Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Văn Trăn không nhận ra mình đang vô cùng bực bội

Sáng sớm, mẹ đưa hai anh em đến bệnh viện Tiền Vọng thăm cha. Lý Thanh cầm hộp đồ ăn do mình nấu, Văn Trăn cầm trái cây, Văn Tiểu Dữ đi theo phía sau y vừa cục xúc sửa lại cổ áo, vừa căng thẳng.

Ở trước mặt Lý Thanh thì cậu đã không được tự nhiên rồi, mà ở trước mặt Văn Gia Lương thì lại càng không được tự nhiên hơn. Tuổi của cha ruột cậu đã quá lớn, lại là một doanh nhân có tiếng, cho dù đang nằm trên giường bệnh sau ca phẫu thuật cũng không giấu được khí chất không giận vẫn có uy của một bề trên. Dù cho lần nào ông cũng nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Mẹ ngồi ở mép giường chăm cho cha ăn cơm, một bên nói:

"Anh chú ý giữ gìn sức khỏe, sớm xuất viện một chút, đến lúc đó chúng ta cùng đi thủ đô thăm Tiểu Bảo nha."

Văn Gia Lương cười nói:

"Để đứa nhỏ sống cuộc sống đại học vui vẻ đi, ông bà già như chúng ta đừng làm phiền chúng."

Văn Tiểu Dữ ở một bên gọt táo, nghe vậy nhỏ giọng nói:

"...... Không phiền ạ."

Cha vui vẻ bật cười, sau khi ăn cơm xong, nói với vợ và con trai cả:

"Để Tiểu Bảo trò chuyện với anh, hai người bận gì thì đi đi."

Trong phòng bệnh chỉ còn lại cha và con trai út. Văn Tiểu Dữ vô cùng không quen, duỗi thẳng lưng ngồi ở trên ghế, không biết ông muốn nói gì với mình.

Văn Gia Lương nói:

"Tiểu Bảo đừng căng thẳng."

Văn Tiểu Dữ gật đầu.

Ông nói:

"Anh trai con rất thích con. Ban đầu, sau khi tìm được con thì nó nên lập tức chạy về thủ đô, bên đó vừa thành lập một chi nhánh mới, thằng bé bận lắm, nhưng nó lại ở đây với con."

Là vậy sao? Văn Tiểu Dữ nhớ lại khuôn mặt lạnh nhạt của Văn Trăn mỗi khi y nói chuyện với mình, liền không tin những lời này. Đây chẳng qua là nghĩa vụ với gia đình mà thôi.

"Sau khi con trở lại trường học, hãy chăm chỉ học hành, tập múa. Sau này, cha sẽ hoàn toàn ủng hộ con làm bất cứ chuyện gì con thích."

Cha nói:

"Con không cần phải cảm thấy có gánh nặng khi đột nhiên có thêm một gia đình, con sinh ra đã là con của nhà họ Văn, chỉ là trời xui đất khiến rời khỏi chúng ta, điều này không thể thay đổi quan hệ huyết thống của chúng ta được."

"Con...... vẫn chưa quen được."

"Lâu dần con sẽ quen. Có lẽ bây giờ con không hiểu, nhưng mọi người thật sự rất yêu con. Lúc đi tìm con, cả đêm mẹ con đều không ngủ được mà đến khóc trước mặt cha, nói sợ con chịu uất ức ở bên ngoài. Cha già rồi, nhưng lúc nào cũng nghĩ dù có ra sao thì cũng phải cố mà sống đến ngày được gặp mặt con, nếu không cha sẽ hối hận cả đời."

Văn Tiểu Dữ lặng lẽ đỏ khóe mắt:

"Xin đừng nói như vậy."

"Giờ con đã về nhà, mọi thứ đều ổn, chúng ta đều yên tâm."

Văn Gia Lương giơ bàn tay già nua xoa tóc Văn Tiểu Dữ:

"Tiểu Bảo đừng lo lắng gì cả. Con thấy đấy, tuy ông trời đã đùa giỡn con, nhưng đến cuối cùng những thứ nên là của con, trước sau vẫn sẽ là của con, không ai có thể lấy mất được."

Văn Tiểu Dữ không biết tại sao bỗng nhiên cảm thấy chua xót buồn khổ, nước mắt trào mi.

Cậu chưa từng cảm thấy có thứ gì thật sự thuộc về mình.

