Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: Cậu luôn đứng mình ên ở đằng xa...

Chương 45: Cậu luôn đứng mình ên ở đằng xa, trông như ngay giây sau sẽ quay đầu đi mất

Cửa phòng bệnh mở ra, các bác sĩ và y tá nhanh chóng bước vào, Văn Tiểu Dữ lập tức đứng lên, căng thẳng đi theo.

Bác sĩ xem máy đo nhịp tim của Văn Gia Lương, rồi hỏi Văn Tiểu Dữ người bệnh có triệu chứng gì và có tỉnh lại lần nào không. Sau khi kiểm tra cẩn thận, ông nói với Văn Tiểu Dữ:

"Hiện tại ông ấy đang ngủ, không có vấn đề gì nghiêm trọng, chờ ông cụ tỉnh lại chúng tôi sẽ tiến hành khám sức khoẻ toàn diện. Nhớ không được để ông cụ có tâm trạng thất thường nữa, cũng phải chú ý đến chế độ ăn uống của ông ấy."

Văn Tiểu Dữ ghi nhớ lời dặn của bác sĩ, sau đó họ rời đi hết, phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

Văn Tiểu Dữ kéo ghế ngồi bên giường, cậu không dám nhìn khuôn mặt già nua của cha mà chỉ nhìn bàn tay gắn kim tim truyền dịch đang đặt trên chăn của ông.

Những đường rãnh ở mu bàn tay, vết chai dày ở đầu ngón tay và khoảng giữa ngón cái cùng ngón trỏ cho thấy ông cụ đã làm việc rất chăm chỉ và cực khổ trong quá khứ. Cậu từng nghe nói cha mình thời trẻ rất cố gắng, lúc đó ông từng làm công việc đồng áng ở quê, rồi khi lên thành phố học đại học thì cũng là vừa học vừa làm, sau này khi gây dựng sự nghiệp thì còn vất vả cực khổ hơn nữa.

Có lần mẹ Văn đã kể rằng trong thời gian khó khăn nhất, cha còn phải buôn bán hàng hóa, khuân vác thùng giấy nặng mấy chục ký từ sáng đến tối với nhân viên, rồi còn đi khắp nơi giới thiệu sản phẩm cho người ta dưới cái nắng chói chang, chưa kể phải ăn mì gói và màn thầu dưa muối quanh năm, khiến bản thân mắc phải bệnh dạ dày.

Văn Tiểu Dữ nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của cha, khuỷu tay chống lên giường để trán mình tựa vào tay cả hai. Cậu rất mệt mỏi, sức nặng vô hình ép xuống khiến cậu cảm thấy khó thở, lồng ngực cũng đau đớn theo.

Cửa phòng bệnh lại bị mở ra, Lý Thanh đi vào, bà vừa đi làm thủ tục nhập viện và thanh toán tiền nằm viện, đồng thời trò chuyện với bác sĩ điều trị cho chồng một hồi lâu.

Văn Tiểu Dữ quay đầu lại gọi bà:

"Mẹ."

Lý Thanh thấy khóe mắt cậu đỏ hoe, tinh thần sa sút, liền bước tới, đau lòng xoa tóc cậu:

"Tiểu Bảo về nghỉ ngơi đi, hiện tại ba không sao rồi."

Tiếp theo như nhớ ra điều gì đó:

"Hay là con qua chỗ anh con đi, thằng bé đang ở khoa xương khớp trên tầng mười đấy, chắc giờ Tiểu Lưu đang điều trị cho nó."

Văn Tiểu Dữ hơi khựng lại:

"Anh ấy sao vậy ạ?"

"Trước đó ba con giận quá, nên đã dùng gậy đánh nó."

Lý Thanh thở dài:

"Anh con cũng không trốn, mà gậy lại đánh vào vai nó rất mạnh......"

