Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Văn Trăn ngồi xổm xuống nhìn cậu

Xe rời khỏi hồ Vọng Sơn, trở lại đồn cảnh sát ở trung tâm thành phố.

Lý Thanh đang chờ bọn họ ở cửa, thấy hai người tới liền bước lên đón, vừa kích động vừa không biết làm sao nhìn Đỗ Việt:

"Ăn, ăn ngon không?"

Đỗ Việt đứng đờ ra:

"Ngon ạ."

Hai người ngượng nghịu đứng đó, một người nóng lòng muốn thử, một người thì lúng túng. Đúng lúc này cảnh sát Lưu bước ra từ phòng thẩm vấn, nói với ba người:

"Tới rồi thì vào thôi."

Lý Thanh cùng Văn Trăn đi vào, cảnh sát Lưu giữ chặt Đỗ Việt:

"Đỗ Việt, nếu cậu không muốn, có thể không nghe."

Đỗ Việt không hiểu ra sao, nhìn ông.

Cảnh sát Lưu giải thích:

"Nói đến cùng, đây đều là chuyện của người lớn bọn họ."

Đỗ Việt nói:

"Cháu muốn nghe."

Cảnh sát Lưu liền né khỏi cánh cửa, Đỗ Việt đẩy cửa đi vào, đây là một phòng thẩm vấn đóng kín, một nhóm người ngồi vây thành một vòng tròn trước bàn, có ba mẹ cậu, người nhà họ Văn cùng với một người phụ nữ xa lạ nhìn qua hơn 50 tuổi, rất béo, tóc xoăn, sắc mặt xám như tro tàn giống như ba cậu vậy.

Đỗ Việt theo bản năng đi về phía Hồ Xuân Yến, nhưng cậu bị cảnh sát Lưu giữ lại ngồi bên cạnh cảnh sát.

Cuộc trò chuyện bắt đầu.

Cảnh sát hỏi:

"Trương Thải Hà, 20 năm trước, tại Khu 503, Khoa Phụ sản, Bệnh viện Nhân dân số 2 của Quân đội Giải phóng Nhân dân, bà đã đánh tráo con của Hồ Xuân Yến và Lý Thanh đúng không?"

Người phụ nữ béo xa lạ ngồi co ro trên ghế, đáp:

"Đúng vậy."

"Tại sao lại làm như vậy?"

"Ông ta và bà già của mình muốn tôi đi đổi."

Trương Thải Hà chỉ về phía Đỗ Hiểu Đông:

"Bọn họ đưa tiền cho tôi, bảo tôi đi ôm đứa bé ở giường số 1."

"Cho bà bao nhiêu tiền?"

"Một vạn tệ."

Lý Thanh khóe mắt đỏ bừng:

"Một vạn! Chỉ vì một vạn mà bà giúp bọn chúng trộm đứa nhỏ!"

Hồ Xuân Yến đứng phắt dậy nhìn chồng:

"Thật sao?"

Giọng nói run rẩy của bà xen lẫn vào sự tức giận và sợ hãi, kéo dài thành một sợi dây căng chặt.

Đỗ Hiểu Đông run rẩy, không biết là vì sợ hay cơn nghiện phát tác, lớn tiếng nói:

"Là bả tự mình lén lút đổi, không liên quan gì đến tôi!"

"Là ông bảo tôi đổi! Ông đưa tiền cho tôi, một túi tiền mặt rất to, sau đó tôi ôm hai đứa nhỏ đi tắm rửa, thay quần áo và vòng tay, rồi ôm đứa bé ở giường số 1 đưa vào tay ông! Tôi nhớ rõ đứa bé ở giường số 1 có một vết bớt đỏ trên cổ, mà đứa nhỏ nhà mấy người lại không có cái bớt nào!"

Đỗ Việt vô thức đưa tay lên che vết bớt trên cổ mình, ngón tay cậu khẽ run lên, tim đập thình thịch, đập mạnh đến mức lồng ngực cũng đau đớn mà nhói lên.

Đỗ Hiểu Đông không ngừng phủ nhận:

"Tôi không có làm, tôi căn bản không biết, là bà muốn đổi!"

"Tôi vô duyên vô cớ đổi con của người khác làm cái gì?"

