Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Cậu không biết mình đang rơi vào một giấc mộng đẹp...☀

Chương 42: Cậu không biết mình đang rơi vào một giấc mộng đẹp, hay là đang ở nhân gian

-

Trong thư phòng, Văn Khang Tri ngồi trên sô pha, Văn Trăn mở cửa sổ sát đất, đốt một điếu thuốc, ngồi trước bàn cách một khoảng với Văn Khang Tri.

Văn Khang Tri cảm thấy lúc anh mình hút thuốc trông rất đẹp trai, lúc học cấp 3 hắn đã từng nhìn thấy anh mình đứng trên ban công vừa hút vừa trầm tư, sau đó hắn đã lén học hút thuốc, như thể làm như vậy thì sẽ khiến mình có thể giống Văn Trăn được một chút.

Văn Khang Tri nhìn Văn Trăn lãnh đạm, nhớ lại y đối xử đặc biệt với Văn Tiểu Dữ như thế nào, hắn đã từ tức giận nghen tị ban đầu chuyển sang không cam lòng và chán nản:

"Anh, có phải anh cũng cảm thấy ruột rà mới là quan trọng nhất không?"

Văn Trăn không trả lời.

Văn Khang Tri nói tiếp:

"Từ nhỏ, em đã biết mình xấu tính, cho nên anh không thích em. Nhưng Văn Tiểu Dữ mới đến cái nhà này được bao lâu chứ, sao anh lại quan tâm nó như vậy? Chẳng lẽ là do nó đáng thương, do nó là em ruột của anh sao?"

Văn Trăn trả lời:

"Trước khi Văn Tiểu Dữ về nhà, tôi coi cậu là em ruột, thái độ dành cho cậu cũng chính là thái độ tôi dành cho người nhà."

Văn Khang Tri cười tự giễu:

"Là vậy sao? Từ nhỏ em đã sùng bái anh, anh nói gì em cũng nghe, anh làm gì, em cũng muốn bắt chước theo. Chỉ là anh...... chưa bao giờ để ý đến em."

Trong cảm nhận của Văn Khang Tri, Văn Trăn vĩnh viễn là một nhân vật cao lớn và xa vời. Bọn họ cách nhau mười tuổi, cuộc sống khó có thể giao thoa, khi Văn Khang Tri học tiểu học thì Văn Trăn đã học đại học, kể cả ngày nghỉ cũng về nhà rất ít. Văn Trăn dường như luôn bận rộn với công việc riêng của mình, hiếm khi ở bên trò chuyện vui vẻ với gia đình, phần lớn thời gian, Văn Trăn chỉ xuất hiện khi gia đình cần y.

Nhưng Văn Khang Tri lúc nào cũng cần anh trai mình, hắn mong Văn Trăn có thể chơi đùa với mình giống như những người anh trai khác, chứ không phải chỉ cho hắn một món quà khi y về nhà trong mỗi kỳ nghỉ, hay được cha mẹ nhờ dạy kèm cho hắn. Vì lý do này, khi còn nhỏ hắn còn nổi giận với Văn Trăn, hỏi Văn Trăn tại sao không dành nhiều thời gian cho mình.

Lúc đó Văn Trăn đang ngồi trước bàn dạy hắn làm bài tập, nghe vậy liền cau mày đặt bút xuống:

"Ba mẹ không dành nhiều thời gian cho cậu hay sao?"

Bé Văn Khang Tri không hài lòng nói:

"Anh là anh của em, phải khác chứ."

"Không có gì khác hết."

Văn Trăn không muốn lý luận với hắn, lạnh lùng nói:

"Không muốn học thì tôi đi đây, sau này kêu gia sư dạy cho cậu đi."

