Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Bệnh viện tâm thần

Vi rút tang thi cực mạnh đã lây lan khắp cơ thể Riki, anh không thể giữ tỉnh táo được bao lâu, những suy nghĩ nguy hiểm cứ lặp đi lặp lại khiến anh suýt chút nữa muốn làm tổn thương đồng đội của mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả bọn họ sẽ vì anh mà bị thương.

Riki đột nhiên vùng ra khỏi tay Mika và Lâm Mặc, nếu chậm một giây anh có lẽ đã cắn họ, Riki nhắm thẳng một hướng mà chạy, anh không biết mình phải chạy đi đâu, chỉ biết rằng phải chạy càng xa càng tốt.

"Riki!" Sau khi Lâm Mặc kịp phản ứng, Riki đã biến mất, anh chạy nhanh như vậy, không phải tốc độ con người có thể đạt tới. Lâm Mặc chậm rãi hạ tay xuống, như thể nhận ra điều gì đó.

"NO!" Mika định chạy theo giữ Riki lại nhưng Lâm Mặc đã kéo anh lại. Lâm Mặc làm động tác ra hiệu anh giữ im lặng, cậu chỉ vào con tang thi đang nằm trên mặt đất cách đó không xa. Hiện tại chỉ còn lại hai người, hoàn toàn không có khả năng chống lại đám tang thi, Riki đã biến mất nên bọn họ phải tập hợp ngay lập tức.

"Rikimaru mất tích?!" Giọng nói của Trương Gia Nguyên khiến hầu hết mọi người đều giật mình. Santa kéo rèm lại. Đang là ban ngày nhưng lại không giống ban ngày chút nào. Ban ngày dường như chưa bao giờ đến.

"Làm sao bây giờ?" Duẫn Hạo Vũ nhìn các huynh đệ của mình, hiện tại trong lòng cậu đang rất lo lắng nhưng lại không thể nghĩ ra bất kỳ giải pháp nào.

"Em... hình như đã đoán được..." Lâm Mặc chậm rãi nói, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về cậu: "Riki có thể đã biến thành tang thi..."

"Nhưng, anh ấy không có tấn công em và Mika, điều này chứng minh Riki vẫn còn nhớ tới chúng ta. Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết. Riki đã chặn được hơn chục tang thi. Anh ấy phải làm sao bây giờ? Anh ấy sẽ gặp nguy hiểm!" Lâm Mặc càng lúc càng kích động hơn, cậu ghét bản thân mình vì đã không giữ Riki lại ngay từ đầu.

"Được rồi được rồi, đừng tự trách mình, Momo. Hãy suy nghĩ theo hướng tích cực đi. Riki đã biến thành tang thi rồi, anh ấy có ở đâu thì cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Khi có thời gian chúng ta sẽ đi tìm anh ấy, chúng ta nhất định sẽ tìm được. Anh ấy sẽ không sao đâu." Lưu Vũ thì thầm an ủi mọi người, tâm trạng của Lâm Mặc cũng dần ổn định lại.

"Anh ấy ở đâu? Làm sao chúng ta tìm được anh ấy? Liệu chúng ta có thể đến kịp không?..." Châu Kha Vũ dựa vào khung cửa, cau mày.

"Santa, Santa?" Bá Viễn nhẹ nhàng đẩy Santa đang sững sờ. Santa như tỉnh dậy từ trong mộng, quay lại nhìn Bá Viễn. 

Bá Viễn hỏi: "Em và Riki quen nhau lâu nhất, em... có nghĩ ra cậu ấy sẽ chạy đi đâu không?"

"..."

"Em biết, có lẽ là ở đó..."

...

"Kết thúc rồi..." Riki chạy rất xa, trước mắt thỉnh thoảng xuất hiện những cảnh báo màu đỏ, khi dừng lại, anh phát hiện mình đã đến một bệnh viện tâm thần.

Nơi này bị bỏ hoang, khắp nơi đều có mùi thối rữa, bên ngoài tòa nhà tang thi nằm rải rác, chúng không tấn công Riki, đúng như Riki nghĩ, anh đã biến thành một tang thi.

