Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 2: Cũng không mưa gió cũng không hanh(*)

Đồng hồ báo thức vang lên đúng 6 giờ sáng, nhưng chỉ một giây sau đã bị bấm tắt.

Văn Tiểu Dữ từ trên giường ngồi dậy, vén chăn lên bước xuống giường, đi kéo rèm cửa ra, trời đã sắp sang đông, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn chưa sáng hẳn. Văn Trăn hai tay trống trơn, xoay người ngủ tiếp.

Mới sáng sớm Văn Tiểu Dữ đã bận không ngơi tay, tối hôm qua cậu nấu canh, vừa dậy đã xuống bếp coi nồi canh thế nào, sau đó đi rửa củ sen, cắt khúc bỏ vào nồi canh đun nhỏ lửa. Rồi mới đi súc miệng rửa mặt, xong xuôi lại ra ban công bỏ quần áo dơ vào máy giặt. Tối hôm qua Văn Trăn đi xã giao, uống hơi nhiều rượu, Văn Tiểu Dữ bận trước bận sau vất vả lắm mới kéo y lên giường được, cho nên khi nấu xong nồi canh thì đã gần 11 giờ khuya.

Cậu chuẩn bị lên máy bay trở về thành phố S, hôm nay mẹ sẽ phẫu thuật cắt polyp đại tràng, ca phẫu thuật được sắp xếp vào chiều nay. Hai ngày trước, khi Lý Thanh nhập viện để khám, Văn Tiểu Dữ đã ở lại thành phố S với bà suốt hai ngày đó, sau đó do bận mớ công việc mà đoàn nghệ thuật sắp xếp cho mình, cậu mới trở về thủ đô giải quyết công việc, hiện giờ cậu đang sống ở Giang Nam Phong Lâm như hồi trước.

Văn Tiểu Dữ bỏ quần áo vào máy giặt xong lại vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Cậu lấy thịt bò, tôm bóc vỏ và rau cắt sẵn bỏ vào bột mì, rót nước vào trộn đều rồi đập một quả trứng vào, cậu chiên hai chiếc bánh xèo mềm cho bữa sáng, sau đó cắt nhỏ bày ra dĩa. Tiếp theo lại đến ban công cho quần áo đã giặt vào máy sấy rồi trở lại phòng ngủ.

Vào phòng, cậu thấy Văn Trăn vẫn chưa dậy, bèn nhẹ nhàng cầm lấy ba lô, cáp sạc và tai nghe, xong rồi vòng đến bên phía giường Văn Trăn đang nằm ngủ, ngồi xuống bên cạnh anh trai mình:

"Em nấu bữa sáng rồi đó, anh dậy ăn đi."

Văn Trăn "ừm" một tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích. Vừa bước sang mùa đông là y lại trở nên khá lười biếng, thường thì nếu sáng hôm đó không có công việc gì thì chắc chắn y sẽ không chịu dậy. Do mấy năm qua sống với Văn Tiểu Dữ, y mới thay đổi thói quen mà dậy ăn sáng và chạy bộ buổi sáng cùng với cậu.

Văn Tiểu Dữ chọt chọt cằm Văn Trăn, hôn lên má anh mình:

"Em nấu canh xương với củ sen, anh phải ăn hết canh trong hôm nay đấy nhé, có quần áo trong máy sấy, anh đừng quên lấy ra, em đến chỗ của mẹ trước đây."

Rốt cuộc Văn Trăn cũng chịu mở mắt ra, giọng vẫn còn khàn khàn:

"Em đi sớm như vậy luôn à?"

"Ừm."

Văn Trăn uể oải ngồi dậy che miệng ngáp, Văn Tiểu Dữ bảo y mau đi ăn sáng đi, sau đó thu dọn hành lý đi ra ngoài.

_

Lúc Văn Tiểu Dữ đến thành phố S thì vẫn chưa đến buổi trưa, cậu vừa tới bệnh viện thì nghe tin mẹ đã vào phòng mổ sớm nên liền chờ ở bên ngoài.

Văn Khang Tri cũng có mặt ở đây, còn có cả Lý Minh Phong, anh trai của Lý Thanh và vợ của ông nữa.

