Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50: Tuyết quá lạnh

Màn trình diễn của Văn Tiểu Dữ rất thành công và cậu đã giành được huy chương vàng của cuộc thi khiêu vũ cấp quốc gia Phong Hoa Bôi. Tính đến nay, Văn Tiểu Dữ đã giành được 3 huy chương vàng trong các cuộc thi cấp quốc gia trước khi tốt nghiệp đại học với thành tích nổi bật.

Dưới sự đuổi theo của ánh đèn sân khấu và lời khen ngợi của mọi người, mùa hè trôi qua, Văn Tiểu Dữ bước vào năm tư đại học.

Văn Gia Lương và Lý Thanh đã lên kế hoạch cho tương lai của Văn Tiểu Dữ từ lâu. Có thể nói là dù Văn Tiểu Dữ muốn bay xa bay cao đến đâu trong giới khiêu vũ này, bọn họ cũng sẽ đứng phía sau tạo mọi điều kiện cho cậu. Lý Thanh cảm thấy Văn Tiểu Dữ chọn con đường nào cũng được, trong khi Văn Gia Lương lại mong muốn Văn Tiểu Dữ có thể nhận lời mời của Nhà hát Ca múa Quốc gia và trở thành một vũ công chuyên nghiệp.

Trong thâm tâm Văn Tiểu Dữ lại hướng về Đoàn nghệ thuật Sâm Lâm, nhưng Đoàn nghệ thuật Sâm Lâm là một đoàn nghệ thuật đẳng cấp thế giới, có tính chuyên nghiệp cao, đồng thời việc kiểm tra để vào đoàn cũng rất khắt khe. Văn Tiểu Dữ tự nhận rằng trình độ chuyên môn và lý lịch của mình còn kém, chưa đủ điều kiện.

Cậu rất muốn bàn bạc về kế hoạch tương lai với cô giáo của mình, nhưng Sâm Nhiễm đã đưa Đoàn nghệ thuật Sâm Lâm ra nước ngoài lưu diễn vòng quanh thế giới vào tháng trước, sẽ không về nước trong một khoảng thời gian ngắn.

Sau khi Văn Tiểu Dữ bước vào năm tư đại học, Khương Hà và Thẩm Mạnh Tâm cũng tốt nghiệp. Dù bận nhưng Khương Hà vẫn tranh thủ thời gian trở về từ đoàn làm phim để tham gia kỳ thi tốt nghiệp, hôm về trường hắn đã đặc biệt hẹn Văn Tiểu Dữ ra ngoài ăn một bữa.

Trong bữa cơm, Văn Tiểu Dữ có hỏi sao đàn chị Mạnh Tâm không đi cùng hắn, Khương Hà bất lực nói cả hai cãi nhau và đang chiến tranh lạnh hơn một tuần rồi. Nguyên nhân là vì từ khi bắt đầu đóng phim Khương Hà trở nên rất bận rộn, đã vậy còn phải lo cho việc học và tập múa nên đương nhiên không có thời gian ở bên bạn gái. Họ đã cãi nhau nhiều lần về vấn đề này, cả hai cãi mãi cũng mệt nên bắt đầu chiến tranh lạnh.

"Sáng mới 6 giờ anh đã thức, vừa thức là lao ngay đến đoàn làm phim, trên đường đi còn phải học thuộc lời thoại. Sau đó, đến chiều anh lại trở về trường tập múa, tối còn phải tham gia lớp diễn xuất, dù như thế nhưng anh vẫn dành thời gian ra để trò chuyện điện thoại với cổ tận hai tiếng, không ngủ nghỉ gì luôn."

Khương Hà khổ sở kể hết với Văn Tiểu Dữ:

"Cuối cùng, chỉ vì anh không thể đi xem buổi hòa nhạc của người nào đó với cổ, cổ liền nổi cáu với anh."

Đương nhiên, hắn chỉ nói vậy thôi chứ cũng không trông chờ vào Văn Tiểu Dữ có thể đưa ra ý kiến gì cho hắn. Đàn em này của hắn được trường học công nhận là núi băng nhỏ đấy, có một số người trên mạng còn đặt cho cậu mấy biệt danh kỳ lạ như "chàng tiên nhỏ cổ điển" nữa. Tóm lại là trông cậu như có tiên khí và không có thất tình lục dục gì sất, Khương Hà cũng không muốn nói về chủ đề yêu đương với Văn Tiểu Dữ.

Tuy nhiên, hắn lại nghe thấy Văn Tiểu Dữ hỏi mình:

"Mỗi lần cãi nhau xong, hai người đã làm lành như thế nào?"

