Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48: Cậu hiểu tương lai đã kết thúc rồi

Khai giảng xong Văn Tiểu Dữ bắt đầu bận bù đầu, sau khi dọn đến sống gần trường cậu dư dả thời gian đi học hơn, nhưng cậu vẫn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho mình và ra ngoài chạy bộ đều đặn mỗi ngày, sau đó mới đến trường.

Dạo này Văn Trăn rất bận, có khi sẽ về Giang Nam Phong Lâm, có khi lại xuất hiện ở tiểu khu ở đường Mẫn Hoa. Y có mật khẩu căn hộ bên này, buồn cười là y chưa từng hỏi Văn Tiểu Dữ về mật khẩu nhà, mà chỉ thử đại và thử đến lần thứ hai đã mở được cửa, mật khẩu là sinh nhật của y.

Văn Trăn đã hỏi Văn Tiểu Dữ về việc này, Văn Tiểu Dữ lập tức nghiến răng muốn đi đổi mật khẩu, lại bị Văn Trăn ôm lấy giằng co một hồi lâu, sau đó vì lý do nào đó mà cuối cùng vẫn không đổi.

Văn Trăn không bảo Văn Tiểu Dữ về Giang Nam Phong Lâm, thế nên y đã coi căn hộ ở tiểu khu ở đường Mẫn Hoa là nhà mình, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi như lẽ đương nhiên. Văn Tiểu Dữ không cản y được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tủ giày ở huyền quan có thêm một đôi giày của Văn Trăn, trong phòng để đồ có thêm quần áo của Văn Trăn và trong phòng tắm có thêm một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân của y, thậm chí trên bàn làm việc trong thư phòng còn có cả chiếc máy tính để bàn mà Văn Trăn đã mua dùng cho công việc nữa.

Có lúc Văn Trăn sẽ đến, có lúc lại không đến, hướng đi không cố định khiến Văn Tiểu Dữ không tìm được cơ hội để từ chối, thậm chí những ngày mà Văn Trăn không đến, cậu còn không tự giác mà chờ ở nhà, không biết tại sao Văn Trăn vẫn chưa đến.

Cậu biết bản thân đã có chút không bình thường, kiểu như là buổi tối trước khi đi ngủ, cậu cứ nghĩ đến việc không thể để Văn Trăn đến tìm mình nữa, nếu không mẹ sẽ đau lòng, mẹ đã biết hết rồi, lỡ một ngày nào đó mẹ bước vào căn hộ này, sau đó phát hiện bọn họ lại đang sống cùng nhau, thì sẽ xảy ra chuyện gì đây? Văn Tiểu Dữ không dám nghĩ tới, chỉ có thể cảm thấy lo âu không dứt.

Thế nhưng, mỗi sáng thức dậy, khi cậu nhìn căn phòng im ắng chẳng có chuyện gì xảy ra này, lại hoảng hốt tự nhủ: Hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả, hôm nay vẫn sẽ trôi qua một cách bình yên.

Bằng cách này, cậu lại có thể yên tâm gặp Văn Trăn thêm một ngày nữa.

Văn Trăn gần như đã hiểu được tính của Văn Tiểu Dữ. Y biết Văn Tiểu Dữ mâu thuẫn nên đã dành ra cho cậu một khoảng trống, lựa chọn chỉ đến tiểu khu ở đường Mẫn Hoa vào cuối tuần coi như là một sự thỏa hiệp. Đúng là y muốn kìm chặt cậu mọi lúc, nhưng thấy Văn Tiểu Dữ sợ như thế, cuối cùng y đã bỏ qua suy nghĩ đó.

Văn Trăn cảm thấy khó hiểu về sự lo âu sợ hãi của Văn Tiểu Dữ, nhưng mà y càng không muốn nhìn thấy Văn Tiểu Dữ rơi nước mắt, nên cuối cùng đã quyết định thỏa hiệp. Y đã được nếm trải rất nhiều cảm xúc lạ lẫm từ Văn Tiểu Dữ, như là thỏa hiệp và lo lắng, nhường nhịn và quan tâm chăm sóc.

Còn những điều mà Văn Tiểu Dữ đáp lại y, rất khó để kể hết.

