Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

05: #suggestion

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời đề nghị của Miyawaki.



"Chị biết mà, tôi sẽ không hài lòng nếu như không biết một chút gì đó về người đã lôi mình lên giường rồi lẳng lặng bỏ đi vào sáng hôm sau đâu."

Nghe giống một lời hăm dọa, nhỉ?!


"Hmmm ... Tôi hiện đang là bác sĩ."

Sana trả lời nhát gừng. Một phần vì cô thật sự không biết nên tự giới thiệu gì về bản thân mình. Con nhóc này bảo nó biết cô và khẳng định việc cô "rất nổi tiếng trong trường", vậy nên có thể nói thêm điều gì bây giờ cũng là thừa thãi.

Hoặc không ...

"Thế hả?! Ba tôi sẽ rất thích có một đứa con như chị đấy!"

Ngoài dự đoán, Miyawaki có vẻ rất hài lòng với câu trả lời có cũng như không của cô.

"Chị rất tuyệt. Rất xinh đẹp, rất tài năng. Có tương lai rõ ràng và sự nghiệp ổn định. Có cả sự chăm chỉ, nỗ lực và ý thức cầu tiến nữa. Rất giống với hình tượng đứa con gái cưng hoàn hảo mà ba tôi hằng ao ước."

"Cảm ơn ..."

"Đó không phải là một lời khen!" Nó lạnh lùng ngắt lời cô. "Ông già nhà tôi là một tên khốn. Vậy nên chắc chắn những thứ ổng thích cũng không ra gì."

Hửm?! Ừ ... Được thôi.

Sana chỉ cười trừ.


"Mà nhẫn trên tay chị là sao vậy? Chị đã đính hôn hay lập gia đình rồi sao?"

Nó lại bất ngờ hỏi.

Nhẫn ... Nhẫn đính hôn với Mark sao?! Sana vô thức nhìn xuống ngón áp út trên bàn tay trái của mình. Không phải chứ? Cô nhớ là đã tháo ra rồi mà nhỉ ...

"Quao! Phản ứng gì đây? Vậy là chị thật sự đã đính hôn hoặc lập gia đình rồi?!"

Nó thích thú nhướn mày.

Đúng rồi! Cô đã tháo nhẫn của Mark ra (từ rất lâu) rồi. Trên đó giờ đây chỉ còn lại một vết hằn nhỏ (do đeo nhẫn lâu ngày tạo ra) mà cần phải nhìn thật kỹ thì mới phát hiện được. Một câu hỏi với cái bẫy nho nhỏ của con nhóc tinh quái! Nhưng cũng phải công nhận là khả năng quan sát của nó không tồi.

"Tại sao lại tháo nhẫn ra? Lại còn giật mình khi bị nhắc đến như vậy?! Chị biết không, nhìn chị rất giống một cô dâu đang cố đào tẩu khỏi lễ thành hôn của chính mình đấy."

Đương nhiên là Sana không muốn tiếp tục một đoạn hội thoại có nội dung như thế này. Và cô cũng đã thể hiện thái độ (một cách lịch sự hết mức có thể) về điều đó ra, rất rõ ràng. Nhưng hình như Miyawaki không (hoặc không muốn) hiểu.

"Quao, vậy là tôi lại đoán đúng rồi sao?!" Nó bật cười, nhưng giọng nói (và nội dung câu nói) đột nhiên lại trở nên quái gở. "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng nếu tôi mà là chị thì, thay vì bỏ trốn, tôi đã đâm chết hôn phu của mình rồi."

Sana chỉ cười nhạt trong lúc cuối đầu nhấp thêm một ngụm cà phê nóng hổi nữa.


"Chị có vẻ rất khó bị kích động nhỉ?!"

Nó nheo mắt rồi hơi nghiêng đầu. Và vẫn chưa dừng lại việc quan sát cô một cách cực kỳ lộ liễu.

"Tùy vào người kích động tôi là ai thôi."

Sana chán chường đảo mắt.

Hoặc là "Cô không đáng đâu!" Đương nhiên là cô không muốn gây chiến ngay từ lần gặp đầu tiên, thậm chí là với bất kỳ ai. Nhưng cái gì thì cũng nên có giới hạn của nó.

