Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36: Cậu rất muốn ôm y

Phòng ngủ tối om, ngoài cửa sổ đang mưa. Trên giường có tiếng quần áo ma sát, ngay sau đó là tiếng thở hổn hển.

Văn Tiểu Dữ vùi mình trong chăn, cạp quần treo trên hông, nơi cứng rắn giữa hai chân bị bàn tay to bao bọc lại mơn trớn, nó cứng đến mức gần như muốn đâm thủng quần lót. Cậu chống vai Văn Trăn, hai chân co lên trượt xuống trong chăn, cơ thể cứ khẽ run lên.

Cậu đẩy cằm Văn Trăn ra:

"Đừng...... dơ!"

Văn Trăn xoay mặt cậu lại, tiếp tục hôn lên đôi môi ướt át đỏ mọng của cậu, ngón tay cởi quần lót ra, nắm lấy dương vật cương cứng ẩm ướt của Văn Tiểu Dữ. Bụng Văn Tiểu Dữ đột nhiên siết lại, hoảng loạn túm lấy tay Văn Trăn, tay y vừa to vừa nóng, nắm dương vật cương cứng trong tay chậm rãi xoa nắn, bụng của người trong ngực cứ co thắt theo động tác của y, rất nhanh sau đó đã bắt đầu rên rỉ.

"Đừng làm như vậy......"

Văn Tiểu Dữ bối rối thở hổn hển, cánh tay ôm lấy vai Văn Trăn không biết từ lúc nào, đầu ngón tay lúng túng cào lưng y. Dưới sự kích thích mạnh mẽ, cậu đã bị khoái cảm bao phủ, Văn Trăn hôn mãnh liệt đến nỗi cậu không kiềm được nước miếng, bàn tay to của y mơn trớn từ gốc dương vật lên đến đỉnh, chuyển động vừa thong thả vừa có kỹ thuật, đầu ngón tay hơi dùng sức ấn lên lỗ nhỏ ở quy đầu, xoa ấn liên lục khiến giọng nói của cậu gần như trộn lẫn vào tiếng khóc:

"Hức!"

Văn Trăn siết ngón tay, nắm chặt đầu dương vật, lỗ nhỏ ướt nhẹp ấy co rút mấp máy liên tục, bị nắm chặt đến nỗi không thể chảy nước ra được, Văn Tiểu Dữ đỏ mặt giãy giụa:

"Buông tay ra."

Văn Trăn vòng tay qua vai cậu, ôm người đến trước mặt hôn an ủi. Y tiếp tục xoa bóp dương vật ướt át trong tay cho đến khi tạo ra tiếng nước nhớp nháp, bụng dưới Văn Tiểu Dữ liên tục bị khoái cảm đánh sâu vào, thở dốc càng lúc càng dồn dập hơn, hiển nhiên là sắp bắn.

Rồi ngón tay lại ấn lên lỗ nhỏ của cậu. Văn Tiểu Dữ bị tra tấn đến mức suýt đã bật khóc:

"Buông ra......!"

Cậu thẹn quá thành giận mà đạp lên đùi Văn Trăn, Văn Trăn để mặc cho cậu vùng vẫy mà đè cậu xuống trao một nụ hôn sâu, tay cũng bắt đầu tăng tốc. Tiếng nước òm ọp dần lớn hơn, kèm theo đó là tiếng rên rỉ nghèn nghẹt càng lúc càng không thể kiểm soát của Văn Tiểu Dữ. Cậu nhạy cảm đến mức toàn bộ phần bụng dưới gần như đỏ hết lên, eo cong lại không ngừng run rẩy, lưng bị ép chặt vào nệm:

"Ưm...... ưm!"

Cậu bị Văn Trăn hôn vào cuống lưỡi, lên đỉnh dữ dội khiến đùi cậu run lên, dương vật cậu bắn ra từng dòng tinh dịch trong tay Văn Trăn, chất lỏng đặc sệt màu trắng chảy đầy tay y.

Văn Tiểu Dữ suýt nữa đã ngất đi. Văn Trăn hít thở nặng nề, không thể thấy rõ vẻ mặt của y trong bóng tối được, Văn Trăn ôm Văn Tiểu Dữ rất chặt, rồi y cúi đầu hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của cậu một cách hết sức kiềm chế, hơi thở cũng nóng hổi.

"Muốn nữa không?"