Văn Tiểu Dữ gần như không chủ động liên lạc với y, những lúc gặp mặt thì cậu cũng không thích nói gì, nhưng Văn Trăn dần dà phát hiện ra một vài chuyện thú vị. Nếu không phải lúc nào y cũng để ý Văn Tiểu Dữ thì cũng sẽ không nhận ra rằng bữa tối ngon lành trên bàn toàn là những món mình thích, áo sơ mi và áo khác của mình đã được ủi thẳng thớm treo trong phòng để đồ, hay việc vào mỗi tối cuối tuần, dù mình có mở cánh cửa căn hộ này ra trễ đến thế nào thì cũng có thể nhìn thấy ánh đèn ấm áp hắt ra từ khe cửa phòng cậu.

Trong một đêm nọ, y phải xử lý gấp rút một công việc quan trọng bên này, mãi đến gần 12 giờ khuya mới tắt máy tính rời khỏi thư phòng, lúc đi ngang qua phòng ngủ thì nhìn thấy cửa phòng đang khép hờ, y đưa mắt nhìn vào trong thì thấy trên đầu giường vẫn còn một chiếc đèn đang bật sáng, Văn Tiểu Dữ thì mặc áo ngủ ngồi trên giường, ôm đầu gối cầm điện thoại xem phim, tay lướt qua lướt lại, cũng không biết đang bấm gì.

Dáng vẻ như đang chờ ai đó nên không ngủ được.

Văn Tiểu Dữ luôn chờ đợi y trong vô thức, sự chờ đợi này giống như một căn phòng, dù Văn Trăn có đi đến đâu thì khi xoay người lại sẽ có thể trở về căn phòng này ngay. Dù ngoài kia có lạnh lẽo hay ồn ào đến thế nào, chỉ cần đóng cửa lại thì mọi sự ồn ào sẽ bị ngăn chặn hết ở bên ngoài, chỉ còn lại độ ấm cơ thể và hơi thở ấm áp của cả hai.

Đó là căn phòng của riêng y.

Tối thứ sáu, Văn Tiểu Dữ người đầy mồ hôi vừa về đến nhà đã vào phòng tắm tắm rửa, sau khi ra khỏi phòng tắm thì ngồi trên giường xoa bóp thả lỏng cơ bắp cho mình. Bắp chân cậu ê ẩm do phải tập múa quá nhiều, đang xoa bóp chân thì điện thoại reo lên, là cha gọi.

Cha mẹ thường xuyên liên lạc với cậu qua điện thoại, nhưng hầu hết là mẹ. Văn Tiểu Dữ cầm lấy điện thoại, là một cuộc gọi video.

Văn Tiểu Dữ bắt máy rồi đặt nó dưới đèn bàn, nhìn thấy khuôn mặt của cha xuất hiện trên màn mình, nếp nhăn ở khóe mắt đẫm ý cười:

"Tiểu Bảo về nhà rồi hả con?"

Văn Tiểu Dữ gật đầu "dạ" một tiếng, chào Văn Gia Lương. Văn Gia Lương bắt đầu hỏi về chuyện học hành và cuộc sống hàng ngày của cậu, Văn Tiểu Dữ trả lời từng cái một. Hai cha con trò chuyện một lúc, Văn Gia Lương hỏi:

"Hai ngày nay mẹ có liên lạc với con không?"

Lòng Văn Tiểu Dữ giật thót theo bản năng, sau đó cậu nhớ tới gần đây dường như mẹ không gọi cho mình, chỉ thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn thôi, trả lời:

"Không liên lạc nhiều ạ."

Cậu có chút căng thẳng, nhưng điều đó không thể hiện rõ qua màn hình điện thoại nên Văn Gia Lương không nhận ra.

Ông cụ ôn hòa nói chuyện với cậu:

"Hình như gần đây tâm trạng của mẹ con không tốt lắm......"

Văn Tiểu Dữ lo lắng, lại nghe Văn Gia Lương nói:

"Hôm ăn tết cha đã nổi nóng với anh con, làm con và mẹ con sợ hãi."

Văn Tiểu Dữ không muốn nhớ lại việc cha ngã xuống ghế, mặt mũi tái mét thở không ra hơi vào ngày hôm đó, vừa nghĩ đến đã cảm thấy sợ.