Lý Minh Phong rất tốt với Văn Tiểu Dữ, ông bảo Văn Khang Tri về phòng bệnh chờ đi, ông nói sức khỏe hắn không tốt nên đừng đứng lâu, Văn Khang Tri nghe lời ông nên đã đi rồi, như thế Văn Tiểu Dữ cũng không cần phải mất tự nhiên khi cả hai chạm mặt. Vợ chồng Lý Minh Phong trò chuyện với Văn Tiểu Dữ, họ hỏi cậu sống ở thủ đô có quen không, công việc ở đoàn nghệ thuật ra sao, họ còn cười nói rằng mình đã xem cậu múa trên TV, đồng thời cũng khen cậu múa giỏi.

Văn Tiểu Dữ trở về ngần ấy năm, ít nhiều gì cũng từng gặp mặt người thân trong nhà cả rồi, hơn nữa cậu cũng đã trưởng thành hơn xưa, không còn né tránh người xa lạ nữa. Mấy người liền trò chuyện như thế, mãi đến khi Lý Thanh được đẩy ra ngoài sau ca phẫu thuật, quay trở lại phòng bệnh.

Một trong hai hộ lý được Văn Trăn thuê đã tới, Văn Khang Tri ngồi trên sô pha chơi điện thoại, thấy Văn Tiểu Dữ đi vào cũng không nói gì.

Lý Minh Phong thấy em gái mình vẫn ổn, cũng tỉnh rồi nên định rời đi. Trước khi đi, ông hỏi Văn Khang Tri:

"Khang Tri, con về với cậu luôn không?"

Văn Khang Tri trả lời:

"Con muốn ở lại thêm một lát, coi tình hình của mẹ thế nào rồi mới về, cậu về trước đi."

Vợ chồng Lý Minh Phong vừa đi, phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh. Lý Thanh vừa mới hết thuốc tê, vẫn còn hơi chóng mặt, Văn Khang Tri đến bên giường hỏi:

"Mẹ, hiện tại mẹ cảm thấy thế nào?"

Lý Thanh thều thào:

"Mẹ vẫn ổn...... Tiểu Bảo tới rồi hả con."

Văn Tiểu Dữ "dạ" một tiếng, Lý Thanh nắm tay cậu:

"Con không bận gì ở đoàn nghệ thuật sao? Mẹ chỉ tiểu phẫu thôi, con không tới cũng được mà."

"Con không bận gì đâu mẹ."

"Mẹ nghe nói con sắp có buổi biểu diễn..............."

"Đây là chuyện đầu năm sau."

Lý Thanh gật đầu, lại hỏi Văn Khang Tri:

"Con chuẩn bị cho chuyến du lịch đến Nhật Bản với Nhạc Thuần tới đâu rồi?"

Văn Khang Tri nói:

"Con chuẩn bị sắp xong rồi mẹ. Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến mấy chuyện này, mẹ chỉ cần chăm sóc cho bản thân thật khỏe mạnh là được."

Nhạc Thuần là bạn gái của Văn Khang Tri, không ai ngờ hai người có thể ở bên nhau lâu như vậy, rốt cuộc Nhạc Thuần còn nhỏ hơn cả Văn Khang Tri, mà Văn Khang Tri lại có tính cách điển hình của một thiếu gia, không biết sao hai người hòa hợp được nữa. Nhạc Thuần là một vlogger có chút tiếng tăm trên Internet, gần đây cặp đôi trẻ đang muốn quay vlog du lịch, cả hai dự định bắt đầu từ những nước láng giềng.

"Dù là làm việc hay đi chơi, hai đứa cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình."

Lý Thanh dặn dò hai người:

"Đừng buông thả bản thân, sức khỏe là quan trọng nhất, Tiểu Dữ, Khang Tri, hai đứa hiểu chưa?"

Cả hai gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, Lý Thanh lại buồn ngủ, bà cần được nghỉ ngơi. Hai người còn lại trong phòng không ở chung một chỗ với nhau được, Văn Khang Tri đứng dậy trước, đang định rời khỏi thì như nhớ ra gì đó mà quay đầu, lúng túng hỏi Văn Tiểu Dữ:

"Anh đâu?"

Hắn lúng túng, Văn Tiểu Dữ cũng không khá hơn là bao:

"Mai tới."