Khi còn nhỏ, món đồ chơi yêu thích bị trẻ con nhà hàng xóm cướp đi, cha mẹ chẳng quan tâm, còn lớn tiếng bảo cậu không được khóc.

Khi cậu học tiểu học, có một cơ hội biểu diễn múa trong thành phố, cậu nghiêm túc chuẩn bị, cuối cùng lại bị lấy mất vị trí bởi một đứa trẻ khác của gia đình giàu có.

Trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3, cậu muốn thi vào trường trung cấp múa của tỉnh, cha lại cho rằng nó quá khó thi và học phí cũng quá đắt, cuối cùng không thể học được.

Cuối cùng, khi đã thi đậu vào học viện múa ở thủ đô mà mình hằng mơ ước, lại vì chuyện gia đình mà vội vàng tạm nghỉ học, suýt chút nữa đã không thể múa được nữa.

Những chuyện cậu muốn làm, những nguyện vọng muốn thực hiện, chưa từng có cái nào có thể hoàn thành. Không có được là trạng thái bình thường trong cuộc sống của cậu, đến nỗi Văn Tiểu Dữ cũng cho rằng trời sinh mình đã không xứng có được bất cứ thứ gì.

Văn Tiểu Dữ không kiềm được nước mắt, nghẹn ngào:

"Con không thể tin đây là sự thật."

Văn Gia Lương nắm tay cậu, không ngừng an ủi:

"Luôn có kỳ tích xảy ra trên đời này."

Mặc dù tỉ lệ xảy ra cực kỳ ít ỏi.

Văn Trăn không ở bệnh viện nhiều, y rất bận, lúc nào cũng có công việc cần xử lý. Bên thủ đô mong mỏi cầu xin y có thể mau chóng trở về, Văn Trăn chỉ nói trong nhà có chuyện rồi mặt không đổi sắc cúp điện thoại. Hôm nay trợ lý lại gửi văn kiện và hợp đồng đến, xác nhận vé máy bay khứ hồi với y, ba ngày sau máy bay sẽ cất cánh, thẳng đến thủ đô.

Văn Trăn trở về nhà, làm việc.

Thẳng đến chiều, Văn Trăn đi xuống lầu pha cà phê cho mình, đúng lúc nhìn thấy mẹ từ bên ngoài trở về, lại chỉ có một mình bà.

Văn Trăn thấy sau lưng bà không có ai, hỏi:

"Văn Tiểu Dữ đâu?"

Mẹ "ơ" một tiếng:

"Tiểu Bảo vẫn chưa về sao? Chắc vẫn đang ở bệnh viện với cha nó rồi."

Văn Trăn cầm ly cà phê đã pha xong đi lên lầu, trở về phòng, ngồi trước máy tính đọc báo cáo nhân sự mới nộp, rồi chuyển ánh mắt sang điện thoại.

Y cầm lấy điện thoại gọi cho Văn Tiểu Dữ, điện thoại cũ của cậu đã bị y cưỡng chế thu hồi, hiện tại cậu đang dùng điện thoại và số mới.

Bên kia rất nhanh đã nhấc máy, Văn Trăn nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào cùng với giọng nói vờ như bình tĩnh của Văn Tiểu Dữ:

"Có chuyện gì vậy?"

"Đang ở đâu."

"Mới ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị về nhà."

"Phải không?"

"Anh...... có ý gì?"

Văn Tiểu Dữ rất cảnh giác:

"Đừng nói chuyện như vậy với tôi."

Văn Trăn cúp máy, một phút sau tắt máy tính, đứng dậy đi xuống lầu cầm lấy chìa khóa xe rời khỏi nhà.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Văn Tiểu Dữ vội vàng gọi xe chạy đến căng tin của nhà máy nơi Hồ Xuân Yến làm việc. Thường thì giờ này bà đang đi làm, nhưng khi Văn Tiểu Dữ đến cổng nhà máy, hỏi thăm thì biết được mẹ thế mà đã từ chức.

Văn Tiểu Dữ không thể tin được:

"Tại sao lại từ chức?"

Vừa hay cậu gặp được đồng nghiệp tại căng tin của mẹ, một người dì có quen biết cậu, dì nói:

"Vừa từ chức vào hai ngày trước đấy, cháu không biết sao?"

"Bà ấy tự từ chức ạ?"

"Đúng vậy, không nói năng gì đã từ chức, dì còn gọi điện thoại cho mẹ cháu nữa đó, mà bả không có bắt máy."

