Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: "Dường như tôi đã thích lắm rồi, có cách nào không?"

Sau màn trình diễn, "Hoa Thần" đã nhận được giải nhất của cuộc thi, một đám người trẻ lên sân khấu nhận giải thưởng, chụp ảnh chung, lúc sau khán giả cũng dần về hết. Văn Tiểu Dữ đứng trên sân khấu nhìn về phía khán giả, muốn biết Hồ Xuân Yến có tới hay không. Tiếc rằng khi cậu tìm kiếm ở hàng ghế ngồi thì phát hiện trên ghế không có ai cả.

Văn Tiểu Dữ cũng không quá thất vọng, cậu đoán được Hồ Xuân Yến sẽ không tới. Lần đầu tiên tham gia biểu diễn trên một sân khấu lớn mà đã đạt được thứ hạng như vậy, cậu biết mình không cần phải cố tình chứng minh năng lực của bản thân với mẹ nuôi nữa. Sau khi múa một vở múa sống động dưới ánh đèn sân khấu, cậu có một cảm giác như đã được giải thoát, giống như đã thoát khỏi một cái kén dài, mọi nỗ lực và kiên trì bền bỉ cuối cùng cũng được đền đáp.

Văn Tiểu Dữ và bạn học rời khỏi sân khấu, trên đường gặp được rất nhiều người xin chụp ảnh chung. Khương Hà ở bên cạnh ngó trái ngó phải, đột nhiên vui vẻ vẫy tay:

"Anh Tâm, bên này nè."

Một cô gái cao ráo xinh đẹp đi xuyên qua đám người, Khương Hà mỉm cười dẫn người ta đến:

"Giới thiệu với em, em ấy là Văn Tiểu Dữ, bé tiên hoa của bọn anh."

Cô gái tên là Thẩm Mạnh Tâm, bạn gái của Khương Hà, học cùng lớp với Khương Hà, bộ môn múa ba lê. Thẩm Mạnh Tâm mặc một cái áo bông rộng thoải mái, chào Văn Tiểu Dữ xong, chân thành hỏi:

"Xin hỏi có thể nể mặt lão Khương mà chụp một tấm với chị không? Chị sợ sau khi em nổi tiếng rồi, chị sẽ không có cơ hội nữa."

"Đương nhiên có thể."

Khương Hà và Thẩm Mạnh Tâm một trái một phải dựa gần Văn Tiểu Dữ để chụp ảnh, sau khi chụp xong, Thẩm Mạnh Tâm làm như có thật mà nói với Văn Tiểu Dữ:

"Bạn học của chị còn xin chị thông tin liên lạc của em nữa đó, nhưng chị đã nói là cậu có giỏi thì tự đi xin đi, rồi làm lơ cậu ta luôn."

Khương Hà nhiều chuyện:

"Nam hay nữ?"

"Nam, là cái thằng nhóc 0 xinh đẹp lớp chúng ta đó."

"Không phải chứ, ngay cả 0 mà cũng thích kiểu như Tiểu Dữ sao?"

"Sao em biết gay nghĩ gì được."

Văn Tiểu Dữ nghe mà như lọt vào trong sương mù, hai người ra hiệu cậu không cần phải hiểu rồi đẩy cậu vào trong phòng thay đồ. Văn Tiểu Dữ đã tháo tóc giả từ lâu, bây giờ cậu chỉ cần tháo trang sức, tẩy trang và thay quần áo, cậu mặc áo hoodie và quần jean xong, cầm cặp rồi khoác áo bông bước ra ngoài.

Sâm Nhiễm đi tới trước mặt cậu, nói:

"Tiểu Dữ, có đài truyền hình muốn phỏng vấn em, em có đi không?"

"Em không đi đâu."

Văn Tiểu Dữ nói.

Cậu cảm thấy giờ mình vẫn chưa giỏi đến mức có thể nhận phỏng vấn của giới truyền thông.

"Vậy lát nữa chúng ta cùng đi ăn tối nha, cô mời!"

