Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: Văn Trăn sẽ không để Văn Tiểu Dữ bay đến bất cứ nơi nào

Lúc Văn Tiểu Dữ thức dậy thì bên gối đã không còn ai.

Trải qua một buổi tối hoang đường, Văn Tiểu Dữ tỉnh lại cảm thấy giữa hai chân vẫn còn rất đau, cơ thể thì nóng bừng. Cậu đau đầu ngồi trên giường một lúc rồi cầm quần áo mặc vào.

Văn Trăn không ở nhà, nhưng trên bàn lại có sữa, trứng và sandwich, một bữa sáng mà Văn Tiểu Dữ thường ăn. Mọi thứ vẫn còn ở trong nhà, Văn Trăn cũng không độc tài đến mức dọn hết đồ đạc của cậu về Giang Nam Phong Lâm chỉ trong một đêm, điều này khiến Văn Tiểu Dữ thở phào nhẹ nhõm.

Hồi sáng Văn Trăn đã lên máy bay về thành phố S và đến nơi vào trưa hôm đó.

Tối hôm qua Lý Thanh đã gửi tin nhắn cho y, bảo y về nhà ngay, hàng chữ ngắn gọn nhưng không kém phần nghiêm khắc. Văn Trăn hiểu ý của mẹ nên đã trả lời rằng hôm sau sẽ về sớm, sau đó ôm Văn Tiểu Dữ ngủ cả đêm. Sáng thức dậy cũng không đánh thức cậu mà đi chuẩn bị bữa sáng, sắp xếp lên bàn xong xuôi rồi mặc đồ vào ngay ngắn rời đi một mình.

Vừa hay Văn Trăn cũng đang chuẩn bị nói chuyện chính thức với mẹ mình, để tránh xảy ra việc sau này mẹ và Văn Tiểu Dữ lại bàn nhau làm ra những việc thế này sau lưng y. Còn về những chuyện khác, Văn Trăn không quan tâm. Y biết dù cha mẹ có làm gì thì cũng sẽ tạo áp lực cho Văn Tiểu Dữ, mà em trai của y cái gì cũng giỏi, nhưng lại nhút nhát như một bé sứa nhỏ, vừa chạm vào là sẽ bỏ chạy ngay.

Văn Tiểu Dữ lưu lạc bên ngoài quá lâu, rễ cây vẫn chưa bám sâu vào đất nhà họ Văn, nếu không nhờ mọi người giữ cậu lại, thì không biết cậu sẽ bay theo cơn gió đến phương trời nào nữa.

Văn Trăn sẽ không để Văn Tiểu Dữ bay đến bất cứ nơi nào.

Khi dì giúp việc tới báo với Lý Thanh việc Văn Trăn đã về đến nhà, Lý Thanh đang đứng suy nghĩ bên ban công nhà kính ở tầng 3. Bà không ngồi yên được nên cứ đi tới đi lui mãi đến khi Văn Trăn đi lên lâu, bước vào nhà kính.

Dì giúp việc bưng đến hai tách trà nóng, đặt lên bàn rồi lặng lẽ rời đi. Lý Thanh cứ cau mày nhìn Văn Trăn với ánh mắt cực kỳ phức tạp. Văn Trăn sắp cao hơn bà một cái đầu rồi, con trai cả của bà đã trưởng thành và trở thành một người đàn ông xuất sắc đáng tin cậy, trước nay Lý Thanh cũng biết tính Văn Trăn một khi đã quyết định chuyện gì đó thì luôn làm đến cùng mặc cho ai có khuyên can đi nữa, nhưng bà mãi vẫn không hiểu được cái lí do vì đâu mà con bà lại phải cố chấp đến vậy.

Trong cuộc gọi với Tiểu Dữ đêm qua, Lý Thanh đã nhận ra con út có gì đó là lạ, tiếp theo bà gọi cho hai đứa nhỏ đều không được. Khuya hôm đó bà lo lắng cứ đi tới đi lui trên ban công, không thể tin được Văn Trăn đã để mọi chuyện phát triển đến bước này. Bà thậm chí còn tức giận mà nghĩ rằng ở trước một người có tính cách lạnh lùng mạnh mẽ như Văn Trăn, liệu Tiểu Bảo luôn không biết cách từ chối có gặp phải sự uất ức nào mà không thể nói ra hay không.

