Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: "Em từ chối rồi." "Em không có."

Kết quả cuối cùng của phiên tòa xét xử Đỗ Hiểu Đông và Trương Thải Hà là cả hai đều bị kết án 5 năm tù, đồng thời Đỗ Hiểu Đông cũng sẽ bị buộc cai nghiện ma túy. Trước khi vào tù, Đỗ Hiểu Đông đề nghị được gặp Văn Tiểu Dữ và Văn Khang Tri, Văn Tiểu Dữ từ chối, Văn Khang Tri lại đồng ý đi gặp cha ruột của mình, tuy nhiên, không ai biết nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người là gì cả.

Kể từ lần hai người họ cãi nhau trong bệnh viện, Lý Thanh rốt cuộc cũng nổi giận, sau khi dạy dỗ Văn Khang Tri một trận thì liền đưa hắn đến biệt thự ở núi Linh Hương, để bảo vệ coi chừng hắn. Lý Thanh cũng từ núi Linh Hương dọn về khu Triều An. Sau đó Lý Thanh cũng đóng băng thẻ ngân hàng mà mình cho Văn Khang Tri, cũng lấy lại toàn bộ xe sang trong gara. Trước đó Lý Thanh đã sắp xếp cho hắn làm thực tập sinh tại trụ sở công ty của nhà mình, CEO sẽ tự mình dẫn dắt hắn, nhưng sau chuyện này, Lý Thanh đã rút lại cơ hội thực tập này của Văn Khang Tri, buộc hắn phải tĩnh tâm học tập.

Trong chớp mắt đã đến tháng 3, video quảng cáo cho vở múa cổ điển "Hoa Thần" đã được tung ra trên nền tảng internet, mức độ nổi tiếng của Văn Tiểu Dữ và Khương Hà đột nhiên tăng vọt, trong đó, Văn Tiểu Dữ người đã giả trang thành nữ để đóng vai Hoa Thần càng trở nên nổi tiếng hơn. Tất cả mọi người đều đang tìm kiếm tài khoản mạng xã hội của cậu, chưa đầy nửa tháng đã có người giả danh Văn Tiểu Dữ và đăng thông tin thất thiệt lên mạng để thu hút lượng truy cập. Đội nhóm mà Văn Trăn thành lập cho Văn Tiểu Dữ làm việc rất năng suất, chưa đến nửa ngày, thông tin sai lệch đã biến mất.

Trên mạng ồn ào náo nhiệt quá chừng rồi, mà Văn Tiểu Dữ thì lại phải mất một khoảng thời gian khá lâu sau mới mở điện thoại lên xem tin tức và mọi thảo luận về bản thân. Buổi biểu diễn khai giảng của trường vừa kết thúc, mấy ngày nay cậu rất bận tập nhảy, lúc này rảnh rồi mới có thể ngồi ở một bên chậm rãi lướt xem.

Văn Tiểu Dữ rất vui khi có nhiều người khen ngợi mình như vậy. Tuy nhiên, cuộc thảo luận dù rất sôi nổi, nhưng lướt tới lướt lui thì ý cũng chỉ là "múa giỏi", "đẹp trai", Văn Tiểu Dữ lướt xem một hồi thấy rằng chẳng có chút cảm giác chân thực nào nên đã bỏ điện thoại xuống tập múa tiếp.

Văn Tiểu Dữ đang bận rộn học tập ở trường, trái lại thì ở nhà lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Sắp đến sinh nhật Văn Tiểu Dữ rồi, cha mẹ biết Văn Tiểu Dữ không thích đông người nên cũng chẳng mời ai đến nhà, chỉ bận rộn tới lui, thần bí không biết đang làm gì.

Văn Tiểu Dữ cùng Văn Trăn về nhà vào buổi tối trước hôm sinh nhật, ăn tối xong, cậu liền chơi cờ vây với Văn Gia Lương trước hiên nhà. Cậu không biết gì về cờ vây cả, Văn Gia Lương đã dạy cho cậu từng bước một, Văn Tiểu Dữ loay hoay học cả tối, mãi đến khi Lý Thanh bất lực 'mời' cả hai đi ngủ.

Văn Tiểu Dữ tắm rửa xong, vừa đi ra ngoài bước lên hành lang, liền nhìn thấy Văn Trăn đi tới từ đầu bên kia hành lang. Văn Tiểu Dữ sợ tới mức dừng bước, muốn quay lại.

"Văn Tiểu Dữ."

Văn Trăn gọi cậu, giọng nói không chút cảm xúc. Y đi tới, Văn Tiểu Dữ cả người căng chặt, vô thức quay đầu lại nhìn về phía sau, nhìn thấy Lý Thanh vừa hay đi ngang qua cầu thang bên cạnh.