"À."

Văn Khang Tri nghe vậy liền rời đi với vẻ hằn học, chắc có lẽ là thấy mình gặp Văn Tiểu Dữ còn nhiều hơn Văn Trăn nên khó chịu.

Đến tối, thuốc tê trên người Lý Thanh hết tác dụng, bà bắt đầu cảm thấy đau. Bà ở phòng đơn, tối đó Văn Tiểu Dữ ngủ trên sô pha, nhường cho hộ lý ngủ trên giường nghỉ, Lý Thanh trằn trọc thức suốt đêm, mặc dù có hộ lý nhưng Văn Tiểu Dữ cũng thức cả đêm để chăm sóc cho bà đến tận rạng sáng mới ngủ.

Chờ đến khi Văn Tiểu Dữ nghe thấy tiếng người nói chuyện mà mơ màng thức dậy thì trời đã sáng rõ rồi. Cậu đắp chăn nằm đó ngơ ngác, cảm giác dưới đầu mình có thêm một món quần áo, ngửi mùi thôi đã biết nó là của anh mình. Văn Tiểu Dữ ngơ ra một lát, sau đó quay đầu lại thì thấy Văn Trăn đang ngồi bên giường bệnh nói chuyện với mẹ.

Hai hộ lý đã đổi ca, đêm qua Lý Thanh đau nhức cả đêm, giờ đã đỡ hơn một chút nhưng vẫn chưa ăn được, đành nhịn.

"Làm phiền Tiểu Bảo cả đêm."

Văn Tiểu Dữ nghe Lý Thanh nói:

"Chắc thằng bé mệt lắm."

Văn Trăn nói:

"Chăm sóc mẹ là chuyện em ấy nên làm mà."

Lý Thanh nói:

"Con cũng trở nên có tình người hơn nhiều rồi. Nếu là trước đây, có lẽ con sẽ thuê hộ lý cho mẹ, sau đó nói mình bận, không có thời gian tới."

"Con đâu có bất hiếu đến thế."

Văn Tiểu Dữ nghe vậy liền cong môi cười lên.

Hôm nay là một ngày mùa đông đẹp trời, ánh nắng tươi sáng, cũng chẳng có cơn gió lạnh nào.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Văn Tiểu Dữ đã về nhà được bảy năm. Cậu tập trung vào việc múa, sự nghiệp cũng phát triển đúng hướng, chưa tới hai năm đã trở thành một trong những vũ công chính của Đoàn nghệ thuật Sâm Lâm.

Cậu có rất nhiều người hâm mộ trên mạng, nhưng vì tài khoản được phòng làm việc quản lý nên cũng không có bài đăng nào về đời tư cả, mà bản thân cậu thì cũng chỉ hoạt động trong giới khiêu vũ chuyên nghiệp, không nhận bất cứ công việc nào khác, tất cả thông tin cá nhân đều được bảo vệ mọi mặt, cho dù có ai muốn moi móc cái gì đó ra thì cũng chẳng moi móc được chuyện gì.

Văn Tiểu Dữ ở lại với Lý Thanh mãi đến khi bà xuất viện, về nhà rồi vẫn cẩn thận chăm sóc cho mẹ như cũ. Văn Trăn cũng về nhà cùng với bọn họ, y không giỏi chăm sóc người khác, không cẩn thận như Văn Tiểu Dữ nên cũng chỉ ở bên bầu bạn với mẹ mà thôi, nhưng dù như thế thì cũng làm cho Lý Thanh cảm thấy an tâm rồi.

Tuy trong nhà có dì giúp việc, nhưng Văn Tiểu Dữ cũng sẽ tự mình xuống bếp, bởi vì Lý Thanh muốn ăn đồ do cậu nấu. Sau khi mổ xong Lý Thanh đi lại rất chậm, Văn Tiểu Dữ liền mặc áo khoác vào cho bà, đỡ bà đi dạo từ từ trong vườn, trò chuyện với bà.

Bọn họ thường nói về cuộc sống và công việc, thỉnh thoảng cũng sẽ nói về cha của hai anh em. Chỉ có một lần, Lý Thanh đã hỏi khéo Văn Tiểu Dữ về nơi ở hiện tại của cậu tại thủ đô.