Khương Hà sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ:

"Nếu anh không đi dỗ cô ấy, thì đổi lại thành cô ấy tới dỗ anh thôi. Nói chung thì cũng phải có một trong hai người bọn anh sẽ chủ động làm lành, dù sao cũng chỉ cãi nhau vì vài ba chuyện vụn vặt nên cũng không cần phải phân rõ là ai đúng ai sai đâu."

Văn Tiểu Dữ yên lặng nghe, sau đó gật đầu nói với Khương Hà:

"Hai người mau làm lành đi."

Khương Hà bật cười:

"Được rồi được rồi, nể tình em quan tâm tụi anh như vậy, ăn xong bữa cơm này anh sẽ đi dỗ cô ấy."

Tạm biệt Khương Hà xong Văn Tiểu Dữ liền trở về nhà, hiện tại cậu đang sống một mình, thỉnh thoảng Lý Thanh sẽ đến thủ đô ở với cậu vài ngày, hầu hết thời gian còn lại đều liên lạc qua điện thoại.

Sau khi Văn Tiểu Dữ về tới nhà thì nhận được tin nhắn của chuyên gia dinh dưỡng, đối phương nói rằng giờ đang chuẩn bị qua đây nấu bữa trưa cho cậu. Văn Tiểu Dữ nhắn lại là không cần, cậu ăn bên ngoài rồi. Chuyên gia dinh dưỡng nói được, anh ta sẽ ghé qua đây vào giờ ăn tối.

Chuyên gia dinh dưỡng mà Văn Trăn thuê hồi trước đã bắt đầu đến nhà làm cơm dinh dưỡng cho cậu trở lại. Ngay sau cuộc thi Phong Hoa Bôi được tổ chức hồi tháng sáu kết thúc, đối phương đã gọi cho cậu để nói chuyện và bày tỏ rất mong được tiếp tục chuẩn bị cơm dinh dưỡng hằng ngày cho cậu.

Văn Tiểu Dữ định từ chối nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó mà đã đồng ý. Khi chuyên gia dinh dưỡng đến nhà nấu cơm cho cậu, Văn Tiểu Dữ đã đi theo anh ta vào bếp và vẩn thận hỏi rằng có phải anh cậu bảo anh ta đến không.

Chuyên gia dinh dưỡng trả lời là hồi trước ông chủ đã trả luôn nửa năm lương cho anh ta, nhưng sau đó do hai người đi du lịch ở Châu Âu, vả lại Văn Tiểu Dữ còn thường xuyên đi đến thành phố S, dần dần số ngày cứ gộp lại nhiều hơn, nên giờ anh ta phải đến làm bù lại cho những ngày đó.

Văn Tiểu Dữ thất vọng gật đầu, nói mình đã hiểu.

Văn Tiểu Dữ trở về thành phố S thường xuyên hơn, bởi vì Văn Gia Lương luôn cảm thấy nhớ cậu. Bây giờ Văn Gia Lương lúc nào cũng cần chống gậy để đi lại, nếu không sẽ mệt đến nỗi thở hổn hển.

Văn Gia Lương rất thích ở bên cạnh con út.

Mỗi lần Văn Tiểu Dữ trở về, ông cụ lại trở nên tinh thần phơi phới, đôi khi ông sẽ dạy cho Văn Tiểu Dữ chơi cờ, đôi khi lại kể cho Văn Tiểu Dữ nghe rất nhiều chuyện thú vị, trong đó có cả kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp thời trẻ của ông. Văn Gia Lương lăn lộn ngoài xã hội rất nhiều năm nên chỉ cần kể đại một câu chuyện thôi thì đó cũng là một câu chuyện thú vị, Văn Tiểu Dữ rất vui khi được nghe cha kể chuyện và cũng chỉ khi ngồi trò chuyện với ông thì cậu mới cười được.

Thỉnh thoảng cha cũng nhắc đến Văn Trăn, nhờ cha mà Văn Tiểu Dữ mới biết Văn Trăn phát triển rất tốt ở Singapore, tựa như khi Văn Trăn được chuyển từ tổng bộ đến thủ đô để phát triển thị trường hồi trước, Văn Trăn luôn có thể giải quyết ổn thỏa mọi vấn đề nan giải, mọi chuyện khó khăn đều được sắp xếp gọn gàng khi nằm trong tay y.

Văn Trăn rời đi vào đầu tháng 2, bây giờ đã là tháng 12. Mùa đông lại đến, có đôi khi Văn Tiểu Dữ ngồi mình ên trên giường lặng lẽ lật lịch ngày trên điện thoại, mới nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.