Lý Thanh thấy hai anh em đang đứng cùng nhau, từ xa nói:

"Trễ lắm rồi, có chuyện gì mai nói cũng được mà."

Văn Trăn đứng trước mặt Văn Tiểu Dữ, nhìn cậu, trả lời Lý Thanh:

"Con nói với em ấy mấy câu thôi."

Lý Thanh liền rời đi.

Trong hành lang mờ tối, Văn Tiểu Dữ đứng dưới bóng Văn Trăn, cúi đầu dùng cổ áo lau giọt nước trên cổ, không nói gì.

Văn Trăn nói:

"Em không cần phải trốn tôi như vậy."

Từ lúc vào sân bay cho đến bây giờ, Văn Tiểu Dữ không nói một lời với Văn Trăn, nghiêm ngặt giữ khoảng cách với y, sau khi về đến nhà thì lại trốn bên cạnh cha, khiến Văn Trăn không có cơ hội tìm cậu.

Hành vi lảng tránh của Văn Tiểu Dữ nhanh chóng làm Văn Trăn mất hết kiên nhẫn.

"Em không muốn nói chuyện với anh."

Văn Tiểu Dữ thấp giọng nói.

"Tại sao?"

Văn Tiểu Dữ không thể tin được, thắc mắc không biết sao Văn Trăn lại có lý do tự tin như thế:

"Anh hỏi tại sao á...... hôm đó anh đột nhiên ghé lại gần như vậy..."

Cậu lại đỏ mặt, cơ thể căng thẳng dựa vào tường vì bị Văn Trăn chặn đường.

Từ sau ngày Văn Tiểu Dữ đuổi Văn Trăn ra khỏi ký túc xá, hai người không còn liên lạc nữa, nói đúng hơn là Văn Tiểu Dữ từ chối mọi liên lạc với Văn Trăn.

Văn Tiểu Dữ bối rối đến mức không thể tập trung tập múa, cậu cứ liên tục nhớ lại mọi hành động, từ ánh mắt, hơi thở và tất cả các chi tiết gần gũi của Văn Trăn vào đêm hôm đó.

Văn Trăn đang nghĩ gì vậy?

Mỗi đêm, Văn Tiểu Dữ đều một mình ôm chăn rúc vào trong góc, hoảng sợ tự hỏi chẳng lẽ Văn Trăn muốn hôn mình sao?

Chóp mũi của họ thậm chí đã chạm vào nhau, hơi thở của Văn Trăn chưa bao giờ tới gần đến thế, cả hai đều đang tỉnh táo, biết mình và đối phương rốt cuộc đang làm gì.

Văn Tiểu Dữ căng thẳng nuốt nước miếng, miễn cưỡng tìm ra một cái cớ cho Văn Trăn:

"Anh coi em thành người khác hả?"

Văn Trăn lạnh nhạt nhìn cậu, trả lời:

"Không có."

"Anh......"

"Sao em lại đỏ mặt?"

Văn Tiểu Dữ vội la lên:

"Tại nóng."

Trong hành lang yên tĩnh không có người thứ ba, Văn Trăn đứng che kín đường đi của Văn Tiểu Dữ, câu sau còn làm cho người ta hoảng hốt hơn câu trước:

"Em không có từ chối tôi."

Văn Tiểu Dữ gần như là cao giọng:

"Em từ chối rồi!"

Sau một hồi im lặng, Văn Trăn thấp giọng nói:

"Em không có."

Văn Tiểu Dữ không chịu được nữa, vội vàng muốn vòng qua Văn Trăn rời đi, nhưng Văn Trăn đã giữ cổ tay cậu. Bọn họ rõ ràng không thích hợp ở một mình cùng nhau, nếu không sẽ chỉ thấy tình thế mất kiểm soát, mọi lời nói và việc làm sẽ khác với bình thường.

Văn Tiểu Dữ không thể rời đi, đành phải cầu xin Văn Trăn:

"Anh, anh đừng như vậy mà."

Giọng cậu trở nên nhẹ nhàng và có phần đáng thương, Văn Trăn nhìn chăm chú vào cậu bằng đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy, bàn tay to lớn nóng đến mức Văn Tiểu Dữ cảm thấy choáng váng, không dám lộn xộn thêm.

"Tôi khuyên em đừng dùng cách tránh né để xử lý vấn đề này."

Giọng Văn Trăn có vẻ rất bình tĩnh:

"Sẽ không có hiệu quả."

Văn Tiểu Dữ mím môi, Văn Trăn kiềm chế tính tình:

"Có nghe thấy không."

