Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Trở về thị trấn phông luân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•❅─✧❅[Tóm Tắt Phần Trước]❅✧──❅•

★Nhóm của Jin bất ngờ gặp một di tích cổ đại kì lạ trong khi đang khám phá vùng đất xa mạc. Vì thấy còn nhiều bí ẩn và nguy hiểm rình rập nên cả nhóm đã quyết định bỏ qua và đến được một ngôi làng gần đó. Tại đây, nhiều điều kì lạ đã xảy ra, họ bắt gặp một vật thể lạ giống như con tàu đang lau thẳng xuống vị trí di tích mà họ phát hiện trước đó, họ tính quay lại di nơi đó để tìm hiểu tình hình thì Jin ngăn lại và đề xuất quay lại thị trần quạt gióvà tìm giáo sư Luis để tìm hiểu rõ hơn.

•❅✧❅[Chương  2: Trở về thị trấn phong luân]❅✧❅•

★Sáng hôm sau, các bạn thức dậy sau giấc ngủ dài. Cecilia là người dậy sớm nhất, cô sắp xếp gọn gàng lại chiếc giường mà dùng, sau đó cô đi đánh thức các bạn dậy. David là người thức dậy sau, cậu đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhóm.

★Sau khi ăn xong cả nhóm lên đường trở về thị trấn phong luân. Nơi này vẫn nhộn nhịp như ngày nào, mọi người đều vui vẻ thi đấu con quay với nhau. Eli sau 2 năm cậu giờ đã lớn, suy nghĩ đã trưởng thành hơn không còn bị dễ lừa gạt nữa, cậu luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Khi gặp lại Anh Jin, Tiểu thư Cecila, Pandora, Dawn và Quản gia Davis cậu rất vui vì được gặp lại họ sau khoảng thời gian dài.Sau đó cả nhóm bèn bao cậu một bữa ăn tại quán Pizza của Farrah để trò chuyện với nhau và hỏi về những chuyện đã xảy ra trong thị trấn lúc họ không có ở đây.

★Eli Rủ Pandora thi đấu, cậu muốn phục thù vì trước đó Pandora đã đánh bại cậu ta một cách dễ dàng, kết cục ai cũng biết Eli vẫn thua Pandora nhưng lần này cậu thua một cách tâm phục.

★Sau đó cả nhóm chia tay Eli và trở về dinh thự của cha Cecilia để nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày mai đến chỗ giáo sư Luis.

★Cha của cô, Arthur lại đi nghiên cứu mấy di tích cổ nữa nữa rồi nên không có ai ở nhà.

★Davis đi dọn dẹp lại dinh thự, do không có ai quét dọn nên mạng nhện đã bắt đầu xuất hiện trên góc tương và bụi khắp nơi, Jin, Pandora và Dawn cũng tới giúp một tay, Còn Cecilia cô đi xử lí những công việc còn sót lại của cha cô

★Sau khi hoàn thành công việc, Jin lặng lẽ ra khỏi dinh thự , dáng vẻ của cậu giống như đi tìm ai đó vậy. Chỉ có duy nhất Cecilia nhận ra là cậu đã rời khỏi dinh thự, còn Davis và Dawn sau khi hoàn thành công việc vì quá mệt nên họ cũng không để ý.

★Trong lòng Jin vẫn luôn có một câu hỏi mà đến tận bây giờ cậu vẫn chưa tìm được câu trả lời phụ hợp. Cậu tưởng mình đã hiểu được mọi thứ về Cecilia, nhưng có lẽ, điều đó chẳng còn đúng nữa .Cảm xúc của cô, ánh mắt của cô, hay những lần cô tránh đi cái nhìn của cậu... tất cả những thứ ấy khiến Jin cảm thấy hoang mang - dường như có gì đó mà cậu chưa biết,chưa thể chạm tới...

★Chúng khiến Jin nảy lên một suy nghĩ, liệu rằng, thứ tình cảm mà cậu dành cho Cecilia có chỉ dừng ở mức bạn bè?

Lâu lắm rồi, Jin mới rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy.