"Bà lòng dạ hiểm độc, bà không tuân theo y đức!"

"Mấy người đừng cãi nhau!"

Hồ Xuân Yến với mái tóc rối bù ngơ ngác đứng trước bàn, khuôn mặt bà ta như bị lửa đốt, lúc đỏ lúc tím, sau đó quay đầu nhìn về phía Đỗ Việt, đôi mắt mở to đáng sợ.

Bà ta chợt lao về phía Đỗ Việt:

"Mày ở đây làm gì? Về nhà với tao!"

Bà ta đẩy cảnh sát ra, sức lực lớn đến dọa người, giơ tay túm lấy cánh tay Đỗ Việt, gần như muốn nắm gãy xương cậu:

"Về nhà đi!"

Lý Thanh ở bên cạnh lập tức chạy tới:

"Cô đừng làm đau thằng bé!"

Hồ Xuân Yến giận dữ:

"Nó là con tôi, cô đừng chạm vào nó!"

"Sao cô lại hung dữ như vậy?!"

Cảnh sát tiến vào ngăn cản bọn họ:

"Không được cãi nhau, không được cãi nhau! Ngồi xuống nói chuyện đi!"

Hồ Xuân Yến lại nắm chặt không chịu buông tay:

"Đây là con tôi!"

Bà ta vung vẩy muỗng cơm trong nhà ăn quanh năm, dùng sức lớn đến mức khiến Đỗ Việt toát mồ hôi lạnh, không nhịn được nói:

"Mẹ, mẹ buông con ra trước đi."

"Buông mày ra làm gì?"

Tinh thần Hồ Xuân Yến khẩn trương cao độ, gần như hét lên:

"Mày cũng cho rằng mình bị mẹ trộm được? Hả?!"

Đỗ Việt buồn bực:

"Con không có!"

Hồ Xuân Yến túm cậu lôi cậu ra ngoài:

"Cái đồ chết tiệt không biết xấu hổ, thấy người ta có tiền liền muốn dựa vào, không nhìn xem đức hạnh của mình ra sao! Cũng không màng đến họ của mày là gì!"

Nỗi đau thể xác chẳng là gì, cậu là con trai nên không có yếu đuối như vậy, nhưng nỗi đau bị mẹ làm nhục trước mặt mọi người mới là thứ ăn sâu vào xương tủy, Đỗ Việt cắn răng cố kiềm nước mắt, tức giận giãy giụa:

"Buông tôi ra!"

"Mày lật trời!"

Hồ Xuân Yến trở tay muốn đánh cậu, đó là một hành động theo bản năng, mỗi khi Đỗ Việt phản kháng bà ta, bà ta đều sẽ làm như vậy. Bà ta bị cảnh sát và Lý Thanh đang tức giận ngăn lại, trong lúc hỗn loạn, Đỗ Việt đã va phải cái ghế dài bên tường, "Rầm!" một tiếng, ghế dài bị va phải kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng động chói tai, Đỗ Việt ngã xuống đất.

"Bảo bối!"

Lý Thanh cuống quít la lên một tiếng.

Mắt cá chân truyền đến cơn đau xuyên tim, Đỗ Việt cuộn tròn trên mặt đất không ngồi dậy nổi. Người bên cạnh định dìu cậu lên, nhưng cậu lập tức được ai đó nhấc bổng khỏi mặt đất.

Đỗ Việt nhất thời mất đi trọng lực, nắm lấy vai đối phương giữ cân bằng, rồi nhìn thấy bên mặt của Văn Trăn gần trong gang tấc, thậm chí còn nhìn thấy đôi môi mỏng kia hơi hạ xuống, lộ ra vẻ đáng sợ.

Văn Trăn ôm Đỗ Việt, bàn tay to nắm lấy bắp chân run rẩy co quắp của cậu, liếc nhìn mọi người rốt cuộc cũng yên tĩnh, hờ hững nói:

"Em ấy trật chân, con sẽ đưa em ấy đi bệnh viện."

Lý Thanh không dám đụng vào Đỗ Việt, vội hỏi:

"Có đụng phải xương không? Mau mau, mau đi bệnh viện kiểm tra đi."