Văn Gia Lương ở đầu dây bên kia nói tiếp:

"Anh trai con không muốn kết hôn, mẹ con cũng lo cho nó nên gần đây không được vui, thậm chí còn ít nói chuyện với cha luôn. Sức lực của cha có hạn, không thể ở bên bà ấy suốt được, nhưng nhìn mẹ con như vậy cha lo lắm."

Cái cảm giác được đến gần một cách vội vã này đè nặng lòng Văn Tiểu Dữ một lần nữa. Sau khi trở về thủ đô, cậu sống một mình bên tiểu khu ở đường Mẫn Hoa, nhưng vì có Văn Trăn ở bên cạnh thường xuyên nên Văn Tiểu Dữ có thể miễn cưỡng trốn tránh cảm giác này, sống một ngày đau khổ dày vò như thể đây là ngày cuối cùng, rồi thở phào nhẹ nhõm vì đã bình an vượt qua ngày mới.

Nhưng cuộc gọi này của cha lại như đang nói với cậu rằng chẳng có ngày mới đâu. Văn Tiểu Dữ có thể nhìn thấy rõ những nếp nhăn chảy xệ trên mặt cha, ánh mắt có chút mệt mỏi nhưng vẫn nhìn mình một cách trìu mến qua màn hình điện thoại. Cha nói chuyện rất chậm, giọng nói già nua trầm đục, có chút khàn khàn đặc trưng của người già

Văn Tiểu Dữ từng nghe mẹ Văn nói hồi trẻ cha rất uy nghiêm, nói năng rất có lực luôn khiến mọi người chú ý đến mình, rất có sức cuốn hút.

Nhưng tất cả những gì cậu có thể nghe thấy bây giờ chỉ là một giọng nói già nua.

"Tiểu Bảo, con có thể trò chuyện với mẹ nhiều hơn được không?"

Trong ánh mắt cha nhìn cậu có chứa vẻ xin lỗi:

"Cha biết Tiểu Bảo bận học, còn phải tập múa nữa, nhưng cha không thể trông cậy vào anh con được. Con hiền lành, lại hoạt động nghệ thuật giống mẹ con nên cả hai có chủ đề chung, khi nào không bận con hãy dành ra chút thời gian gọi cho mẹ, trò chuyện với bà ấy nhiều hơn, nếu con gọi điện thoại trò chuyện với bà ấy, chắc chắn mẹ con sẽ rất vui."

Văn Tiểu Dữ lại nhớ đến hôm đó mẹ đã hỏi mình:

"Tiểu Bảo thích anh trai lắm đúng không?"

Hôm đó mẹ nói chuyện với mình trong một dáng vẻ rất buồn bã.

Mẹ của cậu dịu dàng đến mức thậm chí không muốn hỏi ra sự thật từ cậu, chỉ vì muốn cậu cảm thấy thoải mái không bị khó xử.

Cậu vẫn muốn làm lơ sự dịu dàng này ư?

"Tiểu Bảo?"

Văn Tiểu Dữ hoàn hồn, thấp giọng nói:

"Dạ...... con sẽ gọi điện thoại nói chuyện với mẹ, cha nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Cậu cúp máy, ngồi lặng lẽ bên bàn một lúc rồi nhấc điện thoại lên gọi vào số của mẹ.

Cuộc gọi được nhận một cách nhanh chóng, giọng nói hiền hòa của Lý Thanh vang lên trong điện thoại:

"Tiểu Bảo? Sao vậy con."

Văn Tiểu Dữ kêu một tiếng "mẹ", trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, trái lại Lý Thanh đã lên tiếng trước, hỏi cậu sống ở nhà mới thấy thế nào, cuối cùng nhẹ giọng hỏi cậu:

"Anh trai có đến gặp con không?"

Văn Tiểu Dữ căng thẳng nuốt nước bọt, may mà không gọi video cho mẹ, cậu siết chặt ngón tay, lại cẩn thận nói dối:

"Không có ạ, anh chỉ gọi cho con vài lần thôi."

