Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: "Em đẹp như vậy, sao phải luống cuống?"

Ba ngày trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, tất cả diễn viên phải đến thành phố S trước để chuẩn bị diễn tập. Văn Tiểu Dữ đã thu dọn hành lý xong xuôi vào tối hôm trước, sáng hôm sau cậu dậy sớm kiểm tra kỹ lại rồi xách hành lý đi xuống lầu.

Văn Trăn đi ra ngoài cùng cậu, khi đi đến bên cạnh xe thì đã nói:

"Trên đường chú ý an toàn."

"Ừm."

Tài xế xuống xe giúp cậu bỏ hành lý vào cốp, Văn Tiểu Dữ mở cửa xe, Văn Trăn giơ tay giữ cửa lại, đứng trước mặt Văn Tiểu Dữ.

"Có vấn đề gì thì gọi cho tôi."

Văn Trăn nói.

Văn Tiểu Dữ rút tay lại, gật đầu:

"Em biết rồi."

Văn Trăn chờ cậu lên xe rồi, đóng cửa lại, nhìn xe rời đi.

Văn Tiểu Dữ đến sân bay tập hợp với nhóm Sâm Nhiễm, rồi cùng nhau ngồi máy bay đến thành phố S. Đến nơi thì trời đã tối, cả nhóm về khách sạn cất hành lý, sau đó ăn cơm chiều xong lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi, chờ buổi diễn tập vào ngày hôm sau.

Văn Tiểu Dữ và Khương Hà ở chung một phòng, sau khi hai người ăn tối ở khách sạn xong thì trở về phòng, bắt đầu vừa ăn trái cây vừa ngồi trên giường xem thông tin cho thuê nhà trên điện thoại.

"Thấy kiểu phòng có gác này được không? Nếu để giường ngủ ở tầng trên thì không gian tầng dưới sẽ rất rộng."

"Một ngàn ba một tháng, có phải hơi mắc không?"

"Căn hộ này nằm ở ngõ sau trường chúng ta, còn gần hơn ký túc xá giai đoạn 2 nữa, đây là giá sinh viên đó."

Hai người trò chuyện được một lúc thì điện thoại của Văn Tiểu Dữ reo lên một tiếng, cậu cầm lấy xem và trả lời tin nhắn.

Khương Hà không khỏi tò mò:

"Ai thế?"

"Anh của em."

"Anh ruột hả?"

"Ừm."

"Hèn gì, sau khi xuống máy bay, người gọi cho em cũng là anh ấy đúng không?"

Khương Hà cảm thán:

"Tình cảm ruột thịt tốt thật, anh ấy quan tâm em quá chừng luôn."

Văn Tiểu Dữ muốn nói cũng không tốt đến vậy đâu, nhưng những lời muốn nói đã đến bên miệng rồi cũng không được nói ra, cậu chỉ im lặng nằm sang một bên trả lời tin nhắn.

[Ăn tối chưa?]

[Em ăn rồi.]

[Tối đừng ra ngoài chơi với bạn trễ quá, ngủ sớm một chút. ]

Văn Tiểu Dữ lật người, gõ chữ:

[Em cũng không muốn ra ngoài chơi, chút nữa sẽ ngủ]

Cách một cái màn hình điện thoại, việc giao lưu giữa cả hai mới có thể trở nên suôn sẻ hơn một chút. Văn Tiểu Dữ gửi tin nhắn xong đặt điện thoại xuống, ngơ ngác nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ.

Chỉ khi không có Văn Trăn ở bên cạnh, Văn Tiểu Dữ mới có thể thả lỏng lại. Nhưng khi không có đối phương ở bên thì cậu lại không thể không thừa nhận rằng mình cảm thấy cô đơn.

Bản thân đang ở một nơi xa lạ, lại còn là ban đêm, mọi tâm sự rất dễ toát ra ngoài. Văn Tiểu Dữ nghĩ đến cuộc sống của mình khi sống chung với Văn Trăn, tuy cãi vã rất nhiều lần, nhưng dường như cũng có rất nhiều chuyện vui vẻ.

Văn Trăn lạnh lùng, ít nói, ở chung với một người như vậy thì sao có thể cảm thấy vui vẻ cho được? Văn Tiểu Dữ biết bản thân mình có gì đó không ổn.