"Con sống ở Giang Nam Phong Lâm...... tầng 22."

Lúc trả lời câu hỏi này, Văn Tiểu Dữ đã cụp mắt xuống, nói nhỏ:

"Con sống một mình."

"À..............."

Lý Thanh choàng khăn đi trong ánh nắng ấm áp, đầu ngón tay chậm rãi xoa xoa mu bàn tay cậu, ánh mắt ấy vừa dịu dàng vừa phức tạp:

"Cũng tốt, sống chung một tiểu khu với anh trai của con cũng tốt, hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau."

Văn Tiểu Dữ gật đầu, không nói gì.

Lý Thanh lại nắm lấy tay cậu, ôn hòa dặn dò:

"Mỗi ngày phải ăn ngủ đúng giờ giấc, đừng làm việc quá sức, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi. Bảo anh con cũng thế, đừng ngủ nướng bỏ bữa sáng mãi như thế."

"Dạ."

"Thôi con về sớm đi."

Lý Thanh nói:

"Mẹ cũng gần bình phục rồi. Hai đứa đều bận, không cần phải ở bên mẹ mãi như thế đâu."

Văn Tiểu Dữ và Văn Trăn lên máy bay trở về thủ đô. Máy bay cất cánh, tiến vào tầng mây trên cao, mặt đất trở nên xa xăm. Văn Tiểu Dữ nhìn mây trôi ngoài cửa sổ, ngón tay vô thức mân mê sợi dây chuyền trên cổ, trên sợi dây chuyền là chiếc nhẫn mà Văn Trăn đã tặng cậu.

Văn Trăn đã mua thêm một căn hộ ở tầng dưới nhà mình tại Giang Nam Phong Lâm. Chủ cũ của căn phòng đó vốn mua nó để đầu tư tăng giá trị, vẫn luôn để trống, sau này Văn Trăn cũng nhờ quan hệ mới mua được căn phòng này, không vì lý do nào khác ngoài tặng nó cho Văn Tiểu Dữ.

Văn Trăn đương nhiên không muốn Văn Tiểu Dữ về lại tiểu khu ở đường Mẫn Hoa. Nhưng hai người lớn cả rồi, nếu sau này cứ ở bên nhau suốt ngày thì thế nào cũng sẽ khiến người ta bàn tán. Mà cách của Văn Trăn thì cũng đơn giản trực tiếp: Y đã mua thêm một căn hộ ở Giang Nam Phong Lâm, để tên Văn Tiểu Dữ, rồi trang trí thật đẹp và gọi người tới dọn dẹp hàng tuần, thế là giải quyết xong. Cũng vì thế mà họ hàng còn bảo hai anh em yêu thương nhau thật đấy, còn sống chung một tiểu khu để tiện chăm sóc cho nhau nữa.

Văn Tiểu Dữ cũng chưa sống trong căn hộ ở tầng dưới lần nào, cậu và Văn Trăn đều bận rộn với đống công việc, cả hai phải đi công tác thường xuyên, đó giờ gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, do đó không ai muốn ngủ riêng ở nhà mình cả.

Văn Tiểu Dữ khá thích ứng với trạng thái này. Cậu không thể rời xa Văn Trăn được, cũng không thể không quan tâm đến mẹ, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cậu cũng tìm được trạng thái cân bằng giữa hai bên.

Sống với nhau như một gia đình như thế, mọi người đều coi đối phương là người quan trọng nhất, không cố tình phân loại tình yêu, thì chắc có thể bù đắp cho sự lệch lạc đạo đức nhỉ? Suy cho cùng, đôi khi do có quá nhiều điều tiếc nuối khiến người ta không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng lại chọn cách buông bỏ.

Chỉ có những ai bên nhau từ lúc tóc vẫn còn xanh cho đến bạc cả mái đầu không rời không bỏ mới thật sự làm cho người đời phải quý trọng, thán phục đến thổn thức.

Sau khi trở lại thủ đô được một tuần, Văn Trăn đã đổ bệnh.

Năm nào y cũng sẽ bị như thế một lần, vừa chuyển mùa là sẽ bị bệnh, chủ yếu là cảm lạnh, cũng không cần uống thuốc, chỉ cần uống nhiều nước ấm và nghỉ ngơi hai ngày, mặc kệ mọi thứ, thì sẽ khỏe lại ngay.