Dường như Lý Thanh đã khẽ thở dài, cũng không biết có tin hay không:

"Có lẽ qua một thời gian nữa anh của con sẽ......"

Những từ ngữ cuối câu trở nên mơ hồ, Lý Thanh không nói hết lời mà sau đó chỉ cười bảo "không có gì", rồi hỏi Văn Tiểu Dữ gọi cho bà có chuyện gì không.

Văn Tiểu Dữ nói:

"Ba nói mẹ có vẻ không vui vẻ lắm, rất lo cho mẹ."

"Rõ ràng như vậy luôn sao? Mẹ mà nghĩ điều gì thì sẽ luôn đắm chìm trong đó, đúng là không phải thói quen tốt."

"Mẹ."

Văn Tiểu Dữ nhẹ nhàng gọi một tiếng:

"Con đã làm mẹ không vui."

"Tiểu Bảo nói như vậy mới khiến mẹ không vui đấy."

Lý Thanh dịu dàng nói ở đầu dây bên kia:

"Con trò chuyện và tâm sự với mẹ như vầy, mẹ vui lắm."

Văn Tiểu Dữ chỉ cảm thấy buồn bã:

"Nhưng mà con......"

"Sao Tiểu Bảo luôn tự trách mình vậy? Người ta đối xử tệ với con, con lại không trách họ, chịu ấm ức cũng không nói, không làm gì sai cũng tự trách mình."

Giọng Lý Thanh cũng trở nên có chút buồn bã:

"Con có thể kể hết cho mẹ biết mà, chẳng phải mẹ đã nói rồi sao, mẹ và ba đều yêu con, sẽ không bao giờ trách con."

Văn Tiểu Dữ hít sâu một hơi, đỡ trán mình.

Nhưng cậu sai thật rồi, cậu đã để mặc cho tình cảm lệch lạc của mình đắm chìm vào cuộc tình không bình thường với anh trai, trốn tránh tất cả để tận hưởng sự hạnh phúc ngắn ngủi này, tự mình sa ngã còn kéo cả gia đình phải sa sút theo.

Trước kia dù không làm gì sai, cậu cũng bị quở trách vô cớ, dù có ấm ức nhiều đến mấy cũng đã từ từ quen dần với nó; nay cậu mắc phải sai lầm tày trời lại không có ai trách cậu cả, nhưng cậu không thấy may mắn chút nào hết, chỉ cảm nhận được nỗi áy náy đầy tội lỗi chồng chất trong lòng mình mà thôi.

Văn Tiểu Dữ biết bản thân mình đang vô vọng cố sức cứu vãn một tình yêu không có tương lai còn sắp phải đi đến hồi kết.

Triệu Quân Nhất đậu xe ở dưới lầu, thấy Văn Trăn tự mở cửa ra ngoài như bình thường, còn đứng bên cửa xe chỉnh lại cổ tay áo một cách rất tự nhiên.

Anh cảm thấy vui dễ sợ, người này đêm hôm khuya khoắt chạy đến nhà anh nói muốn uống rượu, Triệu Quân Nhất cảm thấy chẳng có vấn đề gì nên bảo được, muốn uống gì thì tự chọn. Văn Trăn cũng biết chọn lắm, giơ tay lên quơ một phát là lấy luôn chai Champagne Krug Clos du Mesnil của anh, còn không cho anh uống, nói lát nữa anh còn phải lái xe chở y về.

Thế là Triệu Quân Nhất đành phải nhìn Văn Trăn ngồi đó uống Krug Clos du Mesnil một mình với ánh mắt thèm thuồng. Nhà của Triệu Quân Nhất nằm ở một tòa nhà cao tầng trong trung tâm thành phố, sân thượng ở phòng khách có tầm nhìn rất đẹp, nên hai người đã ngồi trên sân thượng trò chuyện về công ty và việc phát triển trò chơi.

Triệu Quân Nhất nhận ra tâm trạng của Văn Trăn rất tệ, cũng không biết y bị sao, ngồi đó trò chuyện với y đến gần khuya mà Văn Trăn cũng không nói gì cả, uống xong thì bảo anh đưa y về.

