Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Về nhà

Đầu năm, Nhà hát Ca múa nhạc Quốc gia đã liên lạc với Văn Tiểu Dữ và bày tỏ hy vọng cậu có thể gia nhập nhà hát sau khi tốt nghiệp. Nhà hát quốc gia đưa cho Văn Tiểu Dữ một cành ôliu nhưng cậu lại không hạ quyết tâm được. Ngay khi Văn Tiểu Dữ đang phân vân không biết có nên từ chối lời mời hay không, cô Sâm Nhiễm của cậu đã đến tìm cậu, hỏi cậu có muốn vào Đoàn nghệ thuật Sâm Lâm không.

Lúc này Văn Tiểu Dữ đã đồng ý mà không hề suy nghĩ, nhưng cậu sợ cô đang trêu mình nên còn ngốc nghếch hỏi lại rằng đây có phải là thật không. Năm ngoái Sâm Nhiễm bận rộn với chuyến lưu diễn toàn cầu, không có thời gian quan tâm cậu học trò nhỏ của mình, nghe được lời này mà không khỏi cảm thấy buồn cười. Bà nhìn ngắm khuôn mặt của Văn Tiểu Dữ, sau đó khẽ cau mày.

"Đương nhiên là thật rồi, cô đang tìm cách kéo em vào đoàn của bọn cô sau khi em tốt nghiệp đây này. Nhưng thi thì vẫn phải thi nhá, cô chỉ là người giới thiệu thôi, em cần phải được ban giám khảo và giáo viên trong đoàn công nhận thì em mới được vào."

Sâm Nhiễm nói rồi nắm lấy tay Văn Tiểu Dữ, bóp bóp ngón tay cậu nhìn tới nhìn lui:

"Sao em lại ốm nữa rồi?"

"Khoảng thời gian này...... em đã tập luyện suốt."

"Không thể để cân nặng cơ thể giảm xuống nhanh như này được, cứ như vậy thì sẽ ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp khiêu vũ của em đấy, trong cuộc thi Phong Hoa Bôi năm ngoái em cũng đã ốm lắm rồi."

Sâm Nhiễm nói:

"Tiểu Dữ, em gặp phải chuyện khó khăn gì đúng không? Em có thể tâm sự với cô, có chuyện gì cũng đừng giấu."

Văn Tiểu Dữ chỉ lắc đầu:

"Em sẽ thay đổi bản thân, cảm ơn cô Sâm."

Cậu bước vào kỳ nghỉ đông cuối cùng trong thời đại học, vì vẫn chưa đến tết nên Văn Tiểu Dữ cũng không về thành phố S ngay mà ở lại trường học chuẩn bị đồ án tốt nghiệp.

Trong một lần vừa ra khỏi phòng tập múa, Văn Tiểu Dữ tình cờ gặp được Thẩm Mạnh Tâm về trường thu thập tài liệu. Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Mạnh Tâm đã gia nhập vào đoàn kịch múa ba lê thủ đô nên rất bận, cả hai cũng không liên lạc gì với nhau từ sau bữa tiệc đón năm mới.

Nhìn sơ thì trạng thái của Thẩm Mạnh Tâm cũng không tệ lắm, cô mặc áo khoác ngắn phối với quần thể thao, tóc thì được buộc cao, đi ra khỏi trường chung với Văn Tiểu Dữ. Sau khi trò chuyện một lúc, cô đã hỏi Văn Tiểu Dữ rằng cuối tuần này có rảnh không, có muốn đi leo núi Hương Sơn với cô không.

Lâu lắm rồi Văn Tiểu Dữ không ra ngoài cho nên đã đồng ý.

Đến thứ bảy, cậu dậy sớm tắm rửa, bỏ đồ ăn nước uống vào máy cho ăn tự động cho Bách Tuế rồi thay đồ đi ra ngoài.

Hai người bắt xe buýt đến chân núi Hương Sơn, cả hai cũng đã ăn sáng rồi. Thời tiết hôm nay rất đẹp, tuy lạnh nhưng vẫn có ánh nắng, bầu trời cũng trong xanh hiếm có. Tuy núi Hương Sơn không cao nhưng đường đi lại quanh co, leo lên cũng xa. Văn Tiểu Dữ và Thẩm Mạnh Tâm tập thể dục quanh năm, trên đường leo núi, có lúc Văn Tiểu Dữ còn chụp ảnh cho Thẩm Mạnh Tâm nữa, cả hai leo suốt một đường không ngừng nghỉ, chưa đến một tiếng thì đã lên đến đỉnh núi rồi.

