Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: "Nếu em cảm thấy căng thẳng, chúng ta có thể tắt đèn rồi làm."

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn được thắp sáng khắp nơi trong làng trại. Một buổi biểu diễn nghệ thuật dân gian nhỏ đang được tổ chức trên hòn đảo nhỏ nằm giữa hồ, rất nhiều người đang kéo đến đó xem.

Văn Tiểu Dữ thay đồ xong cầm điện thoại ngồi bên giường. Trong phòng không bật đèn, cậu nhìn ánh đèn trải dài nơi xa bên ngoài cửa sổ sát đất, hồ và rừng liền với nhau, tiếng người ồn ào nhộn nhịp cách xa nơi này. Cậu đứng dậy bước đến bên cửa sổ sát đất, nhìn con đường rải sỏi dẫn đến lối vào sân nhỏ ở tầng dưới. Cứ đi đi lại lại như thế mấy lần, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng của Văn Trăn xuất hiện ở cửa sân.

Văn Tiểu Dữ trốn sau bức màn quan sát một lúc rồi mới xoay người đi xuống lầu. Văn Trăn đang đợi cậu ở dưới lầu, thấy cậu đi xuống liền hỏi:

"Vẫn không định thả anh ra khỏi danh sách đen à?"

Văn Tiểu Dữ cúi đầu đi về phía trước:

"Em đã đồng ý đi xem kịch với anh rồi còn gì."

"Như vậy sẽ rất khó để anh liên lạc với em."

"Anh không cần phải liên lạc với em."

Hai người cùng nhau rời khỏi sân nhỏ. Văn Trăn đi bên cạnh Văn Tiểu Dữ, y cũng không cảm thấy khó chịu khi bị cậu chặn họng như vậy:

"Em đúng là không giấu tính tình của mình với anh nhỉ."

Văn Tiểu Dữ dừng bước, nhìn y:

"Nếu anh không thích, giờ em có thể đi về."

"Anh thích mọi thứ về em."

Văn Tiểu Dữ siết chặt ngón tay.

Hiện giờ cậu thật sự rất muốn Văn Trăn trở lại bộ dáng thờ ơ ít nói với mình như trước, nếu không cậu cũng sẽ không dễ dàng bị động lòng đến như vậy. Cho dù có ở sau lưng hạ quyết tâm như thế nào đi nữa, thì mọi phòng thủ đều sẽ bị phá vỡ một khi đứng trước mặt Văn Trăn.

Văn Tiểu Dữ cảm thấy mình không phải là một người có ý chí không kiên định, từ nhỏ ở trong một môi trường khắc nghiệt như vậy mà cậu cũng có thể kiên trì tập múa đến cùng kia mà. Nhưng chuyện này dường như lại khác hẳn, kiểu như là cơ thể theo bản năng muốn từ bỏ phản kháng, vượt qua cả sự kiểm soát của ý chí luôn.

Cậu chỉ có thể không nói chuyện với Văn Trăn. Hai người xuyên qua vườn hoa và các dãy nhà, đi qua cây cầu gỗ dài trên hồ và đến hòn đảo nhỏ giữa hồ. Buổi biểu diễn được tổ chức trên một sân khấu ngoài trời được dựng trên một bãi đất trống, đã có rất nhiều khán giả đang tận hưởng không khí mát mẻ dưới sân khấu, cũng có không ít người đang xếp thành một hàng dài trước một quán bán siro đá bào, Văn Trăn cũng đi xếp hàng để mua siro đá bào cho Văn Tiểu Dữ.

Văn Tiểu Dữ sợ nóng nên đã nhận lấy cây quạt mà người ta đang phát miễn phí khắp nơi, ngồi xuống quạt gió cho mình. Cậu cố tình không đi xếp hàng với Văn Trăn mà ngồi ở nơi xa xem kịch. Nhưng chỉ ngồi một lát thôi cậu đã cảm thấy ghét bỏ bản thân rồi, cậu không thích gây rối vô cớ, cảm thấy hành vi này không chỉ trẻ con mà còn vô nghĩa nữa.