Triệu Quân Nhất bị kéo đi bàn chuyện công việc vào cuối tuần mà chả hiểu ra sao, đã tổn thất một chai champagne mình thích nhất rồi mà còn không nếm được chút hương rượu nào đã phải lái xe chở Văn Trăn về. Văn Trăn trông như không uống nhiều nhặn gì, y ngồi trên xe vẫn với vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt như cậu cả đó, nói với Triệu Quân Nhất không về Giang Nam Phong Lâm, mà đến tiểu khu ở đường Mẫn Hoa.

"Đến đường Mẫn Hoa làm gì?"

Triệu Quân Nhất không hiểu.

"Em trai của tôi ở bên đó."

"Em trai cậu á? Chẳng phải cậu nói em trai cậu sống cùng cậu ở Giang Nam Phong Lâm sao?"

"Em ấy đã dọn qua đây vì gần trường hơn."

Triệu Quân Nhất "à" một tiếng, không nghĩ nhiều, anh nhận ra Văn Trăn đã hơi say rồi, nghĩ đêm hôm có người chăm sóc cho y cũng tốt, nên liền lái xe đến đường Mẫn Hoa.

Để đề phòng chuyện không hay, Triệu Quân Nhất đã đưa Văn Trăn lên tầng trên, tìm được số nhà mà y đã nói, quay đầu hỏi:

"Mật khẩu là gì?"

Văn Trăn mặc đồ đen đứng yên sau lưng anh, trông lạnh lùng như tảng băng vậy:

"Tôi không thua"

"Cậu......"

Triệu Quân Nhất giơ tay tỏ ý không so đo với người say, bấm chuông cửa.

Sau khi chuông cửa reo lên một lúc thì cửa mở ra, một chàng trai nước da trắng nõn mặc đồ ngủ đứng ở cửa, nhìn Văn Trăn, rồi lại nhìn về phía Triệu Quân Nhất, chào hỏi anh:

"Xin chào."

Đây là lần đầu tiên Triệu Quân Nhất gặp trực tiếp Văn Tiểu Dữ, trước đây anh chỉ nghe Văn Trăn nhắc về cậu, biết Văn Tiểu Dữ mới là em trai ruột của Văn Trăn, hồi đó bị bắt cóc, 20 năm sau mới tìm về được. Anh còn biết Văn Tiểu Dữ thích múa, từng tham gia cuộc thi múa và đoạt giải, Văn Trăn đã kể những điều này cho anh biết khi họ trò chuyện với nhau.

"Xin chào, tôi tên Triệu Quân Nhất, là bạn của anh trai em."

Triệu Quân Nhất nói:

"Em là Văn Tiểu Dữ đúng không, anh trai của em đã kể về em cho anh nghe á."

Văn Tiểu Dữ gật đầu, bước sang một bên nói:

"Mời anh vào."

Triệu Quân Nhất đang định xua tay nói không, Văn Trăn đã tự mình vào cửa, còn giơ tay xoa tóc em trai của y nữa:

"Khuya rồi sao em chưa ngủ."

Triệu Quân Nhất nghĩ bụng ủa chứ không phải cậu cứ bảo không thua gì gì đó, không chịu đọc mật khẩu mới đánh thức người ta sao? Anh nhìn Văn Tiểu Dữ gỡ tay Văn Trăn ra rồi thả tay y xuống, như thể đã quen rồi.

Anh biết Văn Trăn rất thích Văn Tiểu Dữ, có thể nghe ra được từ trong lời nói. Bây giờ lại được nhìn thấy tận mắt, đứa trẻ này trông nội hướng ít nói, vẻ ngoài lại ngoan ngoãn xinh đẹp, đúng là ai nhìn thấy cũng sẽ thích. Văn Tiểu Dữ vẫn muốn mời Triệu Quân Nhất vào ngồi một lát, nhưng Triệu Quân Nhất không muốn tiếp tục hầu hạ Văn Trăn nên đã xua tay, kiếm cớ rời đi.

Văn Trăn vào nhà thay giày, cởi quần áo, sau đó quay đầu tìm Văn Tiểu Dữ thì thấy cậu đang đi sau lưng mình cầm áo khác vắt lên khuỷu tay, chuẩn bị đi đến phòng để đồ treo lên. Văn Trăn kéo người ta đến trước mặt mình, hỏi cậu:

"Nhớ anh không?"