Trông Thẩm Mạnh Tâm đang có tinh thần rất tốt, cô háo hức muốn đi cáp treo nên hai người đã đi về phía tuyến cáp treo ngắm cảnh. Bọn họ dậy sớm, lại đi rất nhanh nên lúc này ở chỗ bán vé cáp treo vẫn chưa có người xếp hàng, có một tấm biển gỗ được cắm vào khoảng đất trống trước chỗ bán vé, trên tấm biển gỗ dán đầy thẻ xăm đỏ, chen chúc phấp phới trong gió.

Ngồi trên cáp treo nhìn xuống, phong cảnh đẹp tuyệt vời nên Thẩm Mạnh Tâm và Văn Tiểu Dữ đã chụp chung một tấm, sau đó cô ấy bảo muốn đăng nó lên story, Văn Tiểu Dữ liền đồng ý. Trên đường trở về thành phố sau khi xuống núi, Thẩm Mạnh Tâm ngồi trên tàu đường sắt hạng nhẹ tập trung chọn ảnh và chỉnh sửa lại, cô chọn 9 bức ảnh, bao gồm cả tấm ảnh cô và Văn Tiểu Dữ chụp chung, rồi đăng hết lên story với chế độ chỉ bạn bè mới xem được.

Sau khi trở lại nội thành, cả hai tạm biệt nhau trở về nhà mình, Văn Tiểu Dữ vừa vào nhà thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ Khương Hà.

Giọng điệu của Khương Hà rất sốt ruột, câu đầu tiên hắn hỏi sau khi cậu bắt máy là:

"Tiểu Dữ, em đã đến núi Hương Sơn với anh Tâm hả?"

Văn Tiểu Dữ không ngờ hắn sẽ gọi điện thoại cho mình nên có chút ngơ ngác:

"Vâng."

"Chỉ có hai người thôi sao?"

"Ừm."

Khương Hà nghe xong cảm thấy cả người đều khó chịu:

"Hai người đang quen nhau hả?!"

"......."

Văn Tiểu Dữ dở khóc dở cười:

"Không có, cuối tuần trước bọn em hẹn nhau đi chơi. Anh, anh sao vậy?"

Khương Hà không giải thích rõ với cậu qua điện thoại được, nên đã hỏi hiện giờ cậu đang sống ở đâu, bảo cậu cứ chờ ở nhà, hắn sẽ qua ngay. Văn Tiểu Dữ không biết tình huống giữa hắn và đàn chị Mạnh Tâm thật sự là như thế nào, đến khoảng giữa trưa, cậu đã xuống lầu mua đồ ăn về vừa nấu vừa chờ Khương Hà.

Hơn nửa tiếng sau, Khương Hà đã có mặt trong nhà Văn Tiểu Dữ, cả hai liền ngồi vào bàn dùng bữa.

"Anh thật sự không có muốn chia tay đâu."

Khương Hà nói với vẻ mặt bất lực, bận bịu trong thời gian qua nên giờ trông hắn còn đen hơn trước, nhưng tóc tai được cắt tỉa gọn gàng nên trông vẫn rất đẹp trai, tính cách cũng không thay đổi gì nhiều:

"Giờ cổ không quan tâm gì đến anh nữa, cổ cũng chặn hết số điện thoại và cả WeChat của anh luôn rồi, nhờ bạn học của anh kể nên anh mới biết đến cái story đó á chứ, mà hai người thân nhau như thế từ lúc nào vậy?"

Khương Hà ghen tỵ thấy rõ, hiển nhiên là hắn vẫn còn thích đàn chị Mạnh Tâm.

Văn Tiểu Dữ không hiểu lắm, hỏi:

"Chị Mạnh Tâm đã kể với em là có một lần chị ấy nhìn thấy anh đi cùng một cô gái rất xinh đẹp ra khỏi công ty......"

"Đó là đồng nghiệp của anh, lúc đó tụi anh cùng nhau đi gặp người đại diện, anh đã giải thích với anh Tâm rồi."

Khương Hà thở dài, trông rất mệt mỏi:

"Cô ấy không chỉ giận vì chuyện này đâu...... thôi quên đi."