Mà đồng thời, bọn họ cũng đã không liên lạc với nhau lâu lắm rồi.

Văn Tiểu Dữ vẫn còn đến phòng tư vấn tâm lý của trường.

Thật ra việc đặt lịch hẹn ở phòng tư vấn rất dễ, cũng có thể đến và đi bất cứ lúc nào, hầu hết mọi người đến đây để kể khổ với các chuyên gia tâm lý, sau khi đến một hai lần để kể hết ra thì họ sẽ không đến nữa.

Nhưng lần nào bác sĩ Lâm tư vấn xong, cô cũng sẽ hỏi Văn Tiểu Dữ có đến nữa không, ý của cô là mong Văn Tiểu Dữ sẽ đến nữa. Cứ liên tục như thế, số lần mà Văn Tiểu Dữ gặp bác sĩ Lâm cũng trở nên nhiều hơn.

"Gần đây cậu còn uống thuốc không?"

"Tôi ngừng uống thuốc lâu rồi."

Bác sĩ Lâm đã thân với cậu hơn một chút:

"Trong thời gian này cậu có liên lạc với bạn trai cũ không?"

Văn Tiểu Dữ ngồi trên ghế cầm cốc giữ nhiệt của mình, lắc đầu:

"Không có."

"Tôi cảm thấy dường như cậu nhớ anh ta rất nhiều."

"Tôi không thể liên lạc với anh ấy được."

Văn Tiểu Dữ đáp:

"Nếu không ba mẹ tôi sẽ buồn lắm."

Bác sĩ Lâm vẫn cầm sổ ghi chép của mình theo thói quen, số chữ trên đó ngày càng tăng theo số lần trò chuyện với Văn Tiểu Dữ, ngoài cô ra thì cũng không ai được đọc cuốn sổ này hết. Bác sĩ Lâm ngẫm nghĩ, ngón tay viết một hàng chữ trên trang giấy, "tính cách hướng nội". Bên dưới là một hàng chữ khác, "buông bỏ bản thân".

Bác sĩ Lâm chợt đặt một câu hỏi:

"Cậu cảm thấy hạnh phúc là dựa vào bản thân, hay hạnh phúc là dựa vào người thân của mình?"

Văn Tiểu Dữ cau mày khi được hỏi như thế, cậu nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời:

"Tôi cảm thấy hạnh phúc không nên được tạo ra từ sự đau khổ của người khác."

Bác sĩ Lâm nói:

"Vậy thì niềm hạnh phúc của người khác cũng không nên được tạo ra từ sự đau khổ của cậu."

Văn Tiểu Dữ ngẩn ra:

"...... Đúng là như thế."

"Cha mẹ của cậu cũng không muốn niềm hạnh phúc của mình được tạo ra từ sự đau khổ của cậu đâu."

"Bọn họ sẽ không biết."

Văn Tiểu Dữ thấp giọng nói:

"Miễn là tôi không nói với họ."

Bác sĩ Lâm nói:

"Nghĩa là cậu chỉ muốn giữ vẻ bình tĩnh ở ngoài mặt vậy thôi đúng không?"

Văn Tiểu Dữ khựng lại một lúc, sau đó bất lực mỉm cười nói:

"Có lúc cô nói chuyện thẳng thừng thật luôn đấy."

"Xin lỗi."

"Không sao."

Cách nói chuyện của bác sĩ Lâm có chút giống Văn Trăn, ngắn gọn và chọc thẳng vào điểm yếu của người ta, rất nhiều người không thích nghe, nhưng Văn Tiểu Dữ lại không để ý.

Cậu biết đúng là mình chỉ đang giữ vẻ bình tĩnh ngoài mặt vậy thôi, không liên quan gì đến vui hay buồn, mà chỉ quay cuồng theo thời gian một cách máy móc.

Ngày tháng trong cuộc sống của cậu dần trở nên giống nhau.

Mùa đông năm nay lạnh vô cùng, tuyết rơi vào đúng ngày lễ Giáng sinh. Vài ngày sau, khi sắp đến gần Tết Nguyên Đán thì tuyết bắt đầu rơi thêm lần nữa. Lý Thanh đặc biệt đến thủ đô trước Tết Nguyên Đán một ngày để ăn tết với Văn Tiểu Dữ, bà đã loay hoay trong bếp cả buổi sáng để hầm canh cho cậu.