Càng lớn, Văn Khang Tri cũng dần hiểu được tính của anh mình một chút. Văn Trăn giải quyết các vấn đề công việc và học tập với hiệu suất rất cao, nhưng lại khá thiếu kiên nhẫn trong các mối quan hệ tình cảm. Văn Trăn không thích những người không có chính kiến và quan điểm, đặc biệt là sẽ né xa những kẻ thích đeo bám và lì lợm la liếm. Y chỉ sẵn sàng dành thời gian cho những người mà mình cảm thấy dễ giao tiếp.

Mà rõ ràng là Văn Khang Tri không được Văn Trăn xếp vào nhóm người này. Cho dù hắn học được cách ngoan ngoãn, không làm ồn gây rối trước mặt Văn Trăn, thì sau ngần ấy năm, hắn vẫn không nhận được sự ưu ái đặc biệt nào.

"Anh, anh không thích em đến vậy sao?"

Văn Khang Tri lẩm bẩm.

Văn Trăn bình tĩnh búng tàn thuốc:

"Mẹ cho cậu mọi thứ, cậu coi là đương nhiên, cho rằng tất cả mọi người phải đối xử với mình giống như mẹ."

"Anh là anh của em, em mong anh quan tâm mình nhiều hơn, như vậy là sai sao?"

"Cậu xem xem bản thân đã quan tâm người khác chưa."

"Anh cũng cảm thấy em ích kỷ...... cho nên anh mới ghét em như vậy sao?"

Văn Trăn dập tắt điếu thuốc, dụi vào gạt tàn:

"Nói xong chưa."

Văn Khang Tri ngậm miệng lại.

Văn Trăn nói:

"Có một số việc, tôi và ba vốn đã không định truy cứu nữa, dù sao Văn Tiểu Dữ cũng đã về nhà. Nhưng cậu cứ làm phiền em ấy mãi."

"Em......"

Văn Trăn không muốn nhiều lời với hắn, chỉ nói:

"Tại sao vào ngày kết thúc phiên tòa xét xử Đỗ Hiểu Đông, cậu lại đi gặp ông ta?"

Mặt Văn Khang Tri lập tức tái mét, hắn cúi đầu đáp:

"Dù sao ổng cũng là cha ruột của em, em chỉ muốn gặp ổng một lần trước khi ổng vào tù mà thôi."

Văn Trăn nhìn Văn Khang Tri, không biết từ lúc nào mà sắc mặt đã trở nên lạnh lùng:

"Cậu và Đỗ Hiểu Đông đã gặp nhau mấy lần rồi?"

Văn Khang Tri toát mồ lạnh sau lưng:

"Đương nhiên là chỉ có lần này thôi, anh, sao anh lại hỏi em như vậy?"

"Năm ngoái cậu bị tai nạn ô tô phải nhập viện."

Văn Trăn nói:

"Trước khi bị tai nạn, cậu đã đi đâu."

Đôi mắt của Văn Trăn sâu thẳm, tối tăm không nhìn ra được chút cảm xúc nào. Mà Văn Khang Tri thì đã đứng bật dậy khỏi sô pha, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ:

"...... Chuyện lâu như vậy, em không nhớ rõ nữa."

Hắn đột nhiên nhớ lại câu "có một số việc, tôi và ba vốn đã không định truy cứu nữa" mà Văn Trăn đã nói với hắn lúc nãy, những lời này như một đòn cảnh cáo, khiến hắn sợ đến mức tay chân nhũn cả ra.

Bởi vì hắn nhớ rõ tất cả, suốt đời này cũng sẽ không quên.

Trước khi xảy ra tai nạn ô tô, hắn đã đi đến nhà của Đỗ Hiểu Đông. Nhìn thấy Hồ Xuân Yến, cũng nhìn thấy Văn Tiểu Dữ.

"Anh."

Lòng Văn Khang Tri đầy sợ hãi, không dám giấu giếm điều gì trước mặt Văn Trăn nữa, chỉ cầu xin:

"Không phải em cố ý không nói cho mọi người, em chỉ, em chỉ không chắc chắn, em không thể tin được...... em không thể tin được chuyện này lại xảy ra với mình......"