Văn Tiểu Dữ vào thang máy xuống tầng dưới, đi theo bảng chỉ đường tìm thấy khoa xương khớp. Bệnh viện người đến người đi, cậu đi qua hành lang, bước đến một căn phòng với cánh cửa khép hờ trong số những căn phòng ở đó. Văn Tiểu Dữ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Văn Trăn đã cởi áo sơmi, để vai trần ngồi trên ghế, một người khác vừa mới bôi thuốc lên vai cho y, giờ đang dán thuốc dán lên.

Bác sĩ Lưu là bác sĩ gia đình của nhà họ Văn, hồi chiều nhận được điện thoại liền vội vàng chạy đến nhà họ Văn, sau đó đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, khi xác định ông cụ đã không sao rồi, hắn liền xuống lầu xem xét tình trạng của Văn Trăn. Vai Văn Trăn bị gậy đánh bầm đen nhưng cũng may xương không bị gì. Các phòng khác đều đông người nên bác sĩ Lưu đã đưa Văn Trăn đến căn phòng trống này để xử lý đơn giản cho y.

Bác sĩ Lưu chào Văn Tiểu Dữ, sau đó dặn dò Văn Trăn vài câu rồi lên lầu coi Văn Gia Lương thế nào rồi. Lúc này, phòng nghỉ chỉ còn lại hai anh em.

Văn Trăn vừa cử động cánh tay vừa nhìn Văn Tiểu Dữ:

"Em lại đây."

Văn Tiểu Dữ đi qua ngồi xuống, nhìn thuốc dán trên vai Văn Trăn rồi cụp mắt không nói lời nào. Văn Trăn mặc áo sơ mi vào, cài lại từng cúc một, hỏi cậu:

"Ba sao rồi."

"Ông ấy ngủ rồi."

Văn Tiểu Dữ im lặng một lát mới nói:

"Anh đã nói gì với ba vậy?"

Văn Trăn bình tĩnh nói:

"Anh nói mình không thích phụ nữ."

Rốt cuộc Văn Tiểu Dữ cũng ngẩng đầu nhìn Văn Trăn, trong đôi mắt ngân ngấn nước ấy hiện lên vẻ tức giận xen lẫn bất lực:

"Sao anh lại nói thế?"

"Rồi họ cũng phải biết thôi."

Văn Tiểu Dữ hít sâu muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại từ bỏ. Cậu biết tranh cãi vấn đề này với Văn Trăn chẳng có ích gì. Có rất nhiều điều, Văn Trăn luôn không quan tâm đến, thế nhưng Văn Tiểu Dữ lại không như thế.

"Anh đừng nói như vậy nữa."

Văn Tiểu Dữ cúi đầu ngồi trên ghế, giọng nói nhẹ nhàng:

"Em không muốn nhìn thấy ba mẹ buồn."

Văn Trăn nhìn Văn Tiểu Dữ, một lúc lâu sau mới trả lời:

"Được, sau này anh không nói như vậy nữa."

Văn Tiểu Dữ muốn đứng dậy, nhưng Văn Trăn đột nhiên giữ chặt cổ tay cậu. Văn Tiểu Dữ giật mình muốn rút tay về, nhưng dường như Văn Trăn biết cậu đang nghĩ gì, nên đã siết chặt ngón tay lại làm cho cậu không thể giãy giụa được.

Hơi thở của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lẽo, vạch trần tâm tư của cậu một cách chính xác:

"Em đang trốn anh sao?"

Văn Tiểu Dữ theo bản năng nhìn lên tường, sau khi xác định căn phòng này không có camera, cậu mới vùng vẫy mạnh hơn để tránh khỏi tay Văn Trăn:

"Đừng có làm vậy ở đây...... Văn Trăn!"

Văn Trăn lại không quan tâm, chỉ hờ hững nhìn chòng chọc vào cậu.

"Anh sẽ tôn trọng suy nghĩ của em."

Giọng của Văn Trăn vừa trầm thấp vừa lạnh lùng:

"Nhưng tốt nhất là em đừng nghĩ đến chuyện chạy lung tung nữa."