"Chà ... Nghe tổn thương ghê."

Miyawaki cười nhẹ. (Bất ngờ nhỉ?! Sana cứ tưởng là nó phải nổi đóa lên cơ.)


"Chị cũng có vẻ không tò mò gì về lý do, vì sao tôi lại ghét ba của tôi đến như vậy?"

Nó bĩu môi (và tự nhiên lại tỏ ra 'dễ thương'). Cô bắt đầu bối rối về cái cách thay đổi chủ đề cuộc hội thoại xoành xoạch của đứa con gái trước mặt này rồi.

"Vì ông ấy ép cô theo học ngành Y mà cô không mong muốn?!"

"Một phần thôi. Phần còn lại ... liên quan đến mẹ tôi nhiều hơn."

Cách ngắt câu trước khi nhắc đến mẹ của nó tự nhiên lại khiến cô bối rối, và một chút đồng cảm. Nhưng chỉ một chút thôi.

"Lần gặp nhau tiếp theo, tôi sẽ kể cho chị nghe nhé?! Kể về mẹ tôi!"

Lời hứa hẹn nghe có vẻ trẻ con, nhỉ?!

"Được thôi." Sana tử tế trả lời (nhưng vẫn không giấu nổi sự không mấy hào hứng).

Thật ra trong thâm tâm cô chỉ muốn gào lên bảo "KHÔNG BAO GIỜ!". Vì đúng thật là cô cũng có chút tò mò (chỉ một chút thôi) về nó. Nhưng mà 'lần gặp nhau tiếp theo' á?! Làm ơn đi, cô không bao giờ muốn gặp lại nó nữa.


"Tôi ghét ông ta ..."

Nó lại bắt đầu rồi đấy!

Sana lén trút một hơi thở dài, mệt mỏi. Lần thứ vài tỉ chỉ trong vòng một buổi sáng, cô ước gì đêm hôm trước mình đừng có vào bar và uống say đến mất nhận thức như vậy. Hoặc ít ra thì cũng đừng có xui xẻo đến mức vướng phải một đứa con gái phiền phức như Miyawaki Sakura.

"Tôi ghét ông ta như cái cách mà chị ghét hôn phu của chị vậy!"

"Vậy sao?!"

"Vậy là chị thật sự ghét anh ta?! Hôn phu của chị đấy." Nó ranh mãnh nhướn mày.

"Có thể nói vậy ..." Cô trả lời nhát gừng.

"Tôi chỉ ước gì ông ta biến mất đi. Vĩnh viễn." Miyawaki thở dài.

"Tôi cũng vậy ..." Sana vô thức nhỏ giọng.

Đã có đến vài chục lần cô ước gì Mark có thể cứ thế mà 'biến mất' đi. Biến mất khỏi cuộc đời cô, vĩnh viễn.


"Vậy thì tôi có ý này!"

Miyawaki bất ngờ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Nó bước vòng qua bàn ăn để đến bên cô, cuối xuống kề sát môi vào tai cô, thì thầm.

"Tại sao chúng ta không đơn giản là chỉ cần giết họ đi nhỉ?! Chị muốn hôn phu của chị biến mất. Tôi cũng muốn ba của tôi biến mất. Chúng ta có cùng một mục đích. Chúng ta có thể hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau. Chúng ta có thể trao đổi mục tiêu cho nhau để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát. Hôn phu của chị sống ở đâu, tôi sẽ đến đó để giết anh ta giúp chị. Ba của tôi hiện đang công tác điều hành một chi nhánh của bệnh viện gia đình tôi ở Kagoshima, tôi sẽ mua vé máy bay cho chị đến đó giết ông ta. Chị thấy thế nào?!"

Ban đầu Sana cười nhạt, vì cô nghĩ đó chỉ là một trò đùa. Nhưng khi cô quay sang và nhìn thẳng vào mắt nó - cái đôi mắt vằn vện tia máu đỏ đó của nó - thì không! Mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Cơ mặt cô đột ngột trở nên cứng ngắc. Cô hiểu, nó đang nghiêm túc.

Khốn kiếp ... Cái con tâm thần này đang thật sự muốn giết người!


"Tôi nghĩ cô say rồi."