Giọng Văn Trăn rất thấp, nó đã khàn đi vì phải đè nén tình dục.

Văn Tiểu Dữ bắn đến toàn thân mềm nhũn, chỉ có thế nằm trên giường thở hổn hển. Lúc này cả người Văn Trăn tràn ngập cảm giác áp bức và mùi hormone mạnh mẽ, những thứ này đè ép xuống khiến đầu cậu choáng váng, chỉ có thể miễn cưỡng lấy lại chút ý thức:

"...... Không muốn."

Văn Trăn liền đứng dậy rút giấy lau sạch cho cậu. Văn Tiểu Dữ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, muốn nắm lấy tay Văn Trăn:

"Để em tự làm."

Văn Trăn nắm chặt cổ tay cậu, lau đi chất lỏng trơn trượt chảy ra giữa hai chân cậu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ngủ mà không nói một lời. Văn Tiểu Dữ thẫn thờ một lúc lâu mới lấy lại sức lực đứng dậy khỏi giường, tiếp theo lại ngơ ra một lát, rồi thoáng nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm.

Tại sao lại tắm nữa vậy? Hai giây sau Văn Tiểu Dữ mới phản ứng lại, mặt lại bắt đầu nóng lên. Cậu thầm nghĩ lung tung rằng Văn Trăn không cần cậu... giúp sao? Hình như chỉ có mình cậu là chiếm được chỗ lợi, chứ anh của cậu vẫn chưa có ý định chiếm được chỗ lợi nào từ cậu cả.

Văn Tiểu Dữ giật mình, khi định thần lại cậu mới nhận ra mình đang nghĩ đến điều gì? Cậu không thể ngủ chung giường với Văn Trăn được nữa.

Vốn đã biết là không thể, nhưng cơ thể lại không tuân theo lý trí, dẫn đến tình trạng hiện tại.

Văn Tiểu Dữ đứng dậy khỏi giường, cẩn thận lết đôi chân yếu ớt đi ra cửa, Bách Tuế bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn cậu, không hiểu vì sao đêm hôm khuya khoắt cậu không ngủ mà cứ chạy từ phòng này sang phòng khác, nhưng nó vẫn đứng dậy đi theo Văn Tiểu Dữ ra khỏi phòng ngủ.

Văn Tiểu Dữ trở lại phòng mình đóng cửa lại, nhào lên giường, ôm gấu bông bự và siết chặt cổ nó. Cơn nóng kéo dài không biến mất khiến cậu khó có thể bình tĩnh lại. Cảm giác tiếp xúc với Văn Trăn tốt đẹp đến mức tim cậu cứ đập thình thịch, tiếp xúc khiến cậu càng muốn nhiều hơn nữa, còn tách ra sẽ chỉ làm cậu lập tức trở nên nôn nóng.

Lòng Văn Tiểu Dữ rối như tơ vò nhưng cơ thể lại vô cùng thoải mái, cậu ôm gấu, không nghĩ gì được quá lâu đã ngủ thiếp đi.

Hôm sau là thứ bảy, Văn Tiểu Dữ đã thức từ sáng sớm. Hồi khuya cậu ngủ rất ngon, sau khi thức dậy liền đi xuống giường đánh răng tửa mặt với đôi mắt ngái ngủ. Đánh răng rửa mặt xong liền tỉnh táo lại, rồi vừa nhìn vào gương thì lập tức thấy được hai vết hôn trên cổ mình.

Cậu giật nảy người, nhìn kỹ lại thì thấy một vết là vết bớt của mình, còn vết gần xương quai xanh còn lại là vết đỏ do mút hôn tạo ra. Da cậu rất dễ để lại vết hằn, lúc nhỏ mỗi lần té hay va đập vào vật gì đó, vết sẹo trên người đều phải mất rất lâu mới có thể biến mất hẳn. Dấu vết do Văn Trăn mút mạnh vào cổ cậu đêm qua đến giờ vẫn còn đỏ tươi.

Văn Tiểu Dữ lập tức xoay người đi về phòng, muốn đổi một cái áo cổ cao. Cậu vừa đi ngang qua thư phòng đã nhìn thấy cửa thư phòng mở ra, Văn Trăn một tay cầm ly nước, dáng người cao lớn đứng ở cửa, cụp mắt nhìn cậu với khuôn mặt lạnh lùng. Bách Tuế đi vòng quanh hai người rồi vào thư phòng chơi nhà cây cho mèo của nó.