Trong khoảng thời gian này, đôi khi cậu nghĩ rằng nếu cuộc đời mình không bị thay đổi thì tốt quá. Nếu cậu lớn lên cùng Văn Trăn thì sẽ không xảy ra chuyện vớ vẩn này.

Không đến mức khó khăn lắm mới có được một người anh trai tuyệt vời như vậy, mà cuối cùng lại không thể yên tâm thoải mái đòi lấy sự cưng chiều của y.

Cuộc thi múa Trung Quốc dành cho thanh niên toàn quốc đã khai mạc đúng giờ tại Nhà thi đấu trung tâm thành phố S, "Hoa Thần" được xếp lên thi ở vị trí thứ 6. Dưới sân khấu có rất đông khán giả, phía sau hậu trường là những nhân viên bận không ngơi tay và các nhóm múa đang chờ lên sân khấu.

"Tiểu Dữ đâu rồi!"

Phòng thay đồ ồn ào nhốn nháo, Sâm Nhiễm tìm Văn Tiểu Dữ khắp nơi. Khương Hà vóc dáng cao lớn lao ra khỏi đám đông, tay thì kéo lấy Văn Tiểu Dữ đang luống cuống tay chân giữ làn váy:

"Cô ơi, ở đây này."

"Tiểu Dữ, em đừng chạy lung tung nha."

Văn Tiểu Dữ vén một lọn tóc ra sau tai, cầm một chiếc cốc giấy trên tay:

"Miệng em bị khô, đang đi tìm nước uống ạ."

Cậu đã mặc quần áo đầy đủ, cả bộ đồ bằng lụa mỏng nhẹ màu bạc, váy xòe, những hạt cườm nhỏ xíu được trang trí trên áo khoác lụa đang tỏa sáng dưới ánh đèn. Mái tóc dài đến thắt lưng được tết và buộc lại bằng một sợi dây nhiều màu sắc, theo từng bước chân của cậu, tua rua trên trâm cài tóc lại nhẹ nhàng đung đưa.

Cậu có một dáng người hoàn hảo, eo thon chân dài, thế nên khi mặc váy và được trang điểm kỹ càng thì trông cực kỳ xinh đẹp, thoạt nhìn khó mà phân biệt được giới tính của cậu.

Sâm Nhiễm kéo cậu đến trước gương trang điểm:

"Em uống ít nước thôi, nếu không sẽ phải chạy vào nhà vệ sinh không ngừng nghỉ luôn đấy, lúc đó sẽ rất phiền phức."

Sâm Nhiễm cầm lấy trâm hoa cẩn thận cài lên cho Văn Tiểu Dữ, Văn Tiểu Dữ đứng tại chỗ, nuốt nước miếng:

"Cô ơi, em cảm thấy có chút căng thẳng."

"Tại sao lại căng thẳng? Em đưa mắt nhìn quanh thử xem, coi có ai đẹp hơn em không? Em vừa lên sân khấu một cái, lúc đó sẽ gọi là gì ấy nhỉ? Gọi là..."

Khương Hà ở một bên xen mồm:

"Đẹp lấn áp hoa thơm cỏ lạ!"

Văn Tiểu Dữ bị chọc cười, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút. Bên cạnh lại không ngừng có người mời cậu chụp ảnh, Văn Tiểu Dữ bị phân tán lực chú ý, chụp một vòng xong, điện thoại reo lên, là Lý Thanh gọi.

"Tiểu Bảo! Con ở sau hậu trường chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Đã chuẩn bị xong hết rồi ạ."

"Đừng căng thẳng nha, Tiểu Bảo giỏi nhất, chắc chắn có thể giành quán quân trong cuộc thi! Ba mẹ đều đang ở dưới sân khấu theo dõi con, cổ vũ con."

Lý Thanh nói chuyện với cậu một hồi rồi đưa điện thoại cho Văn Gia Lương, Văn Gia Lương ngắn gọn động viên cậu vài câu, tạm dừng một lát thì đầu dây bên kia phát ra vài tiếng động khẽ khàng, sau đó giọng nói của Văn Trăn vang lên.

"Các em là đội thứ 6 lên sân khấu đúng không?"

Văn Tiểu Dữ "ừm" một tiếng.

