Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Văn Trăn không vui vì Văn Tiểu Dữ cứ có ý định rời khỏi lãnh địa

Lý Thanh đặt đồ ăn nóng hổi xuống, liếc sang trái nhìn Văn Trăn đang an tĩnh ăn cơm, lại liếc sang phải nhìn Văn Tiểu Dữ đang ngồi ngay ngắn chờ bà ngồi vào bàn, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn anh mình lấy một cái.

"Ôi chao, sao không đứa nào vui hết vậy."

Mẹ không khỏi phân minh mà "trách móc" Văn Trăn:

"Sao anh trai lại như vậy? Đừng làm em trai buồn chứ."

Bà vừa nói như vậy, Văn Tiểu Dữ trái lại cảm thấy rất không được tự nhiên, chủ động nói:

"Con không có buồn."

Mẹ nói:

"Tiểu Bảo không lừa mẹ được đâu, mỗi lần đến giờ ăn cơm con đều rất tích cực, hôm nay lại chẳng có chút hứng thú nào, vừa nhìn đã biết không vui."

Văn Tiểu Dữ đỏ mặt, lắp bắp nói:

"Không, không có đâu......"

Trông cậu thích ăn đến như vậy sao?

Hình như Văn Trăn có cong môi cười một chút, Văn Tiểu Dữ như cảm giác được mà ngẩng đầu lên nhìn, Văn Trăn lại lập tức mặt không cảm xúc tiếp tục ăn cơm.

Mẹ hỏi:

"Chiều nay Tiểu Bảo có muốn ra ngoài chơi không?"

Văn Tiểu Dữ nói:

"Con...... chiều cuối tuần con có tiết dạy múa cho học sinh."

Mẹ hơi kinh ngạc, Văn Trăn thì cau mày dừng đũa.

Mẹ vội hỏi:

"Tại sao Tiểu Bảo lại có tiết dạy múa vậy?"

"Kiếm chút tiền ạ."

Văn Tiểu Dữ có chút ngượng ngùng giải thích:

"Trước kia trong nhà thiếu tiền."

Ngôi nhà mà cậu đang nói đến là nhà họ Đỗ.

Mặt Văn Trăn lạnh xuống, giọng điệu có chút cứng rắn, nói:

"Hủy tiết, đừng đi nữa."

Văn Tiểu Dữ vừa nghe y nói như vậy liền không vui:

"Nhưng tôi muốn dạy hết tuần này."

"Để người khác dạy đi."

Lý Thanh sợ hai anh em lại gây gổ không vui, vội giơ tay ngăn cản:

"Cứ làm theo ý của Tiểu Bảo đi, anh trai đừng hung dữ như vậy, chiều nay con đưa em lên lớp được không?"

Văn Tiểu Dữ nói:

"Con sẽ tự đi."

Văn Trăn ăn cơm xong, không nói một câu nào đã đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Lý Thanh không thể lên mặt với con trai cả được, đành phải ngượng ngùng an ủi Văn Tiểu Dữ:

"Tính cách của anh con là vậy đó, thấy ghét lắm luôn, Tiểu Bảo đừng giận nha."

Thời còn trẻ, Lý Thanh là người làm nghệ thuật, ca sĩ biểu diễn trên sân khấu, lớn tuổi rồi giọng nói vẫn ngọt ngào dịu dàng như cũ, trấn an cho Văn Tiểu Dữ cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cầm lấy chén tiếp tục ngoan ngoãn ăn cơm.

Ăn cơm trưa xong, Văn Tiểu Dữ ở trong phòng ngủ một giấc, sau khi dậy thì thay quần áo, chuẩn bị đến lớp học.

Cậu xuống lầu một, chợt nhìn thấy Văn Trăn đang ngồi trên sô pha trong phòng khách làm việc bằng laptop, thấy cậu đi xuống lầu, y rất tự nhiên cất máy tính đứng dậy.

Văn Tiểu Dữ không thể làm lơ y được, cảnh giác giữ khoảng cách với y:

"Anh muốn làm gì?"

Văn Trăn nói:

"Đưa em lên lớp."

"Không cần anh đưa."

Văn Trăn đi ngang qua cậu, ném xuống một câu:

"Vậy em cũng không cần ra ngoài."

Văn Tiểu Dữ tức giận đến đau đầu, cậu không thể làm gì người đàn ông ngang ngược độc đoán trước mắt này được, chỉ có thể giận dữ đánh Văn Trăn ở trong lòng, nhưng vẫn phải đi theo Văn Trăn ra ngoài.