Văn Tiểu Dữ hít sâu một hơi:

"...... Em biết rồi."

Người đàn ông rốt cuộc cũng buông tay, Văn Tiểu Dữ lập tức nhanh chóng rời đi, biến mất trong chớp mắt.

Văn Tiểu Dữ chạy thẳng về phòng, đóng cửa lại rồi tắt đèn, đá văng dép lê leo lên giường dùng chăn quấn mình lại, một lúc sau lại hất chăn ra, túm lấy gối ném lên giường.

Văn Trăn không kiêng kị là điều nằm ngoài dự đoán của Văn Tiểu Dữ, cũng làm cậu vô cùng lo âu. Mối quan hệ anh em giữa hai người có vẻ nhẹ nhàng và tầm thường trong mắt Văn Trăn, nhưng có thể nói rằng nó là đại nghịch bất đạo(*) đối với Văn Tiểu Dữ.

Chứ chẳng lẽ phải cảm thấy chuyện đứa em thất lạc nhiều năm sau khi được cha mẹ tìm về nhà yêu thương che chở, cuối cùng em trai lại thông đồng với anh ruột của mình là bình thường sao?

Văn Tiểu Dữ mất hết sức lực ngã xuống giường, vùi mình vào trong chăn im lặng lặp đi lặp lại:

'Văn Trăn, đừng như thế, xin anh đừng như thế.'

Sáng hôm sau, Văn Gia Lương và Văn Trăn dẫn Văn Tiểu Dữ đến trụ sở tập đoàn.

Văn Gia Lương sửa soạn chỉnh tề, chải lại mái tóc bạc trắng, chống gậy và dưới sự trợ giúp của trợ lý bước vào cửa tập đoàn. Hai anh em đi ở phía sau, một đám người đã đứng đợi rất lâu để chào đón, Văn Tiểu Dữ thấy những người này đều mặc vest, dáng vẻ ai cũng ưu tú, trong số đó còn có cả người nước ngoài. Cậu không rõ nguyên do, chỉ đi theo cha và anh trai lên lầu, có người lễ phép chào hỏi cậu, Văn Gia Lương liền nói đây là con út nhà mình, vẫn còn nhỏ, trẻ người non dạ nên mong mọi người có thể quan tâm chăm sóc nhiều hơn. Mọi người vội nói nào có nào có, không một ai ngạc nhiên chủ tịch đột nhiên có thêm một đứa con trai.

Cả nhóm người đến văn phòng, Văn Gia Lương dẫn Văn Tiểu Dữ ngồi bên cạnh mình, Văn Trăn thì ngồi bên cạnh cậu.

Văn Gia Lương nói:

"Hôm nay là sinh nhật Tiểu Bảo, ba muốn tặng vài món quà sinh nhật cho con."

Có vài người bước tới đặt từng bản hợp đồng xuống trước mặt Văn Tiểu Dữ. Văn Tiểu Dữ cầm lên xem, Văn Gia Lương ở một bên ôn hòa bảo:

"Ba đã mua một miếng đất ở vịnh Thủy Loan cách đây không lâu, phong cảnh ở đó rất đẹp, địa thế cũng rộng mở, cùng với một làng trại ở hồ Vọng Sơn, ba sẽ tặng hết cho Tiểu Bảo."

Văn Tiểu Dữ cảm thấy như đang nằm mơ vậy:

"Không, con không cần......"

"Và còn vài bất động sản nữa, chúng cũng sẽ nằm dưới tên con."

Văn Gia Lương nói:

"Còn đây là cổ phần mà ba với anh trai muốn chuyển nhượng cho con, các vị đang ngồi ở đây đã bàn bạc xong, ai cũng hoan nghênh cổ đông mới là con."

Lúc này Văn Tiểu Dữ mới biết nhóm người trước mặt mình đều là cổ đông và luật sư, rồi cậu lại nghe thấy Văn Gia Lương đang giải thích từng bản hợp đồng cho mình, Văn Trăn thì đã mua một hòn đảo nhỏ ở Đại Tây Dương và một lâu đài tư nhân trên đảo làm quà sinh nhật cho cậu; còn Lý Thanh thì lại thành lập một quỹ ủy thác cho cậu tại New Zealand.

Văn Tiểu Dữ cầm bút, bị dòng chữ trên hợp đồng làm cho hoa mắt.

Văn Trăn ở bên cạnh cậu lên tiếng:

"Không cần phải coi kỹ, ký tên của em là được."

Lòng bàn tay Văn Tiểu Dữ bắt đầu đổ mồ hôi, lơ mơ hỏi:

"Có phải mọi người tặng hơi nhiều rồi không?"