Khương Hà không muốn kể khổ thêm, bèn cúi đầu tập trung ăn cơm, có vẻ như cũng đang đói. Văn Tiểu Dữ thấy Khương Hà như vậy, cảm thấy không đành lòng nên đã nói:

"Hay là em hẹn chị Mạnh Tâm ra ngoài giùm anh nha?"

"Gì cơ? Thôi đừng, nếu để một đàn em như em giúp anh mấy chuyện như thế này, thì anh còn làm đàn anh chi nữa."

Khương Hà cười, trông vẫn rất vui vẻ thoải mái:

"Không sao đâu, mấy ngày nữa anh có thời gian rồi sẽ đến đoàn kịch tìm chị Mạnh Tâm của em, dù thế nào đi nữa anh cũng phải nói chuyện rõ ràng với cô ấy."

Văn Tiểu Dữ cũng cười theo Khương Hà, cậu bị tính tình vui vẻ tươi sáng như ánh mặt trời của Khương Hà ảnh hưởng, tâm trạng dường như đã tốt lên một chút. Khương Hà ăn ké ở nhà Văn Tiểu Dữ, do đó đã chủ động đi rửa chén, xong xuôi rồi cũng không trò chuyện với Văn Tiểu Dữ được bao lâu đã phải chạy về công ty, trước khi hắn về, cả hai đã hẹn ra tết sẽ đi chơi với nhau một bữa.

Văn Tiểu Dữ mua vé máy bay xong, sẵn tiện mua luôn một vé cho Bách Tuế. Cậu thường xuyên phải bay tới bay lui giữa thành phố S và thủ đô, dẫn tới việc bây giờ Bách Tuế vừa nhìn thấy cậu sắp xếp hành lý thì nó sẽ gào lên và cào tay cậu. Về nhà ăn tết thì ít nhất cũng phải ở lại hơn một tuần, Văn Tiểu Dữ không muốn bé mèo ở một mình lẻ loi nên có ý định đưa nó về cùng mình.

Lúc thu dọn hành lý, Văn Tiểu Dữ đã lấy chìa khóa mở ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường, lấy ra một hộp nhẫn từ trong đó.

Cậu sắp đi xa một thời gian nên muốn cầm nhẫn theo bên mình. Cậu rất sợ làm mất nhẫn, nhưng nếu mang về thì lại sợ bị cha mẹ nhìn thấy.

Văn Tiểu Dữ ngồi xổm trên mặt đất, cầm nhẫn trên tay nhìn chăm chú. Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn bạc đẹp đẽ trơn láng loá sáng, bên trong được khắc một vài chữ cái tiếng Anh, là tên viết tắt của nhà sản xuất, cùng với tên viết tắt của Văn Trăn và Văn Tiểu Dữ. Cậu đã sớm khoắc sâu dòng chữ nho nhỏ này vào trong tâm trí mình.

Văn Tiểu Dữ cúi đầu xoa xoa chiếc nhẫn, cậu ngơ ra một hồi mới cất chiếc nhẫn vào trong hộp và nhét vào sâu trong ngăn tủ rồi đóng lại, dùng chìa khóa khóa lại kỹ càng.

Cậu quay lại thành phố S trước đêm giao thừa, lúc về đến nhà thì trời đã tối. Lý Thanh đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho cậu, sẵn tiện cũng mua cho Bách Tuế một cái ổ cho mèo siêu to và để trong phòng Văn Tiểu Dữ.

Lúc cả nhà đang ăn tối với nhau, Văn Gia Lương nói cho Văn Tiểu Dữ biết mai anh cậu sẽ về.

Tin tức này làm Văn Tiểu Dữ vô cùng bất ngờ, một lúc lâu sau cậu mới phản ứng lại mà "ừm" một tiếng, vô thức uống một muỗng canh, hoảng loạn che giấu tâm trạng của mình.

"Thằng bé về chuyến này, tạm thời không để nó đi nữa."

Văn Gia Lương nói:

"Có rất nhiều việc trong trụ sở chính cần nó có mặt để giải quyết."

Văn Gia Lương nhìn về phía Lý Thanh, Lý Thanh tâm trạng phức tạp gật đầu. Bà cũng rất nhớ Văn Trăn, nhưng nghĩ đến việc không biết sau khi Văn Trăn về sẽ tạo ra ảnh hưởng gì cho Văn Tiểu Dữ, thì trong lòng liền cảm thấy bất an.