"Tối qua ngủ ngon không?"

Văn Trăn hỏi.

Văn Tiểu Dữ che cổ mình lại theo bản năng, không được tự nhiên trả lời:

"Cũng được."

Văn Trăn:

"Vậy em cũng thoải mái quá nhỉ."

Văn Tiểu Dữ nhớ tới hành vi sướng xong chạy biến của mình, có chút chột dạ. Nghĩ thầm chẳng phải anh tự đi tắm rồi sao, nhưng tiếp theo lại cảm thấy suy nghĩ này quá vô tâm, đành phải mơ hồ "ừm" một tiếng, rồi lẻn về phòng mà cũng không ngẩng đầu lên.

Không hiểu sao lòng cậu cứ cảm thấy áy náy, cho nên sau khi thay quần áo xong đã đặc biệt trở lại trước thư phòng nói vọng vào bên trong:

"Em ra ngoài chạy bộ, khi về sẽ làm bữa sáng."

Nhưng Văn Trăn ở trong phòng lại nói với cậu:

"Chờ anh đi với."

Một lát sau, Văn Trăn thay đồ thể thao xong đi ra, cùng Văn Tiểu Dữ xuống lầu chạy bộ. Hai người đến công viên rừng phong sát bên chạy bộ khoảng một tiếng, sau đó mặt trời mọc hẳn và nhiệt độ cũng tăng cao. Tập thể dục buổi sáng xong, Văn Tiểu Dữ ngồi tạm trên ghế đá trong công viên để nghỉ ngơi, Văn Trăn đi đến cửa hàng gần đó mua nước rồi đưa một chai cho cậu.

Văn Tiểu Dữ chạy đổ mồ hôi cả người, lúc này cậu vừa uống nước vừa phe phẩy cổ áo quạt gió cho mình. Văn Trăn nhìn thoáng qua, liền trông thấy thứ gì đó. Y giơ tay kéo cổ áo cậu xuống, Văn Tiểu Dữ lập tức nhạy cảm né tránh:

"Làm gì vậy?"

"Anh nhìn thấy dấu hôn."

Văn Tiểu Dữ vốn đang đỏ mặt né tránh, nghe vậy mặt đỏ hơn và cũng không nói lời nào nữa, cậu chỉnh lại cổ áo, không nhìn Văn Trăn. Nhưng đầu gối họ đang chạm vào nhau, rất gần.

Văn Trăn hỏi cậu:

"Thích không?"

Văn Tiểu Dữ thoáng chốc muốn xù lông:

"Em không thích."

"Anh tưởng em thoải mái lắm chứ."

Văn Tiểu Dữ không kiềm nén được nữa mà đứng lên:

"Rốt cuộc anh muốn nói gì đây?"

Văn Trăn rất bình tĩnh:

"Anh chỉ làm những điều em thích thôi mà."

Cuối cùng, hai người một trước một sau về nhà, họ đi cách nhau tận mấy mét. Mỗi lần Văn Tiểu Dữ bị Văn Trăn phản tương nhất quân(*), cậu đều tức giận không bình tĩnh được, lúc về nấu bữa sáng, cậu dằn thớt rầm rầm, Văn Trăn rảnh rỗi không có việc gì làm ngồi bên bàn bếp xem cậu nấu bữa sáng, chút áp lực hồi sáng đã biến mất, giờ trông có chút nhàn nhã.

Văn Tiểu Dữ đặt hai phần sandwich rau dưa lên bàn rồi ngồi xuống ăn phần ăn của mình. Văn Trăn thấy cậu cố ý làm mặt lạnh lùng, nhưng mặt mày và môi trời sinh đã là mềm mại ấm áp, thế cho nên ngay cả giận cũng đáng yêu.

Văn Trăn nhớ lại dáng vẻ Văn Tiểu Dữ nằm thở dốc dưới người mình đêm qua. Lúc tỉnh táo thì khuôn mặt ấy đầy vẻ ngây thơ, nhưng khi chìm vào tình dục lại đầy ắp sắc màu quyến rũ, từ đôi mắt ngấn nước đến cặp môi đỏ mọng ẩm ướt, cau mày nhắm mắt một cách tội nghiệp, ngay cả những tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng cũng có hương vị ngọt ngào. Dáng vẻ như muốn đẩy y ra, nhưng cơ thể thì vùi vào trong ngực y không muốn xa rời.