Những người khác bật cười.

Văn Gia Lương bảo:

"Tiểu Bảo, mấy thứ này chưa được coi là nhiều đâu."

Giọng Văn Trăn nhẹ nhàng vang lên bên tai Văn Tiểu Dữ:

"Đừng do dự nữa, làm người ta chê cười rồi kìa."

Văn Tiểu Dữ liền im lặng.

Cậu ký tên xong, mọi người lập tức đứng dậy đi tới bắt tay làm quen cậu, tiện thể chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Sau một buổi sáng bận rộn, bọn họ trở về nhà ở khu Triều An, Lý Thanh đã nhờ đầu bếp chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho gia đình và chờ họ về.

Bốn người ngồi quanh bàn ăn, Lý Thanh cười nói:

"Sáng nay dọa Tiểu Bảo sợ rồi đúng không? Mẹ muốn tạo cho con một bất ngờ, nên đã cố ý bảo ba và anh con không được nói trước cho con biết đó."

Văn Tiểu Dữ đâu chỉ sợ không, giờ đầu óc vẫn đang hỗn loạn đây.

Văn Gia Lương nói:

"Tiểu Bảo có thái độ như đại gia vậy, thật sự rất bình tĩnh."

"Sau này Tiểu Bảo sẽ trở thành nghệ sĩ múa, đương nhiên là không sợ những trường hợp như thế này rồi."

Chủ đề chuyển sang việc học của Văn Tiểu Dữ. Người trong gia đình đều đã xem video múa Hoa Thần mà cậu tham gia quay, cũng biết cậu đã có chút tiếng tăm ở trên mạng.

Lý Thanh nói:

"Hay là mẹ tìm một chuyên gia dinh dưỡng ở thủ đô, để người đó đến Giang Nam Phong Lâm chuyên môn nấu cơm cho Tiểu Dữ nha. Văn Trăn ngày nào cũng bận, nên chắc là không có thời gian chăm lo cho việc ăn uống của Tiểu Dữ đâu."

Nói xong, bà quay sang vỗ vỗ mu bàn tay Văn Tiểu Dữ:

"Tiểu Dữ phải tập múa mỗi ngày, tiêu hao rất nhiều năng lượng, để chuyên gia dinh dưỡng làm cơm hộp cho con mang đến trường được không?"

Văn Tiểu Dữ còn chưa kịp mở miệng, Văn Trăn đã nói:

"Đừng kêu người ta tới Giang Nam Phong Lâm, em ấy đã dọn đi rồi."

Lý Thanh và Văn Gia Lương đều sửng sốt. Văn Tiểu Dữ bực trong lòng, cậu vốn không muốn để cha mẹ biết chuyện này, không ngờ Văn Trăn thế mà nói ra trước mặt cha mẹ luôn, rõ ràng là cố ý mà.

Văn Tiểu Dữ giải thích:

"Giang Nam Phong Lâm cách trường của con quá xa, đi lại cũng không thuận tiện nên con đã thuê một căn phòng ở gần trường."

Lý Thanh khó hiểu:

"Bảo anh mua cho con một căn hộ ở gần trường là được mà, sao con lại tự mình dọn ra chứ?"

Văn Gia Lương hỏi:

"Con ở với anh không vui à?"

"Không có ạ."

Văn Tiểu Dữ vội vàng phủ nhận:

"Con chỉ định ở đó cho đến khi tốt nghiệp thôi. Bởi vì thường xuyên phải tập múa......"

Văn Trăn nói:

"Chẳng phải tôi đã sắp xếp một phòng tập múa cho em rồi sao?"

Văn Tiểu Dữ hơi bực liếc Văn Trăn một cái, Lý Thanh và Văn Gia Lương nhìn ra giữa hai anh em có chuyện không ổn nên cũng không nói về chủ đề này nữa. Sau khi ăn xong, Lý Thanh kéo Văn Tiểu Dữ đến hoa viên sau nhà ngồi, giờ đang là tháng 3, hoa trong vườn cũng đang nở rộ, dì giúp việc bưng tới hai tách trà đặt xuống trước mặt hai người.

Lý Thanh nhỏ giọng hỏi Văn Tiểu Dữ:

"Anh trai có bắt nạt con không?"

Văn Tiểu Dữ đáp:

"Thật sự không có."