Văn Trăn gọi "mẹ" và bước vào nhà kính.

Lý Thanh nhìn Văn Trăn với ánh mắt nghiêm khắc, giọng bà trở nên lạnh lùng:

"Tôi còn tưởng có kêu thì cậu cũng chẳng thèm về chứ."

Văn Trăn đứng đó không nói lời nào.

Trong nhà kính yên tĩnh, các loài loa đủ mọi màu sắc nở rộ đẹp đẽ vô cùng. Lý Thanh khoanh tay cất bước, không vòng vo với Văn Trăn mà hỏi thẳng y:

"Có phải con bắt nạt Tiểu Bảo không?"

"Không có."

"Vậy con có ép buộc thằng bé không?"

Lúc này Văn Trăn đã suy nghĩ một chút, thấy Lý Thanh trừng mình, sắc mắt đã tái đi vì giận, mới nghiêm túc trả lời:

"Không có."

Lý Thanh hít thở nặng nề, bà vẫn còn để lại cho mình một tia hy vọng, hỏi Văn Trăn:

"Mấy lần mà con nói trước mặt ba mẹ rằng mình không muốn kết hôn, chẳng lẽ cũng là vì Tiểu Bảo ư?"

Văn Trăn trả lời một cách thản nhiên:

"Đúng vậy."

Ngay khoảnh khắc đó nước mắt của Lý Thanh suýt nữa đã trào ra, nhưng bà cố kiềm lại, với tư cách là một người mẹ thì bà vẫn phải giữ bình tĩnh, thấp thỏm hỏi:

"Có phải con đang định nói với mẹ rằng con thích em trai của mình không?!"

Văn Trăn bình tĩnh phá vỡ mọi ảo tưởng của bà:

"Mẹ, con xin lỗi."

Lý Thanh cảm thấy trời đất bắt đầu quay cuồng, dù bà có đoán kiểu gì thì cũng không nghiêm trọng bằng một lời của Văn Trăn:

"Tiểu Bảo là em trai của con, em trai ruột của con đó! Con điên rồi sao?!"

Văn Gia Lương không ở nhà.

Sau khi xuất viện ông đã ở nhà suốt để tĩnh dưỡng, mấy hôm nay khỏe lên rồi thì lại thấy chán nản ngột ngạt nên sáng sớm đã ra ngoài chơi bài với bạn bè. Lý Thanh cố ý chọn khoảng thời gian ông vắng mặt này để nói chuyện với Văn Trăn, Văn Trăn cũng biết rõ điều đó, cả hai ngầm hiểu ý nhau mà tránh mặt Văn Gia Lương.

"Tiểu Bảo còn nhỏ, chưa hiểu rất nhiều chuyện..... nhưng con đã hơn ba mươi tuổi rồi đó Văn Trăn! Con hiểu rõ tất cả, lòng con hiểu nên làm điều gì và không nên làm điều gì!"

Lý Thanh giận run người, giọng cũng run lên:

"Khó khăn lắm Tiểu Bảo mới về nhà được, do trước kia phải chịu khổ quá nhiều, nên giờ thằng bé mới hiểu chuyện đến thế, thằng bé còn chẳng dám nhõng nhẽo với người nhà, muốn nói gì cũng phải nhìn sắc mặc của chúng ta......"

Lý Thanh mường tượng đến Văn Tiểu Dữ ở nhà mà cũng cẩn thận đến mức không dám phát ra tiếng động nào, nước mắt chợt tuôn rơi:

"...... Làm sao thằng bé dám từ chối con? Dù con có bắt nạt nó, ép buộc nó ở bên con, nó có thể làm gì được chứ? Thằng bé thậm chí còn không dám nói cho mẹ biết!"