Văn Tiểu Dữ nhìn Văn Trăn một cái rồi cụp mắt xuống:

"Em đi treo đồ."

Văn Trăn cúi đầu hôn cậu, Văn Tiểu Dữ bị hôn phải ngẩng đầu lên, y ôm eo cậu, ấn một tay vào lưng ghế, trao cho Văn Tiểu Dữ nụ hôn say đắm khiến cậu đỏ mặt thở hổn hển, mềm mại ngã vào lòng y.

"Anh......"

Khó khăn lắm cậu mới kéo ra được chút khoảng cách:

"Khuya lắm rồi, anh mau đi tắm đi."

Văn Trăn lại bóp cằm cậu, cau mày nhìn cậu:

"Có nhớ anh không?"

Văn Tiểu Dữ kiềm xuống nỗi buồn, cảm thấy đúng là Văn Trăn đã hơi say rồi, có lẽ ngày mai sẽ không nhớ được những gì xảy ra đêm nay, cậu giơ tay xoa mặt Văn Trăn, nhỏ giọng nói:

"Em nhớ anh."

Nhớ lắm, nhớ vô cùng.

Văn Trăn lại hôn cậu một lúc lâu rồi mới đi vào phòng tắm tắm rửa. Văn Tiểu Dữ mang đến cho y một bộ quần áo để thay, sợ Văn Trăn xảy ra chuyện nên cũng không rời đi mà ngồi xổm bên cửa phòng tắm, ôm chân ngơ ngác.

Một lát sau, Văn Trăn ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng ngủ với mái tóc ướt đẫm. Văn Tiểu Dữ cầm khăn tắm đi theo y vào trong, quỳ trên giường lau tóc cho Văn Trăn. Văn Trăn ngồi ở mép giường để mặc câu muốn làm gì thì làm, thỉnh thoảng lại xoa xoa giữa mày. Văn Tiểu Dữ lau tóc cho y xong thì đi ra ngoài, chốc lát sau bưng một ly nước mật ong quay lại, đặt ly lên bàn, đi tới xoa thái dương cho Văn Trăn:

"Anh khó chịu lắm hả?"

"Không có, anh chỉ mệt thôi."

Văn Trăn cầm ly nước mật ong lên uống hết, sau đó ôm Văn Tiểu Dữ vào lòng mình và nằm xuống giường. Văn Tiểu Dữ nằm trong lòng y cố với tay tắt đèn, nhưng Văn Trăn ôm cậu quá chặt, cố gắng một lúc lâu cũng với không tới.

Văn Tiểu Dữ đẩy đẩy anh mình:

"Anh ơi tắt đèn."

Văn Trăn trở tay ấn công tắt, phòng ngủ lập tức tối om. Ánh sáng biến mất, bóng đêm kéo đến, Văn Tiểu Dữ nhìn ngắm khuôn mặt Văn Trăn trong ánh trăng sao mờ ảo ngoài cửa sổ.

Đúng là Văn Trăn đã rất mệt, y uống quá nhiều rượu nên cũng không làm gì cả mà chỉ ngủ. Y ôm Văn Tiểu Dữ vào lòng, thả lỏng trong nhiệt độ cơ thể và hơi thở ấm áp của Văn Tiểu Dữ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Người đàn ông hít thở đều đều, lúc nhắm mắt ngủ say trông rất bình yên, bớt đi chút cảm giác lạnh lùng. Văn Tiểu Dữ nhìn Văn Trăn không chớp mắt, ánh mắt miêu tả ngũ quan đẹp trai của y, hơi thở chậm rãi hòa quyện vào nhau.

Khóe mắt Văn Tiểu Dữ đã đỏ hoe, cậu giơ tay cẩn thận chạm vào mặt Văn Trăn, Văn Trăn ngủ say không có phản ứng gì, cậu dần không tự chủ được mà chạm vào khóe mắt Văn Trăn, ngón tay khẽ run xoa tóc rồi đến tai y.