Mọi người hoan hô, Văn Tiểu Dữ nhận được điện thoại của Lý Thanh, liền nói với mọi người chút nữa mình sẽ quay lại rồi cầm điện thoại rời khởi hậu trường, đi xuống đại sảnh ở tầng dưới.

Lý Thanh và Văn Gia Lương đang chờ cậu ở cửa đại sảnh, phía sau có một chiếc ô tô đang đậu, mà Văn Trăn đi đâu mất dạng một lúc lâu cũng đứng ở một bên. Lúc Văn Tiểu Dữ đi qua đã ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Văn Trăn.

Văn Tiểu Dữ liếc nhìn Văn Trăn một cái. Trong màn đêm, ánh đèn trước nhà thi đấu sáng rực, Văn Trăn biểu cảm bình tĩnh, không nhìn cậu, cũng không biết y đang suy nghĩ gì.

Văn Gia Lương đã rời khỏi khán phòng ngay sau khi vở diễn của Văn Tiểu Dữ kết thúc, ông ngồi trong xe nghỉ ngơi trước, lúc này tinh thần rất tốt, cười nói:

"Xem ra Tiểu Dữ cũng giống hệt mẹ của con, sinh ra để đứng trên sân khấu. Tương lai nhà ta sẽ có tới hai nghệ sĩ lớn, ghê thật."

Lý Thanh vui vẻ nắm tay Văn Tiểu Dữ:

"Tiểu Dữ phải cùng thầy cô và các bạn đi ăn liên hoan đúng không? Chúc con chơi vui nha."

Văn Tiểu Dữ hai má hồng hồng mặc một cái áo khoác bông to, lông xù trông như một quả táo vậy. Cậu "ừm" một tiếng, mím môi, rõ ràng là rất vui.

Sau khi buổi biểu diễn này kết thúc cũng là lúc kỳ nghỉ đông sắp đến. Kế hoạch của nhà trường là Sâm Nhiễm và các giáo viên sẽ đưa học sinh trở lại trường trước, sau đó mới cho học sinh về nhà. Lý Thanh hỏi Văn Tiểu Dữ liệu cậu có thể trực tiếp về nhà với họ trước không, tránh phải bay về thủ đô một chuyến.

Văn Trăn nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:

"Em ấy còn có việc phải làm ở trường, đến lúc đó sẽ về với con."

Lý Thanh đành phải đồng ý, bà nói chuyện với Văn Tiểu Dữ một hồi, dặn dò cậu giám sát anh trai về nhà sớm một chút, lúc sau đỡ Văn Gia Lương vào xe.

Chỉ còn lại Văn Trăn và Văn Tiểu Dữ bên cạnh xe.

Văn Trăn nói:

"Tối nay tôi về thủ đô trước. Đừng chơi đến quá khuya, hãy về khách sạn sớm."

Văn Tiểu Dữ gật đầu, Văn Trăn lại thêm một câu:

"Về khách sạn rồi thì gọi cho tôi."

"Em biết rồi."

Văn Tiểu Dữ đồng ý, ngẩng đầu nhìn Văn Trăn một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:

"Lúc nãy sao anh không ở dưới sân khấu vậy?"

Văn Trăn cúi đầu nhìn cậu, trả lời:

"Tôi ở bên ngoài hút thuốc."

Hút thuốc? Là có tâm sự gì sao? Xem cậu biểu diễn mà tại sao lại nghĩ đến những thứ khác chứ. Văn Tiểu Dữ đang suy nghĩ lung tung không đề phòng bị một bàn tay vuốt nhẹ vào cằm, tỉnh táo lại.

Văn Trăn rút tay về, nói:

"Chúc mừng em, hạng nhất."

Tâm trạng Văn Tiểu Dữ chuyển biến tốt hơn, cậu chờ mãi, cũng chỉ là chờ mấy chữ này, cậu ra vẻ rụt rè gật đầu:

"Là đội của bọn em giành được hạng nhất, không phải một mình em."

"Là em."

Văn Tiểu Dữ ngẩn ra, Văn Trăn thấp giọng lặp lại:

"Em là số một."

