Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55: Cảnh xuân

Ngay hôm vừa thi xong, Văn Tiểu Dữ nhận được một cuộc gọi từ Văn Trăn, y bảo cậu hãy thu dọn đồ đạc về nhà ngay lập tức, vé máy bay đã được mua rồi.

Văn Trăn chỉ nói trong điện thoại rằng "ba không được khỏe", nhưng Văn Tiểu Dữ lại cảm thấy bất an không hiểu nổi, sau khi xin nghỉ với giáo viên, cậu liền vội vàng lên máy bay trở về thành phố S. Cậu chạy thẳng đến bệnh viện, khi tìm được phòng bệnh thì thấy Văn Trăn đang đứng đợi mình ở hành lang.

Văn Tiểu Dữ muốn vào phòng bệnh, nhưng bị Văn Trăn nắm lấy cổ tay dắt sang một bên:

"Ba vừa ngủ, lại đây nói đi."

"Mẹ đâu rồi anh?"

"Bà ấy đang nghỉ ngơi trong phòng."

Văn Trăn tìm chỗ ngồi ở đại sảnh ngồi xuống, rồi ra hiệu cho Văn Tiểu Dữ ngồi xuống bên cạnh mình. Trông y vẫn bình tĩnh như thường, điều này làm Văn Tiểu Dữ cũng bình tĩnh lại theo.

Khoảng ba ngày trước, Văn Gia Lương đột nhiên nói tức ngực. Lý Thanh luôn rất quan tâm đến sức khỏe của chồng, ngoại trừ lúc có chuyện đột xuất thì về cơ bản bà sẽ ở bên chồng mọi lúc. Ngay hôm đó, Lý Thanh đã gọi cho bác sĩ gia đình và trông cho Văn Gia Lương uống thuốc. Uống thuốc xong ông cụ ngủ suốt một đêm, nhưng sang sáng hôm sau thức dậy vẫn cảm thấy không khoẻ nên Lý Thanh đã đưa ông đến bệnh viện. Văn Gia Lương đã uống thuốc nhưng tinh thần vẫn uể oải, hít thở nặng nhọc lại ngắt quãng, rất ít khi tỉnh táo, thậm chí còn hôn mê ngay đêm được đưa vào bệnh viện, bởi vậy Lý Thanh đã gọi ngay cho Văn Trăn, gọi y về từ thủ đô.

Viện trưởng và Trưởng khoa Tim mạch thỉnh thoảng lại đến phòng bệnh thăm khám. Tình trạng Văn Gia Lương hôn mê vào đêm đó rất nghiêm trọng, nồng độ oxy trong máu chỉ 70, do đó chỉ có thể thở bằng miệng, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh, khiến Lý Thanh sợ tới mức bật khóc ngoài cửa phòng bệnh. Tuy nhiên, sau mọi nỗ lực cứu chữa, không ngờ ông cụ đã mơ màng tỉnh lại. Khi nhìn thấy Văn Trăn, ông còn hỏi y rằng Tiểu Bảo đâu rồi. Văn Trăn trả lời đang chuẩn bị cho kỳ thi, Văn Gia Lương đeo mặt nạ oxy, giọng nói mơ hồ bảo gọi Tiểu Bảo tới đây đi.

Văn Tiểu Dữ đi vào phòng bệnh.

Trời đã về đêm, các thiết bị y tế phát ra ánh sáng lờ mờ trong căn phòng tối om, mẹ đã ngủ quên trên chiếc giường nghỉ bên cạnh, mấy ngày nay hầu như bà không ngủ được một giấc nào, thế nên khi họ đến bà cũng không bị đánh thức. Văn Tiểu Dữ mò mẫm đi đến bên giường cha, Văn Trăn cũng đi theo bên cạnh cậu.

Văn Gia Lương đeo mặt nạ oxy, lúc hít thở, cổ họng lại phát ra tiếng ồ ồ, dường như mỗi lần thở đều rất vất vả. Với chút ánh sáng lờ mờ trong căn phòng tối om, Văn Tiểu Dữ nhìn thấy cha nhắm nghiền hai mắt, giữa hai hàng lông mày có những rãnh sâu, tràn ngập các vết hằn do nghĩ suy theo năm tháng.

Văn Tiểu Dữ ngồi xuống, cẩn thận nắm lấy tay Văn Gia Lương. Làn da của ông cụ lạnh ngắt, Văn Tiểu Dữ cúi đầu, xoa xoa ngón tay ông, mang đến chút ấm áp cho nó.