Văn Tiểu Dữ đành phải chạy về nhà.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi không bước vào khu chung cư âm u cũ nát này, Văn Tiểu Dữ thế mà lại cảm thấy có chút xa lạ. Cậu lấy ra chìa khóa cửa nhà, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy đống giày dép ngổn ngang ở ngay lối vào, rác và bụi đầy trên mặt đất, quần áo chất đống trên sô pha, hiển nhiên là đã lâu không có ai dọn dẹp.

Tiếng bước chân truyền ra từ phòng ngủ, sau đó Hồ Xuân Yến đi ra. Người phụ nữ mặc một bộ đồ cũ, mái tóc khô vàng rối bù được cột sau đầu, người sưng vù, mệt mỏi, mặt đầy đốm đỏ, cầm một cái túi lớn đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn thẳng vào Văn Tiểu Dữ.

Văn Tiểu Dữ cũng ngơ ngác, gọi một tiếng:

"Mẹ."

Hồ Xuân Yến trừng cậu, đột nhiên vứt cái túi xuống đất, hét lớn:

"Mày còn biết trở về à?"

Bà ta xông đến trước mặt Văn Tiểu Dữ, điên cuồng hét lên:

"Mày còn biết mình có một người mẹ hả? Mẹ nó, sao mày không chết ở bên ngoài luôn đi!"

Văn Tiểu Dữ không chịu nổi kiểu cãi cọ này, cậu cố gắng tránh khỏi Hồ Xuân Yến, đẩy người ra:

"Con không muốn cãi nhau với mẹ!"

"Mày đắc ý lắm phải không? Cảm thấy mình ghê gớm lắm đúng không? Có phải ở trong biệt thự nhà người ta đặc biệt vui sướng không?!"

Hồ Xuân Yến đánh Văn Tiểu Dữ điên cuồng:

"Mẹ nó, mày mặc như kẻ có tiền, chạy tới đánh mặt tao hả?!"

Hồ Xuân Yến kéo áo khoác của Văn Tiểu Dữ, nó là chiếc áo khác mới mà Lý Thanh chọn cho cậu trước khi ra khỏi nhà vào sáng hôm nay, để đi gặp Văn Gia Lương với một tinh thần tốt đẹp. Văn Tiểu Dữ vốn không để ý đến cái áo khoác này, cậu kiên nhẫn ngăn cản sự tấn công của Hồ Xuân Yến đã mất đi lý trí, sau đó không thể nhịn được nữa mà nắm lấy tay mẹ kéo sang một bên:

"Con không có đặc biệt vui sướng! Mẹ có thể đừng nổi điên không!"

Hồ Xuân Yến lại không nghe vào những lời cậu nói, người phụ nữ chửi rủa, khóc to không kiềm được, quậy cho căn nhà vốn đã không sạch sẽ gì trở nên hỗn loạn hơn, Văn Tiểu Dữ dựa vào cửa cố kiềm nước mắt, tay khẽ run lên che hai mắt lại, hít sâu mấy lần, buộc mình bình tĩnh lại.

"Tiền con kiếm được nhờ việc lên lớp vào hai ngày trước, cho mẹ hết đấy."

Văn Tiểu Dữ đặt thẻ ngân hàng lên tủ giày:

"Mẹ giữ thẻ đi, cho mẹ dùng sau này đó. Con...... mấy ngày nữa con sẽ trở về trường học học tiếp."

Hồ Xuân Yến mắng:

"Cút!"

"Mẹ đừng cáu khỉnh được không?"

Lần nào nói chuyện với mẹ cũng làm Văn Tiểu Dữ cảm thấy vô cùng mệt mỏi:

"Giờ trong nhà đang rất cần tiền, tại sao mẹ lại từ chức vậy? Con cũng đã nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi con tốt nghiệp đại học sẽ đi mở lớp dạy múa, đến lúc đó con cũng có thể hỗ trợ cho gia đình, có thể phụ giúp mẹ trả nợ, mẹ không cần mỗi ngày......"

Cậu còn chưa nói xong đã bị Hồ Xuân Yến cười lạnh cắt ngang:

"Trả tiền?"

"Trả tiền gì nữa?"

Dáng vẻ cười lạnh của Hồ Xuân Yến còn tệ hơn so với khóc, khuôn mặt vì nghiến răng mà run lên:

"Cha mẹ giàu có của mày đã sớm trả hết nợ cho cái đám nghèo mạt rệp này rồi!"