"Chút nữa lên biểu diễn nhớ cười với nhiếp ảnh gia đội nón đỏ dưới sân khấu nhiều một chút, anh ta là nhiếp ảnh gia của riêng em đấy."

Văn Tiểu Dữ lập tức không nhịn được mà bật cười. Cậu cầm điện thoại đi tới một góc ít người, nhỏ giọng nói:

"Dưới sân khấu nhiều người như vậy, sao em biết được anh đang nói đến ai."

Văn Trăn đột nhiên hỏi:

"Em căng thẳng lắm sao?"

Văn Tiểu Dữ sửng sốt, theo bản năng ho nhẹ:

"Không có, giờ em cũng ổn ổn rồi."

"Muốn gặp nhau không."

Văn Tiểu Dữ ngơ ngác cầm điện thoại đứng trong góc, phải mất mấy giây mới phản ứng lại:

"Không được, anh không vào hậu trường được đâu."

"Nếu em muốn."

Văn Trăn nói:

"Lúc nào anh cũng có thể đến."

15 phút sau, Văn Tiểu Dữ lặng lẽ xuyên qua đám người đi về phía cửa phòng hóa trang, Sâm Nhiễm mắt sắc bắt được cậu:

"Tiểu Dữ, em lại chạy đi đâu vậy?"

Văn Tiểu Dữ vội vàng trả lời:

"Em đi vệ sinh."

"Biết ngay em muốn đi vệ sinh mà, cô đã bảo em uống nước ít thôi!"

"Em biết rồi ạ."

Văn Tiểu Dữ chột dạ:

"Em sẽ về ngay."

Nói xong liền chạy ra ngoài, làn váy bay lên tạo thành một đường cong ở cạnh cửa.

Văn Trăn rời khỏi khán phòng, từ đại sảnh đi lên lầu hai, đi vào hậu trường. Cách đó không xa có rào chắn và tấm biển ghi "hậu trường biểu diễn, không phận sự miễn vào".

Hành lang gần lối ra không có ai, chỉ có một bảo vệ đi lảng vảng, thỉnh thoảng lại có nhân viên đi ngang qua. Một cái đầu thò ra từ chỗ rẽ, nhìn trái nhìn phải, tiếp theo Văn Tiểu Dữ đi ra từ chỗ rẽ, vén váy đi dọc theo hành lang ra ngoài.

Bảo vệ nhìn thấy cậu liền chào:

"Này, cô bé đi đâu vậy?"

Văn Tiểu Dữ xấu hổ ho khan một tiếng, băn khoăn không biết giờ có nên lên tiếng bày tỏ mình là con trai không. Lúc này, cổ tay cậu đột nhiên bị nắm lấy, một giọng nói vang lên từ phía sau:

"Tôi nói vài câu với em ấy rồi sẽ đi ngay."

Văn Tiểu Dữ vừa quay người lại, Văn Trăn đã dẫn cậu đi vào nhà hàng bên cạnh.

Bảo vệ nhìn vào tưởng là đôi tình nhân trẻ lén gặp nhau nên cũng không quản.

Nhà hàng rất lớn, đèn đã được bật sáng nhưng lúc này không có một ai cả. Văn Tiểu Dữ bị kéo vào, tua rua của chiếc trâm trên tóc khẽ đung đua tạo ra một tiếng vang nhỏ, cậu đứng ở cửa, cổ tay vẫn đang bị Văn Trăn nắm chặt, qua một lúc lâu cũng không buông ra.

"Anh thả tay em ra đi."

Giọng cậu rất nhỏ, không có chút khí thế nào:

"Để em chỉnh lại quần áo."

Văn Trăn vẫn mãi nhìn cậu, lúc này mới buông tay ra. Văn Tiểu Dữ cúi đầu sửa sang lại tay áo nhăn nheo, không biết tại sao không dám ngẩng đầu nhìn người ta.

"Ai đã mua cái váy này?"

Văn Trăn rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp.

"Cô Sâm đã đặt may nó."

Văn Tiểu Dữ cụp mắt, bởi vậy cũng không nhìn thấy người đàn ông bình tĩnh khẽ nhúc nhích trái cổ trước mặt mình. Văn Trăn giơ tay vuốt lại mái tóc dài có chút rối của cậu rồi rút tay về như không có việc gì.