Văn Tiểu Dữ không hỏi thêm gì, cậu ăn cơm xong liền trở về phòng. Bách Tuế đi theo cậu khắp nơi, Văn Tiểu Dữ leo lên giường ngồi yên không nhúc nhích, còn nó thì đi quanh cái ổ mới của mình vài vòng rồi nằm xuống ngủ ngon lành.

Văn Tiểu Dữ gần như là thức trắng đêm, mãi đến rạng sáng mới ngủ được. Thỉnh thoảng tim cậu lại đập nhanh dữ dội, cứ trằn trọc ngủ không yên, đầu óc luôn nghĩ đến việc anh mình sắp về.

Văn Tiểu Dữ chưa ngủ được bao lâu, mới sáng sớm đã được Lý Thanh gọi dậy ăn sáng, cậu cố gắng đứng dậy xuống lầu ăn sáng xong lại trở về phòng ngủ tiếp. Rất ít khi cậu làm việc và nghỉ ngơi không theo thời khóa biểu nhưng giờ lại ngủ một giấc đến gần trưa, sau khi rời giường rửa mặt thì lại đi ăn trưa. Thức trắng đêm cộng thêm ngủ không đúng giờ giấc nên đầu óc cậu lúc này cứ lờ đờ không được tỉnh táo lắm.

Cậu chờ đợi trong nỗi lo âu, rồi lại sợ cha mẹ nhận ra mình có điều gì đó không ổn nên đã liên tục tìm việc cho mình làm, để trông mình vẫn như bình thường không có gì khác lạ, sau khi chọn tới chọn lui thì cuối cùng cậu quyết định đưa Bách Tuế vào phòng tắm tắm rửa. Bách Tuế rất ngoan, nó đứng yên để cậu cầm vòi sen xả nước lên người mình, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào Văn Tiểu Dữ.

Văn Tiểu Dữ tắm rửa lau khô cho bé mèo xong, bế nó lên rời khỏi phòng tắm. Cậu vừa đi ngang qua phòng khách đã nghe thấy tiếng cửa chính mở ra, cùng với đó là giọng nói ngạc nhiên của dì giúp việc:

"Ôi chao, thằng bé đã về rồi, mà sao về sớm thế nhỉ?"

Văn Tiểu Dữ sững sờ tại chỗ, cậu nhìn thấy dì giúp việc đẩy vali vào từ huyền quan, lúc nhìn thấy cậu, bà còn cười tủm tỉm nói:

"Tiểu Dữ, anh con đang đi ở đằng sau kìa, rốt cuộc thằng bé cũng về rồi."

Văn Tiểu Dữ chỉ có thể ừm một tiếng đáp lại. Dì giúp việc tiếp tục đi cất vali, đằng sau là Văn Trăn vừa cởi áo khoác vừa đi vào phòng khách, ánh mắt cả hai chạm nhau.

Ngay sau đó Văn Tiểu Dữ quay mặt đi, tim cũng đập nhanh hơn. Cậu vẫn đang ôm bé mèo, chân thì tê rần mà cổ họng thì khô rát, một lúc lâu sau mới nặn ra được một câu:

"Anh về rồi."

Văn Trăn nhìn cậu, "ừ" một tiếng.

Văn Tiểu Dữ sợ cha mẹ xuống ngay lúc này nên không dám nói chuyện với Văn Trăn nữa mà thẫn thờ quay người đi lên tầng hai, trở lại phòng mình đóng cửa lại, ngồi xổm xuống dựa vào cửa, bỏ Bách Tuế xuống đất.

Cả người chẳng còn chút sức lực nào, cậu bèn ngồi bệt xuống đất. Văn Trăn về rồi, xuất hiện trước mặt cậu bằng xương bằng thịt, cậu có thể thấy rõ từng chi tiết trên mặt y. Cậu không biết tại sao mình lại kích động đến thế, gần như là chẳng thể điều khiển được cơ thể mình luôn.

Cậu đã không gặp anh của mình bao lâu rồi nhỉ? Đêm tuyết rơi vào tháng 12 năm ngoái giống như một giấc mơ vậy, sau này mỗi lần cậu nhớ lại thì đều tưởng mình đã bị ảo giác, Văn Trăn mà cậu nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, cậu chạy ra sân bay đuổi theo Văn Trăn hay lẻ loi đi dưới bầu trời tuyết rơi trắng xóa trở về nhà cũng chỉ là cảnh mà cậu tưởng tượng ra.