Bên phía nhà trường đã tổ chức một bữa tiệc mừng năm mới rất hoành tráng. Tiệc mừng năm mới của Học viện Múa Thủ đô luôn rất nổi tiếng bởi vì nó khác với các ngôi trường khác, bữa tiệc đầu năm mới của họ là một bữa tiệc múa xã giao, người tham gia cần phải mặc vest hoặc váy dạ hội, biết múa cơ bản và có lễ nghi khiêu vũ mới được phép bước vào sàn nhảy. Những người còn lại thì đứng bên cạnh dõi theo, hoặc ăn uống nói chuyện với nhau trong lúc tạm nghỉ.

Văn Tiểu Dữ vốn không muốn tham gia tiệc mừng năm mới, cậu rất ít khi tham gia các buổi tiệc đông người thế này. Nhưng không biết tại sao Thẩm Mạnh Tâm lại gọi cho cậu, sau đó ngại ngùng hỏi liệu cậu có thể đi cùng cô đến bữa tiệc với tư cách là bạn nhảy hay không.

"Mấy năm trước chị bận suốt, lần nào cũng bỏ lỡ tiệc mừng năm mới, chị cảm thấy rất tiếc."

Thẩm Mạnh Tâm bất lực nói với Văn Tiểu Dữ trong điện thoại:

"Nhà trường nói sinh viên đã tốt nghiệp cũng được phép tham gia bữa tiệc năm nay, chị nghe xong liền muốn đi. Nhưng hầu hết những người chị quen biết đã tốt nghiệp hết cả rồi, mà cũng có rất ít người trong số họ muốn tham gia bữa tiệc này, nên chị nghĩ hay là mời em thử xem sao."

Văn Tiểu Dữ khó hiểu:

"Anh Khương Hà đâu rồi chị?"

"Ơ, em không biết sao? Chị tưởng ổng kể cho em biết rồi chứ."

Thẩm Mạnh Tâm giả vờ thoải mái nói ở đầu dây bên kia:

"Tụi chị chia tay rồi."

Cuối cùng Văn Tiểu Dữ vẫn tìm ra một bộ vest đen mặc vào, đi tham gia tiệc mừng năm mới với Thẩm Mạnh Tâm. Hôm đó Thẩm Mạnh Tâm ăn mặc rất đẹp, cô mặc một chiếc váy dài bo eo màu xanh nước biển, để lộ vòng eo thon thả có thể ôm hết bằng một tay, mái tóc dài được búi cao, nước da thì trắng nõn nà.

Hai người ngồi vào bàn ăn, Thẩm Mạnh Tâm cầm hai ly champagne, Văn Tiểu Dữ chậm rãi uống cùng cô. Thẩm Mạnh Tâm nói Khương Hà đóng phim rất bận, trong một tháng cả hai không gọi cho nhau được mấy lần, mới đầu họ còn gửi tin nhắn chào buổi sáng chúc ngủ ngon, hỏi đối phương đã ăn gì chưa mỗi ngày, nhưng sau này không gửi tin nhắn nào nữa. Thẩm Mạnh Tâm cũng đã chạy đến công ty Khương Hà để tìm hắn vài lần, hai lần đầu đều không gặp được hắn, đến lần cuối cùng thì nhìn thấy Khương Hà vừa nói vừa cười đi ra khỏi công ty với một cô gái trẻ đẹp.

Lúc ấy Thẩm Mạnh Tâm xoay người đi luôn, cô về nhà suy nghĩ một đêm và sang ngày hôm sau đã gửi tin nhắn chia tay Khương Hà. Nửa ngày sau Khương Hà mới gọi sang hỏi cô tại sao, hôm trước Thẩm Mạnh Tâm đã khóc rất nhiều nên giờ không muốn khóc nữa, cô tức giận cãi nhau một trận với Khương Hà qua điện thoại, sau đó chia tay hẳn.

"Yêu đương kiểu đó có gì thú vị nữa đâu?"

Thẩm Mạnh Tâm uống hết một ly champagne, nghiêm túc nói với Văn Tiểu Dữ:

"Cả hai đều mệt mỏi và không vui, chia tay cho rồi."

Thẩm Mạnh Tâm là một cô gái sinh ra ở một thị trấn nhỏ, bởi vì có tài năng múa và sự cố gắng không ngừng nghỉ của mình, cô đã đậu vào Học viện Múa Thủ đô, bước vào thế giới đầy màu sắc này và gặp được Khương Hà, chàng trai sinh ra ở thành phố lớn này. Từ nhỏ, Thẩm Mạnh Tâm đã có lòng kiêu ngạo, không chịu thất bại, học giỏi mà múa cũng giỏi, sau khi tốt nghiệp, dù có khó khăn vất vả đến đâu cô cũng quyết định ở lại thủ đô. Sự dịu dàng mềm mại và rộng rãi của Khương Hà đã bao bọc lấy góc cạch sắc bén của Thẩm Mạnh Tâm.