Nơi cậu dạy là một studio khiêu vũ ít được biết đến, dạy múa cổ điển cho học sinh trung học và sinh viên. Cậu còn quá trẻ, lại chỉ là giáo viên dạy thay tạm thời, thế nên phụ huynh cũng không muốn giao con mình cho cậu. Hầu hết học sinh trung học và sinh viên đều thích Jazz, rất ít chọn múa cổ điển Trung Quốc, do đó Văn Tiểu Dữ chỉ có thể dẫn dắt một lớp cuối tuần, rất ít người và chỉ dạy cơ bản, tiền kiếm được cũng rất ít. Để giúp trả nợ, cậu còn có một công việc bán thời gian khác tại một cửa hàng thức ăn nhanh nữa.

Văn Tiểu Dữ đang rất dằn vặt, sự dằn vặt này không phải đến từ cuộc sống khiến người ta mỏi mệt này, mà là sự nghiệp học múa cứ bị gián đoạn. Cậu vô cùng lo âu, cảm thấy rất vô vọng về tương lai, mỗi đêm nằm trên giường cậu đều nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn tiếc nuối của giáo viên khi mình nộp đơn xin tạm nghỉ học, vẻ mặt đó gần như trở thành cơn ác mộng của cậu.

Văn Trăn lái xe đưa Văn Tiểu Dữ đến studio làm việc:

"Tôi sẽ đến đón em sau khi tan lớp."

Văn Tiểu Dữ xuống xe, đeo ba lô mới mà Lý Thanh mua cho cậu, có chút lúng túng đứng bên cửa xe:

"Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây."

"Ừ."

Văn Trăn thản nhiên đáp một tiếng rồi lái xe rời đi.

Mỗi lần Văn Tiểu Dữ lên lớp, cậu sẽ đến phòng học mở cửa trước 40 phút, tự mình khởi động cho nóng người trước. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi cổ đứng màu trắng, cài khuy đến tận cổ để che đi vết bớt ở đó.

Văn Tiểu Dữ một người nghiêm túc luyện tập trong phòng khiêu vũ, cho đến khi cổ toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Cậu cúi người thành hình chữ mã (马), nghĩ thầm nếu mình trở về trường đại học học tiếp, vậy trong nhà phải làm sao đây? Có lẽ sau khi tốt nghiệp đại học, cậu có thể dẫn dắt các lớp khiêu vũ tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, đó mới là cách giải quyết tốt nhất.

Học phí của học viện múa ở thủ đô rất đắt đỏ, sinh hoạt phí cũng cao, mà gia đình hiện tại của cậu lại muốn chi ra số tiền này với thái độ đương nhiên, điều này thực sự đã giải quyết một ngọn núi lớn trong lòng Văn Tiểu Dữ, không bị tiền tài làm cho bối rối là một chuyện nhẹ nhõm đến bao nhiêu chứ.

Văn Tiểu Dữ thu chân, nằm trên sàn nhà hít sâu một hơi.

Thế nhưng cậu chỉ cảm thấy phù phiếm và mê mang.

Khi các học sinh đến lớp, ai ai cũng cảm thấy rất hứng thú với quần áo giày dép và ba lô của Văn Tiểu Dữ, các bạn trẻ hào hứng xúm lại hết sờ bên này lại đến kia, vừa ồn ào nói về những nhãn hiệu mà Văn Tiểu Dữ không nghe hiểu, vừa nói anh Tiểu Việt lén lút làm giàu à, sao lại mua được quần áo giày dép đắt tiền như vậy. Văn Tiểu Dữ xấu hổ ậm ờ cho qua chuyện, giục bọn nhỏ mau đi làm nóng cơ thể.

Một tiết học học trong hai tiếng, điệu múa mới được dạy gần hai tháng, đã lúc kết thúc. Nhóm bạn trẻ hoạt bát thích nói chuyện, lại hiểu biết kỹ thuật múa của Văn Tiểu Dữ giỏi đến mức nào, có quan hệ rất tốt với cậu, nghĩ đến việc phải rời khỏi, trong lòng Văn Tiểu Dữ còn có chút không nỡ.

Nhưng cậu thật sự rất muốn trở lại trường đại học.

Sau khi tan lớp, Văn Tiểu Dữ đã đi tìm ông chủ studio, ông chủ cũng là giáo viên dạy múa, dạy điệu Jazz, đúng lúc cũng vừa tan lớp.

Văn Tiểu Dữ bày tỏ mình dạy xong điệu múa cuối cùng này sẽ rời khỏi, ông chủ nghe xong, sắc mặt lập tức có chút khó coi.