Văn Trăn gật đầu, ôm Đỗ Việt rời khỏi phòng thẩm vấn. Hồ Xuân Yến bị một đám người chặn lại, trơ mắt nhìn con trai bị người ta bế đi.

Đỗ Việt bị thương ở mắt cá chân, chân không thể chạm đất được, sau khi được đưa đến bệnh viện thì lại bị Văn Trăn bế ra khỏi xe. Cậu cảm thấy bó tay thật sự, cái chuyện vặt vãnh bị va vào chân này thật sự không là gì so với chuyện xảy ra ngày hôm nay cả, nhưng quả thật là cậu cảm thấy rất đau, chỉ đành cắn răng cau mày, không được tự nhiên ôm vai Văn Trăn, nhắm mắt không nhìn mấy ánh nhìn kỳ lạ dọc theo đường đi.

Kết quả chụp x-quang rất nhanh đã có, may mà không bị thương đến xương, bác sĩ chườm lạnh cho Đỗ Việt xong liền để cậu về nhà, ngày mai lại bôi chút dầu hoa hồng là được. Lúc này Văn Trăn sửa ôm thành cõng, bởi vì có vẻ như Đỗ Việt rất phản kháng việc mình bị ôm ngang.

Văn Trăn ôm Đỗ Việt lên xe, Đỗ Việt tự thắt dây an toàn. Văn Trăn đi vòng qua đằng trước xe rồi kéo cửa ghế lái ra ngồi vào, khởi động xe, nói:

"Trước tiên về nhà em lấy quần áo tắm rửa và vật dụng hàng ngày, ba ngày này em ngủ ở khách sạn đi."

Đỗ Việt không hiểu:

"Tôi có nhà để ở mà, tại sao phải đi khách sạn?"

"Tôi nghĩ trước khi có kết quả giám định, em và —— 'cha mẹ' của mình,"

Văn Trăn tạm dừng một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn chọn dùng hai chữ này:

"Tách ra ở sẽ tốt hơn."

Đỗ Việt mường tượng đến khuôn mặt đỏ lên vì giận của mẹ, trái tim thoáng chốc lại đau nhói. Nỗi đau và sự tức giận của bà đều đến từ cậu, sự cáu gắt ngày càng tăng của bà cũng là do bị gánh nặng cuộc sống đè ép ra. Bà sống không tốt, cũng sẽ không muốn cậu sống tốt.

Bất kỳ người mẹ nào đột nhiên được thông báo cho biết đứa nhỏ không phải là con của mình thì cũng sẽ sụp đổ và đau khổ. Đỗ Việt có thể hiểu cho mẹ mình, vả lại cậu cũng không thể dễ dàng đi cùng với người mà mình chỉ mới quen biết một ngày như vậy được, vì thế nói:

"Tôi sẽ về nhà ở."

Văn Trăn không nói nữa, người đàn ông rất kiệm lời, điểm này khiến Đỗ Việt thoải mái hơn rất nhiều. Lòng cậu đang rất rối ren, nếu cậu thật sự không phải là con của mẹ...... nếu cậu thật sự bị ba cố ý ôm sai ——

Đỗ Việt nhắm mắt lại.

Văn Trăn đưa cậu về nhà rồi cũng không xoay người xuống lầu, mà là đứng ở cửa, không có ý định sẽ đi ngay.

"Thu dọn hai bộ hai quần áo và mang theo đồ vệ sinh cá nhân là được."

Văn Trăn nói.

Đỗ Việt sửng sốt một chút, mới nhận ra người này vốn không nghe những lời cậu nói vừa rồi.

Cậu cau mày:

"Tôi nói, tôi không đi."

Văn Trăn bình tĩnh nói:

"Tối nay ba mẹ em sẽ không về nhà, bọn họ cần ở lại đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra."

Y nhìn vẻ mặt bối rối bất lực của đứa trẻ, biết đến bây giờ đối phương vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Đứa trẻ này còn chưa hiểu được những tin tức liên tục ập đến, có lẽ cậu chỉ cảm thấy đây là một trò hề mà thôi.

Văn Trăn lấy điện thoại ra đưa cho Đỗ Việt:

"Nếu không tin, em có thể gọi cho cảnh sát Lưu."