"Lúc nãy nghe giọng em trong điện thoại có vẻ rất căng thẳng."

"Chỉ có một chút mà thôi."

"Em đẹp như vậy, sao phải luống cuống?"

Văn Tiểu Dữ thoáng chốc đỏ mặt, cảm thấy cách nói chuyện của Văn Trăn đôi khi thật sự rất kỳ quái:

"Trong một cuộc thi múa, khán giả cũng không có quan tâm anh đẹp hay không, mà là xem anh múa có tốt hay không."

"Lần này em múa không tốt cũng không sao."

Văn Trăn nói:

"Bất cứ lúc nào em muốn biểu diễn, tôi cũng sẽ dựng sân khấu cho em."

Văn Tiểu Dữ vừa bực mình vừa buồn cười:

"Làm gì có ai an ủi người ta giống như anh chứ."

"Tôi không có an ủi em."

Văn Tiểu Dữ ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đen láy bình tĩnh của Văn Trăn. Văn Trăn không nói giỡn với cậu, mà là đang suy nghĩ làm như vậy thật.

Cậu cảm thấy khó tin, rồi lại có một chút vui mừng không muốn bày tỏ, sau khi im lặng một lúc lâu, mới nói:

"Em biết rồi...... cảm ơn anh."

Bàn tay đang rũ bên người của Văn Trăn khẽ nhúc nhích. Y vẫn nhìn Văn Tiểu Dữ như thế, đèn trong nhà hàng vừa sáng vừa ấm áp, chiếu muốn vàn tia sáng xuống váy lụa của Văn Tiểu Dữ, mái tóc đen mượt xõa sau lưng, bông hoa cài bên tai làm cho khuôn mặt cậu trông tươi tắn dễ thương hơn. Bên cần cổ trắng nõn của cậu có một vết bớt hình dấu hôn, môi tô son màu đỏ nhạt, làn da trắng nõn mềm mại không tì vết từ trong ra ngoài.

Trong nhà hàng vắng bóng người, sự yên lặng càng làm tăng thêm sức nóng.

Văn Trăn giơ tay muốn chạm vào má Văn Tiểu Dữ, Văn Tiểu Dữ nhận ra ý đồ của y, chuông cảnh báo đột nhiên vang lên trong lòng mà dùng cả hai tay nắm lấy ngón tay y.

"Lớp trang điểm...... rất dễ lem."

Văn Tiểu Dữ khẩn trương nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc:

"Anh mau về đi, em cũng phải quay lại để chuẩn bị rồi."

Nói xong không đợi Văn Trăn trả lời đã bỏ tay y ra, túm váy rời khỏi nhà hàng, vội vàng chạy xa.

Văn Trăn yên lặng đứng đó hồi lâu, mãi đến khi hơi nóng ở đầu ngón tay dần giảm bớt mới vuốt thẳng cổ áo rời khởi từ nhà hàng.

Ánh đèn sân khấu tối lại.

"Tiếp theo, chúng tôi xin mời đội thứ 6 —— đội múa cổ điển lãng mạn Trung Quốc với vở múa "Hoa Thần" do vũ công, nghệ sĩ biểu diễn múa và nhà giáo dục cô Sâm Nhiễm nổi tiếng biên đạo, được biểu diễn bởi các sinh viên xuất sắc của Học viện Múa Thủ đô, xin mời!"

Chỉ trong tích tắc, ánh đèn sân khấu lại sáng lên. Nhạc nền mô phỏng tiếng hoa lá cỏ cây, tiếng chim hót và tiếng suối chảy róc rách trong rừng, trong tiếng nhạc là cảnh dân làng đang làm việc trên núi và đồng ruộng. Thiên nhiên non xanh nước biếc, vạn linh cùng tồn tại, dưới sự bao quanh của mọi vật, rừng già sinh ra Hoa Thần.