Và khi cậu về tới nhà, ánh đèn ấm áp và mùi canh hầm thoang thoảng trong nhà, cùng với ánh mắt ngập ngừng do dự của mẹ đã đánh thức cậu khỏi những ảo giác đó.

Văn Tiểu Dữ hoàn hồn, cảm giác tê dại trên đầu ngón tay dần biến mất.

Văn Trăn về nhà đúng hôm giao thừa, Lý Thanh và dì giúp việc đã bận rộn chuẩn bị cơm tất niên suốt cả một ngày, Văn Gia Lương và Văn Trăn trò chuyện trong phòng khách, Văn Tiểu Dữ cảm thấy mình không thể ngồi mãi trong phòng khách được nên đã trốn đến phòng tập múa. Đến tối khi cả nhà ngồi ăn cơm tất niên với nhau cũng vậy, có người hỏi thì cậu mới nói, không có thì ngồi yên đó ăn cơm. Hình như cậu cũng có nói mấy câu với Văn Trăn, nhưng sau đó muốn nghĩ lại xem mình đã nói cái gì, Văn Tiểu Dữ lại không nhớ rõ.

Văn Gia Lương nhận thấy Văn Tiểu Dữ có điều gì đó không ổn, nên tối trước khi đi ngủ ông đã trò chuyện riêng với Văn Tiểu Dữ, hỏi xem có phải cậu có tâm sự không. Văn Tiểu Dữ sợ mình bị lộ, không dám nói chuyện nhiều với cha, chỉ có thể tìm cớ nói mình chuẩn bị tốt nghiệp rồi, sắp phải giao đồ án tốt nghiệp nên bị áp lực rất lớn. Cũng may Văn Gia Lương tin cái cớ này, còn an ủi động viên cậu rất lâu.

Văn Tiểu Dữ cũng không biết mình đã trải qua cái tết rối ren lộn xộn này như thế nào nữa. Cậu ở nhà một tuần, ban đầu còn có thể trò chuyện vài câu như thường với Văn Trăn, sau đó thật sự không chịu đựng nổi nữa nên đã đi tìm cha nói mình muốn quay lại trường để tập múa.

Lúc ấy Lý Thanh cũng ở đó, nghe vậy liền hỏi:

"Con định khi nào quay lại trường? Để mẹ đưa con ra sân bay nhé."

Văn Gia Lương nói với vợ:

"Chẳng phải ngày mai em định qua chỗ mẹ sao? Có Văn Trăn ở đây mà, em đừng lo."

Lý Thanh còn chưa kịp nói chuyện, Văn Gia Lương đã gọi Văn Trăn đến trước mặt mình:

"Hai ngày nữa Tiểu Bảo sẽ quay lại trường học, vừa hay con cũng nên về thủ đô giải quyết mọi việc trong công ty bên đó đi rồi hãy về trụ sở chính."

Văn Trăn đồng ý.

Lý Thanh thoáng chốc thấp thỏm vô cùng, nhưng chồng bà đang ngồi bên cạnh, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn hai anh em rời đi mà không thể nói được một lời nào.

Hôm sau, Văn Tiểu Dữ thu dọn hành lý xong xuôi, xách theo túi đựng mèo rời khỏi nhà. Lý Thanh đưa cậu ra tận xe Văn Trăn, dặn dò:

"Tiểu Bảo về tới nhà rồi nhớ gọi điện thoại cho mẹ nha con."

Văn Tiểu Dữ gật đầu đồng ý, Lý Thanh lại nhìn sang Văn Trăn đang bỏ hành lý vào cốp xe. Văn Trăn đóng cốp xe lại, nói với Văn Tiểu Dữ:

"Đi thôi."

Trông y quá bình tĩnh, đến mức khiến Lý Thanh có ảo giác rằng giữa họ đã trở lại bình thường. Bà biết Văn Trăn là một đứa tương đối khuyết thiếu cảm xúc, mấy ngày nay nhìn Văn Trăn và Văn Tiểu Dữ ở nhà thân thiết như thường, bà đã nhiều lần tự hỏi phải chăng Văn Trăn với tư cách là một người trưởng thành chín chắn đã buông bỏ mối quan hệ tình cảm bất thường này rồi không.

Lý Thanh lo lắng sốt ruột, nhưng lại chỉ có thể nói:

"Trên đường chú ý an toàn."