Nước mắt làm nhòe tầm nhìn của cậu, rồi từng giọt nước mắt rơi xuống gối, một giọt rồi hai giọt, để lại vài vệt nước nhỏ. Văn Tiểu Dữ cố hết sức để điều chỉnh hô hấp, cậu cảm thấy mình đã đến gần bờ vực sụp đổ, cả người run rẩy mất tự chủ trong lòng Văn Trăn. Văn Tiểu Dữ kìm nén nước mắt, hoảng hốt nhìn Văn Trăn với ánh mắt ướt nhòe, há miệng gọi một tiếng:

"Anh ơi."

Thanh âm đó nhẹ như lông hồng, bay ra từ cổ họng như bị bóp nghẹt rồi nhanh chóng biến mất. Văn Trăn hơi cau mày, như nghe thấy cậu gọi mình trong mơ, hai cánh tay vô thức ôm Văn Tiểu Dữ chặt hơn.

Văn Tiểu Dữ áp sát vào ngực Văn Trăn, có một giọng nói trong lòng cậu đã lấn át cả tiếng tim đập của Văn Trăn vang vọng bên tai, lấp đầy trái tim cậu.

Giọng nói đó đang nói với anh cậu rằng:

Em yêu anh.

Lúc Văn Trăn tỉnh lại thì đã trưa, hôm qua không để ý nên đã uống hơi nhiều rượu, thế nên y mới hiếm khi lại ngủ nướng như thế này, giờ thức dậy mà cảm thấy có chút mệt mỏi.

Trong phòng ngủ có một mình y mà thôi, chỉ có tấm rèm mỏng bên ngoài là được kéo ra, để một chút ánh nắng lọt vào trong. Đây là phòng ngủ của Văn Tiểu Dữ, nó được trang trí rất ấm áp, Văn Trăn ngủ quen ở đây luôn rồi.

Y đứng dậy thay quần áo, lúc đi ngang qua hành lang thì ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, tuy rằng chưa đi đến phòng ăn nhưng cũng biết Văn Tiểu Dữ đã nấu cơm trưa xong xuôi rồi.

Văn Trăn rửa mặt xong đi vào phòng ăn, trên bàn bày 3 món mặn 1 món canh đơn giản, toàn là những món cơm nhà, khá thanh đạm và vẫn đang bốc khói.

Văn Tiểu Dữ đang dọn dẹp bàn nấu ăn trong bếp. Văn Trăn ngồi xuống, nhìn Văn Tiểu Dữ cởi tạp dề ra treo lên, rửa tay, đi đến ngồi xuống đối diện với y.

"Em đã nấu món canh xương hầm này à?"

"Ừm."

"Ngon lắm."

Hôm qua tâm trạng Văn Trăn không được tốt, giờ thì ổn rồi. Y nhận được thông báo từ cha, ông bảo y đến Singapore phụ trách toàn bộ việc phát triển thị trường, chờ đến khi công ty mới đã ổn định mới có thể về.

E rằng chuyến đi này sẽ phải mất hai đến ba năm, Văn Trăn biết trong chuyện này thế nào cũng có ý của mẹ. Mẹ đang giải quyết vấn đề này bằng cách của bà, đúng như Văn Trăn nghĩ, bà không để cha biết.

Văn Trăn suy nghĩ một chút, nói với Văn Tiểu Dữ:

"Khoảng một thời gian nữa anh sẽ đến Singapore."

Y thấy Văn Tiểu Dữ hơi khựng lại, sau đó chỉ "ừm" một tiếng mà không nói thêm gì.

Văn Trăn nói tiếp:

"Vì phải chuẩn bị mở rộng chi nhánh công ty sang bên đó nên sẽ rất bận, có lẽ một năm anh cũng không về được mấy lần."

Văn Tiểu Dữ cầm đũa không nhúc nhích cũng không nói chuyện.

"Có thời gian anh sẽ về thăm em."

Văn Trăn nói:

"Vài năm sau anh sẽ về nước làm việc luôn không đi nữa."

"Anh."

Văn Trăn nghe thấy Văn Tiểu Dữ gọi mình, giương mắt nhìn sang:

"Sao vậy?"

"Chúng ta chia tay đi."

Cả hai đều im lặng, trông Văn Tiểu Dữ rất bình tĩnh, cậu bỏ chén đũa xuống ngồi bên bàn ăn, ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào Văn Trăn, lặp lại:

"Em không muốn tiếp tục nữa."