Năm nay tốt hơn một chút, sáng hôm đó Văn Trăn thức dậy cảm thấy cổ họng khô rát, Văn Tiểu Dữ nghe thấy giọng y khàn khàn, biết ngay y sắp bị cảm rồi. Cậu liền đứng dậy đi lấy nước ấm cho anh mình, lúc về thì lấy điện thoại ra xem thời tiết:

"Hèn gì, hôm nay nhiệt độ lại giảm nữa rồi."

Văn Tiểu Dữ lại đi ra ngoài, không biết đi làm gì nữa, nửa tiếng sau mới trở lại phòng ngủ, vén chăn ra chui vào.

Văn Trăn uống nước xong lại nằm xuống, vốn là sắp ngủ rồi, nhưng lại bị cậu làm cho hết buồn ngủ luôn:

"Em không chạy bộ à?"

Văn Tiểu Dữ nghiêm túc trả lời:

"Giờ em phải chăm sóc cho người bệnh. Em nấu cháo rồi, chúng ta sẽ ăn sáng hơi trễ đấy."

Cậu chui vào lòng Văn Trăn theo thói quen, nhưng lại bị y dùng một tay kéo ra:

"Em về phòng của mình đi."

"Không muốn."

Văn Tiểu Dữ ăn vạ:

"Em muốn ngủ ở đây cơ."

Khi chỉ có hai người họ, Văn Tiểu Dữ sẽ khác hẳn so với khi ở bên ngoài. Đặc biệt là do ở bên nhau lâu rồi, Văn Trăn cũng phát hiện ra em trai mình rất "ngang ngược" khi ở trước mặt mình. Chút ngang ngược và bám người được che giấu rất tốt này, không ai biết cả, chỉ có Văn Trăn là biết rõ thôi. Trước đây Văn Tiểu Dữ còn kiềm chế, bó tay bó chân trên những chuyện về anh mình, sau này dần dần không sợ nhiều như vậy nữa.

Văn Trăn bảo vệ cậu mọi mặt, cho dù là ở trước mặt người ngoài hay trong gia đình. Văn Trăn đều bảo vệ kiểm soát từng thứ, bao bọc Văn Tiểu Dữ trong lãnh địa của mình, để cậu được thả lỏng, được an toàn.

Cũng làm cho Văn Tiểu Dữ học được "ngang ngược".

Hai ngày trước trời đổ mưa, nhiệt độ liên tục giảm xuống, lúc này chưa đến 7 giờ, bầu trời trời vẫn còn u ám, trong phòng ngủ kéo rèm kín mít, đủ tối để có thể tiếp tục ngủ nướng. Văn Tiểu Dữ đi rót nước về không đóng cửa, Bách Tuế liền lách qua kẹt cửa mà vào, chủ nhân của chiếc giường này không cho nó lên giường, nên nó cũng không dám nhảy lên đó mà đi loanh quanh tấm thảm nhỏ dưới giường, sau đó nằm xuống liếm lông cho mình.

Trên giường lớn, Văn Tiểu Dữ chen vào lòng Văn Trăn, ghé vào tai anh mình nói nhỏ:

"Hôn em đi."

Văn Trăn kéo cậu xuống nhéo má:

"Em muốn bệnh chung với anh hay gì?"

Văn Tiểu Dữ chồm lên muốn hôn y, Văn Trăn liền kéo cậu xuống, Văn Tiểu Dữ giãy giụa, Văn Trăn dứt khoát xoay người đè lên người cậu, dùng bàn tay to lớn xoa đầu em trai mình:

"Còn quậy nữa anh 'làm' em đấy."

Giọng nói của y trầm thấp, khàn khàn, nghe như cảnh cáo lại mang theo chút ý cười, khiến Văn Tiểu Dữ đỏ mặt:

"........ Anh buông em ra đi."

Văn Trăn buông cậu ra, Văn Tiểu Dữ lập tức xoay người lại ôm lấy y như cũ, Văn Trăn bất lực để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm. Không biết Văn Tiểu Dữ muốn làm gì mà cứ cố thu hút sự chú ý của y, cậu đưa tay ôm lấy mặt y, nghiêm túc hỏi:

"Anh có biết em thích làm chuyện gì với anh nhất không?"