Ánh đèn sân khấu chiếu lên người Văn Tiểu Dữ, cậu mặc một bộ váy lụa mỏng như mộng, đứng duyên dáng giữa những bông hoa. Thần linh tò mò về thế giới loài người thịnh vượng này, dáng múa mềm mại đẹp đẽ, sống động, nhìn nhẹ nhàng như gió. Dân làng yêu mến Hoa Thần nên đã mời Hoa Thần múa cùng với họ, giữa đám đông đang ăn mừng, Hoa Thần gặp được một chàng trai trẻ tuấn tú. Hai người thu hút nhau, đến gần nhau và thể hiện tình yêu của mình, Văn Tiểu Dữ và Khương Hà bước vào giữa sân khấu, nhóm múa lùi lại, một điệu múa lãng mạn của hai người bắt đầu.

Lý Thanh dưới sân khấu kích động chắp tay lại:

"Ôi, Tiểu Bảo của chúng ta đẹp quá, nhảy đẹp thật luôn ý, giống tiên nữ quá chừng luôn!"

Trong bóng tối, Văn Trăn ngồi ở ghế sau nhìn Văn Tiểu Dữ trên sân khấu. Lý Thanh tình cờ quay đầu lại, cảm thấy kỳ quái hỏi:

"Văn Trăn, sao mặt con không có chút cảm xúc nào hết vậy? Tiểu Bảo múa xấu lắm sao?"

Với tiếng nhạc du dương và nhịp trống sống động, chiếc váy bồng bềnh ấy tản ra khi Văn Tiểu Dữ xoay tròn và phản chiếu muôn vàn tia sáng trên sân khấu, Khương Hà ôm eo cậu, Văn Tiểu Dữ vòng hai tay qua vai hắn rồi hạ eo, ánh đèn chiếu xạ vào hàm và cần cổ duyên dáng của cậu, trong thoáng chốc sáng đến kinh ngạc. Ngay sau đó, Văn Tiểu Dữ đột nhiên đứng dậy, được Khương Hà ôm eo bế lên không trung, váy lụa mỏng dài bay lên, đôi tình nhân trong câu chuyện nhìn nhau, Văn Tiểu Dữ nhìn Khương Hà với ánh mắt thân mật khắn khít.

Văn Trăn điều chỉnh tư thế ngồi, trả lời:

"Em ấy múa rất khá."

Hoa Thần và thanh niên chìm đắm trong tình yêu, nhưng khoảng thời gian hạnh phúc chẳng kéo dài được bao lâu, chiến tranh đã phá vỡ sự yên bình của nơi tươi đẹp này, chàng trai bị bắt đi lính, Hoa Thần đau khổ chờ đợi chàng trai, người mãi không trở về, cuối cùng dứt khoát rời hỏi núi rừng đi tìm người yêu.

Hoa Thần đi đến một chiến trường hoang vắng, và rồi chỉ tìm được thân xác của chàng trai đã chết trận. Nhạc nền chuyển thành một bản nhạc tang thương, xen lẫn nhịp trống mạnh mẽ đầy giận dữ và đau đớn, Hoa Thần muốn dâng lên sinh mệnh thần linh của mình để đổi lấy mạng sống của chàng trai trẻ, từng đám mây gào thét trên màn hình lớn, cát vàng bay đầy trời, vô số chiến sĩ và vũ khí hỏng bị chôn vùi trong lòng đất, Hoa Thần chết đi trong bài hát bi thảm, chàng trai trẻ từ từ tỉnh lại, vở diễn kết thúc, cốt truyện kết thúc.

Khán giả vỗ tay không dứt, Lý Thanh thậm chí còn vui đến mức đứng lên vỗ tay. Các diễn viên múa đứng thành một hàng trên sân khấu cúi đầu với khán giả, Văn Tiểu Dữ dáng dáng không cao đứng ở giữa hàng. Vở múa gần 10 phút, cậu gần như là căng thẳng từ đầu đến cuối, lúc này mệt đến mức đỏ mặt thở dốc, còn phải luống cuống chỉnh lại tóc tai. Lúc xuống sân khấu, Khương Hà còn cười ở bên cạnh tiện tay chỉnh lại tóc giúp cậu.

Ánh đèn lại vụt tắt.

Lý Thanh vui vẻ thảo luận vở múa của Văn Tiểu Dữ với Văn Gia Lương một lúc lâu, sau đó quay đầu muốn nói vài câu với Văn Trăn thì chợt phát hiện chiếc ghế bên cạnh đã trống từ lúc nào.

"Ơ, Văn Trăn đi đâu rồi?"

-Hết chương 20-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top