Văn Trăn tự cảm thấy rằng từ đó đến giờ bản thân không phải là một người sẽ ép buộc người khác làm theo ý mình, nên nhất thời không hiểu tại sao mẹ mình lại nghĩ mình theo hướng này:

"Mẹ, em ấy là em trai con, sao con có thể ép buộc em ấy được?"

"Con cũng biết thằng bé là em trai của con à!"

Văn Trăn ngậm miệng.

Lý Thanh lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ví, cố gắng bình tĩnh lại. Mục đích bà gọi Văn Trăn về nhà không phải để cãi nhau, mà là để nói chuyện tỏ tường. Bà biết trong mắt bọn trẻ, bản thân không uy nghiêm bằng chồng mình, Văn Trăn còn chẳng nghe lời cha nó chứ đừng nói đến bà.

Nhưng chuyện này quá quan trọng, bà phải tìm mọi cách giải quyết cho bằng được.

"Văn Trăn, nói thật với con, lúc trước mẹ nghe con nói không muốn kết hôn, mẹ đã suy đoán rất nhiều và cũng chuẩn bị tinh thần rồi."

Lý Thanh nói:

"Bất kể là con, Tiểu Bảo hay Khang Tri, trước nay mẹ không có yêu cầu gì nhiều với các con, chỉ mong các con được bình an hạnh phúc. Dù con không muốn kết hôn, không muốn có con, dù con thích đàn ông, mẹ cũng có thể từ từ chấp nhận...... nhưng con lại nói với mẹ rằng con thích em trai ruột của mình, con nói xem mẹ chấp nhận làm sao được? Tìm khắp thế gian cũng chẳng có người cha người mẹ nào có thể chấp nhận chuyện này đâu!"

Văn Trăn không nói lời nào.

Lý Thanh nói tiếp:

"Con có nghĩ đến việc sau này Tiểu Bảo còn phải dựa vào sân khấu để kiếm sống không? Tiểu Bảo thích múa lại tài năng đến thế, chỉ cần thằng bé muốn thì nó sẽ nổi tiếng ngay, đến lúc đó nếu để những người có ý đồ xấu biết nó và anh trai ruột...... cuộc đời thằng bé sẽ bị hủy hoại mất thôi!"

Văn Trăn đáp:

"Con sẽ không để ai biết."

Lý Thanh giận đến độ bật cười:

"Ngay cả mẹ cũng nhận ra, con cảm thấy ba sẽ không nhận ra sao? Sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ biết! Ba của con lớn tuổi lắm rồi, con muốn hại chết ông ấy sao?!"

Văn Trăn như đã đoán trước được việc này, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Lý Thanh, ánh mắt đó khiến Lý Thanh sợ hãi một cách khó hiểu.

Văn Trăn nói:

"Ba sẽ không biết, chỉ cần mẹ không nói, con cũng không nói."

Lý Thanh nhìn Văn Trăn như thể không quen biết y:

"Con nói gì cơ?"

"Mẹ, con biết mẹ thương Văn Tiểu Dữ, cũng không muốn làm ba đau lòng, cho nên mẹ sẽ không nói cho ai biết cả."

Văn Trăn nói:

"Con cũng vậy."

"Văn Trăn! Con hiểu rõ, mẹ không nói ra chuyện này bởi vì đây là đại nghịch bất đạo(*), là việc xấu trong nhà! Dù sao con cũng là một người giỏi giang ưu tú, chẳng lẽ không có chút liêm sỉ hay đạo đức nào sao? Con làm ra chuyện tội lỗi, vậy mà còn kéo cả Tiểu Bảo theo! Con cảm thấy mình đang thích thằng bé ư? Không đâu, con đang hại chết nó đấy!"

Văn Trăn không nói gì nữa, chỉ im lặng đứng đó trông như không nói lại được gì, nhưng Lý Thanh biết y không nghe lọt tai những gì mình đã nói. Y chỉ không muốn cãi nhau mà thôi, như thể y bay từ thủ đô về thành phố S chỉ để thừa nhận rằng mình thích Văn Tiểu Dữ, còn mẹ giận dữ trách mắng ra sao, y cũng sẽ chấp nhận tất cả.