Văn Tiểu Dữ cẩn thận nhìn Thẩm Mạnh Tâm, trông thấy bộ dáng cô đơn sắp khóc của cô. Chẳng hiểu sao cậu cũng cảm thấy buồn, bèn cúi đầu không nhìn cô nữa.

"Có khi nào là hiểu lầm không?"

"Có thì sao? Bọn chị nên đường ai nấy đi từ lâu rồi, nếu không nói chia tay hôm nay thì ngày mai cũng sẽ nói thôi, có những lời nói không cần phải nói rõ ràng, dần dần cả hai cũng tự hiểu trong lòng mà thôi."

'Nghĩa là cậu chỉ muốn giữ vẻ bình tĩnh ở ngoài mặt vậy thôi đúng không?'

Văn Tiểu Dữ lặp lại câu hỏi mà bác sĩ Lâm đã hỏi cậu trong đầu, cậu cũng tự hỏi mình.

Ngay khi nhìn thấy mọi sự khó khăn sắp đổ ập xuống, báo trước nỗi đau khổ và giày vò cần phải đối mặt, phải chăng phản ứng bản năng của con người là âm thầm tự làm tê liệt bản thân mình trước bão giông ùa đến? Vì rốt cuộc làm như vậy sẽ trốn tránh được nỗi đau khổ này trong chốc lát, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc mà bản thân ảo tưởng ra nữa.

Thế nhưng sau cùng, ta vẫn phải chủ động đào đi thứ quý giá chôn giấu trong lòng, đổi lại thành một con người lành lặn như không có chút vết rách nào cả.

Giữa tiếng nhạc du dương vui tươi, Văn Tiểu Dữ cầm tay Thẩm Mạnh Tâm, tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, hai người như hai giọt nước trượt vào sàn nhảy, dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Nhưng Văn Tiểu Dữ không để ý, Thẩm Mạnh Tâm cũng coi như không nhìn thấy.

Văn Tiểu Dữ hỏi:

"Giờ chị có ổn không?"

Thẩm Mạnh Tâm cười nói:

"Sao lại hỏi chị như vậy?"

Bởi vì em không ổn.

Văn Tiểu Dữ trả lời trong lòng.

Cậu không biết phải diễn tả loại 'không ổn' này ra sao cả, chỉ có thể cảm nhận được tâm hồn mình bị đánh nát vỡ toang thành một cái hố đen sâu hoắm kéo đến từng đợt đau nhói âm ỉ không dứt. Rồi cậu lại như bị hút sâu vào chính hố đen đó, gặp phải giông tố và bị vùi dập đến tan tành.

Cậu không còn bình tĩnh được nữa.

Tiệc tàn, sự ồn ào náo nhiệt lắng xuống. Văn Tiểu Dữ và Thẩm Mạnh Tâm chào tạm biệt nhau tại cửa phòng tiệc, trước khi rời đi, Thẩm Mạnh Tâm đã mỉm cười nói cảm ơn Văn Tiểu Dữ, sau đó bung dù giẫm lên nền tuyết rời đi một mình.

Văn Tiểu Dữ kéo khóa áo khác bông lên cao, quấn khăn quàng cổ cho mình rồi bước vào trong đêm tuyết rơi đầy trời.

Cậu bước xuống bậc thang, dưới bậc thang có những bụi cây phủ đầy tuyết, Văn Tiểu Dữ giẫm lên nền tuyết, vòng qua bụi cây, thoáng nhìn thấy bóng dáng của một chiếc ô tô cách đó không xa.

Văn Tiểu Dữ đang định đi qua luôn nhưng cậu lại chợt dừng bước, ngơ ngác nhìn chiếc xe đó. Đầu óc cậu thoáng chốc trở nên trống rỗng, bần thần bước về phía chiếc xe vài bước với đôi chân cứng đờ, rồi dừng lại đứng yên trước chiếc xe một khoảng cách và nhìn chằm chằm vào biển số xe.

Cửa xe mở ra vang lên một tiếng động khẽ khàng, người đàn ông bước xuống xe, vẫn là dáng người cao lớn mặc trên người chiếc áo khoác tối màu quen thuộc đó. Cửa xe đóng lại, phòng tiệc to lớn chắn mất ánh sáng đèn đường, tạo ra một cái bóng nghiêng giấu đi bóng dáng của hai người họ.

Văn Trăn lên tiếng trước:

"Bữa tiệc vui không?"