Văn Trăn nói:

"Sao cậu lại quen biết Đỗ Hiểu Đông?"

Lúc này Văn Khang Tri không dám nói dối một lời, mồ hôi chảy ròng ròng nói hết mọi chuyện:

"Mùa đông năm ngoái, bạn em vì đánh nhau mà bị đưa vào đồn công an, nó gọi điện thoại cho em nhờ em giúp, nên em đã đến đó. Kết quả lúc ấy Đỗ Hiểu Đông cũng ở đồn công an, cảnh sát hỏi tên họ và thông tin liên lạc của em, ổng ở bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của tụi em, nên đã đi theo em đến tận cổng trường học của em, ổng hỏi có phải em họ Văn không, có phải là con trai của Văn Gia Lương không......"

Cổ họng Văn Khang Tri đã khô khốc:

"Lúc ấy trông ổng giống như một kẻ bần hèn điên dại vậy, ổng nói ổng là ba em, muốn em cho tiền ổng xài, đương nhiên là em không tin nên đã lập tức đuổi ổng đi, sau đó em mới biết ổng nghiện hút. Sau khi trở về, em cứ cảm thấy kỳ lạ nên nhờ người đi điều tra Đỗ Hiểu Đông, rồi biết...... biết ổng có một đứa con trai lớn bằng em, còn cùng một ngày sinh nhật với em."

Khóe mắt Văn Khang Tri đỏ hoe, sắp không nói nổi nữa:

"Em, em vẫn cảm thấy không thể tin được, tại nhà ổng nghèo như vậy mà, em tưởng ổng muốn lừa gạt tiền nhà mình. Lúc ấy em giận lắm, nên đã đi đến nhà Đỗ Hiểu Đông để nói chuyện với ổng, sau đó... sau đó trên đường về nhà em cứ nghĩ mãi về chuyện này, không để ý đến chiếc xe đang lao tới từ ngã tư, nên mới xảy ra tai nạn ô tô."

Điều mà hắn không nói là lúc đến nhà Đỗ Hiểu Đông, hắn đã ở dưới lầu nhìn thấy Văn Tiểu Dữ từ xa. Trên tay hắn có ảnh của Văn Tiểu Dữ, đôi mắt to trong veo kia rất giống mẹ, mũi cũng cao giống y như nhà họ Văn. Sống trong một gia đình như thế mà khuôn mặt vẫn thanh tú dịu dàng, không có chút âm u cọc cằn nào cả.

Văn Khang Tri không muốn tin tất cả những điều vô lý này, nhưng lại khủng hoảng lờ mờ có đáp án trong lòng. Hắn chất vấn Đỗ Hiểu Đông gay gắt, cuối cùng hỏi ra mọi chuyện từ miệng gã đàn ông này.

Ngay khoảnh khắc đó Văn Khang Tri cảm thấy bầu trời đã sụp đổ.

"Anh và ba đã biết chuyện này từ lâu rồi đúng không?"

Văn Khang Tri mất hồn mất vía:

"Việc em làm, mọi người biết hết cả rồi, phải không."

Giọng Văn Trăn rất bình tĩnh:

"Sau khi cậu gặp tai nạn giao thông, ba đã điều tra những người xung quanh cậu và biết được cậu đã từng liên lạc với Đỗ Hiểu Đông."

"Em thật sự không có cố ý giấu mọi người."

Môi Văn Khang Tri tái nhợt, hắn đau khổ nói:

"Em chỉ cảm thấy khó tin, em gặp Đỗ Hiểu Đông sau phiên tòa hôm đó cũng chỉ vì muốn hỏi tại sao ổng lại làm như vậy."