★Bạn bè... hai chữ ấy thiêng liêng và tốt đẹp tới độ Jin chẳng nỡ phá bỏ. Jin nhận ra bản thân đang sợ hãi thứ gì đó, và chính thứ ấy đã ngăn cậu chạm tới cậu trả lời thật sự. Có lẽ, cái cậu sợ, ấy chính là khi hai chữ này biến mất đi, mối quan hệ của họ sẽ chẳng còn được tốt đẹp như hiện tại nữa...

★Cậu quyết định đi tìm Evelyn để tâm sự

*Cậu gặp Evelyn trong lần cậu đang tìm nơi để ở qua đêm ,chị chủ quản lý của khu nhà khách.*Nghe nói, chị chủ từng có một đời chồng, nhưng chồng chị mất vì tai nạn bão tuyết khi đưa đoàn khách vượt qua núi cao. Kể từ đó tới giờ đã được ba năm, vậy mà chị vẫn ở một mình như vậy, không để ý tới chuyện gả cho ai khác. Hai người chẳng có con, cũng chẳng còn bất cứ sợi dây liên kết nào tồn tại nơi dương thế. Người ta nói chị ngốc, không tiện lúc còn xuân trẻ mà tìm một người đàn ông khác yêu thương lấy mình, nếu cứ ở giá mãi thế này, sau sẽ chẳng ai thèmcưới chị nữa.

★Jin thường ngồi ở quầy bar dưới sảnh lễ tân, cậu hay trò chuyện với chị những lúc cậu có khúc mắc trong lòng mà chưa tìm được câu trả lời

"Chị Evelyn này, theo chị, tình yêu là gì?"–→Jin chợt hỏi.

"Sao, thế cậu yêu ai rồi? Có cô gái nào gặp vận xui mà vớ phải cậu thế."–→Evelyn vui vẻ đáp.

★Jin im lặng, cậu không biết phải trả lời như nào. Evelyn cũng chẳng trêu cậu nữa, chị đi lấy chai rượu rồi tự rót cho mình 1 lý đầy.

"Tình yêu ấy à, nó lạ kỳ lắm. Nói thật với cậu, chị với anh nhà yêu nhau lúc nào mà chị còn chẳng biết, tụi chị còn chẳng có ngày kỷ niệm chính thức cơ."–→Evelyn đáp

★Chị ngừng một chút, ánh mắt xa xăm đậu vào tấm ảnh đối diện đó - tấm ảnh chụp chị và chồng lúc hai người đi du lịch ở vùng biển phía Nam - cái lúc mặn nồng và đậm sâu nhất của một cuộc tình.

"Chị với lão ấy vốn là bạn bè, bạn thân là đằng khác. Tụi chị lớn lên với nhau, đồng hành với nhau, rồi cứ vậy mà yêu nhau đến tận giờ."

★Có thêm chút men rượu, nỗi nhớ người thương của chị lại càng trào dâng, khiến chị bắt đầu gợi mở chuyện xưa, để ký ức tươi đẹp ùa về như bão lũ.

★Cậu nghe về câu chuyện của Evelyn và Thomas, câu chuyện tình yêu bắt đầu chớm nở từ một tình bạn khăng khít. Câu chuyện về hai người đã từng kìm nén trái tim thổn thức, để mong giữ được tình bạn mãi mãi, để rồi họ chợt nhận ra, điều đó thật trẻ con và ấu trĩ.Và họ ước bản thân đã ngỏ lời sớm hơn.

"Vậy thì... nếu chẳng thể quay trở lại tình bạn nữa, tình yêu liệu có phá hủy mối quan hệ của chúng em không?"–→Jin hỏi

★Cậu thấy bản thân mình thật ngốc, ngốc tới độ khiến cậu tự xấu hổ về chính mình...

"Ngốc thật. Tất nhiên là không rồi."–→Evelyn bật cười.

"Nếu yêu đủ nhiều, thì sẽ chẳng có chuyện đó. Theo chị, càng kiềm nén, thì ta sẽ càng nuối tiếc. Đời mình yêu được mấy người đâu em, cứ thành thật với cảm xúc của chính em thôi."→Evelyn nói tiếp.

★Thành thật với cảm xúc, đối diện với trái tim của chính mình. Jin như bừng tỉnh, bức tường cuối cùng cũng vỡ ra thành ngàn mảnh, dẫn lối cậu đến với xúc cảm mà bản thân đã tự che giấu suốt thời gian qua.