Lý Thanh ngồi xuống sô pha, kéo khóa túi xách ra để lấy điện thoại và thẻ y tế, nhưng lục lọi trong túi một hồi mà vẫn không thấy thẻ y tế đâu. Bà nghi hoặc cố gắng nhớ lại, cuối cùng chán nản nhớ ra lúc nãy khi đến khoa xương khớp xem tình hình của Văn Trăn, mình đã tiện tay để nó trên bàn làm việc của bác sĩ.

Bà đành phải đi thang máy xuống tầng mười rồi vội vàng bước về phía phòng làm việc ban nãy, lúc đi ngang qua một căn phòng nghỉ, khóe mắt lại nhìn thấy cửa của căn phòng đó đang hé mở.

Bác sĩ Lưu đi ra ngoài nhanh như một cơn gió, lúc đóng cửa cũng không đóng chặt nên ổ khóa cũ đã từ từ trượt ra, để lộ kẹt cửa. Lý Thanh chỉ là tình cờ nhìn thoáng qua liền lập tức sửng sốt.

Bà nhìn thấy Tiểu Bảo đang ngồi trong phòng nghỉ, nửa tấm lưng quay về phía cửa, bên còn lại là một tấm màn, tấm màn đó che lại một người. Người nọ ngồi bên cạnh Tiểu Bảo, bàn tay to nắm chặt cổ tay Tiểu Bảo, một nửa thân mình đã bị tấm màn che mất.

Nhưng Lý Thanh vẫn nhận ra đó là tay của con cả nhà mình, nhờ vào tay áo quen thuộc, ngón tay thon dài cùng với bóng dáng cao lớn sau tấm màn. Trên hành lang quá ồn ào, do đó Lý Thanh không biết hai anh em đang nói gì, bà chỉ nhìn thấy Văn Tiểu Dữ nhanh chóng rút tay mình về.

Bà bàng hoàng đứng đó, thoáng chốc không giải mã được khung cảnh bên trong kẹt cửa. Ngay sau đó bà nhìn thấy Văn Tiểu Dữ đứng lên, bà gần như là theo bản năng không nhìn nữa, lùi ra khỏi cửa phòng nghỉ.

Lý Thanh đi đến phòng làm việc của bác sĩ lấy thẻ y tế, trước khi đi còn cười lịch sự chào tạm biệt bác sĩ. Sau đó bà trở lại căn phòng nghỉ đó, nhìn thấy cửa phòng đã mở toang, bên trong không có ai cả.

Bà gần như tưởng mình đang bị ảo giác, mãi đến khi trở lại phòng bệnh của chồng, ngồi trên sô pha uống nửa tách trà nóng, mới phản ứng lại.

Hai đứa nhỏ đang làm gì vậy?

Lý Thanh do dự ngập ngừng.

Cãi nhau? Anh trai đang dỗ em? Nhưng một người lạnh lùng như Văn Trăn sẽ dỗ dành ai đó sao? Tại sao thằng bé lại nắm tay Tiểu Bảo chặt như vậy?

Lý Thanh bồn chồn, không biết tại sao mình lại nghĩ đến chuyện không đau vào đâu này, nhưng bà không kiềm được, cứ nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy lúc nãy, đồng thời không hiểu sao cũng nhớ lại những chuyện trước đây.

Bà biết Văn Trăn là một đứa rất lạnh lùng cao ngạo, không thích đám đông, không thích tiếp xúc cơ thể, lại có chút ít thói ở sạch.

Khi Tiểu Bảo mới về nhà, bà rất lo Văn Trăn sẽ không thích đứa em này. Nhưng ngược lại, bà phát hiện Văn Trăn vô cùng quan tâm và để ý Tiểu Bảo, mặc dù con cả không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng ở góc nhìn của một người mẹ như bà, Văn Trăn quan tâm để ý như vậy đã là bộc lộ cảm xúc rất nhiều rồi.

Không đúng.