Văn Tiểu Dữ đứng trên nền tuyết giống như một người tuyết bị đông cứng:

"Sao anh về đây vậy?"

"Anh về thủ đô họp, nghe nói trường em tổ chức tiệc nên ghé qua xem thử."

Tim Văn Tiểu Dữ đột nhiên đập nhanh hơn, sau đó dần dần chậm lại, rồi cậu im lặng, ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn tay buông thõng bên người Văn Trăn, thậm chí cũng không có can đảm để ngẩng đầu lên. Trong lúc nhất thời cậu đứng đơ ra đó, có nhiều điều muốn nói đến nỗi cổ họng đã nghẹn lại, không thể thốt ra được từ nào.

"Anh."

Giọng cậu yếu ớt như đang thầm thì:

"Anh còn...... còn đi nữa không?"

Văn Trăn giơ tay lên xem đồng hồ rồi nói:

"Anh sẽ ngồi chuyến bay lúc 10 giờ 40 để trở lại Singapore."

Bụng Văn Tiểu Dữ bắt đầu cồn cào, nhưng cậu như không cảm nhận được, khuôn mặt tái nhợt đã bị bóng tối che mất:

"Vậy anh có về nữa không?"

Hai người rơi vào im lặng, Văn Tiểu Dữ đứng đó trong sợ hãi như đang đợi bị xử tử vậy, thậm chí cậu còn không phân biệt được đây là mơ hay hiện thực, bởi vì Văn Trăn ở quá xa cậu, mà tuyết cũng quá lạnh.

Sau một lúc im lặng, Văn Tiểu Dữ nghe thấy Văn Trăn nói với mình rằng:

"Em chưa từng nghĩ đến việc đi theo anh, vậy còn hỏi mấy câu như này làm gì?"

Văn Tiểu Dữ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Văn Trăn, mà Văn Trăn đã mở cửa ngồi vào trong xe. Đèn pha của xe bật sáng, Văn Tiểu Dữ theo bản năng tránh ra, chiếc xe nổ máy chạy đi trước mặt cậu, cậu cất bước đuổi theo:

"Anh...... anh ơi!"

Xe quay đầu chạy ra khỏi cổng trường rồi mất hút, Văn Tiểu Dữ lập tức đuổi theo, suýt nữa đã trượt chân ngã xuống nền tuyết. Tiết trời lạnh thấu xương, Văn Tiểu Dữ thở dốc, đứng đó một lúc rồi đột nhiên chạy về phía cổng trường.

Cậu vẫy một chiếc taxi ở cổng trường, lên xe báo địa chỉ tiểu khu trên đường Mẫn Hoa xong thì liền lấy điện thoại ra mở lên. Không khí lạnh tràn vào phổi lúc chạy khiến cậu lạnh đến nỗi rùng mình, ngón tay cậu cũng đang run lên, đôi mắt đã nhòe đi vì nước mắt. Văn Tiểu Dữ dùng ngón tay run run dụi mắt thật mạnh, nhanh chóng tìm kiếm chuyến bay từ thủ đô đến Singapore lúc 10 giờ 40 tối nay trên phần mềm đặt vé.

Đầu óc như đã ngừng hoạt động, lúc này cậu chỉ biết tập trung vào thông tin của một chuyến bay, không thể nghĩ được điều gì khác nữa. Văn Tiểu Dữ lướt qua từng chuyến bay, lướt đến chuyến mà Văn Trăn đi.

Văn Tiểu Dữ vội vàng mua một vé hạng phổ thông, chẳng mấy chốc taxi đã chạy đến cổng tiểu khu. Văn Tiểu Dữ trả tiền xong thì vội vàng xuống xe, chạy một mạch vào tiểu khu, đi thang máy lên lầu trong cảm giác sốt ruột. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, mắt luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại mãi đến khi đã mua vé thành công, lúc này cửa thang máy cũng mở ra.

Cậu nhanh chóng mở cửa ra, mùi thơm của nồi canh hầm bay khắp phòng chui vào mũi cậu, Văn Tiểu Dữ không để ý mà bước nhanh vào phòng ngủ.

Lý Thanh thò đầu ra từ phòng bếp:

"Tiểu Bảo về rồi hả con? Lại đây ăn canh này."

Văn Tiểu Dữ không nghe thấy, cơ thể cậu đang nóng lên, do chạy một mạch về nhà nên giờ cậu vẫn còn đang thở dốc và đôi tai cũng ù đi mà không rõ vì sao. Cậu nhanh chóng lấy ra chứng minh thư, hộ chiếu và các giấy tờ khác, rồi đổ hết đồ đạc trong cặp ra định nhét một ít quần áo vào, nhưng cậu đã khựng lại một lúc, rồi lập tức cầm lấy cặp đeo lên lưng.