"Làm tình."

Văn Tiểu Dữ đỏ mặt che miệng y lại:

"Em nghiêm túc đó!"

Văn Trăn bị cậu che miệng, dùng ánh mắt ra hiệu mời cậu nói tiếp. Văn Tiểu Dữ suy nghĩ một chút rồi bảo:

"Em thích nhất là được ngủ chung chăn với anh mỗi khi trời mưa."

"Nhất là vào những ngày trời trở lạnh."

Văn Tiểu Dữ nghiêm túc miêu tả:

"Trong căn nhà ấm áp, anh không bận việc gì, em cũng vậy, chúng ta không làm gì cả, chỉ nằm trên giường và ngủ thôi."

Văn Trăn cũng rất nghiêm túc hỏi:

"Không làm gì có phải là hơi phí không?"

"Không có phí gì hết á!"

Bách Tuế bị tiếng la này làm cho giật mình ngẩng đầu lên, vẫy vẫy lỗ tai, sau đó lại bình tĩnh nằm xuống.

Văn Trăn không trêu chọc em trai mình nữa, an ủi xoa ót Văn Tiểu Dữ.

Văn Tiểu Dữ nói tiếp:

"Anh biết tại sao em lại nghĩ như vậy không?"

"Tại sao?"

"Hồi tiểu học, em luôn phải tự đi bộ về nhà. Nhưng vào những ngày mưa, mẹ nuôi sẽ chạy xe điện tới đón em."

Văn Tiểu Dữ nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt không có chút cảm xúc thừa thãi nào, ngược lại cảm thấy tuổi thơ của mình rất thú vị:

"Rồi mẹ nuôi mặc áo mưa to ngồi phía trước, em ngồi ở phía sau trốn trong áo mưa. Mưa rơi xuống áo mưa giống như đang đánh vào đầu của em vậy, ồn lắm."

Văn Trăn im lặng.

Văn Tiểu Dữ nói say sưa:

"Lúc đó em nghĩ, trong một ngày mưa như thế này, nếu có thể không làm gì cả, không cần phải đến trường hay tập múa, có thể một mình trốn trên giường lười biếng thì thật tuyệt."

Cậu ôm Văn Trăn, ngẩng đầu nhìn y bằng đôi mắt sáng ngời:

"Nhưng giờ em lại thấy, hai người cùng lười biếng sẽ vui hơn là một người."

Hai người nhìn nhau, bầu trời dần sáng hơn, căn phòng to lớn giống như một chiếc ly thủy tinh sạch sẽ, đón nhận ánh nắng len lỏi vào phòng, phản chiếu gam màu tĩnh lặng trong không gian. Trong chiếc chăn mềm mại, hai người nằm sát bên nhau, nhỏ giọng thì thầm, tạo ra một thế giới nhỏ ấm áp của riêng họ.

Trong mắt Văn Trăn, em trai của y rất thần kỳ. Bất kể là tuổi thơ hay thời thanh xuân đen tối, cả cuộc sống giàu sang được chiều chuộng hiện tại, dường như đều không gây ra ảnh hưởng đến Văn Tiểu Dữ. Đôi khi em trai của y rất trưởng thành, có thể sống tự lập và tự lo cho bản thân, hiểu chuyện lại khiêm nhường, luôn nghĩ cho người khác trước mới nghĩ đến bản thân. Giống như hầu hết những người bình thường ngoài kia, vì khó có được điều mình muốn, cho nên cũng học được cách buông bỏ.

Thế nhưng, Văn Tiểu Dữ lại vô cùng ngây thơ trong một số vấn đề. Sinh ra trong một gia đình không mấy tốt đẹp, nhưng tới bây giờ vẫn cứ ngây thơ không rành sự đời, không quan tâm nhiều đến việc người khác nghĩ gì, cũng không quan tâm nhiều đến tiền bạc hay địa vị, trong mắt chỉ có ước mơ nhỏ bé mà mình theo đuổi từ nhỏ tới lớn, chỉ biết cúi đầu lặng lẽ bước về phía trước, do đó cũng tạo ra cho mình một vỏ bọc vừa cô đơn vừa cố chấp.