Lý Thanh nói với bản thân.

Tiểu Bảo vốn tốt bụng dễ thương, mọi người trong nhà thích và yêu thương thằng bé, chẳng lẽ không phải là chuyện bình thường sao?

Nhưng Lý Thanh chợt nhớ tới lần trước khi cả nhà cùng ăn tối, Văn Trăn có nhắc đến việc em trai không muốn sống cùng mình ở thủ đô và muốn chuyển ra ngoài ở. Sau đó, đúng là Tiểu Bảo đã chuyển ra ngoài sống một thời gian, nhưng không biết lý do vì sao mà cuối cùng lại quay về Giang Nam Phong Lâm.

Lý Thanh hốt hoảng, nhớ lại vẻ mặt của hai anh em lúc đó. Hình như Tiểu Bảo không muốn nhắc đến việc mình chuyển ra ngoài sống và trông có vẻ không vui. Giọng điệu lúc đó của Văn Trăn lại như đang mét vậy, trông cũng không vui vì em trai chuyển ra ngoài sống.

Điều này khiến bà nghĩ đến cảnh Văn Trăn và Khang Tri ở chung, cùng với cảnh Văn Trăn và Tiểu Bảo ở chung, cả hai cảnh tượng như thể đảo ngược lại với nhau vậy. Ban đầu bà còn tưởng là vì anh em ruột nên hiểu nhau, do đó mới có sự khác biệt như vậy.

Nhưng lời mà Văn Trăn đã nói trong thư phòng hồi sáng lại đột nhiên ập vào trong đầu Lý Thanh.

Văn Trăn đã nói:

"Cách đây không lâu con gặp được một người và con rất thích em ấy."

Lý Thanh có một suy nghĩ vớ vẩn, tính thời gian Tiểu Bảo trở về, chưa được một năm rưỡi nữa.

Cảnh tượng bàn tay của Văn Trăn nắm lấy cổ tay Văn Tiểu Dữ giống như một thước phim nặng nề chiếu vào trong lòng Lý Thanh. Bà đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không suy nghĩ theo những hướng kỳ lạ, nhưng tất cả những chi tiết bất thường về con trai lớn giờ đã được phóng đại vô hạn trong tâm trí bà, khiến bà cứ suy đi nghĩ lại, làm cho trực giác của bà trở nên mãnh liệt chưa từng có.

Văn Trăn không nên quan tâm Tiểu Bảo nhiều đến như vậy. Thằng bé quan tâm một cách thái quá, trạng thái này khác hẳn với khi nó hẹn hò với mấy cô bạn gái cũ.

Không biết từ lúc nào mà lòng bàn tay của Lý Thanh đã ướt đẫm mồ hôi.

Văn Gia Lương tỉnh lại vào tối hôm đó.

Lý Thanh ngồi bên giường nói chuyện với chồng.

Văn Gia Lương đã bình tĩnh lại, ông ngồi dựa vào đầu giường nói với Lý Thanh:

"Anh già rồi nên cũng hồ đồ, lại đi so đo chuyện này với trẻ con. Văn Trăn chọc cho anh giận cũng không phải chỉ đôi ba lần, anh nên sớm biết sẽ có ngày nó làm ra chuyện gì đó khác người."

Lý Thanh "ừm" một tiếng, lắng nghe ông nói. Văn Gia Lương thấy vợ mình có chút mất tập trung, liền hỏi bà có chuyện gì. Lý Thanh vừa đau đầu vừa lo lắng, nhất thời không thể nghĩ thông suốt nên chỉ lắc đầu nói không có gì.

Một bàn tay gầy gò ấm áp chạm vào trán bà.

Lý Thanh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt quan tâm của chồng.

"Em về nghỉ ngơi sớm đi."

Văn Gia Lương nói:

"Chăm sóc cho ông già như anh mệt lắm đúng không."

"Anh nói bậy gì đó."