Sự tức giận và khó hiểu tựa như một cơn bão thổi quét qua khiến Lý Thanh không bình tĩnh nổi nữa. Bà cảm thấy mình đã mất bình tĩnh rồi, điều khiến bà đau khổ hơn nữa là Văn Trăn vẫn không bị lay động. Bà biết Văn Trăn có cái tôi cao, nhưng không ngờ đã nghiêm trọng đến trình độ này rồi.

Lý Thanh không kiềm được lại rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:

"Thấy ba mẹ đau lòng, con không có một chút cảm giác nào luôn sao?"

Văn Trăn cụp mắt xuống, sau đó lại ngước mắt lên, y bước lại gần mẹ một bước, hạ giọng nói:

"Mẹ, con cũng không muốn làm cho hai người phải đau lòng, nhưng đây là chuyện không thể, cho nên con chỉ muốn cố hết sức giảm thiểu tổn thương đến mức thấp nhất cho cả hai bên."

Lý Thanh cay đắng nói:

"Chuyện không thể? Chỉ cần con chịu buông tha Tiểu Bảo, đừng níu kéo nó......"

"Ngoại trừ chuyện này."

Vẻ mặt của Văn Trăn rất nghiêm túc, một người cao lớn như y đứng trước mặt Lý Thanh, rút lại hết khí lạnh quanh mình, hơi cúi đầu, để lộ vẻ cầu xin làm Lý Thanh cảm thấy xa lạ:

"Mẹ, ngoài chuyện này ra, còn lại đều ổn."

"Con sẵn sàng đi làm."

Lúc Văn Gia Lương trở về nhà đã là giờ ăn trưa, ông vào nhà thấy nhà cửa yên ắng, chỉ có một mình dì giúp việc đang bận rộn dọn đồ ăn lên bàn, nhưng thường thì lúc này Lý Thanh luôn ngồi đợi ông ở bàn ăn.

Văn Gia Lương hỏi:

"Sao Tiểu Thanh còn chưa xuống?"

Dì giúp việc trả lời:

"Tôi đã hỏi rồi, cổ nói là không muốn ăn."

Sau khi suy nghĩ một chút thì bà kể lại hồi sáng Văn Trăn có về nhà, nhưng đã rời đi trước giờ cơm trưa rồi.

Văn Gia Lương liền đi lên lầu, do đầu gối bị đau nên ông đã đi thang máy lên tầng 2, thấy phòng ngủ và thư phòng không có ai, thì lại đi thang máy lên tầng 3. Từ xa, ông nhìn thấy vợ mình đang ngồi mình ên trong nhà kính, cách bức tường kính mờ, trông bóng dáng có chút mơ hồ.

Ông cụ chậm rãi đi qua, đến gần mới thấy rõ vợ mình đang ngồi lẻ loi trong nhà kính, bà đỡ trán bằng một tay, quay lưng về phía tường kính. Văn Gia Lương đến gần rồi, Lý Thanh mới nghe thấy tiếng động mà vội vàng cầm khăn tay lau mặt, quay đầu nhìn sang.

"Gia Lương."

Mắt Lý Thanh đỏ hoe, bà vội vàng lau nước mắt, đứng dậy đi tới dìu ông:

"Anh về rồi."

Văn Gia Lương không để bà giúp mà ngồi xuống hỏi:

"Văn Trăn đã về à?"

Lý Thanh biết chồng để ý việc mình khóc, đành phải ngồi xuống theo, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

"Thằng nhóc kia nói gì mà khiến em đau lòng đến mức này vậy?"

Lý Thanh gượng cười:

"Còn có thể nói gì nữa...... chẳng phải trước đó nó nói không muốn kết hôn sao, em...... cũng cảm thấy sốt ruột."

Lý Thanh cảm thấy khó chịu đến mức không nói được nữa, Văn Gia Lương nghe vậy liền an ủi ngược lại:

"Mình anh giận là được rồi, em giận theo làm gì? Thằng nhóc đó trước nay cứng đầu không nghe lời, dạy dỗ nó khó lắm, sau này em cứ để anh nói chuyện với nó."