Đôi khi Văn Trăn không thích Văn Tiểu Dữ như thế này. Y mong Văn Tiểu Dữ có thể dựa vào mình, cho dù Văn Tiểu Dữ muốn điều gì từ y, y cũng sẽ vui vẻ cho cậu, y không muốn Văn Tiểu Dữ đã về bên họ rồi, mà cậu vẫn muốn tự gồng gánh mọi chuyện như trước.

Thế nhưng, y lại bị thu hút bởi sự đặc biệt này của em trai y. Cảm giác tựa như đi bắt lấy một tia sáng, dù đã chạm được độ ấm, lại không có cách nào nắm trọn vào trong tay được, chỉ có thể ngắm nhìn nó lẻ loi trôi nổi trong không trung, toả ra ánh sáng.

Từ đó, trừ nó ra, mọi thứ đều trở nên ảm đạm.

Văn Trăn ôm Văn Tiểu Dữ vào lòng, bảo:

"Em có thể nói thẳng ra là dù có làm gì với anh, thì em cũng cảm thấy vui mà."

Văn Tiểu Dữ không khỏi bật cười:

"Em phát hiện anh càng ngày càng tự luyến nha."

"Là do em yêu anh quá thôi."

Văn Trăn nghiêm túc nói.

Văn Tiểu Dữ lập tức cảm thấy ớn không chịu nổi, giãy giụa muốn thoát ra, lại bị Văn Trăn ôm eo kéo về, đè xuống dưới người.

"Anh làm gì vậy....."

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả xuống, kèm theo là giọng nói trầm thấp dễ nghe:

"Anh cũng yêu em."

Văn Tiểu Dữ giật mình không nhúc nhích, cậu ôm chăn không nói một lời, chốc lát sau lỗ tai đã đỏ chót. Văn Trăn rất thích đôi tai trắng nõn dần chuyển sang màu đỏ của cậu, y cúi đầu liếm mút, sau đó chuyển sang hôn lên gáy Văn Tiểu Dữ.

Văn Tiểu Dữ có cơ thể gầy gò nhưng dẻo dai, khiêu vũ giúp cho cậu có được một cơ thể thon thả xinh đẹp, mỗi một tấc cơ bắp săn chắc đều khiến người ta muốn chạm vào, đặc biệt là mỗi khi bị vuốt ve, làn da đẹp đẽ mịn màng ấy sẽ run lên.

Văn Trăn thật lòng cảm thấy nếu cả hai chỉ nằm trên giường thôi không làm gì cả thì thật sự là rất phí.

Chiếc chăn bông trên giường trở nên lộn xộn, hai đôi chân kề sát chìm xuống giường, đôi chân nhỏ gầy hơn không ngừng vùng vẫy giẫm đạp tấm nệm, kèm theo là tiếng rên rỉ nghèn nghẹn, chiếc giường cũng phát ra tiếng cọt kẹt khe khẽ.

"Ưm......"

Văn Tiểu Dữ bị Văn Trăn đè dưới người, ngón tay siết chặt tấm chăn:

"Còn cháo trong bếp thì sao......"

Văn Trăn chưa cởi quần áo, y sẵn tay lấy ra một cái bao cao su từ trong ngăn kéo, đeo vào cho mình. Đang bị cảm nên y vốn không muốn làm gì cả, nhưng em trai y lại cứ trêu chọc y miết. Trông Văn Trăn trưởng thành chín chắn thế thôi, chứ thật ra vừa bị ghẹo là y đã không chịu nổi, về cơ bản nếu Văn Tiểu Dữ sáp lại gần sờ mó hôn hít y thì y sẽ cứng ngay. Sau ngần ấy năm, "căn bệnh" này cũng không thuyên giảm một chút nào.

"Ăn sau cũng được mà."

Văn Trăn thuận miệng nói.

Y vào từ phía sau, chậm rãi đẩy lên trước, dương vật to dài cứng ngắc khiến Văn Tiểu Dữ run rẩy liên tục, mặt mũi cũng đỏ bừng thở dốc không ngừng. Văn Trăn ôm lấy cổ cậu, ngón tay khều sợi dây chuyền, cầm lấy chiếc nhẫn được treo trên đó. Trên ngón tay của y cũng có một chiếc nhẫn tương tự, bị nhiệt độ cơ thể làm cho nóng lên, hơi tỏa sáng.