Văn Trăn cụp mắt uống cà phê, việc kiềm chế ngày càng trở nên khó khăn đối với y. Y đã nếm được vị ngọt nên đương nhiên muốn có được nhiều hơn, nhưng thứ dụ dỗ y nhất không phải là thứ gì khác, mà chính là ánh mắt và tín hiệu cơ thể mà Văn Tiểu Dữ vô ý bộc lộ ra, theo Văn Trăn đó là sự quyến luyến và khát khao rất mạnh mẽ, còn mục tiêu của những thứ này chính là y.

Văn Tiểu Dữ im lặng ăn sáng xong, đứng dậy đi rửa chén. Văn Trăn vẫn đang ngồi suy nghĩ ở bàn, tiện thể đưa mắt nhìn vào eo Văn Tiểu Dữ. Đêm qua sau khi bị Văn Tiểu Dữ kích thích, y đã cứng hoàn toàn, ở trong phòng tắm mất chút thời gian mới bắn ra được, nhưng dù vậy vẫn cứ cảm thấy nóng nảy. Sau một đêm trằn trọc, giờ nhìn bóng lưng Văn Tiểu Dữ, dục vọng còn sót từ đêm qua dường như lại trỗi dậy.

Văn Tiểu Dữ lau khô tay rồi quay người lại, thấy Văn Trăn vẫn còn ngồi ở đây, cậu cảm thấy hơi kỳ lạ mà liếc nhìn y một cái. Cậu không định nói gì, đang muốn rời khỏi phòng bếp luôn thì khi đi ngang qua bàn, Văn Trăn đã nắm lấy cổ tay cậu.

Cậu bị kéo thẳng đến trước mặt Văn Trăn, đứng giữa hai chân y. Cậu lập tức chống tay lên vai Văn Trăn, ngăn cản khoảng cách càng lúc càng rút ngắn.

Văn Trăn ngẩng đầu nhìn cậu:

"Tối nay chúng ta ngủ cùng nhau được không?"

Y hỏi hợp tình hợp lý như thế, Văn Tiểu Dữ trừng mắt nhìn y:

"Không được."

"Tại sao?"

Văn Tiểu Dữ cảm thấy khó giao tiếp với y:

"Anh cảm thấy anh làm những việc này với em có thích hợp không?"

"Chúng ta đều muốn, có gì không thích hợp chứ?"

Văn Tiểu Dữ bị y chọc tức:

"Em không...... muốn! Anh không nghĩ đến chuyện kết hôn lập gia đình trong tương lai, suốt ngày nghĩ đến những chuyện như vậy quả thực là vô trách nhiệm."

Văn Trăn nắm chặt cổ tay cậu, nhếch khóe miệng:

"Em là nghệ sĩ, nhưng tư tưởng lại cổ hủ ghê gớm."

Văn Tiểu Dữ đột nhiên không kịp đề phòng bị y nói cho sửng sốt:

"Em cổ hủ?"

"Suốt ngày bảo người ta kết hôn lập gia đình không phải cổ hủ thì là gì."

Văn Tiểu Dữ ngơ ra nhìn Văn Trăn, thoáng chốc đã bị câu hỏi của y chặn lại. Nói như vậy thì dường như cậu thật sự rất bá đạo, thế mà lại yêu cầu Văn Trăn làm thế này làm thế kia. Chỉ có ba mẹ mới có thể cho Văn Trăn lời khuyên, cậu có tư cách gì chứ?

Nhưng cậu lại cảm thấy có lỗi, nghĩ rằng nếu mình không trở về ngôi nhà này, Văn Trăn sẽ không phạm phải sai lầm như vậy. Đồng thời, Văn Tiểu Dữ cũng hiểu rằng tình cảm không phải là thứ mà con người có thể kiểm soát, loại sai lầm này giống một trò đùa của số phận hơn.

Từ lâu cậu đã không còn biết phải đối mặt với Văn Trăn như thế nào, khao khát được đến gần hơn nhưng lại sợ kéo Văn Trăn ra khỏi quỹ đạo thông thường, sự giằng co và giãy giụa như vậy khiến cậu kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cảm giác không muốn mất đi Văn Trăn mãnh liệt đến nỗi Văn Tiểu Dữ không thể kiểm soát được cảm xúc khi nghĩ đến cảnh sau này Văn Trăn sẽ kết hôn với người khác. Cậu ghét bản thân mâu thuẫn và nhạy cảm như thế này, thế là ngoảnh mặt đi cố gắng thoát khỏi tay Văn Trăn.