Một mặt, cậu cố tình cư xử tùy hứng để rời xa Văn Trăn, nhưng mặt khác, cậu lại không kiềm được mà sợ rằng Văn Trăn sẽ chán thật. Cậu đã lâm vào mâu thuẫn rất nhiều lần và không thể giải quyết được.

Một bàn tay cầm một chén đá bào xuất hiện trước mặt cậu. Văn Tiểu Dữ hơi giật mình rồi mới giơ tay nhận lấy chén, Văn Trăn nhìn cậu một cái rồi xoay người ngồi xuống bên cạnh cậu.

Một vở nhạc kịch đang diễn ra trên sân khấu, giai điệu Nam Bộ du dương uyển chuyển khiến lòng người trở nên mềm mại. Xung quanh rất náo nhiệt, đủ loại người đến kẻ đi nói chuyện với nhau, rất nhiều người dẫn theo gia đình, có người lớn bế trẻ con, có người còn tay này thì bế một đứa tay kia lại dắt một đứa, cả con đường chật kín người. Văn Tiểu Dữ cầm muỗng ăn siro, chăm chú nhìn gia đình người ta đến mức ngơ ra.

Văn Trăn nhìn theo tầm mắt cậu, thấy một cặp vợ chồng và một đứa trẻ.

Y suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên hỏi:

"Trước đây cha mẹ nuôi của em có bao giờ dẫn em đi chơi không?"

Văn Tiểu Dữ sửng sốt trước câu hỏi của y. Đây là lần đầu tiên Văn Trăn hỏi mình về nhà cũ, đây vốn là chủ đề cả hai đều ngầm thừa nhận rằng sẽ không được nhắc đến, bởi vì quá nhạy cảm, rất khó để vui vẻ khi nói về nó.

"Lúc nhỏ, thỉnh thoảng mẹ nuôi sẽ dẫn em đi chơi ở công viên gần nhà."

Văn Tiểu Dữ trả lời đúng sự thật:

"Sau này thì không còn nữa."

"Bà ta cũng đã từng đối xử tốt với em nhỉ?"

Văn Tiểu Dữ nhận thấy Văn Trăn vô cùng nhạy bén, luôn có thể hiểu được ý trong lời nói của cậu chỉ trong vài câu. Văn Trăn đang cố gắng đến gần cậu, muốn hiểu biết cậu nhiều hơn, điều này khiến lòng Văn Tiểu Dữ không thể nào cứng rắn được.

"Trước đây, khi ba nuôi em chưa nghiện ma túy, cả hai đều có công việc tương đối ổn định, lúc ấy tuy tính tình mẹ nuôi em không được tốt, ăn nói lại khó nghe, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ trút giận lên người em."

Văn Tiểu Dữ sắp xếp lại từ ngữ, kể cho Văn Trăn nghe về quá khứ của mình. Cậu phải thừa nhận rằng ngay từ đầu Hồ Xuân Yến đã không phải là một người mẹ có số điểm cao, bà và Đỗ Hiểu Đông giống nhau ở một mức độ nhất định, bà cũng sẽ không chịu hiểu cho ai, kể cả bản thân.

Khi Văn Tiểu Dữ còn rất nhỏ, có một lần cậu bị con nhà người ta cướp mất món đồ chơi yêu thích, cậu khóc lóc đi tìm Hồ Xuân Yến, mà dù cho Hồ Xuân Yến đã nghe xong lời cậu kể thì bà cũng không hiểu tại sao cậu lại khóc chỉ vì cái việc cỏn con này, cuối cùng không kiên nhẫn quát Văn Tiểu Dữ không được ầm ĩ nữa.

Nhưng rồi lại có một lần, Văn Tiểu Dữ bị trẻ con trong khu bắt nạt vì không hòa đồng, đối phương đẩy cậu ngã xuống đất, cảnh này đúng lúc bị Hồ Xuân Yến vừa đi làm về nhìn thấy, bà lập tức xông lên tát đứa trẻ kia một cái. Sau đó, phụ huynh của đối phương tìm đến, bà hung dữ mắng cho họ không thể đáp lời, từ đó chẳng còn đứa trẻ nào trong tiểu khu dám bắt nạt Văn Tiểu Dữ nữa.