"Tiểu Dữ đến rồi."

Một đám người vừa nói vừa cười bên cửa xe buýt, Văn Tiểu Dữ đeo cặp chạy tới, Sâm Nhiễm hét to:

"Đi thôi, về khách sạn trước rồi đi ăn một bữa tiệc thật thịnh soạn nào!"

Khương Hà và Thẩm Mạnh Tâm tạm thời tạm biệt, Thẩm Mạnh Tâm còn phải tham gia bữa tiệc bên nhóm cô ấy. Hắn nhảy lên xe, tìm được chỗ trống bên cạnh Văn Tiểu Dữ rồi ngồi xuống, nhìn Văn Tiểu Dữ nói:

"Ôi chao, mặt mày hồng hào dữ ta."

Văn Tiểu Dữ giơ tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình, liếc Khương Hà một cái nhưng chẳng có chút khí thế nào:

"Còn anh thì mặt mày hớn hở kìa."

Khương Hà làm bộ làm tịch thở dài:

"Đang phiền lòng đây này, sắp đến sinh nhật Mạnh Tâm rồi, tôi không biết nên tặng gì cho em ấy nữa."

Hắn cầm cặp từ dưới đất lên, kéo khóa, lấy từ bên trong ra vài cuốn sổ ghi chú đủ màu sắc hoa hòe loè loẹt to bằng bàn tay, nâng chúng trên tay:

"Tôi định vẽ nhân vật hoạt hình, vẽ đầy một cuốn thì nó sẽ trở thành hoạt hình tĩnh vật. Tôi sẽ vẽ cảnh mình quỳ một gối xuống đất tặng bánh sinh nhật cho em ấy, thế nào?"

Văn Tiểu Dữ không ngờ hắn có nhiều ý tưởng tới vậy.

"...... Ừm, rất đáng yêu."

"Coi giúp tôi cuốn nào đẹp, tôi thật sự không biết nên chọn cuốn nào nữa."

"Sao em biết được, anh nghĩ xem đàn chị Mạnh Tâm thích phong cách nào."

"Em ấy thích phong cách đáng yêu."

"Vậy thì cuốn màu hồng nhạt, hoặc là cuốn họa tiết đầu mèo này."

Văn Tiểu Dữ chỉ đại, cậu vốn cũng không biết chọn.

Hai người suy nghĩ hồi lâu, Khương Hà rốt cuộc cũng chọn được một cuốn sổ ghi chú và cất vào trong cặp, sau đó đưa số còn lại đến trước mặt Văn Tiểu Dữ:

"Em lấy một cuốn đi, số còn lại tôi cũng không cần."

Văn Tiểu Dữ nghe vậy không nói nên lời, đành phải lấy đại một cuốn có họa tiết gió biển mùa hè, số còn lại thì Khương Hà phân phát cho mọi người xung quanh. Văn Tiểu Dữ cầm sổ ghi chú ngồi bên cửa sổ, dùng đầu ngón tay xoa xoa họa tiết nổi lên trên bìa giấy.

Cậu chưa từng yêu đương, trước đây cũng chưa từng thích ai, từ nhỏ đến lớn chỉ tập trung tập múa, thậm chí cố gắng học hành cũng vì mục tiêu sau này thi đậu học viện múa. Con nhà người ta đến tuổi dậy thì sẽ bắt đầu buồn phiền về nhiều thứ, mà sự buồn phiền của cậu thì chỉ xuất phát từ gia đình. Văn Tiểu Dữ rất ít để ý tới thế giới bên ngoài, trước khi vào đại học cậu luôn một mình một chỗ, cho dù thoáng nghe thấy mấy tin đồn rằng cậu kiêu ngạo, khó gần, yêu đương với ai đó, tất cả những lời này cũng không thể đọng lại trong đầu cậu được. Cậu luôn ngây thơ cho rằng họ đang nói về chuyện của người khác, rất nhanh đã quên mất.

