Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Lời chia tay

Riki dùng sức đóng cửa lại, ánh mắt tràn đầy miễn cưỡng và nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thở được, anh vẫy tay chào những người bên trong. "Xin lỗi mọi người, tôi..."

Sau đó Riki nở nụ cười và nói : "Nhưng tôi cũng là tang thi."

Nhiệm vụ là phải tiêu diệt hết tang thi. Chỉ có Riki nhận ra rõ điều luật này. Anh biết mình là tang thi. Anh biết nếu bản thân không chết thì trò chơi sẽ không kết thúc. Anh biết nếu còn tiếp tục đi theo, tất cả đồng đội của anh sẽ gặp nguy hiểm.

"Riki!" Santa lao tới đập cửa, nhưng cánh cửa dường như đã hợp nhất lại, không có một khe hở nào, cũng không thể mở được. Trong lòng rối thành một đoạn, anh khụy xuống, ngước mắt lên nhìn Riki một lần nữa. Đôi mắt của anh ấy rất đẹp, anh ấy vẫn chưa biến thành tang thi, nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Đáng lẽ chúng ta phải đi cùng nhau, nhưng tại sao vẫn là chậm một bước?

Bá Viễn lẩm bẩm lặp lại những lời Riki vừa nói, trái tim anh đau nhói, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực đến như vậy, mọi người đều có mặt, nhưng lại không thể làm gì được.

"Viễn ca, nên làm sao đây, Viễn ca." Cao Khanh Trần khóc lóc nhìn Bá Viễn, họ đều nói rằng Bá Viễn là người bình tĩnh nhất và cũng là người có nhiều biện pháp nhất, nhưng bây giờ đầu óc của Bá Viễn trống rỗng, anh không thể nghĩ ra bất kỳ giải pháp nào, cảm giác bất lực và tuyệt vọng sâu sắc khiến anh suy sụp.

Huynh đệ tốt của tôi đang ở bên ngoài, rõ ràng chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng lại không thể cứu anh ấy. 

Thực sự có thể trơ mắt ra nhìn anh ấy rời đi sao?

Lưu Vũ đập mạnh vào cửa kính, một giọt nước mắt lặng yên từ khóe mắt rơi xuống, cậu hận lắm, giá như cậu ôm lấy anh chặt hơn, giá như cậu để anh lên trước, giá như cậu không buông tay anh ra thì mọi chuyện đã không như vầy.

Riki cũng đặt tay lên kính, như đang chạm tay với Lưu Vũ, anh mỉm cười rạng rỡ, tuy hiện tại anh trông giống như một tang thi nhưng nụ cười trên khuôn mặt anh vẫn rất đỗi quen thuộc.

"Đừng lo lắng cho tôi, mọi người, sẽ ổn thôi." Riki nói với Lưu Vũ như thể anh đang đưa ra lời dặn dò.

"Chết tiệt, chỗ nào cũng không mở được. Khốn kiếp." Trương Gia Nguyên và Lưu Chương đã thử ở nhiều nơi nhưng tất cả đều bị bịt kín. Trương Gia Nguyên vừa tức giận vừa bất lực, liền đấm vào xe, cuối cùng, cậu rơi nước mắt, không phải vì tay đau mà là do sự kém cỏi của chính mình. 

Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, phía dưới đã là một biển lửa, Riki nhìn xuống, có vẻ như thời gian không còn nhiều nữa, chỉ còn lại vài phút ngắn ngủi, anh muốn nói lời từ biệt với gia đình mình.

"Tôi rất vui được gặp lại các bạn. Những năm này đối với tôi là những năm tháng hạnh phúc nhất. Các bạn nhất định phải khỏe mạnh. Chúng ta... tuy không thể gặp lại nhau nhưng vẫn có rất nhiều tiếc nuối. Tạm biệt, tôi yêu mọi người..." 

Riki nói xong, dần dần lùi lại, Mika cố gắng dùng vũ khí mở cửa nhưng đều vô ích, cuối cùng, Riki không lùi lại nữa mà quay lưng lại, duỗi tay ra và đi về phía đám lửa.

"Riki... đợi đã, xe di chuyển rồi." Châu Kha Vũ là người đầu tiên nhận thấy chiếc xe đang tự khởi động. Riki càng đến gần biển lửa, chiếc xe cũng tự khởi động.

Ngọn lửa mạnh đến nỗi khi Riki chưa hoàn toàn đến gần nó thì toàn thân anh đã được chiếu sáng rực rỡ. Ngọn lửa nóng bỏng đốt cháy điên cuồng trên cơ thể anh, Riki bước vào mà không ngoái đầu nhìn lại, cho đến khi ngọn lửa đó nuốt chửng lấy anh, cho đến khi bóng dáng cuối cùng của anh dần dần biến mất, chỉ còn lại một bóng người màu đen, từ từ rơi vào trong biển lửa.

[Đinh! Xin chúc mừng mọi người đã hoàn thành thành công thử thách Phó bản Tang thi]

Không biết âm thanh đó phát ra từ đâu, âm thanh không có phương hướng cố định, dường như nó đến từ mọi hướng.

[Lần này Riki đã bị đào thải tử vong. Anh ta là người được Thần chọn. Nhiệm vụ thất bại. 

Ở phó bản tiếp theo sẽ có người được Thần lựa chọn. Tất cả người chơi, chúc mọi người vui vẻ]

Máy phát thanh dừng lại, chiếc xe thực sự tự lái đi, dần dần rời xa hiện trường. Mọi người trên xe đều im lặng, không ai có thể chia sẻ cái gọi là niềm vui chiến thắng này. 

INTO1 không phải là INTO1 nếu thiếu đi một người. 

Nhìn chiếc ghế trống phía trên, Châu Kha Vũ hai mắt đau nhức, không muốn nhìn nữa. Chiếc xe dần dần chìm vào bóng tối, xung quanh trở nên vô hình, may mắn thay bên trong xe vẫn còn một tia sáng, nhưng anh không thể nhìn thấy bên ngoài. 

Lâm Mặc im lặng hồi lâu, cậu lấy từ trong túi ra một bức ảnh Riki để lại, mặt trước là ảnh chụp chung của mọi người, mặt sau là lời nhắc nhở Riki để lại cho họ. Lâm Mặc im lặng vuốt ve bức ảnh, nước mắt rơi xuống thắm lên bức ảnh, đây là chiến thắng của Riki dù cho có phải trả giá bằng mạng sống, Lâm Mặc ngừng rơi nước mắt, cất bức ảnh trở lại vào túi.

Đèn xe đã tắt, nhưng đèn ở ghế trống vẫn sáng, trong lúc mơ hồ dường như vẫn cảm thấy Riki đang ngồi ở đó và quay lại trò chuyện và cười đùa với nhau, nhưng khi nhìn kỹ lại thì đó chỉ là tưởng tượng mà thôi. 

Riki đã đánh đổi mạng sống của mình để giành lấy chiến thắng cho mọi người. Theo góc độ của Riki, anh đã khá mãn nguyện rồi.

Bởi vì anh đã có thể nói lời chào tạm biệt cuối cùng với bạn bè của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top