Bên trong bệnh viện có mấy cái cây bị ngã đổ, một hộp nhạc bị bỏ lại, bên trong còn đang chơi những bài đồng dao kinh dị. Trong bệnh viện tâm thần không còn ai sống sót, lớp sơn đỏ đã phai ở cửa trông giống như vết máu còn sót lại sau một vụ án mạng. 

Ở đây cách rất xa, Riki loạng choạng bước vào. Ngoại hình và cả tư thế bước đi của anh dường như giống hệt như một tang thi. Anh cảm thấy cơ thể và ý thức của mình không còn thuộc về bản thân nữa, ác ma mạnh mẽ đó sắp sửa chiếm lấy toàn bộ cơ thể anh.

Riki chậm rãi quỳ xuống một góc, đầu đau nhức, dường như anh đang quên mất cái gì đó. Riki chợt hốt hoảng, anh không muốn quên. Anh không muốn trở thành một tang thi. Điều quan trọng nhất là không được quên INTO1. Riki yếu đuối lấy từ trong túi ra một bức ảnh, trong đó có ảnh của INTO1, Riki rất thích bức ảnh này và luôn mang nó theo bên mình.

"Tiểu Vũ, Santa, Mika, Nine..." Riki lần lượt lặp lại tên của họ và nhẹ nhàng chạm vào từng người trên bức ảnh, anh không muốn quên, cũng không muốn quên đi quá khứ đầy nhiệt huyết cùng nhau.

"Mọi người không được tới..." Riki càng lúc càng cảm thấy nặng đầu, anh nhìn thấy một ít tang thi đã tỉnh lại đứng dậy, nhưng ngoại trừ dòng chữ màu đỏ trước mặt, anh cái gì cũng đều không nhìn thấy rõ ràng, có lẽ anh không thể thay đổi được điều gì cả. 

Màn đêm buông xuống, lũ tang thi càng lúc di chuyển càng năng động, bệnh viện tâm thần không biết có bao nhiêu tang thi đang ẩn náu, lúc này Santa dẫn một nhóm người đến cổng cách bệnh viện không xa.

"Nơi này, bình thường không phải đã rất khủng bố rồi sao..." Cao Khanh Trần nuốt nước bọt, muốn trốn sau đám đông, nhưng nghĩ đến Riki, anh lại đứng ra phía trước.

"Nếu Riki mất tỉnh táo, anh ấy sẽ không có ý định chạy trốn, chỉ có thể tiến về phía trước." Santa nói, cùng lúc đó, tiếng gầm rú từ bên trong truyền đến khiến anh không khỏi lùi lại vài bước.

"Mọi người, đều đã mang theo những thứ cần thiết chưa?" Lưu Chương hỏi những người khác trong khi đang xách một chiếc túi nhỏ và nhận được câu trả lời khẳng định.

Để thực hiện chuyến đi này, Lưu Chương và Lưu Vũ đã sắp xếp mọi người mang theo rất nhiều trang bị, họ phải ngăn không để bị tang thi cắn, nếu không họ sẽ gặp rắc rối lớn.

"Chờ một chút, mọi người không nghe thấy tiếng nữ nhân khóc sao?" Một câu nói của Duẫn Hạo Vũ dọa mọi người không dám động đậy. 

Một cơn gió thổi qua, một trận khóc vang lên. Mọi người lập tức cảnh giác, cùng tựa vào nhau, tìm kiếm nguồn gốc phát ra tiếng khóc.

"Không có gì phải sợ, có lẽ bọn chúng muốn dụ chúng ta rời đi." Lưu Chương là người đầu tiên bước ra đứng trước mặt những người khác, Bá Viễn một bên nói lời an ủi một bên nói không sao, rồi cũng bước ra ngoài.

Giây tiếp theo, mặt đất nơi Tiểu Vũ đang đứng sụp xuống, tất cả mọi người ngoại trừ Lưu Chương và Bá Viễn đều rơi xuống hố. 

Rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà cái hố đó đã đóng lại ngay sau đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top