Lý Thanh cười nói:

"Anh con từ nhỏ đã có rất nhiều chủ ý, tính cách thì lạnh lùng, lại được ba của con tự tay nuôi nấng, haiz, do đó chẳng giống mẹ điểm nào cả. Tiểu Bảo, đừng trách mẹ luôn hỏi con như vậy, bởi vì trước đây...... Khang Tri rất sùng bái Văn Trăn, nhưng Văn Trăn luôn không quan tâm nhiều đến nó, mẹ sợ cùng là em, thằng bé cũng sẽ chẳng quan tâm đến con...... nhưng may thay, mẹ thấy thằng bé cũng rất quan tâm con."

"Anh ấy đối xử với con rất tốt."

Trong lòng Văn Tiểu Dữ rất khó chịu, Lý Thanh càng nói như vậy, cậu lại càng cảm thấy có lỗi:

"Nhưng mà học kỳ này con rất bận, con không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên việc đi lại, cho nên mới thuê nhà ở gần trường."

Lý Thanh hỏi thử:

"Ba mẹ sẽ không phản đối sự lựa chọn của con đâu, hay là như vầy nha Tiểu Bảo, chúng ta mua cho con một căn hộ ở gần trường được không? Mẹ thật sự rất không yên tâm khi con sống ở nhà thuê, sợ không an toàn. Nếu con không muốn căn hộ quá lớn, chúng ta sẽ mua nhỏ một chút, thế nào?"

"Thật sự không cần mua đâu ạ."

Văn Tiểu Dữ biết rất khó giải thích rõ chuyện này với Lý Thanh, cậu nghiêm túc nói:

"Con biết nhà mình đủ khả năng để mua, nhưng đối với con mà nói thì không cần thiết...... ý con là, nếu không phải nhu yếu phẩm thì không cần phải tốn số tiền này."

Lý Thanh sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã là hòn ngọc quý trên tay người nhà, sau khi lớn lên lại say mê nghệ thuật ca hát, bà đã đẹp mà giọng hát lại còn ngọt ngào, lại có gia tộc hỗ trợ nên không lo không có sân khấu. Trong cuộc sống thì mười ngón không dính khói bụi, hoàn toàn không rành việc đời.

Nhưng Lý Thanh sẽ cố gắng hiểu những gì Văn Tiểu Dữ nói. Văn Tiểu Dữ không muốn mua nhà, bà sẽ thuận theo ý muốn của cậu, gật đầu:

"Được rồi, nghe Tiểu Bảo. Vậy Tiểu Bảo có muốn thuê chuyên gia dinh dưỡng không?"

"Con vẫn luôn tự nấu cơm cho mình, nhiều năm như vậy cũng quen rồi, không cần làm phiền người khác đâu."

Văn Tiểu Dữ cười nói:

"Con nấu ăn cũng khá ngon á, tối nay con nấu canh cho mẹ nha?"

"Được, được."

Lý Thanh vừa vui vừa buồn, nắm tay Văn Tiểu Dữ xoa không ngừng:

"Tiểu Bảo, mẹ đã làm cho con chịu rất nhiều ấm ức......"

Vẫn không thể tránh khỏi chuyện này.

Văn Tiểu Dữ nói:

"Con không có ấm ức."

Lý Thanh lại cười khổ nói:

"Mấy ngày nay mẹ luôn kiểm điểm lại bản thân, mới phát hiện mình làm mẹ nhiều năm như thế nhưng lại làm mẹ sai cách. Chẳng trách ba của con nói mẹ đã chiều hư Khang Tri, nếu không có video giám sát, thì có lẽ mẹ sẽ chẳng thể nào biết được thằng bé lại có thể nói ra những lời ác ý như vậy."

"Ngài không làm gì sai cả."

Văn Tiểu Dữ sợ mình ăn nói vụng về nói ra những lời không hay nên đã sắp xếp lại từ ngữ rồi mới nói với Lý Thanh:

"Ngài có tình cảm với quá khứ, con cảm thấy rất tốt, bởi vì nó có nghĩa là nhiều năm sau, ngài cũng sẽ...... yêu thương con như vậy."

Văn Tiểu Dữ nói mấy lời này mà xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, nhưng vẫn kiên trì nói cho xong:

"Con cũng thế."

Cậu ngẩng đầu lên thì phát hiện khóe mắt Lý Thanh đỏ hoe, vội vàng đứng dậy muốn đi tìm khăn giấy, Lý Thanh lại giữ chặt cậu rồi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi, lau nước mắt trên khóe mắt.

Bà ôm lấy Văn Tiểu Dữ:

"Bây giờ mẹ đã rất yêu con rồi...... sau này mẹ cũng sẽ càng ngày càng yêu Tiểu Bảo của mẹ nhiều hơn."

____ ____ ____

Chú thích:

*Đại nghịch bất đạo (大逆不道): Một tội nặng được gán cho những người đi ngược lại với lễ giáo.

-Hết chương 27-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top