Cho đến giờ khắc này, Văn Tiểu Dữ mới cảm thấy hâm hộ tình yêu của người khác từ tận đáy lòng.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Văn Tiểu Dữ trở về phòng khách sạn gọi điện thoại với Văn Trăn một lúc rồi đi tắm rửa, tắm xong ra ngoài ngồi bên giường. Khương Hà đi ra ngoài nói chuyện điện thoại với bạn gái, trong nhóm Hoa Thần đang vô cùng náo nhiệt, Văn Tiểu Dữ nhìn một lúc rồi đặt điện thoại sang một bên.

Cậu trườn lên gối nằm sấp xuống, vài phút sau lại với tay cầm lấy cặp, lấy ra cuốn cổ ghi chú Khương Hà đưa cho mình và một cây bút, nằm trên gối mở trang đầu tiên của cuốn sổ ra viết chữ vào trong.

[Anh nói tôi là số một.]

Cậu viết câu này xong nhìn nó một hồi, tiếp theo đóng cuốn sổ lại, tựa trán lên bìa.

Văn Tiểu Dữ nhận ra trốn tránh cũng không làm giảm bớt tình cảm mà cậu dành cho Văn Trăn. Một câu nói, một ánh mắt của Văn Trăn, một khoảng cách gần với y thôi cũng đủ để phá vỡ ý chí của cậu. Cậu không còn cách nào khác ngoài việc cầm một cuốn sổ nhỏ người ta tiện tay đưa cho mình, loay hoay nghĩ ra một cách trẻ con như vậy để giải tỏa cảm xúc. Tựa như ở nhà hàng sau hậu trường, cậu muốn dụi vào tay Văn Trăn; tựa như từ trên sân khấu nhìn xuống, cậu muốn nhìn thấy Văn Trăn nhìn chăm chú vào mình.

Văn Tiểu Dữ lật sang trang thứ hai, viết: [Dường như tôi đã thích lắm rồi, có cách nào không?]

Trang thứ ba, viết: [Tôi không muốn anh mình có bạn gái.]

Sau đó cậu để sổ ghi chú vào ngăn trong cùng của cặp, kéo khóa ngăn đó lại, cũng kéo kỹ khóa của ngăn ngoài cùng.

Sau khi từ thành phố S trở về thủ đô, kỳ nghỉ đông cũng đến, Văn Tiểu Dữ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, không có chế độ tập múa cường độ cao nhưng cậu vẫn ngủ sớm dậy sớm, ăn ngon uống khỏe, chạy bộ rèn luyện.

Văn Trăn đang đi công tác ở tỉnh bên cạnh, đã không ở nhà hơn một tuần, hai người rất ít liên lạc. Văn Tiểu Dữ ở nhà một mình, hàng ngày vẫn phải chạy đến trường. Sau kỳ nghỉ đông thì cậu có một buổi biểu diễn ở trường, cả lớp cũng được yêu cầu giao bài tập nhóm, ngày nào Văn Tiểu Dữ cũng tập tiết mục với bạn cùng lớp, bận rộn không kém gì lúc đi học.

Một đợt khí lạnh tràn qua thủ đô khiến nhiệt độ giảm mạnh. Thủ đô khô lạnh, gió thổi như ma hú, Văn Tiểu Dữ luyện tập kỹ thuật cơ bản ở phòng tập múa tại nhà, lúc này mồ hôi đổ đầy người và đang ngồi trên sô pha uống nước nhìn gió lạnh bên ngoài cửa sổ, cửa kính không chút sứt mẻ.

Cậu nhận được cuộc gọi từ Khương Hà, hỏi cậu còn ở thủ đô không.

"Nếu em vẫn chưa về nhà, có thời gian thì đến nhà tôi chơi đi, ba mẹ tôi sau khi xem buổi biểu diễn đó xong rất tò mò về em, muốn gặp em lắm luôn."

Khương Hà là người gốc thủ đô, mỗi lần nghỉ lễ, bạn gái và mấy bạn nhỏ đều lần lượt về quê, hắn liền chán nản mà tìm người chơi cùng. Văn Tiểu Dữ thấy giờ vẫn còn sớm, ở nhà một mình lâu cũng chán nên sau khi được Khương Hà thuyết phục vài lần thì đã đồng ý ra ngoài.