Văn Trăn nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cậu, sau khi bị hất tay thì liền dứt khoát ôm lấy đùi của người ta:

"Sao vậy?"

Văn Tiểu Dữ chỉ là không nhìn y:

"Để em yên."

"Những gì anh nói vừa rồi chỉ là đùa giỡn với em thôi."

Sự kiên nhẫn mà Văn Trăn dành cho cậu dường như chẳng có điểm dừng, bất kể Văn Tiểu Dữ tỏ ra thô lỗ, lạnh lùng hay xa cách đến đâu, cậu vẫn không chịu thật sự buông tay anh mình. Dù vậy, Văn Trăn cũng hoàn toàn không quan tâm cậu cứ lúc nóng lúc lạnh.

Văn Tiểu Dữ chưa bao giờ được đối xử như thế, nó giống như một bể sinh thái với nhiệt độ ổn định bao bọc lấy cậu, yên ổn và ấm áp sẽ không bao giờ biến mất. Tình cảm của Văn Trăn rất độc lập và hiếm có, ít người có thể nhìn thấy phần nổi của tảng băng chìm, nhưng Văn Tiểu Dữ đã trở thành người may mắn này. Liệu cậu có thật sự muốn từ bỏ vận may quý giá này không, từ sâu trong lòng mình, Văn Tiểu Dữ đã đưa ra câu trả lời rồi.

Trái tim nặng trĩu, Văn Tiểu Dữ nhắm mắt lại, cảm nhận được vị ngọt và đắng đan xen trong ánh sáng ban mai. Cuối cùng, cậu không thể gánh vác áp lực nặng trĩu bấy lâu nay nữa, dưới sự truy đuổi từng bước của Văn Trăn, hàng phòng ngự đã bị xuyên thủng:

"...... Anh luôn như thế."

"Anh biết em không thể sống thiếu anh, cho nên anh mới đối xử với em như vậy."

Văn Tiểu Dữ không kiềm được cảm xúc, khóe mắt đỏ hoe:

"Rõ ràng nếu anh không quan tâm em như trước...... em cũng sẽ không quan tâm đến anh nhiều như vậy, anh có thể để cho mọi chuyện trở lại bình thường, nhưng anh không làm. Sao lại có người giống như anh vậy chứ......"

Cậu càng nói càng đau lòng, khiến Văn Trăn có chút không kịp trở tay. Y rất dè dặt trước những giọt nước mắt của Văn Tiểu Dữ, nó khiến y nhớ lại cảnh Văn Tiểu Dữ đứng trước mặt y và im lặng khóc sau khi cả hai cãi nhau to trong bệnh viện trước đây. Bởi vì sau lần đó Văn Tiểu Dữ đã dọn ra khỏi Giang Nam Phong Lâm, không muốn nhìn thấy y, không nhận điện thoại của y, thậm chí ăn một bữa cùng nhau thôi y cũng phải nghĩ mọi cách để  có được, để có thể đón cậu về nhà lần nữa y đã phải tốn rất nhiều tâm tư và thời gian.

Cho nên y không muốn nhìn thấy Văn Tiểu Dữ rơi nước mắt lần nào nữa. Văn Trăn nâng mặt Văn Tiểu Dữ, tuy không thể hiểu hết suy nghĩ của cậu nhưng vẫn nói:

"Anh xin lỗi."

Văn Tiểu Dữ lại lắc đầu, giơ tay ôm lấy cổ Văn Trăn. Cậu rất muốn ôm, muốn đến gần Văn Trăn, ngửi mùi thơm cơ thể của y. Trong ngôi nhà chỉ có hai người họ này, dường như họ đã rời xa mọi thế tục và lẽ thường. Nếu như đã có một lớp vỏ bảo vệ, vậy bọn họ có thể bộc lộ hết tình yêu trong không gian bí mật này không?

Văn Trăn nghe thấy tiếng tim đập mạnh truyền ra từ trong ngực Văn Tiểu Dữ, thế là y giơ tay ôm chặt cậu vào lòng.

____ ____ ____

Chú thích:

Phản tương nhất quân (反将一军): Nghĩa là khi đang nắm trong tay rất nhiều lợi thế thì tình hình đột nhiên xoay chuyển, bị giết ngược.

-Hết chương 36-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top