Cậu không biết mình đang cảm thấy như thế nào, chỉ vô cùng hy vọng nếu bây giờ cha ngủ trên chiếc giường ở nhà thì tốt quá. Mùi nước khử trùng trong phòng bệnh quá nồng, mà ở đây cũng quá lạnh, làm cho người ta ngủ chẳng ngon và cũng không cảm thấy ấm áp một chút nào.

Cậu hạ giọng hỏi:

"Ba sẽ khỏe lại chứ?"

Cậu quay đầu nhìn Văn Trăn với ánh mắt mong đợi, trong bóng tối, Văn Trăn chỉ lặng lẽ nhìn cậu rồi đáp:

"Anh không chắc."

"Trước đây ba có từng như vậy không?"

Văn Trăn im lặng một lát, thấp giọng ôn hòa nói:

"Ba già rồi."

Trong phòng bệnh yên tĩnh tối tăm, Văn Tiểu Dữ nghe thấy Văn Trăn nói với mình rằng:

"Ngày mai khi ba tỉnh lại, em đừng rơi nước mắt trước mặt ông ấy."

Văn Tiểu Dữ gật đầu, Văn Trăn cùng cậu ngồi bên giường cha một lát, sau đó hai người cùng nhau rời đi.

Màn đêm dần biến mất, ánh bình mình cũng theo đó mà xuất hiện.

Ông cụ tỉnh dậy lại từ trong bóng tối, mùi thuốc khử khùng đã nhạt dần, ông chậm rãi nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, nhìn thấy vợ mình đang ngồi ngơ ngác bên giường, sau đó lại cảm thấy tay mình đang bị ai đó nắm lấy, đầu ngón tay cảm nhận được chút suôn mượt. Nghiêng đầu nhìn sang, ông mới thấy đó là Tiểu Bảo đang tựa vào tay mình ngủ say.

"Gia Lương."

Lý Thanh gọi ông bằng chất giọng khàn khàn, tiếng gọi này đã đánh thức Văn Tiểu Dữ, cậu lập tức ngẩng đầu nhìn ông.

Văn Trăn cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha, có cả Văn Khang Tri, người sáng sớm nhận được tin tức từ mẹ và vội vã đến bệnh viện.

Chỉ mình Văn Gia Lương cười híp mắt, tinh thần của ông đang khá tốt, ông xoa tay Văn Tiểu Dữ, nói bằng giọng khàn khàn:

"Tiểu Bảo đừng ngủ ở đây, sẽ...... bị cảm đấy."

Lý Thanh bấm chuông gọi bác sĩ, sau khi bác sĩ tới, ông ấy đã kiểm tra tình trạng thể chất của Văn Gia Lương, Văn Gia Lương muốn tháo mặt nạ oxy ra, còn nhờ người nâng giường lên để mình có thể ngồi dậy một chút. Trông ông khá hơn hai ngày trước rất nhiều, cũng không còn thở dốc nữa, sau khi chủ nhiệm tự mình tới khám, ông ấy đã đồng ý để Văn Gia Lương có thể tạm thời tháo mặt nạ oxy ra.

Văn Gia Lương lại nói muốn về nhà, Lý Thanh cảm thấy rất khó xử, bà dịu dàng khuyên chồng ở lại thêm mấy ngày nữa hãy về, nhưng ông cụ cứ nhất quyết muốn đi, Lý Thanh không còn cách nào đành quay sang nhìn Văn Trăn xin giúp đỡ.

Văn Trăn nói:

"Về nhà thôi, bệnh viện vẫn không bằng ở nhà."

Cả đám người lại bận rộn một hồi lâu để đưa Văn Gia Lương lên xe về nhà. Văn Tiểu Dữ quay đầu không thấy Văn Trăn đâu, liền đưa mắt nhìn quanh thì thấy anh mình và viện trưởng đang đứng nói gì đó ở cổng bệnh viện đằng xa.

Sau khi Văn Trăn đi tới, Văn Tiểu Dữ hỏi y:

"Viện trưởng đã nói gì với anh vậy?"

"Không có gì đâu."

Văn Trăn trả lời, sự bình tĩnh của y xoa dịu cảm xúc của mọi người:

"Lại chỗ ba đi, đừng chạy lung tung."

Y nói khẽ với Văn Tiểu Dữ:

"Dũng cảm lên, đừng sợ."

Sau khi về tới nhà, Lý Thanh và Văn Trăn đưa Văn Gia Lương lên lầu, dì giúp việc đã nấu cháo nên cũng đi theo họ để bưng cháo lên đó. Văn Tiểu Dữ và Văn Khang Tri thì ngồi chờ ở phòng khách. Hai người liếc mắt nhìn đối phương, cả hai cũng không nói gì với nhau cả.