"Anh cũng đâu nói được gì, mới nói một lần mà anh đã giận đến thế rồi."

Lý Thanh nở nụ cười bất lực, nói câu này xong lại rơi vào trầm tư, không biết đang nghĩ gì nữa.

Văn Gia Lương thấy bà không vui, nói:

"Em đừng để trong lòng những lời thằng bé nói, nếu không sớm muộn gì cũng giận đến bệnh luôn cho mà xem. Đi thôi, đi xuống lầu ăn cơm, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."

Hai người cùng nhau đứng dậy, Lý Thanh khoác tay chồng chậm rãi đi về phía thang máy. Bà nhìn mớ tóc bạc trên thái dương và những nếp nhăn sâu nơi khóe mắt Gia Lương mà lòng xót xa không chịu nổi. Bà là người có phần sống tình cảm, khi buồn chuyện này thì cũng sẽ nghĩ đến chuyện buồn khác, lúc thì nghĩ chồng mình lớn tuổi rồi không còn khỏe nữa, lúc thì lại nghĩ đến Tiểu Bảo của bà, đứa con bé bỏng của bà lưu lạc bên ngoài nhiều năm như thế, đến khi về nhà rồi thì lại như đang trôi dạt đến một nơi khác, luôn cô đơn như vậy.

Văn Trăn đã trở thành trụ cột của gia đình, tính cách cứng rắn lại đứng ở vị trí cao, Tiểu Bảo căn bản không có năng lực phản kháng trước mặt anh mình. Lý Thanh thậm chí còn có chút hận Văn Trăn trong giây lát, bà vô cùng sợ rằng mình sẽ mất đi Tiểu Dữ một lần nữa. Bà biết nếu thật sự không ngăn cản Văn Trăn làm chuyện điên rồ, Tiểu Dữ sẽ là người chịu áp lực lớn nhất trong mối quan hệ này. Tiểu Dữ nhạy cảm như vậy, nói không chừng sẽ rời khỏi gia đình này vì chuyện này...... có lẽ là để rời bỏ Văn Trăn, cũng có lẽ là để rời bỏ bọn họ.

Lý Thanh không thể chấp nhận được việc Tiểu Bảo của bà lại rời khỏi căn nhà này hay xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.

"Gia Lương."

Lý Thanh nhẹ nhàng gọi chồng mình, Văn Gia Lương quay đầu nhìn bà:

"Sao vậy?"

"Chẳng phải trước đó anh nói mình chuẩn bị đầu tư vào bất động sản ở Đông Nam Á sao? Tiến triển thế nào rồi."

"Bọn anh đã đàm phán mấy lần rồi, trước mắt chỉ đàm phán được hơn 30% cổ phần thôi, vẫn còn hơi ít. Mà thị trường bên đó cạnh tranh quá khốc liệt nên cũng khó có thể tăng thêm nữa."

Hai người vừa đi thang máy xuống tầng 1 vừa trò chuyện, họ sánh vai nhau đi vào phòng ăn. Lý Thanh nghe chồng miêu tả tình huống bên kia, bảo:

"Nếu không được thì để Văn Trăn qua đó xem xét tình hình đi."

Văn Gia Lương hơi khựng lại, trầm ngâm.

Lý Thanh nói tiếp:

"Vừa hay công ty bên thủ đô cũng đã phát triển ổn định rồi, mà chẳng phải Văn Trăn đã giao mọi việc cho cấp dưới rồi sao? Tóm lại, mấy năm nay anh cũng muốn thằng bé tiếp quản mọi việc của công ty mà. Thị trường Singapore gần như đã bão hòa, muốn chen vào cũng không dễ, giao chuyện này cho Văn Trăn là tốt nhất......"

"Anh biết rồi."

Văn Gia Lương xoa tay vợ, ông nhận ra Lý Thanh đang lo âu, an ủi trả lời:

"Anh hiểu ý em, anh sẽ suy nghĩ kỹ càng."

____ ____ ____

Chú thích:

*Đại nghịch bất đạo (大逆不道): Một tội nặng được gán cho những người đi ngược lại với lễ giáo.

-Hết chương 47-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top