Dần lớn lên, Văn Tiểu Dữ từ từ hiểu ra, cho dù Hồ Xuân Yến nấu đồ ăn ngon cho cậu, giặt quần áo cho cậu, đưa đón cậu đi học về nhà, lau chiếu cho cậu hết lần này đến lần khác vào mỗi mùa hè, nửa đêm vào phòng cậu thay miếng đuổi muỗi đã cháy hết trong máy xông đuổi muỗi bằng điện cho cậu; đan áo lông dày và tất cho cậu, đêm nào cũng rót đầy nước ấm vào túi giữ nhiệt để cậu có thể ngủ trong chiếc chăn ấm áp vào mùa đông, thì cậu vẫn sẽ không bao giờ nhận được sự đáp lại từ Hồ Xuân Yến mỗi khi cậu cố gắng bày tỏ nỗi lòng với bà.

Hồ Xuân Yến chỉ tuân theo nguyên tắc của bản thân mà làm việc, bà sẵn sàng ẵm bồng đứa nhỏ của mình, lại chưa bao giờ dõi theo đứa nhỏ này. Văn Tiểu Dữ không thể thay đổi được bà ta, chỉ đành học cách chấp nhận. Nếu không phải do Đỗ Hiểu Đông nghiện hút lại thiếu một đống nợ lớn khiến cho tâm lý của Hồ Xuân Yến vặn vẹo đến hoàn toàn biến chất, thì Văn Tiểu Dữ cũng đã quá quen thuộc lại cam chịu sự thờ ơ lạnh nhạt của cái nhà này.

"Em cảm thấy thay vì đòi hỏi quá nhiều từ người khác, thì tốt hơn hết là hãy tập trung vào việc của mình."

Văn Tiểu Dữ nói:

"Mẹ nuôi của em đã cho phép em tiếp tục học múa, cho em có một thứ để tập trung vào, vì vậy dù tính tình của bà có tệ đến đâu, thì thật sự bà cũng đã làm cho em cảm thấy an tâm thoải mái rất nhiều."

Văn Trăn im lặng, Văn Tiểu Dữ liếc nhìn y một cái, thấy sắc mặt y vẫn như thường, liền yên tâm.

"Anh xin lỗi."

Văn Tiểu Dữ sửng sốt:

"Xin lỗi về chuyện gì?"

Văn Trăn nói:

"Đã cãi nhau với em về chuyện mẹ nuôi của em."

"...... Chuyện cũng qua rồi."

Văn Trăn hơi cúi người, chống khuỷu tay trên đùi, hai tay đan vào nhau, thu hẹp khoảng cách giữa họ.

Y nhìn Văn Tiểu Dữ:

"Nhưng em cứ luôn cố gắng hiểu bà ấy như vậy, cũng tự làm khổ mình quá rồi."

Văn Tiểu Dữ nghiêng đầu tránh đi ánh mắt Văn Trăn:

"Em muốn hiểu bà ấy, cũng chỉ là vì không muốn bản thân để tâm vào chuyện vụn vặt mà thôi."

Không biết vì sao, sau khi kể ra hết những chuyện cũ này Văn Tiểu Dữ cảm thấy nhẹ lòng thoải mái hơn rất nhiều. Từ nhỏ đến lớn cậu đều không có người bạn nào cả, ít tiếp xúc với ai, mọi cảm xúc đều chỉ được biểu đạt ra trong những lúc nhảy múa, ngoài cô Tôn Huệ Nhi ra, không ai hỏi cậu đang nghĩ gì, tại sao lại buồn, tại sao cứ tập đi tập lại một điệu múa.

Văn Trăn là người mà cậu thích đến mức không biết làm thế nào cho phải, người này quan tâm cậu, muốn đến gần cậu, bọn họ như thật sự có thể thấu hiểu được lòng nhau mà chẳng cần nói ra, người này nghĩ gì, người kia rất nhanh đã biết được. Những tâm sự cậu giấu kín từ xưa này, Văn Trăn thế mà cũng có thể phát hiện ra.

Mọi tình yêu và đau khổ dường như đều được người mà cậu mong muốn có được nhất nhận ra. Rốt cuộc là do cậu quá may mắn hay xui xẻo đây, Văn Tiểu Dữ bối rối. Cậu suy nghĩ đến mức đau đầu, chén siro đá bào trong tay lạnh buốt, đá tan ra và hơi nước dính đầy tay cậu, làm da tay cậu ướt đẫm.