Đã 9 giờ rồi và cậu phải nhanh lên.

Văn Tiểu Dữ đeo cặp vội vàng đi ra ngoài, Lý Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì vội hỏi:

"Tiểu Bảo đi đâu nữa vậy con?"

Văn Tiểu Dữ vội vàng đeo giày vào, căng thẳng tránh né ánh mắt của Lý Thanh:

"Con bận chút việc."

"Trễ thế này rồi còn có chuyện gì nữa vậy? Con nhớ về sớm nha, mẹ đã hầm canh xương bò mà con thích......"

Văn Tiểu Dữ mở cửa lao ra ngoài như đang chạy trốn. Lý Thanh đeo tạp dề, ngơ ngác nhìn cánh cửa đã đóng lại.

Trong màn đêm lạnh lẽo, tuyết rơi dày đặc. Văn Tiểu Dữ bắt một chiếc taxi rồi lên xe, nói tên sân bay và yêu cầu tài xế chạy càng nhanh càng tốt.

"Bạn trẻ à, có tuyết trên đường, tôi không thể chạy nhanh được đâu."

Văn Tiểu Dữ chỉ có thể nói được, sau đó không ngừng xem giờ trên điện thoại. Cậu muốn gọi cho Văn Trăn, nhưng lại căng thẳng đến mức cứ lật đi lật lại chiếc điện thoại trong tay mãi mà vẫn không dám gọi.

Giờ gọi qua thì phải nói gì đây? Nói mình đang ở trên đường, xin anh hãy chờ mình sao? Nhưng xe không thể chạy nhanh được, nếu kẹt xe trên đường không bắt kịp chuyến bay, liệu Văn Trăn còn chờ cậu không?

Đến nơi rồi gọi.

Văn Tiểu Dữ tự nói với mình như vậy.

Đợi đến cổng sân bay rồi hãy gọi cho anh, lúc đó cậu cũng đã đến nơi rồi, mọi giấy tờ đều ở trên người, cho dù Văn Trăn không đồng ý, cậu cũng có thể tự mình lên máy bay.

Văn Tiểu Dữ ngồi ở ghế sau xe taxi, nhìn những bông tuyết mịn màng tung bay ngoài cửa sổ, ánh đèn neon của thành phố nhấp nháy vụt qua, trong lòng lúc thì vô cùng bối rối, lúc lại bình tĩnh đến lạ thường.

Cậu đã bỏ chạy, với mong muốn được gặp Văn Trăn mà đầu óc mụ mị không còn nghĩ được điều gì khác chỉ còn biết chạy về nhà lấy giấy tờ, rồi cố hết sức chạy đến sân bay.

Điện thoại của cậu reo lên, là mẹ gọi. Văn Tiểu Dữ nhìn màn hình điện thoại, tim đập nhanh, cứ đơ ra cầm chiếc điện thoại đang rung, mãi đến khi hết thời gian bắt máy và hiện lên thông báo cuộc gọi nhỡ.

Văn Tiểu Dữ chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng. Chiếc xe chạy chậm lại, trời lạnh đường trơn, trung tâm thành phố bắt đầu ùn tắc. Văn Tiểu Dữ ngồi trong xe mà như đang ngồi trên mây, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu.

Bắt đầu từ khi cậu được mẹ và Văn Trăn tìm thấy ở nhà ba mẹ nuôi, họ như hai cỗ xe ngựa kéo cậu bay lên tầng mây, sau đó lại đẩy cậu lao vào vực thẳm lần nữa. Cậu như đã có được mọi thứ trong một đêm, nhưng khi đưa tay ra nắm lấy thì lại như đang chạm vào hình ảnh phản chiếu trong nước vậy.

Liệu Văn Trăn có mong cậu liều lĩnh chạy đến tìm y như vậy không?

Ban đêm tối đen như mực, Văn Tiểu Dữ không thể thấy rõ mặt Văn Trăn trong bóng tối ở nơi mà đèn đường không chiếu tới được, cậu chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng cao lớn thẳng tắp của y.

Cậu không biết Văn Trăn nhìn mình với ánh mắt như thế nào, không biết tại sao Văn Trăn lại xuất hiện ở trước mặt mình và tại sao lại rời đi dứt khoát đến vậy.