Đỗ Việt nghi ngờ nhìn Văn Trăn, rồi cầm lấy điện thoại gọi cho cảnh sát Lưu. Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, Đỗ Việt và cảnh sát Lưu nói chuyện với nhau một hồi, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt.

Từ những lời lẽ khéo léo của cảnh sát Lưu, cậu biết được ba và y tá tên Trương Thải Hà kia đã bị bắt giam, mà mẹ cậu cũng bị tạm giam do tạm thời không thể xóa bỏ hiềm nghi. Cơ quan cảnh sát đã thu được đầy đủ chứng cứ, tác dụng của kết quả giám định chỉ là để minh xác thân phận của đứa trẻ bị trộm đổi mà thôi.

Đỗ Việt cúp máy trả điện thoại cho Văn Trăn, cậu đứng đó lẻ loi như một pho tượng.

Ngôi nhà này nhỏ hẹp lại bừa bộn, tràn ngập mùi khói dầu và ẩm mốc. Phòng khách không bật đèn, ánh đèn neon của thành phố đêm xuyên qua ô cửa sổ vuông vức chiếu vào trong, cho nơi đây một ít ánh sáng. Đỗ Việt mặc áo hoodie cũ, quần jean đã bị giặc bạc màu và giày thể thao cũ, đầu tóc bù xù nhưng làn da lộ ra qua lớp quần áo lại trắng nõn sạch sẽ, trong sáng đến mức không giống như người trong căn nhà này.

Văn Trăn nhìn ra sự "không giống" này, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Đỗ Việt, y liền cảm nhận được cảm giác không thích hợp này một cách mãnh liệt. Cho dù Đỗ Việt đứng trong căn nhà này, hay là đứng bên cạnh cặp vợ chồng kia, mọi thứ đều đang nói cho Văn Trăn biết rằng cậu không phải người của nơi đây, không phải con của cặp vợ chồng đó.

Văn Trăn đứng trước mặt Đỗ Việt, thanh âm trầm thấp không cho chống đối:

"Thu dọn đồ đạc đi."

Đỗ Việt không nghe thấy giọng điệu ra lệnh trong lời nói của người đàn ông. Cậu đã có chút choáng váng, thậm chí không hiểu sao lại cảm thấy buồn nôn muốn ói, ngôi nhà này quá quen thuộc, quá chen chúc, khiến cậu có ảo giác bị nhồi nhét.

Đỗ Việt chết lặng vịn tường, khập khiễng đi vào trong phòng lấy quần áo của mình. Cậu lấy một bộ quần áo để thay, cho vào túi, cầm trên tay rồi chậm rãi đi ra cửa.

Văn Trăn đứng ở trước cửa:

"Không cần phải lấy những thứ khác, sẽ mua mới."

Đỗ Việt cúi đầu, cậu rất mệt mỏi, đứng thôi cũng không có sức lực để ngẩng đầu, cũng không muốn nói chuyện.

Văn Trăn ngồi xổm xuống nhìn cậu:

"Em đi chậm quá."

Giọng của người đàn ông trầm thấp, phong thái lại lạnh lùng, làm cho cơ thể Đỗ Việt thả lỏng một chút. Sau đó, Văn Trăn cầm lấy cái túi trong tay cậu rồi giơ tay bế cậu lên. Đỗ Việt không hề giãy giụa, dễ dàng bị bế lên, ngã vào bờ vai rộng lớn của Văn Trăn.

Cậu được ôm xuống lầu, cầu thang rất dốc, đèn ở cầu thang cũng tối mờ, Văn Trăn đi rất chậm. Đỗ Việt ôm vai Văn Trăn, nước mắt suýt nữa đã trào ra, cậu cố nhịn, điều chỉnh hô hấp và kiềm lại những giọt nước mắt sắp rơi.

Đáng lẽ lúc đau buồn nhất cậu cũng không nên nép vào trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ, nhưng nhiệt độ cơ thể này lại quá thích hợp, tràn ngập cảm giác về sự xa cách mà cậu đang rất cần, để cậu có thể cảm nhận được một chút hơi ấm, lại có thể yên lặng trốn trong thế giới nhỏ của mình chịu đựng cảm giác đau lòng.

Cậu nghĩ tất cả những thứ này đều không thể nào vớ vẩn hơn được nữa.

-Hết chương 2-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top