Mà Đỗ Hiểu Đông đã trả lời hắn là, bởi vì nhà bọn họ mắc bệnh tim di truyền, điều kiện gia đình cũng không tốt, thay vì nuôi con ma ốm sau này cũng chẳng sống được như hắn, thì thà đưa hắn đến một gia đình giàu đó, đổi lại một đứa nhỏ khỏe mạnh có thể nuôi mình lúc tuổi già.

Khi đó Đỗ Hiểu Đông đã gầy đến mức không giống con người nữa, tròng mắt lồi ra, dưới mắt có quầng thâm, chẳng có chút sức sống nào ngồi bên kia lưới sắt, khàn giọng nói với Văn Khang Tri:

"Tao đã nói rồi, tao chỉ muốn xin mày một ít tiền thôi, lúc đó tao không có tiền...... mày đưa tiền cho tao, tao lấy được tiền sẽ cút ngay, không bao giờ đến tìm mày nữa. Nếu mày chịu đưa tiền cho tao sớm, thì mọi chuyện cũng sẽ không thành ra như thế này......"

Người nghèo, Văn Khang Tri ghét cay ghét đắng người nghèo. Hắn chưa bao giờ trải qua cảnh nghèo khó, nhưng lại mất hết tất cả vì cái nghèo. Hắn không nên điều tra Đỗ Hiểu Đông, mà lẽ ra lúc Đỗ Hiểu Đông chặn hắn lại ở cổng trường, hắn nên coi gã là một tên ăn mày mà đuổi đi.

"Em thật sự rất sợ sẽ mất đi mọi người."

Văn Khang Tri khóc trước mặt Văn Trăn:

"Em không thể đối mặt với một gia đình như vậy, em rất sợ, anh ơi."

Văn Trăn im lặng nhìn Văn Khang Tri, rồi y đứng lên đi đến trước mặt hắn, thân hình cao lớn mang theo cảm giác lạnh lùng ngột ngạt đến đáng sợ.

"Nếu sợ thì phải biết an phận trong căn nhà này. Tôi và ba coi chuyện này như chưa từng xảy ra, chỉ vì chúng tôi đã từng xem cậu như người thân. Nếu cậu vẫn xem mình là một thành viên của gia đình này, thì kiềm chế tính tình của mình lại, từ nay về sau tránh xa Văn Tiểu Dữ ra."

"Cậu làm gì Văn Tiểu Dữ, tôi cũng sẽ biết."

Giọng Văn Trăn lạnh lùng trầm thấp:

"Không được có lần sau."

-

Trước khi ngủ, Văn Tiểu Dữ đã ngồi dậy bước xuống giường, bữa tối cậu uống quá nhiều canh nên giờ muốn đi vệ sinh. Phòng vệ sinh nằm trong góc hành lang, Văn Tiểu Dữ lặng lẽ đi vào giải quyết chuyện cá nhân, vừa mới rửa tay xong đi ra thì nhìn thấy Văn Trăn đi ngang qua đầu hành lang bên kia, trở về phòng ngủ của mình.

Văn Tiểu Dữ đang thắc mắc thì ngay sau đó lại thấy Văn Khang Tri cúi đầu đi ngang qua hành lang, cậu vô thức lùi lại dựa vào tường ngơ ra một lúc, nghĩ bụng không biết hai người họ làm gì vào lúc muộn thế này nữa?

Văn Tiểu Dữ cứ nghĩ mãi về chuyện này.

Hôm sau lúc đang ăn sáng, cậu nghe tin Văn Khang Tri bị bệnh, hắn đang sốt nhẹ nên chỉ có thể nằm nghỉ ngơi trong phòng. Sau khi ăn sáng xong, Lý Thanh kéo cậu sang một bên nhỏ giọng hỏi tối hôm qua Văn Khang Tri có bắt nạt cậu không. Văn Tiểu Dữ nói không có, chỉ tình cờ gặp nhau thôi. Lý Thanh thở phào một hơi, rồi xoa tóc cậu không nói thêm gì nữa.