Văn Tiểu Dữ sững sờ đứng tại chỗ như bị sét đánh, nếu cậu không nhớ lầm thì ba nợ ít nhất là 400.000 nhân dân tệ, đấy là còn chưa tính tiền lời.

Mọi cực khổ đều bị nhấc đi một cách nhẹ nhàng, khiến cuộc đời của những người phải sống vất vả khổ cực như một trò cười. Thậm chí sau này Văn Tiểu Dữ mới biết được, lúc ấy nhà họ Văn không chỉ trả hết số nợ này, mà còn giúp Hồ Xuân Yến tìm một công việc ổn định, thậm chí còn hứa sẽ tìm lối thoát cho Đỗ Hiểu Đông sau khi ông ta ra tù.

Cha mẹ ruột của cậu không nói một lời là do không muốn làm cậu có gánh nặng, cũng vì họ là "người thân" của cậu, nên họ mới giải quyết rắc rối cho đứa nhỏ của mình như một điều hiển nhiên. Nhà họ Văn đã trở về vị trí thuộc về bọn họ, chỉ có Văn Tiểu Dữ vẫn còn đang lúng túng đi lòng vòng, không tiến được cũng không lùi được.

Hồ Xuân Yến vẫn đang tức giận:

"Mày bảo họ có bản lĩnh thì vớt thằng cha của mày ra khỏi đồn công an đi! Tránh cho tao phải đi đưa quần áo cho thằng vô dụng đó!"

Ba cậu cũng đã bị cảnh sát giam giữ, sắp phải hầu tòa và ngồi tù. Văn Tiểu Dữ dựa vào cửa, cảm thấy mọi chuyện vớ vẩn đến đáng sợ. Người mà cậu coi là ba ruột lại là một tên bắt cóc, tự nhiên làm cậu phải gọi là ba suốt hai mươi năm trong vô ích. Văn Tiểu Dữ thậm chí còn nghĩ rất buồn cười: Năm đó vất vả trộm cậu như thế, tại sao lại không đối xử tốt với cậu vậy?

Văn Tiểu Dữ rất mệt, nói:

"Con đi đây."

Cậu xoay người định đi, Hồ Xuân Yến bắt lấy cổ tay cậu:

"Mày dám đi? Tao nuôi dưỡng mày hai mươi năm vô ích à?"

"Tôi phải trở về đi học!"

Văn Tiểu Dữ rốt cuộc cũng giận rồi:

"Tôi đã không đi học hơn một năm, mẹ có biết không?!"

"Mày ở chỗ này cho tao, phải ở đây!"

"Tôi không muốn!"

"Bốp!"

Một tiếng bốp vang dội, Hồ Xuân Yến đánh vào mặt Văn Tiểu Dữ:

"Hôm nay mày mà dám đi, tao liền đánh gãy chân mày, để coi mày nhảy được nữa không!"

Hồ Xuân Yến đánh mạnh đến nỗi lỗ tai Văn Tiểu Dữ ù đi, mọi sự ấm ức bùng nổ ngay khoảnh khắc đó, Văn Tiểu Dữ giận dữ đẩy người phụ nữ ra:

"Ở lại đây để bà đánh chửi tôi cả ngày? Nấu cơm, quét rác, làm việc ở khắp nơi cả ngày sao?!"

"Mày sống trong gia đình giàu có mới mấy ngày, mày gan ——"

"Tôi chưa nói mình sẽ bỏ rơi bà!"

Văn Tiểu Dữ khóe mắt đỏ hoe hét lên:

"Nghỉ hè nghỉ đông tôi sẽ trở về thăm bà, sau này tốt nghiệp cũng sẽ trở về thăm bà, tôi vẫn sẽ gọi bà là mẹ, cho dù sau này bà sống bên con trai ruột của mình, nếu bà vui, thì cứ coi tôi là con, như vậy không được hả?!"

Người phụ nữ hít vào một hơi thật sâu, bỗng nhiên an tĩnh lại. Văn Tiểu Dữ bị đánh rất đau, ghét cay ghét đắng sự thô lỗ của Hồ Xuân Yến, lại không muốn nhìn thấy bà ta cô đơn một mình. Cậu giơ tay lau nước mắt, cũng không còn sức để nói nhiều, chỉ khàn giọng nói:

"Sau khi về trường học, tôi sẽ điện cho bà, đi đây."

Văn Tiểu Dữ rời khỏi ngôi nhà nhỏ khiến cậu đầy vết thương này.