Sau đó đứng ở cổng nhìn hai đứa nhỏ lên xe, rồi xe nổ máy chạy càng lúc càng xa, rất nhanh đã rời khỏi tầm mắt của bà.

Máy bay cất cánh từ sân bay thành phố S và hạ cánh xuống sân bay thủ đô hai giờ sau đó.

Hai người im lăng suốt chặng đường.

Sau khi rời khỏi nhà, cảm giác căng thẳng rốt cuộc đã tan biến khỏi lòng Văn Tiểu Dữ, cuối cùng cậu cũng có thể thả lỏng được một chút mà đánh một giấc trên máy bay, sau khi xuống máy bay thì lên xe về nhà, có tài xế lái xe ở phía trước, không phải ở một mình với Văn Trăn trong một không gian, nên Văn Tiểu Dữ không căng thẳng nữa, lại mơ màng ngủ gật trên xe.

Mãi đến khi xe chạy đến tiểu khu ở đường Mẫn Hoa thì cậu mới tỉnh, Văn Tiểu Dữ xách túi đựng mèo xuống xe, đi vòng ra sau cốp xe lấy hành lý. Cậu vừa đặt vali xuống đất, ngẩng đầu lên đã thấy Văn Trăn cũng xuống xe và đi vòng ra cốp xe không biết từ bao giờ.

Nhịp tim của Văn Tiểu Dữ lại tăng nhanh.

Văn Trăn chống một tay lên nắp cốp xe, đứng trước mặt Văn Tiểu Dữ, nhíu mày nhìn cậu:

"Em bị sao vậy?"

Từ sau khi Văn Trăn về nhà, cả hai chưa từng nói chuyện riêng với nhau lần nào. Trước khi mở miệng, Văn Tiểu Dữ tưởng mình sắp quên mất cách nói chuyện với Văn Trăn luôn rồi, cậu ngây người vài giây mới phản ứng lại:

"Em có bị sao đâu?"

"Em ngủ không ngon sao?"

Văn Trăn quan sát sắc mặt Văn Tiểu Dữ, y đã quan sát cậu suốt mấy ngày nay:

"Trông em cứ luôn uể oải."

Văn Tiểu Dữ bỗng nhiên căng thẳng:

"Em không có."

Cậu cúi đầu tránh né ánh mắt Văn Trăn, Văn Trăn không thể nhìn thấy rõ mặt cậu, bèn nói:

"Ngẩng đầu lên."

Văn Tiểu Dữ cứng người, Văn Trăn mất kiên nhẫn, giơ tay muốn nắm cằm cậu. Văn Tiểu Dữ lại biến thành một bé sứa, đột nhiên giật bắn người đưa tay cản cổ tay Văn Trăn:

"Thật sự không có, chỉ là...... chỉ là em tập múa suốt nên mệt, muốn nghỉ ngơi thôi."

Văn Trăn có chút mất kiên nhẫn thả tay xuống:

"Văn Tiểu Dữ, anh sẽ ăn thịt em hay gì?"

Văn Tiểu Dữ nghe được lời này sửng sốt một chút, rồi sau đó chậm rãi thả lỏng vai, đứng yên. Văn Trăn thấy cậu như vậy, chỉ muốn đè cậu lên xe hôn thật mạnh, tốt nhất là hôn đến khi mặt cậu đỏ bừng, môi cũng đỏ lựng để trông cậu có sức sống hơn thì mới được.

Nhưng y vẫn kiềm xuống, tiện tay đóng cốp xe lại, nói với Văn Tiểu Dữ:

"Ngày mai đến công ty gặp anh, rồi cùng nhau đi ăn nhé."

Văn Tiểu Dữ đứng đó im lặng một lát mới nhỏ giọng bảo:

"...... Được."

Lúc này, Văn Trăn mới lên xe rời đi. Văn Tiểu Dữ về nhà, bỏ hành lý xuống, thả bé mèo ra khỏi túi đựng mèo, xong xuôi lại đứng trong phòng khách trống trải một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cậu như được hít vào một luồng không khí trong lành, các bộ phận trong cơ thể rốt cuộc cũng có thể hoạt động bình thường, khiến máu bắt đầu lưu thông trở lại, làm tay chân cậu cũng dần dần ấm lên.

Dường như, cuối cùng cậu cũng sống lại rồi.

-Hết chương 53-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top