Một ngày trước khi kỳ nghỉ kết thúc, Văn Trăn đưa Văn Tiểu Dữ rời khỏi nhà quay lại thủ đô. Sau khi đến sân bay thủ đô, tài xế lái xe đưa hai người về thẳng Giang Nam Phong Lâm, lúc về đến nhà thì trời đã tối.

Văn Tiểu Dữ vẫn không quên được cảnh tượng mình nhìn thấy đêm đó, cậu lơ đãng mở cửa bước vào huyền quan, vứt vali sang một bên. Ai ngờ còn chưa kịp thay giày, cậu đã bị ôm eo xoay người lại để nhận lấy một nụ hôn sâu ngay khi cánh cửa đóng lại.

Hai người hôn nhau say đắm, Văn Tiểu Dữ ngước cằm ôm Văn Trăn, hơi thở cứ ngắt quãng trong nụ hôn sâu này, chỉ chốc lát sau đầu lưỡi đã hơi tê rần vì cứ bị liếm mút. Mấy ngày ở nhà, cả hai gần như là không xuất hiện cùng nhau, chứ nói gì đến tiếp xúc cơ thể, Văn Tiểu Dữ ôm Văn Trăn thật chặt, eo cậu cũng đã cảm thấy hơi đau vì bị cánh tay của người đàn ông siết chặt.

Cậu nhận thấy Văn Trăn đã cứng, y cứ chọt vào mình không kiêng nể gì, bàn tay to cũng cởi cúc quần của cậu, Văn Tiểu Dữ vội đẩy y ra:

"Đừng...... chúng ta chưa tắm mà."

Văn Trăn cắn môi cậu một cái, thấp giọng bảo:

"Tắm ngay đây."

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

"Ư......"

Văn Tiểu Dữ khỏa thân đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm chảy lên làn da trắng nõn của cậu. Văn Trăn đã mở rộng cho cậu, chai gel bôi trơn rỗng tuếch đã bị vứt sang một bên. Y đè lên cậu từ phía sau, một tay nắm lấy mông Văn Tiểu Dữ, đẩy dương vật to lớn vào lỗ sau khít rịt.

Nước chảy ào ào xuống nền nhà tạo ra tiếng rì rào dày đặc, hơi nước bốc lên che khuất mọi khung cảnh trong phòng tắm. Tiếng thở dốc kiềm nén ban đầu, dần chuyển sang dồn dập không bình thường, rồi nó lại đổi thành tiếng rên rỉ nghẹn ngào, Văn Tiểu Dữ bị ép vào tường, đầu vú cọ lên gạch men sứ, cả người bị ghì chặt không thể giãy giụa được. Văn Trăn từ phía sau thúc mạnh vào cậu, như thể đã đói bụng mấy ngày và giờ đây muốn được ăn no trong một lần, động tác mạnh đến mức như muốn đẩy cậu lên khỏi mặt đất, mũi chân sắp rời khỏi nền nhà luôn rồi.

"Anh...... nhẹ nhàng thôi......"

Văn Tiểu Dữ bị đâm sâu đến đau bụng, chỉ có thể đáng thương nhăn mặt cầu xin. Văn Trăn bị cậu siết chặt chịu không nổi, đành hít sâu một hơi rồi nhấc một chân cậu lên gác lên tay mình, sau đó lại đâm sâu vào trong đùi cậu. Xương hông của Văn Tiểu Dữ mềm mại dẻo dai, lúc bị Văn Trăn nhấc một chân lên làm, kẽ mông cũng giãn ra theo, để lộ lỗ sau hồng hào ướt át căng ra hết cỡ ngậm chặt dương vật, gel bôi trơn bị ép ra chảy xuống đùi Văn Tiểu Dữ.