Văn Trăn im lặng như một tảng băng khổng lồ trên ngọn núi đá, lạnh lẽo đến mức không ai có thể đến gần.

"Đây là ý định của em sao."

Văn Tiểu Dữ nói:

"Đúng vậy."

Trông cậu như không đau lòng một chút nào, câu nói tiếp theo là:

"Em cảm thấy rằng dường như mình cũng không thích anh nhiều như em đã nghĩ."

Văn Trăn nghe cậu nói xong, dường như đã mỉm cười, nhưng đó không giống một nụ cười xíu nào, y thấp giọng lặp lại:

"Không thích anh nhiều như em đã nghĩ ư."

Văn Tiểu Dữ nói:

"Bởi vì em mệt rồi, em không muốn vì anh mà phải nói dối lá mặt lá trái với ba mẹ nữa, không muốn ngày nào cũng lên lớp tập múa xong lại về chăm sóc cho anh, em còn có việc riêng phải làm, nhưng anh cứ quấn lấy em không chịu buông. Em không muốn ở bên cạnh anh mỗi ngày một chút nào, có rất nhiều chuyện em vốn không muốn làm....."

Ghế bị đẩy ra vang lên một tiếng "két", Văn Trăn đứng dậy, Văn Tiểu Dữ đột nhiên siết chặt bàn tay đang đặt dưới bàn, đầu ngón tay cái đâm vào lòng bàn tay mạnh đến nỗi làm nó chảy máu.

Văn Trăn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Văn Tiểu Dữ, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ:

"Anh cứ quấn lấy em không chịu buông?"

Y đứng đó, một lúc sau lại lẩm bẩm:

"Em nói đúng."

Sau đó y bình tĩnh nói:

"Vậy mình chia tay đi."

Ngay khoảnh khắc đó dạ dày Văn Tiểu Dữ đã co rút dữ dội, cậu đau đến mức toát hồ lạnh khắp lưng, gần như khó có thể đứng thẳng được. Văn Trăn rời khỏi phòng ăn, một lúc sau đã mặc quần áo ngay ngắn bước ra, áo sơmi và quần dài làm cho y trông cao ráo đẹp trai vô cùng. Y cầm áo khoác quay lại phòng ăn, bước đến trước bàn cơm.

Văn Tiểu Dữ ấn chặt tay vào bụng, gồi yên trên ghế như tượng đá. Sau đó, một chiếc hộp bị ném qua, đập vào bàn cơm bung nắp, rồi thứ bên trong chiếc hộp và cả nó đã cùng nhau lăn khỏi bàn, rớt xuống dưới chân Văn Tiểu Dữ.

Đó là một chiếc nhẫn.

Văn Tiểu Dữ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, bần thần nghe được giọng nói lạnh lùng của Văn Trăn vang lên từ trên đầu mình:

"Đây là món quà trước đó anh định tặng cho em, nhưng giờ không cần thiết nữa, em vứt nó đi."

Sau đó Văn Trăn rời khỏi căn hộ này.

Cánh cửa đóng sầm lại, Văn Tiểu Dữ thoát ra khỏi trạng thái tê liệt, vịn bàn từ từ đứng lên khỏi ghế. Cậu mất hết sức lực mà trượt xuống quỳ trên mặt đất, nhặt chiếc nhẫn và chiếc hộp mà Văn Trăn đã vứt lên.

Bụng vẫn đang co giật, cậu tựa trán vào chân bàn, hít thở từng chút, nhưng giờ ngay cả thở cậu cũng cảm thấy buồn nôn. Văn Tiểu Dữ nắm chặt chiếc nhẫn đó, ngón tay không ngừng run rẩy. Cậu đau đến nỗi gần như đã xuất hiện ảo giác, như thể mình chẳng cầm thứ gì trong tay, như thể Văn Trăn vẫn đang ngủ trong phòng, như thể vẫn chưa đến ngày mới.

Nhưng khi cậu nhận ra mình không thể khóc được nữa, thì cậu cũng hiểu rằng tương lai đã kết thúc rồi.

-Hết chương 48-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top