"Em muốn về."

Văn Tiểu Dữ thấp giọng nói, sức lực có trong người nhanh chóng cạn kiệt trước mặt Văn Trăn.

Văn Trăn liền đưa cậu rời khỏi hòn đảo nhỏ giữa hồ.

Trời đã khuya, sau khi rời khỏi trung tâm hồ, bước lên con đường nhỏ trong rừng, tiếng ồn ào liền biến mất, xung quanh yên tĩnh tối tăm, chỉ còn lại tiếng dế kêu trong bụi cỏ. Vừa đến tối thì bóng đèn nhỏ trước cửa khoảng sân nhỏ nơi Văn Tiểu Dữ ở sẽ được bật sáng, thế nhưng không hiểu sao hôm nay lại tối đen.

Văn Tiểu Dữ không để ý, muốn tự mò mẫm đi vào cửa trong bóng tối, nhưng Văn Trăn lại đột nhiên nắm chặt tay cậu. Cậu giật mình, còn Văn Trăn thì vẫn tự nhiên như thường mà dẫn cậu đi vào khoảng sân tối tăm.

"Không sợ bóng tối à?"

Văn Trăn hỏi cậu.

"Không sợ."

Văn Tiểu Dữ trả lời.

Tim cậu lại đập nhanh hơn, Văn Trăn năm chặt tay cậu đi qua sân nhỏ, khung cảnh tối tăm khiến cậu bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Sau khi Văn Trăn vào nhà, y bật đèn trong phòng khách lên, căn phòng liền trở nên sáng sủa. Khi đã xác nhận chỉ có bóng đèn nhỏ ở cửa sân bị hỏng, Văn Trăn liền buông tay Văn Tiểu Dữ ra, lúc quay đầu lại thì vừa hay nhìn thấy được vẻ ngượng ngùng suýt được giấu nhẹm đi trong mắt Văn Tiểu Dữ.

Cậu quá dễ hiểu, giống như một khối trong suốt vậy, và như thế lại càng có vẻ cuốn hút bí ẩn trong mắt Văn Trăn hơn. Văn Trăn luôn cho rằng bản thân Văn Tiểu Dữ cũng phải chịu phần lớn trách nhiệm khi mọi chuyện phát triển đến mức này.

Văn Tiểu Dữ nói:

"Anh có thể đi rồi."

Văn Trăn nói một cách tự nhiên:

"Cho anh một nụ hôn tạm biệt, được không?"

Văn Tiểu Dữ cắn răng, đang lúc cậu định nói không thì nghe thấy một tiếng "cạch", Văn Trăn đã giơ tay tắt đèn trong phòng khách.

"Nếu em cảm thấy căng thẳng, chúng ta có thể tắt đèn rồi làm."

Trước mắt lập tức tối sầm, lưng Văn Tiểu Dữ cứng đờ, cảm nhận được tay Văn Trăn đang chạm vào má mình. Cậu thích cảm giác Văn Trăn chạm vào mình, lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy khuôn mặt cậu, ngón tay chạm vào tai cậu, vừa nhột vừa thoải mái.

Tiếp theo hơi thở của Văn Trăn đến gần hơn, cậu cũng thích mùi hương cơ thể của Văn Trăn, không có gì thơm tho hấp dẫn, lại dịu dàng bồng bênh như tầng mây bao bọc lấy cậu.

Cậu đứng yên không từ chối nên nụ hôn đã rơi xuống làn môi, Văn Tiểu Dữ nhắm mắt lại siết chặt quần áo, Văn Trăn mở môi cậu ra trao cho cậu một nụ hôn sâu, đầu lưỡi liếm láp vòm miệng nhạy cảm, tiếng nước vang lên khe khẽ. Văn Tiểu Dữ đỏ mặt, cố gắng học cách thở dưới nụ hôn mãnh liệt của Văn Trăn, nhưng cậu không thành thạo, nên rất nhanh đã cảm thấy hít thở khó khăn.