Văn Trăn quá khỏe, chẳng mấy chốc đã thúc cho Văn Tiểu Dữ không thể đứng vững được nữa, một chân còn đang đứng trên mặt đất hiện cũng bắt đầu mất sức run rẩy. Tiếng nước hòa lẫn tiếng da thịt va chạm, Văn Tiểu Dữ không đứng vững được nữa mà trượt xuống, Văn Trăn thấy vậy lập tức ôm cậu vào lòng, cũng vì như vậy mà dương vật đã đi vào sâu hơn, khiến Văn Tiểu Dữ khóc khàn cả giọng.

"Đổi tư thế...... hu hu, hức......"

"Sâu quá...... a, đừng như vậy......"

Văn Tiểu Dữ dang rộng chân, bị Văn Trăn chịch đến lên đỉnh, lúc bắn tinh bụng dưới không ngừng co thắt lại, tinh dịch hòa với nước ấm chảy vào lỗ thoát nước. Cậu thật sự đã bị đâm vào quá sâu, đến khi Văn Trăn rút ra rồi, cậu vẫn còn cảm thấy lỗ sau nóng rát đau đớn, chân mềm nhũn không còn chút sức lực.

Văn Trăn quấn cậu lại bằng khăn tắm, ôm về phòng đặt lên giường. Văn Tiểu Dữ ngoan ngoãn nép vào trong lồng ngực ấm áp của Văn Trăn, để y cầm máy sấy sấy tóc cho mình.

Văn Trăn sấy bớt nước trên tóc cho Văn Tiểu Dữ, sau đó cầm khăn lau tiếp cho cậu, y cảm nhận được người trong ngực ôm lấy mình, dường như muốn nói chuyện gì đó với mình nên liền hỏi:

"Sao vậy?"

Văn Tiểu Dữ ngẩng đầu, nhỏ giọng nói:

"Buổi tối hai ngày trước, em thấy anh và Văn Khang Tri cùng nhau đi ra từ thư phòng."

Văn Trăn hơi khựng lại rồi tiếp tục lau ngọn tóc cho cậu:

"Đêm hôm khuya khoắt sao em không ngủ?"

"Hai người đã nói chuyện gì?"

Văn Tiểu Dữ hỏi.

Cậu vô cùng để ý chuyện này, bởi vì cậu biết Văn Khang Tri rất yêu mến Văn Trăn. Cái sự yêu mến đến mức cài đặt toàn bộ mật khẩu thành ngày sinh của anh trai này, khiến Văn Tiểu Dữ cảm thấy mâu thuẫn.

Văn Trăn lấy khăn tắm ra khỏi người Văn Tiểu Dữ, rồi vòng tay ôm lấy eo cậu đè xuống giường hôn môi, sau đó nói bên tai cậu:

"Anh bảo thằng bé đừng bắt nạt em nữa, nếu không anh sẽ tức giận."

Văn Tiểu Dữ nghe xong có chút không phục:

"Cậu ấy không bắt nạt được em đâu."

"Với một người mà thậm chí còn không thể tự lấy lại tiền lương, thì lời này không có tính thuyết phục gì cả."

Văn Tiểu Dữ muốn đánh tay Văn Trăn, nhưng lại bị Văn Trăn từ phía sau ôm vào trong ngực hôn lỗ tai và gương mặt, rồi lại đến môi. Lỗ sau của cậu còn ướt, nên người đàn ông chỉ đút ngón tay vào mở rộng một lúc là lại đâm vào được. Dương vật thô to đến mức khiến cả người cậu tê dại, Văn Tiểu Dữ túm lấy chăn thở dốc rên rỉ một hồi, sau đó nước mắt bắt đầu trào ra trước từng cú thúc càng lúc càng mạnh bạo.