Đèn đường bật sáng, màn đêm buông xuống.

Văn Tiểu Dữ một mình lê bước chân mệt mỏi đi xuống lầu, cơn gió đêm lành lạnh thổi đến làm cậu không ngừng khụt khịt mũi, tay chân lạnh buốt.

Văn Tiểu Dữ vừa đi tới cửa đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở trước mặt. Cửa sổ ghế phụ bị mở ra, Văn Trăn lười biếng gác một tay ra ngoài cửa sổ, giữa những ngón tay mảnh khảnh kẹp một cây thuốc lá sắp tàn. Tia lửa lập lòe trong màn đêm, khói thuốc bốc lên bầu trời đêm xanh sẫm.

Văn Tiểu Dữ theo bản năng lùi lại một bước trốn vào bóng tối trong hành lang. Giờ cậu không muốn gặp ai cả, đặc biệt là Văn Trăn. Văn Trăn rất vô tình, không dịu dàng một chút nào hết, thấy ghét cực kỳ, cậu không muốn nói chuyện với Văn Trăn.

Cậu chỉ muốn ở một mình thôi mà, sao lại khó như vậy chứ. Văn Tiểu Dữ mất hết sức lực ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào giữa đầu gối. Cậu yên lặng mà khóc, nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống mặt đất, bị bụi đất thấm hết.

Cậu nghe thấy tiếng mở cửa xe, Văn Tiểu Dữ cứng người, trốn ở ven tường lặng lẽ ngẩng đầu lên, Văn Trăn xuống xe đi về phía tòa nhà chung cư, cậu đành phải đứng lên dùng sức lau nước mắt.

Văn Trăn đã nhìn thấy bóng dáng của Văn Tiểu Dữ lúc cậu đi xuống lầu, thấy người ta trốn trong góc mãi không chịu ra, dần dần mất hết kiên nhẫn, mở cửa bước xuống xe.

Y đi đến trước mặt Văn Tiểu Dữ, bóng dáng của hai người như hòa vào trong bóng tối. Văn Trăn nhìn thấy đôi mắt ầng ậc nước của cậu, hỏi:

"Sao lại khóc?"

"Để tôi yên."

Văn Tiểu Dữ lau nước mắt, giọng nói chứa chút nghẹn ngào:

"Tôi muốn trở về một mình."

Văn Trăn quả thực không săn sóc cậu một chút nào:

"Không được, lên xe."

Văn Tiểu Dữ nổi giận:

"Tôi muốn trở về một mình!"

"Em đến đây một mình, đã có sự đồng ý của tôi chưa?"

"Tôi muốn đi đâu thì đi, tại sao phải được anh đồng ý chứ?"

Văn Tiểu Dữ ghét Văn Trăn chuyên quyền, tức giận nói:

"Nếu anh đã không coi tôi là em trai, vậy đừng tới quản tôi."

Văn Trăn mặt không cảm xúc:

"Đây là nghĩa vụ của tôi, không liên quan gì đến việc tôi đối xử với em như thế nào."

Văn Tiểu Dữ tức giận quay người đi ra ngoài, lại bị Văn Trăn nắm lấy cổ tay kéo trở về.

"Buông tôi ra......"

"Lên xe."

"Không muốn!"

Văn Trăn siết chặt ngón tay, không cho phản kháng kéo Văn Tiểu Dữ đến bên cạnh xe, mở cửa ghế phụ ra.

Nhờ vào ánh đèn đường lờ mờ, Văn Trăn cúi đầu nhìn thấy một bên mặt hơi sưng đỏ của Văn Tiểu Dữ cùng với những giọt nước mắt ấm ức kia, cậu cố chấp tránh ánh mắt của y.

Y không nhận ra mình đang vô cùng bực bội.

Y không hiểu Văn Tiểu Dữ nghĩ gì nữa, cha và mẹ trăm cay ngàn đắng tìm kiếm cậu, cẩn thận yêu thương chăm sóc cậu, mà đứa nhỏ này lại cứ muốn chạy ra bên ngoài chịu sự tức giận của người dưng, chứ không chịu ngồi yên dưới sự bảo vệ của bọn họ.

Văn Trăn nắm chặt cánh tay đang vùng vẫy của Văn Tiểu Dữ, lạnh lùng nói:

"Ngày mai em lập tức trở về thủ đô với tôi."

-Hết chương 6-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top