Cậu sẽ không thừa nhận rằng mình đã mê luyến nụ hôn của Văn Trăn kể từ lần đầu tiên môi răng chạm vào nhau. Trước đây cậu không thích tiếp xúc gần với người khác, nhưng môi Văn Trăn rất mềm, vừa ấm áp vừa khô ráo, hôn lên vô cùng thoải mái. Cho dù cậu đã đến gần sát y rồi, nhưng mùi hương trên người Văn Trăn vẫn sạch sẽ dễ ngửi như thế.

Cảm giác Văn Trăn hôn cậu tuyệt vời hơn bất kỳ cảm giác đụng chạm nào trên thế giới này.

Văn Tiểu Dữ vô thức giơ tay đặt lên vai Văn Trăn. Trong bóng tối, chỉ có chút bóng đêm tràn vào phòng khách, hai bóng người dây dưa quấn quýt nhau ở huyền quan, họ hôn đến thở hồng hộc, tạo ra tiếng nước khe khẽ. Văn Tiểu Dữ thở dốc, đôi chân mềm oặt không đứng vững được, cậu được Văn Trăn ôm eo bế lên ép sát vào tường, gấu áo cũng bị cánh tay y vén lên, để lộ một phần eo trong trắng lộ hồng.

Văn Trăn buông môi Văn Tiểu Dữ ra, nghe người trong ngực thở hổn hển, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề hơn, xen lẫn trong đó là những tiếng nức nở nhỏ nhẹ.

Văn Trăn nâng mặt Văn Tiểu Dữ lên, cảm thấy có chút ẩm ướt. Dưới bóng đêm mờ tối, y nhìn thấy Văn Tiểu Dữ đang khóc. Khóe mắt cậu đỏ hoe, mặt cũng đỏ bừng, môi lại càng ướt át hồng hào hơn, dáng vẻ rớt nước mắt vừa ấm ức vừa kiềm chế khiến Văn Trăn nảy sinh dục vọng không đúng lúc.

Y đè nén suy nghĩ của mình, thấp giọng hỏi:

"Sao em lại khóc?"

Văn Tiểu Dữ bị y ôm chặt, khóc đến thở hổn hển:

"Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?"

Cậu gần như sắp sụp đổ rồi, vừa hận vừa không thể thoát khỏi Văn Trăn:

"Chúng ta không có khả năng đâu, tại sao anh cứ làm mấy chuyện thế này suốt vậy?"

"Ai nói chúng ta không có khả năng?"

"Anh không có một chút thường thức nào sao?!"

Văn Trăn cúi đầu hôn lên nước mắt Văn Tiểu Dữ:

"Không có gì phải sợ cả, dù có chuyện gì xảy ra, thì vẫn luôn có anh đứng chắn phía trước che chở cho em."

Văn Tiểu Dữ khó thở:

"Em không cần!"

"Chuyện mà em đang nghĩ, anh cũng đã cân nhắc hết rồi."

Văn Trăn dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mắt cậu, trầm giọng nói:

"Anh không đáng để em tin tưởng đến vậy sao?"

"Không phải như vậy......"

"Không có nhiều điều cần băn khoăn đến vậy đâu."

Văn Trăn nhìn môi Văn Tiểu Dữ ở khoảng cách gần, cuối cùng vẫn không kiềm được lòng, lại hôn lên. Biết Văn Tiểu Dữ đang sợ, Văn Trăn liền ôm người vào lòng, ghì chặt gáy cậu trao cho cậu nụ hôn sâu, mãi đến cả người cậu mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào trong ngực y thở dốc.

Văn Trăn kéo ra một khoảng cách nhỏ, trán tựa vào trán Văn Tiểu Dữ. Y vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của cậu, nói với cậu:

"Anh biết em thích, do đó những chuyện khác đều không quan trọng."

Văn Tiểu Dữ không nói nên lời.

Văn Trăn đứng thẳng lại, buông cánh tay đang ôm cậu ra, xoa xoa tóc cậu.

"Ngủ ngon."

Sau đó Văn Trăn mở cửa rời khỏi nơi này.

Một lúc lâu sau, Văn Tiểu Dữ trượt xuống ngồi bệch dưới đất, hai chân cậu đã tê rần và môi vẫn còn nóng bỏng lạ thường.

Cậu nghĩ mình hết thuốc chữa rồi.

-Hết chương 33-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top