Không biết từ bao giờ mà ngoài đường sổ bắt đầu có tiếng mưa rơi. Từng hạt mưa va lên bệ cửa sổ và mái hiên, vang lên những âm điệu nhịp nhàng nghe như tiếng nhạc du dương yên ả vui tai nào đó. Văn Tiểu Dữ hoảng hốt, nghe thấy tiếng mưa rơi, tựa như có cả biển mưa dập dờn dịu dàng ôm ấp lấy cậu vậy.

"Anh ơi...."

Văn Trăn ôm Văn Tiểu Dữ từ phía sau, lồng ngực nóng bỏng áp lên lưng cậu, chạm vào xương bướm hơi nhô ra. Văn Tiểu Dữ thở hổn hển, run rẩy dữ dội, cần cổ trắng nõn cũng đỏ bừng lên trong cảm giác sung sướng mãnh liệt. Hai cơ thể nóng bỏng quấn quýt ân ái nhau dưới tấm chăn, Văn Tiểu Dữ bị ghì eo làm tình dữ dội đến nỗi hai chân bủn rủn, Văn Trăn thúc vào vừa mạnh vừa sâu, dương vật đâm vào nơi sâu nhất khiến bên trong phải xoắn chặt lại, Văn Tiểu Dữ không chịu nổi nên muốn trốn:

"Anh nhẹ nhàng một chút đi mà...............!"

Văn Trăn kéo cậu lại, cúi người hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của cậu:

"Anh có làm mạnh đâu? Anh bị cảm, không còn chút sức lực nào luôn đây này."

Văn Tiểu Dữ bị thúc trượt lên gối, người đàn ông chịch cậu không biết mệt mỏi, khiến cả người cậu nóng bừng, chân cũng nhũn cả ra, sắp không quỳ được nữa rồi, chỉ còn biết thở dốc mà thôi:

"Anh mà không có sức............... á!"

Họ làm tình mãnh liệt cả một buổi sáng, Văn Tiểu Dữ đắm chìm trong làn sóng khoái cảm, chỉ có thể bất lực gọi tên anh mình, bấu vô tay anh trai vừa lên đỉnh vừa run rẩy. Nhiệt độ nóng bỏng lan tràn khắp tứ chi, Văn Tiểu Dữ mơ màng không còn chút sức lực nào, được Văn Trăn ôm vào lòng từ phía sau, trong lúc mơ màng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài kia.

Cơn mưa xa xôi như vậy, nên cũng không mang đến cảm giác lạnh lẽo, trong không gian chỉ có tiếng mưa rơi như một bản nhạc êm dịu. Mà gần trong gang tấc, lại còn nghe rõ nhịp tim đập lẫn hơi ấm của Văn Trăn, sưởi ấm bao bọc lấy cậu tạo nên một góc trời bình yên.

Từ đó, tiếng mưa rơi cũng trở thành lời thì thầm của tình yêu.

May mà cháo được nấu bằng nồi cơm điện.

Cuối cùng Văn Tiểu Dữ cũng không bị lây bệnh, cậu rất tự hào về điều này, thậm chí còn vênh váo đến mức khoe khoang mình trẻ khỏe cỡ nào với anh trai nữa. Văn Trăn nghe thế liền nói vậy thử xem cơ thể cậu khỏe đến mức nào, nói xong lập tức đè cậu xuống thử từ trong ra ngoài, làm cho Văn Tiểu Dữ phải khóc lóc cầu xin, từ đó về sau, cậu không dám vênh váo trước mặt anh mình nữa.

Đây là năm thứ bảy họ tìm thấy nhau.

____ ____ ____

Đôi lời từ editor:

*Cũng không mưa gió cũng không hanh: Câu này nằm trong bài thơ Định Phong Ba của Tô Thức, hay còn được gọi là Tô Đông Pha, bạn nào muốn biết ý nghĩa của câu trên thì có thể lên Google tìm hiểu nhá :3

-HẾT-

____ ____ ____

Happy ending~

Chúc hai người luôn luôn vui vẻ, nắm tay hạnh phúc mãi mãi về sau~

❤❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top