Từ sau khi được Văn Trăn cảnh cáo, Văn Khang Tri không dám đi tìm Văn Tiểu Dữ nữa. Gần đây hắn mới hẹn hò với một cô gái, mấy hôm trước vừa cùng bạn gái tổ chức sinh nhật, thế mà không ngờ sáng hôm nay lại biết tin cha bị bệnh, hắn liền không quan tâm đến điều gì nữa mà chạy ngay đến chỗ của cha.

Hai người đều đứng ngồi không yên, mãi đến khi Văn Trăn gọi điện thoại cho Văn Tiểu Dữ bảo cả hai đi lên phòng ngủ trên lầu.

Phòng ngủ ở tầng 3 đón ánh sáng rất tốt, giờ lại là đầu mùa xuân, ánh mặt trời tươi đẹp len lỏi vào phòng. Văn Gia Lương ngồi tựa lưng vào giường, trông sắc mặt cũng hồng hào, ông giơ tay ra hiệu cho hai người lại gần.

Người đầu tiên ông hỏi thăm là Văn Khang Tri, ông hỏi thăm gần đây hắn làm gì, học hành thế nào, sức khỏe ra sao. Văn Khang Tri trả lời từng cái một, Văn Gia Lương gật đầu rồi bảo hắn ngồi xuống bên giường mình.

"Con lớn rồi, phải biết chăm sóc cho bản thân, chú ý đến sức khỏe của mình."

Giọng Văn Gia Lương khàn khàn, ông nói chuyện rất chậm rãi:

"Tim của con không khỏe, nên càng phải bình tĩnh, phải vững vàng chín chắn giống như anh con vậy."

Văn Khang Tri lúng túng ngồi đó, gật đầu đáp lại.

Văn Gia Lương im lặng một lát, lại nói:

"Tất cả những sai lầm con mắc phải trong quá khứ, đều là do ba không dạy dỗ tốt, những lỗi này thuộc về ba."

"Ba......"

"Sau này nhất định phải nghe lời mẹ. Nếu vẫn mang họ Văn, thì chúng ta vẫn sẽ là người một nhà. Mẹ con yêu thương con như vậy...... Khang Tri, đừng làm những người yêu thương con phải buồn."

Lý Thanh đang ngồi ở một bên quay đầu đi, cầm khăn tay ấn lên khóe mắt. Khóe mắt Văn Khang Tri lặng lẽ đỏ lên, nhưng vẫn gật đầu. Văn Gia Lương không nói thêm gì với hắn nữa, sau khi nói xong liền nhìn về phía Văn Tiểu Dữ, ánh mắt trở nên ôn hòa.

"Hãy để anh nói chuyện riêng với Tiểu Bảo."

Những người khác liền đứng lên, Lý Thanh nhẹ nhàng ôm lấy Văn Khang Tri, rời khỏi phòng ngủ cùng với hắn.

Trong phòng chỉ còn lại ông cụ và Văn Tiểu Dữ.

Văn Gia Lương cười, vỗ vỗ cạnh giường:

"Tiểu Bảo ngồi lại gần một chút đi con."

Văn Tiểu Dữ ngồi lại gần, ông cụ nắm lấy tay cậu, bàn tay ấy vẫn lạnh lẽo như thế.

Văn Gia Lương nói:

"Cả năm nay Tiểu Bảo luôn không vui."

"Con...... không phải lúc nào cũng không vui."

"Có phải nhớ anh của con không?"

Văn Gia Lương thở dài:

"Mẹ con phải chăm sóc cho một ông già như ba, đôi khi không có thời gian chăm lo cho con, anh con lại đi mất, không có ai ở bên cạnh con cả."

Một cảm giác tội lỗi cực lớn đè lên lồng ngực Văn Tiểu Dữ, khiến cậu đột nhiên không thở được. Cậu cảm thấy đau khổ trước ánh mắt dịu dàng già nua của cha, cảm thấy mình là một tội nhân mắc phải tội ác tày trời.

Cậu đã làm cho người mẹ yêu thương mình đau lòng, đồng thời chôn vùi một bí mật to lớn trước người cha yêu thương mình, cậu sẽ bị trừng phạt, dù vậy cậu cũng không thể dừng lại hành vi phạm tội, do đó cũng sẽ không bao giờ được tha thứ.

"Có lúc con...... không dám ở nhà."

Văn Tiểu Dữ được cha nắm tay, cố gắng kiềm lại cảm xúc đang dâng trào, lẩm bẩm xưng tội:

"Con đã mắc sai lầm, không dám đối mặt với mọi người......"