Cậu tắm sơ ở buồng tắm của phòng tập múa, sau đó mặc vào chiếc áo hoodie và quần jean cũ rộng rãi thoải mái, lấy đại một cái áo khoác bông lớn dài đến đầu gối khoác lên, rồi đeo khẩu trang, cầm điện thoại và chìa khóa đi xuống lầu.

Vừa bước ra khỏi hành lang, cậu đã nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen quen thuộc dừng trước cửa. Văn Trăn bước xuống xe, chiếc áo khoác sẫm màu trên người làm cho y trông cao lớn hơn. Hai người chạm mặt, Văn Tiểu Dữ không ngờ Văn Trăn đang đi công tác lại về vào lúc này nên có chút kinh ngạc kéo khẩu trang xuống.

Văn Trăn thấy cậu ăn mặc như sắp đi ra ngoài, cau mày:

"Đi đâu vậy?"

Văn Tiểu Dữ trả lời:

"Em ra ngoài chơi với bạn học."

"Với ai."

"Khương Hà."

Văn Tiểu Dữ giải thích:

"Chính là đàn anh đã biểu diễn với em lần đó."

Văn Trăn đứng trước mặt cậu, thân hình cao lớn vẫn không nhúc nhích, không có ý định tránh đường:

"Gió bên ngoài rất lớn."

Y đứng gần như vậy làm Văn Tiểu Dữ có chút khẩn trương, không nhịn được bước sang bên cạnh hai bước:

"Không sao, em đến nhà anh ấy mà."

Văn Trăn hờ hững nhìn cậu:

"Các em thân lắm sao?"

"Cũng thân."

Văn Tiểu Dữ cảm thấy so với những người khác, cậu và Khương Hà ở chung tương đối hòa hợp, rốt cuộc đàn anh tính cách vui vẻ thoải mái, là một người rất dễ gần. Nhưng Văn Trăn hỏi hơi nhiều, mặc dù cậu không biết tại sao nhưng vẫn giải thích:

"Là ba mẹ của anh ấy muốn gặp em."

Một sự im lặng kéo dài.

Văn Tiểu Dữ thấy Văn Trăn vẫn đứng yên, nhưng cậu lại không thể nán lại lâu hơn, đành phải nói trước:

"Vậy em đi nha."

Cậu vừa bước ra một bước đã bị Văn Trăn nắm lấy cổ tay, sức lực đó khiến các khớp xương hơi tê rần:

"Tôi vừa về, em đã đi?"

Văn Tiểu Dữ thoáng chốc không hiểu ra sao:

"Em đã hẹn với đàn anh rồi."

"Mới quen biết nhau có mấy tháng đã đến nhà cậu ta, cậu ta là bạn trai của em sao?"

Văn Tiểu Dữ hất tay Văn Trăn ra, hai má nhanh chóng đỏ bừng:

"Anh đang nói gì vậy?"

Hai người sắc mặt cứng đờ, Văn Tiểu Dữ thoáng chốc giận đến hồ đồ:

"Anh đừng có cái kiểu hoặc là mấy ngày không về nhà, hoặc là vừa trở về đã nói mấy lời khó hiểu!"

Cậu mất bình tĩnh, nhanh chóng vòng qua Văn Trăn, rời khỏi tiểu khu.

Văn Trăn bị bỏ lại đứng một mình ở đó.

Lúc này tài xế mới mở cửa xe, cẩn thận bước xuống:

"Ông chủ Văn, đây là đồ của ngài."

Tài xế xách trong tay hai hộp điểm tâm mới toanh, nó được Văn Trăn đặc biệt vòng đi mua ở một tiệm điểm tâm trên đường từ sân bay trở về. Tài xế đứng sang một bên đợi một hồi ông chủ mới im lặng nhận lấy hộp, cầm trong tay bước vào tòa nhà.

-Hết chương 21-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top