóc tai của mình, bẻ lại cổ áo lệch đi trong lúc ngủ:

"Giờ đi luôn sao?"

Hai người cùng nhau đi xuống lầu.

Trong thang máy, Văn Trăn nói:

"Lần sau buồn ngủ có thể đến phòng nghỉ của tôi, trong đó có giường."

Văn Tiểu Dữ đứng cách y ở khoảng cách bằng một người, nghe vậy nói:

"Không cần đâu."

"Em ngủ như vậy sẽ cảm lạnh đấy."

"Em chỉ nghỉ ngơi một chút thôi, không sao đâu."

Văn Tiểu Dữ đưa mắt sang nơi khác, tập trung nhìn con số đang tụt xuống của thang máy. Cậu hy vọng thang máy có thể đi nhanh hơn một chút, cậu không biết làm gì khi ở một mình trong một không gian bịt kín với Văn Trăn cả.

Văn Trăn không nói nữa.

Thang máy đến tầng một, hai người cùng nhau bước ra ngoài, vừa đi đến cửa đại sảnh, bên cạnh liền vang lên một giọng nói:

"Ông chủ Văn!"

Kiều Kiều xách một cái túi từ bên cạnh chạy tới, đi đến trước mặt Văn Trăn, cầm túi lên:

"Đây là quà sinh nhật cô Tô tặng cho ngài, tôi vừa đi lấy, may mà ngài vẫn chưa đi. Cô Tô nói cô ấy không thể về nước vào ngày sinh nhật của ngài, nên đã nhờ tôi đưa quà cho ngài trước."

Logo trên túi là của thương hiệu đồng hồ nổi tiếng, giá thành cao khỏi bàn cãi. Văn Tiểu Dữ nhìn túi, hiểu được gì đó mà quay đầu sang nơi khác.

Bầu không khí chợt trở nên kỳ lạ đến khó hiểu.

Văn Trăn im lặng một lát, không nhận lấy túi mà ngược lại nói với Kiều Kiều:

"Cất lại trước đi, đặt nó trong văn phòng của tôi."

Kiều Kiều hơi ngớ ra nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý, cất cái túi lại rồi tạm biệt hai người.

Xe đang chạy trên con đường đến sân bay, không ai nói chuyện cả một đường.

Văn Tiểu Dữ nhìn ra ngoài cửa sổ, buông lỏng các ngón tay đang nắm chặt lấy nhau, đặt trên đùi.

Khung cảnh chạng vạng trên phố trôi qua trước mắt cậu, lúc thì cậu nhớ đến túi quà đẹp đẽ kia, lúc thì nghĩ cô Tô là một người như thế nào, đã hẹn hò với Văn Trăn bao lâu, đến trình độ nào rồi.

Cậu nên biết là Văn Trăn vô cùng ưu tú, đẹp trai, sự nghiệp phát triển vững vàng và có rất nhiều phụ nữ ưu tú bên cạnh, lẽ ra nên bước vào giai đoạn lập gia đình từ lâu rồi. Trước đây cậu không hề nghĩ đến những vấn đề này, trên thực tế, hồi đó phải sống trong một gia đình như thế quanh năm, đã khiến cậu chưa bao giờ cân nhắc đến việc đưa hôn nhân vào kế hoạch cuộc đời mình.

Nhưng Văn Trăn thì khác, Văn Trăn phải kết hôn, phải tiếp tục khai chi tán diệp(*) cho nhà họ Văn to lớn này. Gia đình và gia tộc, tựa như nhà họ Đỗ và nhà họ Văn, là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Văn Tiểu Dữ cảm thấy có chút hụt hẫng, giống như bước hụt một bậc thang rồi ngã xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn những bậc thang dài vô tận phía trước.

Tựa như trong căn bếp thiếu sáng đó, lần đầu tiên nhìn thấy Văn Trăn, cậu đã biết bọn họ không phải người cùng một thế giới. Nhìn người đứng đằng xa, như thể đang nhìn hoa trong gương, trăng trong nước.

Dù thế nào cũng sẽ đến ngày ảo cảnh tan vỡ.

Văn Trăn ngồi trên một chiếc ghế khác trong xe, một tay đặt lên tay vịn, im lặng không nói gì. Chiếc xe vẫn chạy vững vàng như thế, dư quang ở khóe mắt y thỉnh thoảng lại dừng trên bàn tay của người bên cạnh. Đôi bàn tay gầy gò ấy đang an tĩnh đan vào nhau, trước sau không hề cử động.

Y muốn hút thuốc, nhưng lại không có động tác hay biểu cảm nào.

Sau khi đến sân bay, vẫn còn 1 tiếng nữa mới đến giờ đăng ký nên bọn họ đã đến phòng chờ VIP để đợi. Văn Trăn bảo người đưa tới một ít bánh kem và đồ uống, Văn Tiểu Dữ liền tập trung ăn uống, sau khi ăn xong thì đeo tai nghe vào, yên tĩnh ngồi ở một bên nghe nhạc.

Cậu không ồn ào một chút nào và cũng không làm phiền bất cứ ai, nếu là nhân viên hay đồng nghiệp của Văn Trăn, hoặc là bất kỳ một người qua đường nào, cũng sẽ không làm Văn Trăn cảm thấy khó chịu.

Văn Trăn cầm lấy một cuốn tạp chí tự nhiên địa lý, nửa tiếng lật được 2 trang. Văn Tiểu Dữ ngồi trên sô pha đối diện, cách rất xa y, cậu nghe nhạc mà không nói một lời, dáng vẻ trông như lại sắp chìm vào giấc ngủ.

Tiếng nhắc nhở vang lên trong sân bay, đã đến giờ đăng ký. Văn Trăn đứng dậy, Văn Tiểu Dữ cũng cất điện thoại vào đứng dậy theo, bọn họ rời khỏi phòng chờ, lần lượt bước ra khỏi cửa, Văn Trăn dừng lại.

Y xoay người hỏi:

"Quà của tôi đâu?"

Văn Tiểu Dữ giật mình, ngẩng đầu nhìn y:

"Gì cơ?"

"Em có chuẩn bị không?"

Lúc này Văn Tiểu Dữ mới phản ứng lại:

"Đã chuẩn bị rồi."

Cậu lại dời mắt sang nơi khác, nói với Văn Trăn:

"Nó cũng không phải là thứ quý giá gì, em sẽ tặng nó cho anh vào ngày sinh nhật của anh."

Lúc này Văn Trăn mới lại cất bước đi tiếp.

Y biết câu hỏi này không có đầu cũng chẳng có đuôi, có thể được coi là vô nghĩa.

Văn Tiểu Dữ cảm thấy kỳ lạ, y cũng vậy.

Nhưng Văn Trăn cũng không biết nên làm gì khác để Văn Tiểu Dữ nhìn y và nói chuyện với y.

____ ____ ____

Chú thích:

*Khai chi tán diệp (开枝散叶): Tương tự như "đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.

-Hết chương 18-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top