Văn Trăn ở trên giường luôn có chút thô bạo, như muốn nghiền nát Văn Tiểu Dữ thành từng mảnh để nuốt vào bụng vậy. Chiếc giường cứ rung lắc tạo ra những âm thanh trầm đục trước những chuyển động mãnh liệt, Văn Tiểu Dữ bị thúc vừa sâu vừa mạnh, lúc sau đã bắt đầu khóc lóc cầu xin. Văn Trăn bế người đang ướt mồ hôi, mềm mại không còn chút sức lên, nhấc một cái chân trắng nõn lên thúc vào từ phía sau, nước cứ bắn ra từ nơi hai người kết hợp, dương vật thô to đâm cho lỗ sau đỏ bừng, làm lối đi nhỏ hẹp phải biến thành hình dáng của dương vật, Văn Tiểu Dữ bị chịch ưỡn thẳng eo, từ bụng nhỏ đến bắp đùi cứ co giật liên tục, và rồi dương vật cương cứng lại bắn tinh lần nữa.

Cậu cũng bị Văn Trăn xuất tinh đầy một bụng, tắm rửa xong cả hai lên giường ngủ cùng nhau. Đến nửa đêm, cũng không biết do nhiệt độ cơ thể quá nóng, hay do Văn Tiểu Dữ ngủ không thành thật cứ cọ tới cọ lui mà Văn Trăn đã tỉnh giấc, sau đó y nhấc chân Văn Tiểu Dữ lên rồi nghiêng người đút vào trong.

Văn Tiểu Dữ ngơ ngác tỉnh lại, bị Văn Trăn làm cho cảm thấy xấu hổ không thôi, nhỏ giọng mắng y cầm thú. Văn Trăn không thèm để ý, từ phía sau ôm cậu vào trong ngực hôn môi, giọng hơi khàn:

"Em muốn ra ngoài chơi không?"

Văn Tiểu Dữ choáng váng, cả người nhũn ra trước từng cú thúc chậm rãi của Văn Trăn:

"Ưm...... đi đâu......"

"Anh muốn đưa em đi Châu Âu ngắm núi tuyết."

Văn Trăn mơn trớn làn da của Văn Tiểu Dữ, ngậm lấy vành tai ửng hồng của cậu:

"Em muốn đi không?"

Màn đêm xanh thẫm tràn vào căn phòng, trộn lẫn ánh sáng bạc của ngôi sao và vầng trăng sáng. Văn Tiểu Dữ nhìn màn đêm thăm thẳm xa vời vợi ngoài cửa sổ, lưng dựa vào lồng ngực nóng hổi của người đàn ông sau lưng, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ và dương vật cương cứng thong thả cắm vào nơi sâu nhất trong cơ thể, Văn Tiểu Dữ run rẩy nắm lấy cánh tay Văn Trăn, đôi mắt rã rời mở to.

"Em muốn...... muốn đi."

Văn Tiểu Dữ thở dốc, cả người được hơi thở của Văn Trăn bao bọc, cậu không biết mình đang rơi vào một giấc mộng đẹp, hay là đang ở nhân gian nữa:

"Muốn đi...... với anh..... hức......"

Văn Trăn ôm Văn Tiểu Dữ lên để cậu nằm trên người mình, rồi banh chân cậu ra đâm hết vào trong.

Văn Tiểu Dữ bị y xếp thành tư thế khiến cậu cảm thấy xấu hổ nhất, hai chân dang rộng bị người đàn ông đâm sâu vào cơ thể, cậu đã choáng váng chẳng còn biết gì nữa, cũng không còn sức để phản kháng, chỉ có thể phát ra tiếng rên khe khẽ, lỗ sau đỏ bừng cố sức nuốt dương vật của người đàn ông, mặc cho y đẩy đưa vô số lần, trong lần lên đỉnh cuối cùng cậu không còn bắn ra được chút tinh dịch nào nữa, nhưng cảm giác sung sướng ấy đã làm cho mông cậu co giật không ngừng.

Văn Tiểu Dữ mệt mỏi đến độ không còn chút sức lực nào mà ngủ thiếp đi trong vòng tay Văn Trăn.

-Hết chương 42-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top