"Chúng ta sẽ mắc phải vô số sai lầm trong suốt cuộc đời."

Văn Gia Lương giơ tay xoa mặt Văn Tiểu Dữ:

"Nếu cứ phải tính toán từng cái một, thì sẽ không có ai trên này được tha thứ cả."

"Sao ba không hỏi con đã mắc phải sai lầm gì?"

"Con không cần phải nói ra bí mật trong lòng mình với bất cứ ai."

Văn Gia Lương nói chậm rãi, nụ cười đầy yêu thương:

"Đó là món đồ của riêng con."

"Nhưng......"

Ông cụ nói:

"Nhưng ba có một bí mật muốn nói cho Tiểu Bảo biết đấy."

Văn Tiểu Dữ cúi người xuống, ông cụ quay sang nhẹ nhàng nói với cậu:

"Trước khi gặp con, ba chưa từng nghĩ sẽ yêu thương con nhiều như vậy."

Trước năm 20 tuổi, Văn Tiểu Dữ chưa bao giờ cảm nhận được thứ người khác gọi là tình cha. Trong cảm nhận của cậu, "cha" là hiện thân của bạo lực và nỗi sợ, là cây búa hủy hoại cuộc đời cậu, là biểu tượng cho mặt tối của thế giới.

Mà từ sau khi trở về bên cạnh cha ruột, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự bảo vệ dưới đôi cánh to khỏe, cảm nhận được "cảm giác được bảo vệ" đến từ cha. Văn Gia Lương kiên định, lý trí và đầy bao dung, có cả sự dịu dàng đặc biệt dành riêng cho Văn Tiểu Dữ, từ lâu ông đã trở thành một bức tượng người cha hoàn hảo không thể lay chuyển trong lòng cậu.

Nhưng thời gian cậu trở về căn nhà này quá ngắn ngủi, chỉ vừa cảm nhận được chút hơi ấm đến từ cha, thì chút hơi ấm này lại sắp phải biến mất. Cũng chỉ vào giờ khắc này, cậu mới thật sự hận Đỗ Hiểu Đông. Hận ông ta đã cướp mất gia đình cậu và khoảng thời gian tràn ngập tình yêu và bao bọc mà lẽ ra mình phải có. Sự hận thù đổ ập đến mãnh liệt trong nháy mắt đã khiến cậu khó thở, nhưng rất nhanh đã bị sự mờ mịt đánh tan.

Cậu chỉ cảm thấy một mảnh ghép trong cuộc đời mình sắp rơi ra và để lại trong cậu một khoảng trống vĩnh viễn.

"Ba, con cũng...... con cũng thương ba nhiều lắm."

Văn Tiểu Dữ cố kiềm nước mắt, cậu cầm lấy tay Văn Gia Lương đặt lên trán mình, cúi đầu bất lực như đang cầu xin thần linh:

"Ba hãy mau khỏe lại, sau đó chúng ta lại cùng nhau chơi cờ, đi câu cá trên núi, con còn muốn trò chuyện với ba thêm nhiều lần nữa......"

Cậu nói năng lộn xộn, gần như đã mất kiềm chế. Ông cụ không ngừng xoa trán cậu, bàn tay đó vẫn lạnh lẽo như thế. Chỉ có giọng nói khàn khàn ấy là ấm ấp như cảnh xuân sáng ngời ngoài cửa sổ.

"Tiểu Bảo đừng sợ."

"Tiểu Bảo."

Văn Gia Lương liên tục gọi Văn Tiểu Dữ, muốn cậu ngẩng đầu nhìn mình. Ánh mặt trời chiếu qua cửa kính làm mờ mất tầm nhìn, biến nếp nhăn được tạo ra khi cười trên khóe mắt ông cụ thành những ảo ảnh không thể nắm bắt được.

Văn Tiểu Dữ nghe thấy cha nói với mình rằng:

"Dũng cảm lên, đừng sợ."

Nắng xuân nhảy nhót trên sàn nhà, một tia nắng vừa vụt sáng lướt ngang qua bầu trời.

Chiều hôm đó, Văn Gia Lương qua đời tại nhà, hưởng thọ 72 tuổi. Khi còn sống ông cụ đã lập di chúc, để lại khối tài sản kếch xù cho người thương và con mình, trước khi ra đi, ông không muốn thông báo cho quá nhiều người thân, chỉ muốn vợ con mình ở bên. Rồi sau đó, ông đã nhắm mắt lại trong ánh nắng mùa xuân rực rỡ, yên giấc mãi mãi.

-Hết chương 55-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top