"Đột nhiên nói rời đi, mấy tiết còn lại ai dạy?"

"Điệu này hết tuần là dạy xong rồi."

"Mấy ngày nay tôi bận muốn chết, giờ cậu lại kiếm việc cho tôi nữa, trong thời gian ngắn như vậy, tôi phải tìm giáo viên ở đâu đây?"

Văn Tiểu Dữ cũng biết thời gian rất gấp, chỉ có thể xin lỗi người ta:

"Xin lỗi, nhưng tuần sau tôi phải về trường học rồi, cho nên......"

Ông chủ mất kiên nhẫn:

"Cậu đừng nói nữa, nếu biết trước thầy dạy thay không đáng tin, lúc trước tôi nên tuyển công nhân cố định."

Văn Tiểu Dữ không hé răng, ông chủ nói tiếp:

"Hôm nay cậu có thể đi luôn, tôi sẽ chuyển học sinh của cậu sang giáo viên dạy múa dân gian, giáo viên đó ký hợp đồng cả năm, lại dạy giỏi, chỉ là có quá nhiều lớp, giờ lại phải vất vả cho người ta rồi."

Văn Tiểu Dữ cảm thấy hơi giận, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

"Vậy chúng ta tính tiền tháng này đi."

"Tính tiền gì? Cậu vi phạm hợp đồng cậu có biết không?"

Ông chủ nói thẳng:

"Tôi nể tình cậu dạy ở đây mấy tháng, còn chẳng yêu cầu cậu đền tiền vi phạm hợp đồng."

Văn Tiểu Dữ suýt nữa đã trở nên ngốc luôn:

"Tiền vi phạm hợp đồng gì? Chúng ta vốn không có ký hợp đồng."

"Chẳng phải lúc đó có ký hợp đồng lao động sao? Giờ tôi có thể lấy ra cho cậu xem."

"Tôi ký hợp đồng của giáo viên dạy thay chứ không phải giáo viên chính thức, lương tính theo lớp, trên hợp đồng không có quy định phải dạy bao lâu."

"Hợp đồng của giáo viên dạy thay và giáo viên chính thức là cùng một cái, tự tiện từ chức đều được coi là vi phạm hợp đồng!"

"Sao có thể là cùng một cái được? Ông lấy hợp đồng ra cho tôi xem!"

"Tôi đã dạy ở đây bao lâu rồi? Cậu không tin thì tự đi hỏi mấy giáo viên khác đi!"

Văn Tiểu Dữ tức giận đến mặt đỏ bừng, nửa ngày cũng không nói nên lời. Lúc này, cửa văn phòng đang khép hờ truyền đến tiếng gõ cửa, một cô học sinh trong lớp của Văn Tiểu Dữ thò đầu vào, cắt ngang cuộc cãi vã này:

"Anh Tiểu Việt, anh trai của anh đến tìm anh nè."

Văn Tiểu Dữ dừng lại.

Văn Trăn từ phía sau cô học sinh đó đi vào văn phòng, người đàn ông cao lớn, sắc mặt trở nên mất kiên nhẫn và lạnh nhạt vì phải chờ đợi, khiến mọi người phải im lặng không lý do. Cô học sinh thì vẻ mặt hóng hớt, sau khi đưa người tới thì đỏ mặt chạy mất tiêu.

Văn Trăn hỏi:

"Làm gì mà lâu vậy?"

Văn Tiểu Dữ ngơ ngác:

"Tôi đang nói chuyện từ chức."

"Nói xong chưa."

"Vẫn chưa."

Văn Tiểu Dữ lại cúi đầu liếc nhìn ông chủ.

Ông chủ hơi lùi lại, liếc nhìn Văn Trăn, nói với Văn Tiểu Dữ:

"...... Tôi nói cậu có thể đi rồi."

"Ông trả lương cho tôi."

Ông chủ trừng Văn Tiểu Dữ, Văn Tiểu Dữ giả vờ không nhìn thấy, bước đến đứng gần Văn Trăn.

Văn Trăn mặt không cảm xúc nhìn đối phương, khách sáo nói:

"Làm phiền trả bây giờ."

Hai mươi phút sau, Văn Tiểu Dữ cầm tiền lương, đi theo Văn Trăn xuống lầu.

"Có mỗi việc đòi tiền mà cũng không biết."

Văn Trăn châm chọc.

Mặt Văn Tiểu Dữ lập tức đỏ bừng, cãi cọ:

"Tôi chỉ không muốn cãi nhau với ổng thôi."