Lý Thanh dần bình tĩnh lại trong cái vuốt ve dịu dàng của chồng, điều đầu tiên mà bà nhận ra sau khi bình tĩnh lại là tuyệt đối không được nói chuyện này cho chồng nghe. Nếu phỏng đoán của bà trở thành sự thật, chồng bà chắc chắn không thể chấp nhận sự thật này.

Đối với Lý Thanh, Văn Gia Lương là một tấm khiên vững chắc, mạnh mẽ và cũng là một chiếc đèn soi sáng cho bà, ông luôn bảo vệ và chỉ dẫn dẫn bà kể từ lúc cả hai ở bên nhau. Từ nhỏ, bà đã là cô công chúa nhỏ được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, sau khi lớn lên rời khỏi vòng tay người nhà thì lại được Văn Gia Lương ôm lấy nâng niu, chưa từng chịu một chút ít gió táp mưa sa nào.

Sự trưởng thành, ổn trọng và khôn ngoan được tích lũy qua từng năm tháng của người chồng đã bao bọc tâm tính hồn nhiên của người vợ một cách hoàn hảo, dù có bất cứ chuyện gì Gia Lương cũng đứng trước che chở cho bà, Gia Lương của bà luôn có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc.

Nhưng Lý Thanh hiểu lần này thì không thể, Gia Lương lớn tuổi rồi, không còn chịu được những cú sốc lớn nữa, bà cần phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này một mình. Cũng may bà là người đầu tiên phát hiện chứ không phải Gia Lương và đứa con Khang Tri không hiểu chuyện kia của bà.

Lý Thanh sắp xếp lại suy nghĩ, điều chỉnh nét mặt, sau khi trò chuyện với chồng vài câu thì rời khỏi bệnh viện.

Lý Thanh về đến nhà thì cũng đã khuya, bà có chút mệt mỏi thay giày bước vào nhà. Trong nhà yên ắng không có tiếng động nào, bà đi qua sân bước lên hành lang, đang định lên lầu thì vừa ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy có một người đang ngồi trước sân.

Đêm tối lạnh lẽo, Văn Tiểu Dữ chỉ ngồi trước cửa sổ sát đất, không đi ra ngoài. Cậu mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, ngồi xếp bằng và thẫn thờ nhìn khu vườn nhỏ khô héo ngoài cửa sổ.

Lý Thanh đứng nhìn cậu từ xa, trông Văn Tiểu Dữ rất cô đơn, cậu ngồi mình ên ở đấy như đang ôm nỗi băn khoăn nào đó trong lòng vậy.

Lý Thanh thấy cậu như vậy, chợt cảm thấy vô cùng đau lòng.

Điều mà bà sợ nhất là Tiểu Bảo cảm thấy cô đơn, bà sợ Tiểu Bảo của mình rõ ràng đã trở về nhà nhưng lại không thuộc về căn nhà này và cũng không nói ra những nỗi buồn của mình.

Bà biết mình không phải là một người mẹ thông minh, con cả lạnh lùng, con thứ ngang bướng, mà trái lại một người mà bà xem thường chán ghét như Hồ Xuân Yến lại nuôi nấng con út của bà thành một đứa trẻ tốt bụng hiểu chuyện, ai cũng yêu thương. Tiểu Bảo mà bà đã làm mất rồi tìm lại được, luôn dịu dàng ấm áp, không cần thứ gì, không tranh giành thứ gì, luôn đứng mình ên ở đằng xa, trông như ngay giây sau sẽ quay đầu đi mất.

Bà phải trơ mắt nhìn Tiểu Bảo đi xa, hay phải trơ mắt nhìn hai anh em rơi vào vòng xoáy đây?

Hiện tại bà chỉ hy vọng rằng mọi chuyện chỉ là suy nghĩ vớ vẩn của mình mà thôi.

Lý Thanh yên lặng đứng đó, không quấy rầy Văn Tiểu Dữ mà một lát sau lặng lẽ đi lên lầu.

-Hết chương 45-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top