Mùi rượu mạnh thoảng nhẹ trong hơi thở nóng rực của Miyawaki khiến Sana khó chịu đến nhăn mặt lại. Cô hơi nghiêng đầu đi để tránh nhìn thẳng vào mắt nó.

Cô nhớ tin nhắn mà Jeongyeon gửi cho có cảnh báo, là nó đã uống rượu trước khi rời khỏi khách sạn của cậu ấy. Ban nãy khi gọi món nó cũng có gọi thêm rượu. Cô chưa từng thấy ai dùng rượu mạnh trong bữa điểm tâm (như cái con này) cả. Vậy mà cái nhà hàng này cũng phục vụ được. Hay thật!

"Không. Và thú thật, là tôi chưa bao giờ tỉnh táo như thế này!"

Nó gằn giọng, cũng cùng lúc sấn tới gần và kề sát vào mặt cô hơn. Mắt nó lấp lánh những tia hưng phấn.

"Chị nghĩ đi. Nếu làm vậy (ý tôi là, trao đổi 'mục tiêu' cho nhau) thì động cơ gây án sẽ được giấu đi. Hai ta hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Chị không biết tôi là ai. Chị tài năng và có tương lai, còn tôi là một đứa thất bại. Hai chúng ta là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Tại sao chị lại giết cha tôi? Còn tôi lại giết hôn phu của chị? Sẽ không ai có thể ngờ được, đúng không? Vì hai ta hoàn toàn không liên quan đến nhau, hoàn toàn không có động cơ gây án. Cảnh sát sẽ không thể nào ngờ tới được. Chúng ta sẽ dắt mũi đám cảnh sát và điều tra viên như những con bò và dồn họ vào ngõ cụt."

Càng nói nó càng như không thể nào giấu nổi vẻ phấn khích, và tâm thần.

"Cô điên rồi ..."

Sana bị nó ép sát vào người đến độ phải đứng dậy khỏi ghế. Cô sợ hãi lắc lắc đầu trong lúc lùi về sau vài bước.

"Nếu muốn đạt được mục đích thì phải quyết tâm. Và cần một chút điên thì mới quyết tâm được!"

Cô càng lùi về sau, nó lại càng sấn tới. Nó mạnh tay hất cả cái ghế Sana vừa ngồi ban nãy ra sau đánh rầm! một tiếng dữ tợn.


"Đủ rồi đấy, Miyawaki-san!"

Sana nghiêm giọng nhắc nhở.

"Không. Vẫn chưa đủ! Chị nghe tôi nói ..."

"Tôi nói: Đ.ủ r.ồ.i." Cô lạnh lùng hất tay nó ra. "Xin thứ lỗi. Và cảm ơn vì bữa điểm tâm. Tôi còn có việc. Tạm biệt."

Cô lách qua giữa người nó và bàn ăn (bên trên đã được dọn lên đầy món nhưng lại chưa được động vào mấy) rồi đi thẳng ra cửa. Đi như đang trốn chạy. Trốn chạy khỏi một người lạ bị tâm thần và có máu sát nhân mà cô vô tình xui xẻo vướng phải trong lúc say xỉn vào đêm hôm trước ...


"TÔI CÓ ĐỂ LẠI THÔNG TIN Ở KHÁCH SẠN CHỖ CÔ YOO BẠN CỦA CHỊ! HÃY LIÊN LẠC VỚI TÔI KHI CHỊ ĐỔI Ý !!!"

Nó hét với theo Sana.

Cô ta đi ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Tiếng RẦM! như một chữ "Không!" to tướng vả vào lòng tự trọng của nó. Dù khoảng cách từ bàn ăn đến cửa ra vào khá xa nhưng Sakura lại có cảm giác như bị cố ấy dập cửa đập thẳng vào mặt vậy.


"Rồi chị sẽ phải đổi ý thôi."

Nó lẩm bẩm một mình. Rồi bật cười.




---

A/N: Mấy cậu nói thật với tui đi, có ai trước khi đọc hết chap này đã nghĩ là cuộc trò chuyện giữa hai cô gái của chúng ta rồi sẽ đi theo cái hướng như thế này - ý là, "trao đổi mục tiêu" - không vậy?! (lol)

Thật ra ngay cả chính tui viết ra mà cũng cảm thấy ba chấm ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top