Văn Trăn chính là hình ảnh phản chiếu trong lòng cậu, cậu còn chẳng thể với tới chứ đừng nói là nắm lấy được, chỉ có thể nhìn hình ảnh phản chiếu đó đến và đi trong nỗi dày vò. Đôi khi cậu muốn cầu xin Văn Trăn ở lại, nhưng đôi khi lại đột nhiên từ bỏ, mong Văn Trăn sẽ luôn tự do như thế, không bao giờ bị mọi thứ ràng buộc giống như cậu.

Điện thoại của Văn Tiểu Dữ lại bắt đầu đổ chuông, có lẽ mẹ cũng đã nhận ra có điều gì đó không ổn mà bây giờ bà đã liên tục gửi vài tin nhắn đến hỏi cậu đi đâu vậy.

[Đã khuya rồi, bên ngoài tuyết lại rơi nhiều đến thế, Tiểu Bảo đi đâu vậy con?]

[Sao con không trả lời điện thoại? Mẹ rất lo cho con.]

[Tiểu Bảo gọi lại cho mẹ sớm nhé?]

Văn Tiểu Dữ còn không dám đọc kỹ tin nhắn chứ đừng nói đến trả lời, cậu hoảng hốt rời khỏi giao diện tin nhắn, cuối cùng xe cũng chạy đến nơi rồi, cậu vội vàng mở cửa xe, một cơn gió lạnh xen lẫn những hạt tuyết lạnh lẽo lập tức ập vào người cậu ngay khi cửa xe mở ra.

Chỉ còn mấy phút nữa là đến 10 giờ, Văn Tiểu Dữ chạy về phía cửa sân bay. Suốt dọc đường người đến người đi ồn ào nhốn nháo, cậu cầm điện thoại muốn gọi cho Văn Trăn nhưng mẹ lại liên tục gọi cho cậu, từng tiếng chuông giống như một sợi dây thừng đang căng ra kết mức để kéo Văn Tiểu Dữ quay trở lại.

Một tin nhắn hiện lên, nó đến từ Lý Thanh:

[Mẹ thật sự rất lo cho con, mẹ lo lắm, Tiểu Bảo giận rồi đúng không? Cho nên mới không muốn để ý đến mẹ? Tiểu Bảo, mẹ xin lỗi.]

Văn Tiểu Dữ thở hổn hển, đi từng bước đến cửa sân bay, rồi bước chân như bị bám chặt mà dần dần chậm lại. Cậu đeo một chiếc cặp trống trên lưng, mặc một chiếc áo khác bông lớn màu đen, thậm chí còn chưa thay bộ đồ vest bên trong ra, gót giày thì đầy bùn.

Cuối cùng cậu cũng bắt máy, cậu áp điện thoại vào tai và nhẹ giọng nói:

"Mẹ."

"Tiểu Bảo?"

Giọng nói của Lý Thanh vừa lo lắng vừa cẩn thận:

"Con đang ở đâu vậy? Hình như con đang ở bên ngoài, Tiểu Bảo về nhà được không con? Bên ngoài lạnh lắm, mẹ hầm canh cho con rồi này."

Lý Thanh lại cầu xin:

"Trễ lắm rồi, con mau về đi."

Văn Tiểu Dữ dừng bước, cậu đứng lẻ loi trước sân bay to lớn, tiếng thông báo của sân bay cứ vang vọng trên đầu cậu, phía xa là màn hình hiển thị thông tin chuyến bay được lắp đặt trên cao, xung quanh ồn ào ầm ĩ.

Không biết từ lúc nào mà cậu đã bắt đầu khóc trong im lặng, cậu đứng ngay tại cửa sân bay nhưng lại không thể bước vào, chỉ có thể bất lực rơi nước mắt không kìm được. Văn Tiểu Dữ cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết, như thể thân xác đột ngột mất hết linh hồn chỉ còn lại cái vỏ rỗng tuếch trơ trọi.

"Con sẽ......"

Văn Tiểu Dữ cố kìm nén tiếng khóc, hít sâu vài hơi để làm cho mình trông có vẻ vẫn bình thường, nói:

"Con sẽ về nhà ngay."

Vừa bỏ điện thoại xuống Văn Tiểu Dữ đã cảm thấy có chút choáng váng, cậu vịn vào vách tường bên cạnh một lúc để vơi đi cảm giác chóng mặt, rồi mới chậm rãi xoay người đi về hướng ngược lại với cửa sân bay.

Cậu bước ra khỏi hàng hiên dài, bông tuyết bay lả tả khắp bầu trời, đã dịu dàng lẳng lặng rơi lên người cậu một lần nữa.

-Hết chương 50-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top