"Evylyn nói đúng, hẳn là xui xẻo lắm cô mới vớ phải một tên ngốc nghếch như cậu"–→Jin đáp.

★Cậu chợt nghĩ đến trường hợp xấu nhất, rằng cậu sẽ chẳng bao giờ tìm hiểu những gì mà Cecilia muốn bày tỏ. Như thế thật tồi tệ, cậu trai thầm nghĩ. Mái tóc màu trời gục hẳn xuống bàn, lắc đầu khe khẽ. Không, sẽ không có trường hợp đó...!Vì trái tim cậu cũng đang ủ ấp thứ tình cảm tương tự.Cậu sẽ nhận ra, dù sớm hay muộn, bởi dù có cố giấu kín cảm xúc ấy như thế nào, chúng vẫn sẽ tìm cách bung ra, rồi gặm nhấm cậu bằng sự tội lỗi và nuối tiếc.

"Theo chị, món quà nào là đáng quý nhất để tặng cho người ấy?"–→Jin hỏi chị

"Nếu cả hai thật sự yêu nhau thật lòng thì hãy tặng cho người ấy một chiếc nhẫn đôi, cậu một cái và người đó một cái"–→Evelyn trả lời

*Nhẫn đôi thường được xem là biểu tượng của sự gắn kết trong mối quan hệ tình yêu. Mỗi khi nhìn vào chiếc nhẫn, họ lại nhớ về nhau và tình yêu của họ càng trở nên sâu đậm hơn

★Lần này, cậu sẽ là người chủ động. Nhất định là vậy

★Cậu bèn tới chỗ thợ rèn Gan, anh là người đã giúp đỡ cậu sửa chữa con quay của cậu. Vì lâu quá rồi cậu cũng chưa đến chỗ của Gan nên cậu mất kha khá thời gian để hỏi mọi người xung quanh nơi ở của anh hiện tại.

★Gan rất bất ngờ khi gặp lại Jin, do cậu thay đổi quá nhiều nên lần đầu gặp mặt nên anh không nhận ra cậu

"Này cậu là ai thế? sao lại lảng vảng ở tiệm rèn của tôi?"–→Gan hỏi cậu

"Anh không nhận ra em sao? Em là Jin đây mà?"–→Jin đáp

"Jin á? Cậu đã lớn tới mức này rồi sao? Xin lỗi nhé, chắc do cậu thay đổi quá nhiều nên tôi không nhận ra được"–→Gon trả lời cậu

"Thế có việc gì mà cậu phải tới tận nơi này vậy? Con quay cậu bị hư nữa à?"

"Con quay của em không bị sao cả, lần này em tới chỗ anh là nhờ anh làm giúp em một thứ"–→Jin xấu hổ trả lời

"Nhìn bộ dạng của chú, anh đoán chắc đến đây nhờ anh làm giúp một cặp nhẫn phải không nè, chú tìm được người trong lòng rồi à, là ai thế kể anh nghe xem?"–→Gon cười

"Sau anh biết hay vậy?"–→Jin cất giọng

"Anh lạ gì với việc này nữa"→Gon trả lời

"Thế anh có thể làm giúp em một cặp được không?"–→Jin hỏi

"Tất nhiên là được, nhưng giờ cũng muộn rồi mai em tới lấy được không?"–→Gon hỏi cậu

★Jin gật đầu, sau đó cậu trở về dinh thự. Người đầu tiên ra đón cậu là Ceclia

"Jin à, cậu đi đâu cả buổi chiều hôm nay thế? làm tớ lo chết đi được"

★Trên khuôn mặt của cô hiện rõ vẽ lo lắng, trong như cô nghĩ Jin đã gặp chuyên bất trắc gì đó.

"Tớ đi gặp lại những người bạn cũ ấy mà, không có chuyện gì đâu"–→Jin trả lời

"Cũng muộn rồi cậu và phòng ăn đi mọi người đang chờ cậu đó"–→Cecilia vui vẻ kéo tay của cậu

Đêm hôm đó cậu lại trằn trọc mãi mà chẳng ngủ được. Cậu không biết phải làm thế nào để đáp lại tình cảm của cô.

•❅──✧❅[Kết Thúc  2]❅✧───────❅•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top