"Tôi không tới, em cãi cũng vô dụng."

Văn Tiểu Dữ cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn bực, mà cũng rất chán nản, tạm nghỉ học để ra ngoài đi làm lâu như vậy, đã phải chịu rất ấm ức, nhưng vẫn luống cuống tay chân ngốc muốn chết, thật sự là quá thất bại.

Cậu yên lặng ngồi trên ghế phụ và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy rằng không thích thái độ cứng rắn của Văn Trăn, nhưng khi Văn Trăn xuất hiện trước mặt cậu, cậu rõ là đã thở phào một hơi.

Đây là một cảm giác xa lạ mà ngay cả cha mẹ cũng không thể mang lại cho cậu.

-

Hai người cùng nhau trở về nhà, Lý Thanh đeo tạp dề ra đón:

"Tiểu Bảo về rồi, mau đến nếm thử cơm nắm và salad mẹ làm đi."

Văn Tiểu Dữ có một sự hứng thú vô dùng mãnh liệt với đồ ăn. Lúc mới vào nhà cậu rất gò bó, về sau, dưới sự kiên trì và nhiệt tình cho ăn của mẹ, cậu dần buông lỏng cảnh giác mà cho gì ăn đó.

Văn Tiểu Dữ cầm dĩa tập trung ăn cơm nắm, cắn hai cái là hết một miếng.

Văn Trăn đi ngang qua bên cạnh:

"Ăn nhiều như vậy, có múa được không?"

Văn Tiểu Dữ bị cơm nắm làm nghẹn, mẹ vội ở một bên vỗ lưng cho:

"Không ăn no thì sao có sức mà múa? Đừng nghe anh con nói bậy."

Mẹ lại cầm đến mấy cái túi to, lấy quần áo và giày mới tinh từ trong đó ra:

"Hồi chiều mẹ đến trung tâm thương mại chọn một lúc lâu, con xem này, đây là hai bộ đồ múa, còn đôi giày thể theo này nữa, mang thoải mái lắm, rất thích hợp để khiêu vũ, Tiểu Bảo thử xem."

Mẹ loay hoay thử quần áo cho con trai út, Văn Tiểu Dữ ngượng ngùng đứng trước gương như một con búp bê bị bày biện sao cũng được. Khó khăn lắm mới chờ đến lúc mẹ vừa lòng, Văn Tiểu Dữ lập tức chạy trốn, vội vàng chạy về căn phòng trên lầu hai.

Văn Trăn đang làm việc trong phòng, nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, anh nhìn màn hình máy tính, bình tĩnh không dao động.

Ngày hôm qua khi y đưa Văn Tiểu Dữ về nhà, mẹ nhìn thấy con út không vui, liền đặc biệt đến đây dò hỏi y chuyện gì đã xảy ra.

"Em ấy muốn đi tìm mẹ nuôi của mình."

Văn Trăn nói.

Mẹ rất hiểu:

"Tiểu Dữ coi trọng tình cảm, tốt bụng, điều đó rất tốt."

"Cái loại gia đình này có gì đáng để nhớ đến chứ?"

Mẹ có chút ngạc nhiên:

"Sao con lại quan tâm chuyện của Tiểu Bảo quá vậy? Theo tính cách của con, con nên mặc kệ thằng bé mới đúng."

"Không quan tâm, chỉ cảm thấy lạ thôi."

Lý Thanh liền nói:

"Không phải là thằng bé nhớ về cái tốt của cha mẹ nuôi, mà là thằng bé vẫn chưa thể nhớ về cái tốt của chúng ta. Văn Trăn, là chúng ta đánh mất thằng bé, con không ôm thằng bé vào lòng, thì sao nó biết trái tim con ấm áp chứ?"

-

Văn Trăn nhẹ nhàng lướt chuột, màn hình máy tính phản chiếu một chút ánh sáng vào đôi mắt sâu đen láy của y. Y xử lý công việc trong công ty, trong đầu lại hiện lên hình bóng của Văn Tiểu Dữ.

Y chỉ cảm thấy rằng nếu Văn Tiểu Dữ là người nhà họ Văn, thì nên đứng trong ranh giới của gia đình bọn họ. Y không thích dây dưa, mơ hồ không rõ ràng, ghét phải lãng phí tình cảm và tinh lực mà không có lý lo.

Văn Trăn không vui vì Văn Tiểu Dữ cứ có ý định rời khỏi lãnh địa.

-Hết chương 5-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top